Lúc ăn trưa, Nhan Họa đã sớm đặt đũa rồi, tay chống má nhìn hai người con trai ngồi đối diện.
Nhan Lãng như thể đang muốn chứng minh rằng cơ thể mình đang phát triển cho nên có thể ăn hết đống đồ ăn này, rất nhẫn nại ăn, miệng nhai không ngừng. Kỳ Trạch thì cầm bát chậm rãi uống canh, cậu rũ mắt xuống, lỗ tai hơi đỏ lên khi thấy Nhan Họa đang nhìn mình, trong lòng lo lắng không biết cô có phát hiện ra điều khác thường gì ở cậu không nữa.
Nhan Họa đương nhiên là không nhạy cảm đến mức đó, chỉ hứng thú nhìn một lúc rồi nói: “Được rồi, A Lãng, ăn không được thì đừng có cố, cẩn thận vỡ bụng ra. ”
Nhan Lãng nhét vào miệng một khối đậu hũ, tuy là món ngon nhưng vì bụng no quá rồi nên chả thấy mùi vị gì nữa. Nghe thấy lời của chị, cậu liền mừng rỡ đặt đũa xuống luôn.
Lúc Kỳ Trạch gọi phục vụ tới để tính tiền, Nhan Lãng cầm đũa chỉ vào đống bát đĩa hầu như đã trống rỗng trên bàn, đắc ý nói: “Lực chiến đấu của chúng ta coi như không tệ, nếu không phải chị ăn như mèo bỏ lại phần của mình thì chúng ta đã có thể xử lý sạch chỗ này rồi. ”
Thật ra thì chỗ thức ăn thừa lại cũng không nhiều lắm, không thể coi là lãng phí, chẳng qua là vẫn còn cách xa với mấy lời khoác lác lúc trước của Nhan Lãng. Lúc này nghe thấy cậu em ngốc nói vì mình ăn ít nên mới còn thừa lại, Nhan Họa lập tức không khách khí, trực tiếp đưa tay ra véo cánh tay nhóc con một cái.
Tính tiền xong, Nhan Họa lại ngồi vào xe lăn, Kỳ Trạch đẩy cô đi, vì ăn quá no nên Nhan Lãng đi sau cùng, không còn hoạt bát dẫn đầu như trước nữa.
Nhan Lãng xoa bụng, lười biếng nói: “Chị, anh Trạch, chúng ta đi dạo phố một chút đi, cho tiêu cơm.” Ăn nhiều quá nên bụng không thoải mái, Nhan Lãng tạm thời chưa muốn về nhà ngay.
Lúc này đến lượt Nhan Họa khinh bỉ nói: “Lúc trước đứa nào nói là mình đang phát triển nên phải ăn nhiều thế?”
Vì đang khó chịu nên Nhan Lãng không nói gì.
“Có cần mua men tiêu hóa không?” Kỳ Trạch quan tâm hỏi.
Nhan Lãng không trả lời mà hỏi lại: “Anh không thấy khó chịu sao?” Thấy Kỳ Trạch lắc đầu, cậu từ chối nói: “Vậy thì thôi ạ, đi một chút là tiêu ngay ý mà. Chị, chúng ta ra bờ sông nhé, bờ sông gió mát rất thoải mái.”
Bờ sông đúng là gió thổi rất mạnh, Nhan Họa cảm thấy hơi lạnh, vội vàng kéo chặt áo khoác trên người mình, đầu tóc hơi rối. Bởi vì trời không nóng nên Nhan Họa không buộc tóc lên mà để xõa cho thoải mái, nhưng ai biết vì gió thổi mạnh quá nên tóc bị rối tung hết cả.
Lúc Nhan Họa đang luống cuống chỉnh lại đầu tóc thì Kỳ Trạch bỗng ngồi xuống trước mặt nhìn cô, thấy vậy cô có chút thẹn quá hóa giận.
“Cậu nhìn gì vậy?”
Kỳ Trạch đang chuẩn bị trả lời, ai ngờ Nhan Lãng từ xa chạy tới, cùng cậu đứng ở đằng trước xe lăn.
Kỳ Trạch: =__=! Thật muốn thổi bay cái bóng đèn này đi chỗ khác.
“Chị, chị thấy lạnh sao? Lạnh thì trở về thôi.” Nhan Lãng tỏ ra rất quan tâm chị, tay còn cầm tóc chị nói: “Tóc chị dài quá rồi, nên cắt bớt đi thôi! Nếu không lúc xõa tung ra nhìn còn tưởng là xà nữ đấy. ”
“Xà cái đầu em ý!” Nhan Họa có hiền lành đến mấy thì cũng bị tên em trai ngốc này làm cho giận đến mức phải gào thét lên, cô vốn rất muốn giữ hình tượng trước mặt người khác phái, vậy mà cứ bị cậu em trai làm cho không kìm chế được. Mặc dù đây là phương thức giao tiếp rất bình thường của hai chị em cô, nhưng bây giờ còn có người ngoài ở đây mà.
Bởi vậy có thể thấy được một điều là, Nhan Lãng hoàn toàn không coi Kỳ Trạch là người ngoài.
Kỳ Trạch bị hai chị em làm cho buồn cười, Nhan Lãng thì ngốc nghếch trêu chọc chị, mà cô chị thì kìm nén không dám bùng nổ, cảm thấy có chút đáng thương, cậu liền vỗ đầu Nhan Lãng rồi nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi. ”
Đi về khu phố tập nập vừa nãy, ngang qua một cửa hàng KFC, Nhan Họa đột nhiên nói: “Mình muốn ăn kem. ”
Kỳ Trạch đang chuẩn bị mua thì nghe thấy Nhan Lãng nói: “Chị, mẹ nói là không cho chị ăn đồ lạnh mà. ”
“Ăn một ít không sao đâu, chẳng mấy khi được đi ra ngoài mà.” Nhan Họa nói xong liền quay đầu nhìn Kỳ Trạch, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.
Kỳ Trạch cau mày, đi tới mua ba cây kem rồi chia cho hai chị em Nhan Họa, thấy cô cười híp mắt thì trong lòng rất vui, nhưng cảm thấy hình như có gì đó không đúng.
Cho nên sau khi về nhà, Kỳ Trạch liền kéo Nhan Lãng ra hỏi: “Tại sao bác gái lại không cho Nhan Họa ăn đồ lạnh vậy?”
“Dạ, cái này à, mẹ em chỉ nói là con gái không nên ăn đồ lạnh, em cũng không hiểu lắm.” Cậu bé 14 tuổi ngây thơ nói, “Chẳng qua nếu như chị ăn lạnh thì đến ngày nào đó trong tháng sẽ bị đau bụng. ”
Kỳ Trạch: “…Anh hiểu rồi. ”
“Anh Trạch, anh hiểu cái gì ạ?” Nhan Lãng mở tròn mắt, cảm thấy Kỳ Trạch không chỉ học giỏi, mà các kiến thức thông thường anh cũng biết rất nhiều, nếu nói chuyện với anh thì nhất định sẽ học hỏi được nhiều thứ.
Kỳ Trạch nhìn Nhan Lãng ngây thơ, tự nghĩ xem không biết hồi 14 tuổi mình có như vậy hay không nữa. Hình như cũng thế thật, vì dù sao trong nhà cũng chỉ có ông và cậu, rất ít tiếp xúc với phái nữ, nếu không phải cậu đọc mấy cuốn về sinh lý ở thư viện thì chắc đến giờ vẫn không hiểu được. Còn về môn Sinh học trên lớp thì sao ư? Chẳng có tác dụng gì hết, thầy giáo chỉ nói rất mơ hồ chứ không chỉ ra cụ thể, như là con gái đến kỳ thì có biểu hiện như thế nào, phải kiêng kị ra sao…
Chẳng trách Nhan Lãng không hiểu được.
“Cứ nghe lời mẹ em nói là được.” Kỳ Trạch đáp.
Nhan Họa vẫn chưa hề hay biết rằng mình đã bị em trai bán đứng, về đến nhà, cô liền rửa mặt rồi lên giường ngủ trưa. Lúc tỉnh lại, đi ra mở cửa liền nghe thấy tiếng của hai người con trai trong phòng khách, cùng với đó là những tiếng động trong game phát ra.
Hai người này khỏe thật đấy, ngồi chơi đến tận bây giờ.
Nhan Họa đứng trên hành lang tầng hai, Kỳ Trạch tuy đang chơi game nhưng đã nhanh chóng nhìn thấy cô, ngay lập tức bỏ đồ trong tay xuống, để cho Nhan Lãng chơi một mình, sau đó tiện tay cầm lấy bình nước rồi đi lên lầu.
“Cậu dậy rồi à, có muốn uống chút nước không?” Kỳ Trạch cúi đầu nhìn khuôn mặt mới ngủ dậy của cô, thoạt nhìn không có chút tinh thần nào, ánh mắt mơ mơ màng màng, khiến cho cậu không nhịn được mà muốn vuốt ve mặt cô, lúc đầu ngón tay chạm vào, cậu bỗng cảm thấy hơi tê dại.
Đáng tiếc là không thể hành động quá mức được.
Mới ngủ trưa dậy nên Nhan Họa vẫn chưa ổn định tinh thần, cô ngơ ngác nhìn Kỳ Trạch một lát rồi mới phản ứng lại, gật đầu hỏi: “Cậu chơi game với A Lãng từ lúc về đến giờ đấy à? Không phải ngủ trưa sao?” Lúc hỏi vẫn hồn nhiên không để ý đến việc đối phương đang sờ mặt mình.
“Mình không cần ngủ trưa. ”
Mãi đến lúc Nhan Họa được Kỳ Trạch bế xuống phòng khách thì cô mới phục hồi được tinh thần, có chút ngây ngốc tự sờ mặt mình, vừa rồi hình như cậu ấy sờ lên mặt mình thì phải? Đúng không nhỉ? Vừa nghĩ vừa nhìn cậu con trai đang rót nước cho mình, nhìn cậu ấy vẫn rất bình thường mà, có phải vừa nãy cô chưa tỉnh ngủ nên sinh ra ảo giác rồi không?
“Chị, có muốn cùng chơi không?” Nhan Lãng nhiệt tình rủ rê.
Nhan Họa lắc đầu, “Thôi, chị không có hứng.” Thấy bọn họ chơi khiến cô cũng vui theo, không muốn đi lên thư phòng nữa, bèn nhờ Kỳ Trạch lên thư phòng lấy hộ sách giáo khoa và đề thi xuống nhà cho cô.
Buổi chiều, mặt trời đã ngả về phía tây, ánh chiều tà từ sân thượng chiếu vào phòng khách, khiến cho căn phòng trở nên rực rỡ.
Nhan Họa đang ngồi làm đề thi, đột nhiên nghe tiếng em trai kêu lên, bèn ngẩng đầu nhìn thì thấy Nhan Lãng vẫn đang mải chơi từ trưa đến giờ bỗng vứt phăng tay cầm chơi game xuống.
“Thôi chết, sắp đến giờ cơm tối rồi, tối qua mẹ nói trong tủ lạnh chỉ còn mấy trái cà chua và trứng gà thôi, phải đi mua thức ăn.” Nhan Lãng vừa nói vừa tắt trò chơi đi, sau đó hỏi hai người đang ngồi trên ghế salon làm bài tập và đọc sách: “Chị, anh Trạch, buổi tối hai anh chị muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Nhan Họa lại cúi đầu xuống viết.
Kỳ Trạch liếc nhìn Nhan Họa, đặt sách xuống, cậu đứng lên nói: “Anh em mình đi mua thức ăn đi. ”
“Trời ơi trời ơi trời ơi?” Nhan Lãng giật mình nhìn Kỳ Trạch, “Anh Trạch anh biết nấu ăn không? Em không biết nấu đâu, hay là gọi đồ ăn ngoài đi. ”
“Anh sẽ nấu, không cần em lo. ”
“Anh Trạch thật có tài, em xin bội phục!”
“…”
Nghe đến đó, Nhan Họa lại ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, không hề nghi ngờ gì với lời Kỳ Trạch nói, bởi vì cô đã nhìn thấy hình ảnh tháo vát của Kỳ Trạch tương lai lúc ở nhà rồi, mọi công việc nhà anh có thể làm đâu ra đấy, chút việc xào nấu có đáng là gì.
Sự thật đã chứng minh là Nhan Họa đoán đúng, bữa tối có món trứng chưng cà chua, cá hấp, thịt bò xào rau củ, khoai tây trộn, canh bí nấu xương, tất cả đều do Kỳ Trạch làm, thoạt nhìn không hề tệ, ăn vào tuy không khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng thật sự rất vừa miệng, không phải là kiểu trông thì ngon mà ăn không được.
Ăn một miếng trứng chưng cà chua, Nhan Lãng liền giơ ngón cái với Kỳ Trạch, “Anh Trạch, quá tuyệt vời luôn!”
Kỳ Trạch múc cho Nhan Họa một bát nước canh, nét mặt vẫn rất bình thường nói: “Chỉ là mấy món đơn giản thôi, hai người thích là tốt rồi. Trong nhà chỉ có mình và ông nội, dì Lâm còn có gia đình của mình nên không thể ngày nào cũng đến được, hai ông cháu lại không thích ra ngoài ăn nên chỉ còn cách tự mình nấu thôi, mấy món này đều là dì Lâm dạy mình. ”
Nhan Họa uống một ngụm canh, nghĩ đến chuyện bố mẹ Kỳ Trạch đã ly hôn, trong lòng không khỏi có chút cảm thông, cười nói: “Ngon lắm, cậu có thể theo nghề đầu bếp rồi đó đầu bếp Kỳ. ”
Kỳ Trạch bật cười, sau khi thân nhau, cậu mới biết rằng cô nàng điềm đạm hiền lành này thật ra cũng rất nghịch ngợm, đôi lúc còn biết trêu ghẹo người ta, thỉnh thoảng cũng có phần ngốc nghếch giống hệt em trai mình.
Cơm nước xong, Nhan Lãng nhận được điện thoại mẹ gọi về.
“Dạ? Tối nay công trường phải đẩy nhanh tiến độ nên bố mẹ không về được ạ?” Nhan Lãng đã quen với chuyện này rồi, cậu liếc nhìn cái chân của chị, nói: “Mẹ, mẹ và bố ở bên đó nghỉ ngơi thật tốt nhé, không cần trở về gấp đâu ạ, con sẽ chăm sóc tốt cho chị…Mẹ yên tâm, còn có anh Trạch ở đây mà, hôm nay anh ấy nấu cơm đấy mẹ, ăn ngon lắm…Con có làm phiền anh đâu ạ, con cũng giúp anh đấy, con rửa rau thái thức ăn cho anh, còn rửa bát nữa…”
Nghe giọng điệu của Nhan Lãng thì cũng có thể đoán được là đầu dây bên kia mẹ Nhan đang phàn nàn rằng bọn họ làm phiền người ta rồi, Nhan Họa quay đầu nói với Kỳ Trạch: “Hôm nay thật sự làm phiền cậu rồi. ”
Nói xong, thấy Kỳ Trạch cau mày nhìn mình, Nhan Họa cho là cô đã nói gì phạm đến cấm kỵ của cậu ấy rồi, nhưng rất nhanh lại nghe thấy cậu đáp: “Mình không thấy phiền chút nào, ngược lại còn rất vui. ”
Nhan Họa: = A =! Câu này…Là ý gì vậy? Có phải cô đang nghĩ sai rồi không?