Cuối cùng Nhan Họa phải vận dụng hết sức lực và ưu thế hình thể của một người lớn để bắt lấy nhóc con nghịch ngợm kia lại, lúc chổng mông lên để cô mặc bỉm mà cậu nhóc vẫn còn dùng cả tay lẫn chân nhảy nhót không ngừng, miệng cũng kêu ầm ĩ, dáng vẻ vui sướng làm cho người ta nhìn vào chỉ muốn tét vào cái mông mềm mềm đầy thịt kia một cái.
Vất vả mãi mới mặc xong, Nhan Họa giống như vừa mới làm xong một nhiệm vụ gian khổ, mệt mỏi lấy tay lau mồ hôi trên trán.
Nhóc con sau khi mặc quần áo tử tế xong thì liền nhảy bổ vào lòng Nhan Họa, tiếp đó chu cái miệng nhỏ hôn tới tấp lên mặt cô, Nhan Họa bị cậu nhóc hôn thì ngạc nhiên không biết phản ứng thế nào. Cậu nhóc vừa cười vừa nhìn cô, nước miếng từng giọt từng giọt chảy xuống. Nhan Họa vội vàng cầm giấy ăn lau nước miếng cho cậu, lau sạch xong liền nhẹ véo cái mũi nhỏ của cậu một cái, chọc cho cậu nhóc lại bắt đầu cười khanh khách.
Đúng là một cậu bé thích cười, không giống ba nó một chút nào.
“Ba ba ~”
Nhóc con đột nhiên hướng về phía nhà ăn kêu lên, sau đó không cần người bế mà tự mình dắt tay Nhan Họa bước đi, điểm đến tất nhiên là phòng ăn. Cậu nhóc biết rất rõ, trong đó chắc chắn là có đồ ăn.
Nhan Họa khom người đi theo cậu nhóc vào bếp, trong bếp người đàn ông kia đã dọn xong bữa sáng, đang dựa vào tủ rượu nhìn bọn họ.
Nhìn thấy thần sắc lạnh lùng của anh, Nhan Họa cứng ngắc cả người, không được tự nhiên cúi đầu xuống.
Không biết cô có thể thoải mái mà chấp nhận mọi chuyện hay không nữa, rất có khả năng cô không thể quay lại, điều này đối với một nữ sinh trung học mà nói thì đúng là quá khó khăn.
Lúc này đây, ngoại trừ việc biết được đây là thời điểm mười năm sau ra thì cái gì cô cũng không biết, không biết mình tới đây bằng cách nào, không biết có thể trở về được không, cô tới đây với mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ vì muốn nói cho cô biết là chồng tương lai của cô có dáng vẻ như thế nào, sau khi kết hôn sẽ sinh ra một đứa bé đáng yêu ra sao ư?
Trải nghiệm thần kỳ này thật khiến cho người ta kinh ngạc, như thể biết trước được tương lai vậy, tuy nhiên đối với cô thì nơi đây quá mức xa lạ, trong mười năm đó không biết đã xảy ra những chuyện gì, càng nghĩ càng khiến cô cảm thấy bất an vào tương lai của mình.
Đây không phải là thế giới của cô!
Lúc cô còn đang suy nghĩ miên man thì bánh bao nhỏ tên Duệ Duệ kia đã nhào vào lòng bố, người đàn ông bế cậu nhóc lên rồi đặt vào ghế ăn trẻ em được đặt làm riêng theo yêu cầu của anh, chiếc ghế này có điểm trụ rất cố định và chắc chắn, như vậy thì sẽ không lo cậu nhóc sẽ nghịch ngợm mà ngã xuống.
Tiểu Duệ Duệ đang đói bụng, cậu nhóc biết khi nào ngồi vào ghế thì có nghĩa là sắp được ăn rồi, cho nên ngồi im rất ngoan ngoãn, vòng tay ôm lấy cái bát nhỏ của mình, tay cầm cái thìa màu trắng gõ gõ vào bát. Trong bát không có đồ ăn, chẳng qua là để cho cậu nhóc nghịch thôi.
Nhan Họa liếc nhìn bàn ăn một lượt, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bánh bao, quẩy và cháo như những bữa sáng thông thường, người đàn ông cầm một bát cháo đậu xanh lúa mạch nhỏ, trên bề mặt còn bốc hơi nóng, nhưng đã đủ nguội để đút cho em bé ăn rồi. Nhan Họa nhìn cái bát nhỏ kia thì biết ngay đây chính là bữa sáng của Duệ Duệ.
Tuy nhiên, người đàn ông kia lại đưa bát cháo đó cho cô, khiến cô ngạc nhiên há hốc mồm.
Nhan Họa ngu ngơ nhìn anh.
“Trừ em và dì Lâm ra thì ai đút cháo cho con con cũng đều bị ói, còn các món khác thì không sao.” Anh lên tiếng giải thích, thấy cô lại bày ra dáng vẻ ngu ngốc thì giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc hơn: “Đừng bày ra bộ dạng đó, mặc dù phải công nhận là. . . trông rất hợp với em. ”
Nhan Họa: “. . .” Tương lai sao cô lại đi gả cho một tên đáng ghét như vậy cơ chứ?
Vì tính cách khác thường của con trai tương lai mà Nhan Họa đành phải nhận nhiệm vụ đút bữa sáng cho cậu nhóc.
Tiểu Duệ Duệ đúng như lời mà ba nó nói, chỉ cần là cô đút thì nhóc sẽ rất ngoan ngoãn há miệng ra, nuốt xong miếng cháo nào là lại toe toét cười với cô một cái, sau đó mềm mại gọi “Mẹ”, rồi lại há miệng ý bảo cô đút tiếp. Điệu bộ đáng yêu này trong nháy mắt đã hạ gục được Nhan Họa, làm cho cô cam tâm tình nguyện hầu hạ cậu nhóc, vui vẻ sắm vai tiểu nha hoàn, thậm chí còn quên luôn cả bữa sáng của mình.
Kết thúc khoảng thời gian êm đềm ăn sáng, Tiểu Duệ Duệ sau khi được nạp năng lượng lại bắt đầu có sức sống kinh người, hưng phấn chạy loạn khắp phòng, Nhan Họa bất đắc dĩ phải chạy sau mông cậu nhóc, căn bản không còn có thời gian để quan tâm đến những việc khác.
Nhan Họa thì chuyên tâm đuổi theo trông nom Duệ Duệ nghịch ngợm, còn người đàn ông kia thì đang thu dọn bàn ăn, có vẻ như anh làm việc nhà rất thành thạo, hình ảnh này hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài xuất chúng của anh. Lúc Nhan Họa đuổi theo nhóc con vào phòng bếp, nhìn thấy anh đứng rửa bát mà ngạc nhiên không thôi, từ đó có thể kết luận rằng, khi nào người này ở nhà thì anh sẽ giúp cô làm việc nhà, không phải như những người đàn ông khác, coi việc nhà là trách nhiệm của phụ nữ. Ba cô chính là ví dụ, trừ những tình huống bất đắc dĩ ra thì hầu như ông không bao giờ động vào việc nhà.
Người đàn ông lau dọn phòng bếp xong liền rót một ấm trà, bê ra ngoài hành lang mang phong cách châu Âu rồi đặt xuống một chiếc bàn tròn.
Nhan Họa thấy vậy thì tâm tình có chút bất ổn, nhưng vẫn phải bế con trai đi qua rồi ngồi xuống ghế, ngồi nghiêm chỉnh giống như một học sinh ngoan.
Tiểu Duệ Duệ lúc này đã nhảy xuống rồi nhào vào lòng bố rồi. Người đàn ông rất tự nhiên một tay ôm con trai, một tay rót một chén trà rồi đưa tới trước mặt cô.
Nhan Họa càng thêm sốt ruột, nếu như không có con trai thì bọn họ hẳn là đã ngồi nói chuyện với nhau để giúp cô hiểu thêm về hoàn cảnh hiện tại rồi. Nhan Họa chắc chắn rằng, so với việc đối mặt với một Nhan Họa trẻ trung không quen thuộc thì anh thích ngồi uống trà với vợ của anh hơn.
Chắc chắn là như vậy rồi!
“Nói cho anh nghe về tình huống của em đi.” Anh bình tĩnh nói, “Anh muốn biết tại sao em lại bỗng dưng biến thành như vậy. ”
Nhan Họa chỉ liếc mắt nhìn anh một cái chứ không dám nhìn quá lâu, mặc dù người đàn ông này là chồng tương lai của cô, nhưng đối với cô bây giờ thì anh hoàn toàn là một người xa lạ.
Mọi chuyện quá hỗn loạn, làm cho cô không có tâm tư đâu để vui sướng khi nhìn thấy người chồng anh tuấn của mình cũng như cuộc sống tuyệt vời sau hôn nhân, cô chỉ cảm thấy tất cả những điều này thật khó tin.
Cô nhỏ giọng đáp: “Em cũng không biết nữa, lúc em tỉnh dậy thì tự nhiên thấy mình ở đây rồi. ”
Người đàn ông khẽ nhướn mày nhìn bộ dạng tránh né của cô, mặc dù biết đây là dáng vẻ thời học sinh của cô, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Từ nhỏ anh đã rất giỏi trong việc quan sát và phỏng đoán về con người, tính cách này làm cho anh có phần trưởng thành hơn các nam sinh khác, hơn nữa không có ai biết rõ hơn anh về nhất cử nhất động hồi còn đi học của cô, thậm chí ý nghĩa của những hành động theo bản năng của cô anh cũng có thể thuộc như lòng bàn tay.
Cho nên anh biết rõ, mặc dù anh đã nói anh chính là chồng cô, nhưng chắc hẳn cô nhóc này vẫn chưa dám nhìn thẳng mặt anh, cho nên vẫn chưa thấy rõ dung mạo của anh, thậm chí đến anh là ai cũng không biết.
Thế là, anh liền ác ý mở miệng nói: “Có lẽ em vẫn chưa nhớ tên tôi, tôi tên là Kỳ Trạch. ”
Hả, Kỳ Trạch. . . Cái tên này nghe quen quá!
Kỳ Trạch?!!!!!!!!!!!
Nhan Họa giật mình ngẩng đầu, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, sau đó trên mặt lập tức bày ra dáng vẻ “Không thể nào có chuyện này được”.
Người đàn ông kia dường như đang rất thích thú khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, cảm thấy vẻ ngốc nghếch này vô cùng thân thiết và gần gũi, anh vỗ nhẹ con trai giờ phút này cũng đang tò mò nhìn bộ dạng ngốc nghếch của “mẹ”, đặt nhóc xuống cho nó tự chơi một mình, sau đó lại bưng tách trà lên uống một ngụm.
Vẻ mặt của Nhan Họa lúc này giống như vừa bị sét đánh, theo bản năng bắt đầu quan sát anh, nhìn động tác uống trà, cái cằm được cạo râu sạch sẽ, đôi môi mỏng khẽ mím lại, yết hầu chuyển động của anh khi nước trà trôi xuống cổ họng. . . Tâm trí của cô lập tức bị người đàn ông thành thục này chiếm giữ, nhất thời chưa thể nhớ ra được hình ảnh thời niên thiếu của Kỳ Trạch trông như thế nào.
Nếu như hôm qua cô không nhặt được thẻ học sinh của Kỳ Trạch thì thật sự trong lúc nhất thời cô không thể nhớ ra được người này. Lớp mười cô và Kỳ Trạch học chung lớp, nhưng đối với nam sinh cô tuyệt đối sẽ không chú ý nhiều, cũng có phần là vì ngượng, cho nên cô không dám để ý quá sâu đến ai, tránh cho người ta lại hiểu lầm.
Kỳ Trạch thời còn đi học là một chàng trai rất ưu tú, thành tích học tập tốt, nghe nói trong trường cậu nhận được sự yêu mến của rất nhiều nữ sinh. Còn cô thì luôn rất an phận, vì được cha mẹ dạy bảo nghiêm khắc nên cô không dám yêu đương khi còn đi học, càng sẽ không giống những nữ sinh trong tuổi trưởng thành nảy sinh tình cảm với các bạn nam. . .
Vì vậy, cô thật sự không mấy quen thuộc với Kỳ Trạch, hơn nữa vì anh là người quá mức được yêu quý, cho nên cô luôn nghĩ mình và anh là người của hai thế giới.
Một người đàn ông mà mình luôn muốn giữ khoảng cách, hơn nữa còn xấu xa như vậy, lại chính là chồng tương lai của cô. . .
Ông trời ơi! Xin ông hãy ban sấm sét xuống rồi đưa con trở về mười năm trước đi mà!