Ngày hôm nay Kỳ Trạch cũng ở nhà Nhan Họa đến tận tối mới ra về.
Buổi tối, Nhan Lãng sau khi tan học đã từ chối lời rủ rê đi chơi bóng của đám bạn, cứ thế cầm cặp vội vàng chạy về nhà. Sau khi về nhà, điều đầu tiên là phi ngay lên thư phòng, rõ ràng là muốn làm bóng đèn, tuyệt đối không thể để cho hai người kia có cơ hội ở riêng với nhau quá lâu…
Trong thư phòng một người đang đọc sách, một người ngồi làm bài tập, nghe thấy tiếng động liền đồng loạt quay ra nhìn.
“A Lãng về rồi à, ra đây ngồi đi.” Nhan Họa cười nói.
Kỳ Trạch cũng lên tiếng chào hỏi, sau đó cầm ấm trà ở bên cạnh rồi rót cho Nhan Lãng một chén.
Nhan Lãng đem cặp sách đặt sang một bên, nhận lấy chén nước Kỳ Trạch đưa tới rồi uống một nửa, ánh mắt lướt qua hai người một cái, không phát hiện được điều khác thường thì rất hài lòng, đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh Nhan Họa.
Chờ đến lúc Nhan Lãng lấy bài tập ra làm, Nhan Họa mới ngẩng đầu buồn cười nhìn cậu em trai, sau đó lại nhìn sang Kỳ Trạch, phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn về phía này, ánh mắt như thể đang đắc ý vì cậu em trai Nhan Lãng thật sự rất ngốc nghếch.
Nhan Họa trừng mắt lườm Kỳ Trạch, tuy em trai cô hơi ngốc thật, nhưng cô không cho phép người khác nói nó ngốc. Không phải, em trai cô đâu có ngốc, chẳng qua là quá quan tâm đến cô mà thôi.
Vào tháng mười một, trời tối rất nhanh, mới hơn sáu giờ mà đèn đường đã bật sáng trưng rồi.
Kỳ Trạch thấy vậy liền thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy ra về, từ chối lời mời ở lại ăn cơm của mẹ Nhan. Từ sau khi Kỳ Trạch đến nhà phụ đạo cho Nhan Họa, nếu ở lại muộn thì cậu sẽ không khách sáo mà ở lại nhà Nhan Họa ăn cơm tối, nhưng nếu về sớm thì sẽ về nhà ăn cơm với ông nội. Nhưng hầu như đại đa số lần là bị mẹ Nhan nhiệt tình giữ lại ăn tối.
“Mình về đây, chiều mai mình lại tới.” Kỳ Trạch ngồi ở đối diện xe lăn nói với Nhan Họa, thừa dịp Nhan Lãng đi ra ngoài liền cầm lấy tay cô.
Hôm nay cô mới nhận lời kết giao với Kỳ Trạch, xế chiều mặc dù ngồi riêng với nhau, nhưng hai người vẫn không tránh khỏi có chút ngượng ngùng, trừ buổi trưa sau khi được cậu tỏ tình rồi nắm tay ra thì thời gian còn lại hai người đều giữ khoảng cách với nhau. Cho nên, lúc này bị Kỳ Trạch cầm tay, Nhan Họa thấy không quen nên cúi gằm mặt xuống, song không biết thế nào mà cuối cùng cũng nắm lại tay cậu.
Kỳ Trạch trong lòng khẽ vui sướng, nghĩ rằng Nhan Họa đồng ý làm bạn gái mình, chắc là vì thấy khoảng thời gian này hai người thường xuyên gặp gỡ nên mới nảy sinh tình cảm thôi. Cô nhất định không biết được là cậu đã để ý cô từ năm lớp mười rồi, không biết là cậu đã thầm mến cô được hai năm, cho nên chắc là cô vẫn chưa thấy thích cậu lắm đâu. Mặc dù có chút mất mát, nhưng dù sao bây giờ cô cũng nhận lời rồi, sau này dần dần bồi đắp tình cảm là được.
Như bây giờ đây, Nhan Họa lại chủ động nắm lại tay cậu, chứng tỏ rằng không phải là cô thờ ơ với chuyện của hai người.
Vì một hành động đáp lại nho nhỏ của cô mà Kỳ Trạch rất vui vẻ, lúc Nhan Lãng chạy vào thì cậu đã đứng thẳng dậy, chào tạm biệt người nhà Nhan Họa rồi ra về.
Nhan Họa ngồi trên xe lăn, mắt nhìn theo bóng dáng Kỳ Trạch.
“Chị, đừng nhìn nữa, người ta đi rồi, trông chị có khác gì hòn vọng phu không.” Nhan Lãng nói.
Nhan Họa nghe vậy thì xấu hổ, “Nói linh tinh gì đó? Mới mấy hôm trước không phải còn anh anh em em thân thiết lắm sao, bây giờ lại thay đổi rồi hả? Đàn ông đàn ang mà thay đổi thất thường như phụ nữ vậy, người ta nhìn vào lại nghĩ em là gà mẹ đấy. ”
Nhan Lãng nghe vậy thì nhảy dựng lên cãi: “Gì chứ, hiện tại em và anh Trạch vẫn rất thân mà, nhưng chuyện nào nó ra chuyện đấy. Chẳng qua là em sợ chị sẽ lầm đường lạc lối thôi, chờ sau khi chị thi tốt nghiệp xong thì em mặc kệ chị thích làm gì thì làm. Sao chị lại nói em là gà mẹ chứ? Nếu không phải em là con trai duy nhất trong nhà, chị lại là con gái thì em cũng không muốn quản nhiều như vậy làm gì cho mệt đầu, em mới mười bốn tuổi thôi đó. ”
Nhan Họa buồn cười kéo tay cậu nhóc, cười nói: “Em cũng tự biết là mình mới mười bốn tuổi cơ đấy, cậu bé, đừng quan tâm nhiều nữa, cẩn thận mọc nếp nhăn thì không đẹp đâu.” Nói xong, cô không thèm để ý đến sự bất mãn của cậu nhóc mà trực tiếp quay vào thư phòng.
Buổi tối, Nhan Họa nằm lỳ trên giường nhắn tin nói chuyện phiếm với Kỳ Trạch, nội dung thì rất nhạt nhẽo, chỉ có là “Cậu ngủ chưa?”, trả lời “Mình chưa. ”, sau đó lại “Mình không ngủ được. ”, rồi lại trả lời “Hay cậu thử đếm cừu đi. ”…
Nhan Họa lướt xem tin nhắn một lần, không nhịn được mà che mặt, bọn họ nói chuyện với nhau toàn những câu thiếu muối thật đấy, chẳng có tí gì gọi là nhu tình mật ý giữa một đôi nam nữ cả, thậm chí đến một câu khiến người ta hiểu lầm cũng không có, nhìn qua thì chỉ nghĩ rằng đây là hai người bạn đang nói chuyện với nhau mà thôi.
Quả nhiên, không phải cứ nói quen nhau là sẽ bắt đầu ngọt ngào ngay được. Cuộc sống được tạo thành từ những hành động nhỏ nhặt thường ngày, tình yêu cũng như vậy.
Có thể đối phương cũng cảm thấy rất nhàm chán nên nhắn lại một tin nhắc cô đi ngủ rồi thôi. Nhan Họa trong lòng tiu nghỉu, nghĩ đến một Kỳ Trạch tràn đầy hơi thở nam tính của mười năm sau, quả nhiên là Kỳ Trạch, cho dù yêu vào thì cũng không dây dưa dài dòng, trái lại vẫn rất dứt khoát thẳng thắn.
Mà chàng trai Nhan Họa đang nghĩ tới giờ phút này vẫn nhìn chằm chằm vào di động, trong lòng rất mong chờ đối phương nhắn tin lại, để cho cậu có lý do để nói chuyện tiếp với người ta, mặc dù không thể nhìn thấy mặt nghe thấy tiếng cũng không sao.
Nhưng mà nghe mẹ Nhan nói thì Nhan Họa làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, đến giờ ngủ thì sẽ lên giường ngủ, y như người già vậy, cho nên lúc này cậu cũng không dám quấy rầy cô.
Quả nhiên bên kia không có động tĩnh gì, chắc là đi ngủ rồi.
Kỳ Trạch nằm trên giường nhìn Kỳ Trạch hồi lâu, mãi đến mười hai giờ, biết đối phương không nhắn lại nữa thì mới buồn rầu đặt di động sang một bên, sau đó lăn qua lăn lại trên giường.
Hôm nay đúng là một ngày vui, cô gái mà cậu thầm mến đã đồng ý làm bạn gái cậu, khiến cho mọi tế bào trong cơ thể cậu sôi trào, cho nên cậu chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào, trong đầu đều là hình bóng cô.
“Phát điên lên mất…”
Kỳ Trạch nằm ngửa trên giường, chống tay lên trán, cố gắng ép mình đi ngủ.
*
Ngày thứ hai sau khi đồng ý qua lại với Kỳ Trạch, Nhan Họa không còn hưng phấn như hôm qua nữa, cô mở mắt ngây ngốc nhìn khung cảnh quen thuộc.
Hôm nay cô lại không bị xuyên qua nữa, chuyện này cũng quá vô lý rồi!
Nhan Họa nhắm mắt lại lần nữa rồi mở ra, vẫn là phòng ngủ của mình, chứ không phải là căn phòng lớn có treo ảnh cưới ở tương lai.
Tối qua trước khi ngủ, cô còn nghĩ nếu hôm nay xuyên qua thì sẽ nói cho Kỳ Trạch tương lai biết là cô đã đồng ý kết giao với Kỳ Trạch hiện tại rồi, để cho anh sau này không phải quân sư cho cô nữa, cũng coi như để anh yên tâm hơn. Đương nhiên, nguyên nhân chính là cô muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của anh, khẳng định là rất có cảm giác thành tựu.
Thế nhưng, thế nhưng lại không xuyên qua nữa!
Rõ ràng hôm qua cô ở chung một chỗ với Kỳ Trạch cả ngày mà, sao tỉnh dậy lại không đi tới mười năm sau?
Nhan Họa đắp chăn ngồi trên giường, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía trước, mãi đến khi mẹ cô nấu bữa sáng xong đi vào gọi thì cô mới phục hồi lại tinh thần.
Nghĩ đến việc sau này có thể sẽ không được bay đến tương lai nữa, trong lòng Nhan Họa có chút buồn bã. Mặc dù lần đầu tiên xuyên không cô đã sợ đến không biết làm sao, thậm chí còn không muốn xuyên qua, nhưng sau khi quen rồi thì ông trời lại không cho cô đi đến đó nữa, thật sự là rất buồn.
“A Họa, con sao vậy? Bữa sáng không hợp khẩu vị à?” Mẹ Nhan mang bữa sáng để lên bàn ngoài sân thượng, thấy con gái tinh thần không tốt thì cho rằng cô lại bắt đầu chán ăn rồi.
Nhan Họa hoàn hồn, vội đáp: “Không phải ạ, con chỉ đang nghĩ đến một chuyện thôi.” Nói xong cô cầm một miếng bánh trứng lên bắt đầu ăn.
Ăn xong bữa sáng, Nhan Họa có phần bình tĩnh hơn.
Mặc dù xuyên không là một việc vô cùng thần kì và không nằm trong dự liệu của cô, nhưng nói thế nào thì cô cũng chỉ là khách qua đường ở tương lai thôi, cuộc sống hiện tại của cô là thuộc về nơi này, nơi này mới chính là thế giới của cô, xuyên qua hay không xuyên qua đối với cô không hề quan trọng, thế giới mười năm sau cũng chỉ như một cuộc trải nghiệm thôi, không cần quá cố chấp làm gì.
Nhan Họa luôn biết mình đang làm gì, khi biết mình có thể đi tới tương lai, cô cũng không vì vậy mà trầm mê, thậm chí còn không có một chút tình cảm nam nữ nào với Kỳ Trạch tương lai hết, đơn giản vì cô hiểu cô chỉ là khách qua đường, không nên có những tình cảm sai lầm, nếu có thì sẽ rất phiền toái.
Sau một thời gian rơi vào tiếc nuối vì phát hiện kể từ khi nhận lời làm bạn gái Kỳ Trạch thì cô không bị xuyên đến tương lai nữa, rất nhanh Nhan Họa lại bắt đầu tập trung vào việc học.
Buổi chiều, Kỳ Trạch đến rất đúng giờ.
Thấy Kỳ Trạch xuất hiện ở cửa thư phòng, Nhan Họa liền mỉm miệng cười.
Kỳ Trạch rất tự nhiên đi vào, đem balo để xuống, sau đó lấy ra bài thi Tô Trọng Tuấn đưa và vở ghi chép của Đàn Tử Quỳnh đưa cho Nhan Họa.
Kỳ Trạch vẫn giống như mọi ngày, đầu tiên là để cho Nhan Họa ngồi làm bài, đến khi cô làm xong thì mới bắt đầu giảng lại những chỗ cô làm sai. Trong thời gian Nhan Họa làm bài thì cậu ngồi học hoặc đọc sách, kiểm tra cách làm của Nhan Họa, yên lặng quan sát cô.
Nhưng hôm nay, cậu phát hiện là cô có phần mất tập trung.
“Cậu làm sao vậy, trong người không khỏe sao?” Kỳ Trạch hỏi, một điểm lợi khi làm bạn trai là có thể quang minh chính đại quan tâm cô, không cần phải mất tự nhiên giống như trước nữa, làm gì cũng phải cẩn thận vì sợ người ta nhìn ra tâm tư của mình.
Quan tâm đến bạn gái mình không phải là chuyện đương nhiên sao? Kỳ Trạch suy nghĩ chính là đơn giản như vậy đấy.
Nhan Họa nhìn Kỳ Trạch rồi lắc đầu. Mặc dù đã nói sẽ không để tâm nữa, nhưng lúc nhìn Kỳ Trạch thì trong lòng lại có phần tiếc nuối, tiếc nuối vì thời gian được tới tương lai quá ngắn, cũng bởi vì dạo này cô không được ra ngoài mấy nên rất muốn đến tương lai xem cuộc sống của người thân bạn bè thế nào. Nhưng mà điều quan trọng nhất vẫn là, cô bắt đầu thấy nhớ Duệ Duệ rồi.
Nghĩ xong, Nhan Họa ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Mình không sao, chỉ là đang nhớ đến một người tên là Kỳ Duệ…”
“Kỳ Duệ? Con trai à?” Kỳ Trạch cau mày hỏi, cậu hiểu khá rõ về gia đình Nhan Họa, làm gì có ai tên là Kỳ Duệ nhỉ?
Nhan Họa thấy dáng vẻ khó hiểu của cậu, không thể nói rằng “Kỳ Duệ chính là con của chúng mình” được, vừa mới quen nhau mà đã nhắc đến con cái thì sao được chứ? Mẹ cô đã nói rồi, con gái phải có lòng tự trọng, không nên quá chủ động, cho nên lời này có đánh chết cô cũng không nói.
Nhan Họa thở dài, lại nói: “Cứ coi như mình chưa nói gì đi.” Chuyện cô xuyên không chưa có ai biết cả, nếu nói cho Kỳ Trạch thì chắc gì cậu ấy đã tin. Với lại cô cũng rất phân vân, liệu có nên nói cho cậu ấy biết không? Nếu nói thì có ý nghĩa gì? Có thể khiến cậu ấy phải suy nghĩ hay không?
Kỳ Trạch ánh mắt tối sầm, trông thấy vẻ khác thường của Nhan Họa thì trong lòng không khỏi lo lắng đến cái người tên là “Kỳ Duệ” kia, nhất định phải điều tra xem đó là ai mới được! Hừ!