Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 65: Chương 65




Bị người ta hôn trộm mất rồi.

Được rồi, mặc dù vẫn chưa thể coi là gì, chẳng qua chỉ nhẹ lướt qua một cái mà thôi, nhưng đối với một cô gái chưa từng thân mật với người khác giới mà nói thì đó là chuyện rất đáng để tâm, đặc biệt là người hôn trộm kia đang là bạn trai cô.

Nhan Họa cả buổi tối đều lơ lơ đãng đãng, thậm chí ngay cả khi Nhan Lãng ở bên cạnh tức giận nói gì đó mà cô cũng chỉ đáp bừa lại mấy câu, sau đó lại tiếp tục ngây ngốc.

Nhan Lãng nhìn dáng vẻ của chị, thầm nghĩ quả nhiên là lâu ngày sinh tình rồi, sau này phải làm thế nào đây?

Nhan Lãng mặt ủ mày chau, thầm tức giận tại sao mình lại bất cẩn như vậy, để cho bọn họ phát sinh tình cảm với nhau? Không lẽ giữa nam với nữ thật sự không thể tồn tại thứ gọi là tình bạn hay sao? Rõ ràng chị Đàn Tử Quỳnh chơi thân với rất nhiều nam sinh mà…

Cũng may Nhan Họa là một người ổn định cảm xúc rất nhanh, ngủ một giấc liền khôi phục lại bình thường.

Nhưng sau khi phục hồi tâm trạng, cô lại không ngờ rằng Kỳ Trạch lại tới nhà cô vào sáng chủ nhật, đã thế còn ôm theo một con khỉ bông to hơn gấp đôi con của Liêu Vinh tặng cô hôm qua, sau đó trực tiếp mang nó vào phòng cô, đặt con khỉ to bằng người cô lên giường, kế đó lại tùy tiện vứt thẳng con gấu bông của Liêu Vinh vào góc nhà.

“Giường của cậu cũng không lớn lắm, để một con khỉ này là đã chiếm gần hết chỗ rồi, những thứ linh tinh khác thì đừng để lên giường nữa.” Kỳ Trạch nói.

Mấy thứ linh tinh mà cậu ấy nói chính là con gấu bông của Liêu Vinh đấy hả?

Nhan Họa sững sờ nhìn Kỳ Trạch, sau đó lại liếc nhìn con gấu bông bị ném trong xó nhà, đột nhiên phát hiện một chuyện, cậu ấy là đang ghen sao? Lần nào cũng xử lý mọi chuyện có vẻ như rất hợp tình hợp lý, khiến cho cô không thể làm gì được.

Chuyện Kỳ Trạch mang con khỉ bông to bự đến nhà thì đương nhiên cả nhà Nhan Họa đều biết, đến bữa cơm trưa, Kỳ Trạch liền bị người nhà Nhan Họa hỏi han. Những ngày thứ bảy chủ nhật, nếu buổi sáng Kỳ Trạch tới nhà phụ đạo cho Nhan Họa thì sẽ ở lại ăn cơm trưa luôn.

“A Trạch, sao cháu lại cho A Họa con thú bông to thế? Có tốn tiền lắm không?”Mẹ Nhan từ trong sâu thẳm vẫn là một người phụ nữ nông thôn mộc mạc tiết kiệm, “Thú bông trong phòng nó nhiều lắm rồi, trên giường dưới giường đều bày la liệt, cũng toàn là người khác tặng, nên cháu không cần mua cho nó nữa đâu. ”

Kỳ Trạch thong thả nói: “Bác gái, thật ra thì đây là quà cháu tặng Nhan Họa nhân ngày cậu ấy tháo bột, hôm qua các bạn đã đến tặng rất nhiều quà, cháu cũng không phải ngoại lệ, chẳng qua là muộn một ngày thôi ạ. ”

Lời giải thích này rất hợp lý nên mẹ Nhan mới không càm ràm nữa.

Nhan Họa liếc nhìn Kỳ Trạch, đúng lúc bắt gặp cậu ấy cũng đang nhìn mình, hai ánh mắt giao nhau, khiến cho cả hai đều nhớ lại đến nụ hôn trộm hôm qua, trong lòng lại có phần mất tự nhiên, vội cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Nhan Lãng nhìn thấy sự mờ ám trong ánh mắt của hai người, bèn kết luận hai người này nhất định có GIAN TÌNH!

Quả nhiên chuyện gì đến sẽ đến, có muốn tránh cũng không được.

Có thể là do đã nhận ra chuyện của hai người, nên xế chiều Nhan Lãng lười biếng không chạy đi làm bóng đèn nữa mà trực tiếp cùng chiếm người của chị gái, tìm Kỳ Trạch rồi rủ anh vào phòng khách chơi game, cứ một tiếng “anh Trạch” hai tiếng “anh Trạch”, người nào không biết còn tưởng Kỳ Trạch chính là anh ruột của cậu còn Nhan Họa ngược lại đã bị đá sang một bên rồi.

Đợi đến tối sau khi Kỳ Trạch ra về, Nhan Họa mới kéo áo em trai hỏi: “A Lãng, em có ý gì hả? Hôm nay em cực kỳ thân thiết với Kỳ Trạch, rất kỳ lạ. ”

Nhan Lãng nhìn chị, quệt miệng nói: “Em vẫn như thế với anh ấy mà, đâu chỉ riêng hôm nay thôi đâu. ”

“Nhưng hôm nay em không hề trông chừng bọn chị như mọi ngày.” Nhan Họa tiếp tục nói, cậu em ngốc của cô không nhìn chằm chằm cô và Kỳ Trạch, cũng không thời thời khắc khắc chạy tới làm bóng đèn, để cho bọn họ có nhiều thời gian ở riêng một chỗ, việc này quả thật khiến bọn họ có chút không quen.

Nhan Lãng liếc nhìn chị, khinh bỉ nói: “Dù sao hai anh chị cũng đang yêu nhau rồi, em trông chừng thì có ích gì nữa? Chị, chuyện này không sao cả, chỉ cần chị đừng để anh ấy chiếm tiện nghi, thành tích học không bị giảm sút là được, không đến lúc đó lại khóc!”

Nhan Họa nghe vậy liền đỏ mặt, kêu lên: “Trẻ con biết cái gì! Bọn chị không làm việc gì đáng xấu hổ hết! Về phần học tập thì em không phải lo, Kỳ Trạch đã nói là sẽ theo sát việc học của chị. ”

“Vậy thì tốt, không hổ là anh Trạch, làm việc gì cũng có kế hoạch đâu ra đấy, không chỉ lo cho mình mà còn lo cho cả chị nữa.” Nhan Lãng vỗ đầu chị gái đang ngồi trên xe lăn, trong lòng mặc dù vẫn còn lo lắng, nhưng dù sao hai người đã như vậy rồi, cậu không thể lao vào phá đám được. Nếu cậu dám dùng gậy đánh uyên ương thì chị gái cậu chắc chắn cũng sẽ cầm gậy đánh lại cậu.

Sau khi đẩy chị gái về phòng, Nhan Lãng lại hỏi: “Chuyện chị và anh ấy quen nhau, chị có định sẽ nói với bố mẹ không?”

“Cứ kệ đi, hiện tại cũng chưa gấp. Hơn nữa em không cảm thấy bọn chị vẫn như bình thường sao? Vẫn là Kỳ Trạch đến nhà chúng ta, sau đó cùng chị học trong thư phòng, bọn chị không đi ra ngoài chơi, cũng không qua đêm bên ngoài, nhìn chả giống như đang yêu nhau gì cả, vậy thì nói cho bố mẹ làm gì? Nếu bố mẹ không đồng ý rồi lại có ấn tượng xấu với Kỳ Trạch thì phải làm sao?”

Nghe Nhan Họa phân tích, Nhan Lãng nhất thời hết chỗ nói, đồng thời cũng hoài nghi hai người này thật sự đang yêu nhau đấy à?

“Chị yên tâm, bố mẹ có ấn tượng vô cùng tốt với anh Trạch, đoán chừng cho dù biết thì bố mẹ cũng không nói gì đâu, nếu như tình cảm của hai người là chân thành, đồng thời có thể giữ vững được thành tích học tập là được.” Nhan Lãng tổng kết nói, “Anh Trạch học rất giỏi, thật ra thì em không lo cho anh ấy mấy, còn chị thì chả có đầu óc thông minh gì cả, nhỡ đâu sau này gặp chuyện không như ý muốn thì làm sao bây giờ?”

Nhan Họa vỗ một phát lên đầu Nhan Lãng, “Biến biến biến, bớt nguyền rủa chị đi, chị cũng thông minh lắm chứ, thứ hạng chưa từng bị rớt khỏi top 10 của lớp, vẫn được xem là học sinh khá giỏi đấy biết không? Được rồi, đi ngủ đi!” Vừa nói vừa đẩy Nhan Lãng ra ngoài.

Sau khi nằm lên giường, Nhan Họa với tay ôm lấy con khỉ bông to sụ, bóp chặt cái tai mềm của nó, không nhịn được khẽ mỉm cười.

Chỉ cần nghĩ đến cậu ấy là cô lại vui vẻ như vậy.

Có lẽ là cô cũng đã thật sự thích cậu ấy mất rồi.

*

Sau hai ngày nghỉ cuối tuần, đến ngày thứ hai đi học, toàn trường tỏa ra một bầu không khí lười nhác. Đương nhiên là trừ những học sinh lớp 12 đang lao đầu vào học tập.

Sau tiết học có giờ nghỉ mười lăm phút, Kỳ Trạch gục xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi để cho đầu óc thư giãn, đột nhiên lại nghe thấy có người gọi tên mình.

“Kỳ soái ca, Bàn Tử tìm cậu. ”

Kỳ Trạch ngẩng đầu lên, thuận tiện vuốt tóc mái sang một bên, lười biếng nhìn ra hướng cửa phòng học thì thấy Bàn Tử đang đứng bên ngoài.

“Kỳ Trạch, ra đây một lát.” Tô Trọng Tuấn cười ngoắc tay.

Kỳ Trạch đứng dậy, lúc rời khỏi chỗ thì thấy có hai tên con trai đang đùa giỡn với nhau, cậu bèn xấu xa ngáng chân để cậu bạn đang chạy tới từ đằng sau vấp phải rồi ngã xuống xô đổ cả bàn học, sách vở đồ đạc rơi hết xuống sàn, còn mình thì đã nhanh chóng chạy ra ngoài rồi.

“Kỳ Trạch! Cậu đừng có chạy!”

Kỳ Trạch nghe thấy tiếng rít gào bên trong thì bèn kéo Tô Trọng Tuấn bỏ chạy.

Hai người chạy thẳng đến canteen trường mua hai chai coca và bánh bao, vừa đi vừa ăn vừa nói chuyện, những thanh thiếu niên trong độ tuổi này có một nhược điểm chính là rất nhanh đói.

“Soái ca, thứ năm Nhan Họa phải đến trường tham gia kỳ thi tháng rồi, cậu đã tính toán gì chưa?” Tô Trọng Tuấn uống một ngụm coca rồi hỏi.

“Tất nhiên là đưa cậu ấy tới rồi, cậu giúp mình xem xem cậu ấy thi phòng nào, nếu phải lên tầng thì mình cõng cậu ấy.” Kỳ Trạch nói rất tự nhiên.

Tô Trọng Tuấn trêu ghẹo nói: “Cậu nhiệt tình như vậy, không sợ người xung quanh xì xào hả?”

“Sợ cái gì?” Kỳ Trạch khẽ hất cằm, dáng vẻ đắc ý nói: “Mình tỏ tình với cậu ấy rồi, cậu ấy cũng đã đồng ý làm bạn gái mình. ”

Tô Trọng Tuấn tay cầm chai nước mà cứ run run, có thể thấy được là tin tức này đã làm cậu rất ngạc nhiên.

“Thằng nhóc này, cậu được lắm!” Tô Trọng Tuấn đấm lên ngực Kỳ Trạch một cái, “Không ngờ cậu lại hành động nhanh vậy, mình còn tưởng là cậu sẽ giấu trong lòng mãi không nói ra cơ.” Bởi vì Kỳ Trạch đã tự mình nói ra nên Tô Trọng Tuấn cũng không giữ kẽ gì nữa.

“Cái gì cơ?” Kỳ Trạch híp mắt nhìn, cảm giác như đang bị coi thường. Mặc dù trước đây đúng là cậu luôn mất bình tĩnh mỗi lần gặp Nhan Họa, để tránh cho người ta phát hiện, cậu còn luôn giữ khoảng cách với cô, thậm chí còn hay trêu ghẹo cô nữa, nhưng thời gian tới nhà phụ đạo chính là cơ hội tốt để cậu gần gũi cô, cho nên cậu phải nắm ngay lấy cơ hội này để tỏ tình chứ sao?

“Không có gì, chúc mừng các cậu.” Tô Trọng Tuấn cười nói, “Giờ cậu đã là bạn trai của người ta rồi, cậu ấy lại chưa thể đi lại bình thường được, đương nhiên là phải dựa vào cậu. Được rồi, khi nào có số báo danh và phòng thi thì mình sẽ xem hộ rồi nói cho cậu biết. À, thế cậu có định sẽ công khai chuyện của cậu và Nhan Họa không?”

Kỳ Trạch suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Đợi Nhan Họa đi học lại đã, sau đó hẹn lúc nào có thời gian thì cả bọn tụ tập rồi nhân tiện sẽ thông báo luôn. ”

Tô Trọng Tuấn nghe vậy liền phì cười, “Được, chuyện tụ tập đương nhiên là ngay sau kỳ thi tháng rồi, lúc đấy số tiền thưởng của cậu sẽ gặp nguy hiểm đó, cả đám nhất định sẽ ầm ĩ bắt cậu mời cho xem. Lần thi này cậu có thể lại lấy được hạng nhất không đó, anh em chúng tôi chờ được cậu khao. ”

Kỳ Trạch cười to nói: “Chuyện này không phải là đương nhiên sao!”

Tô Trọng Tuấn lại đấm vào ngực Kỳ Trạch một cái, bày tỏ sự ủng hộ với thái độ tự tin của cậu.

Kỳ Trạch là một người rất thông minh, nhưng cậu không vì vậy mà tự kiêu, hàng ngày vẫn dành thời gian cho việc học, việc cậu ấy luôn đứng nhất không chỉ khiến cho gia đình cậu nở mày nở mặt mà ngay cả bạn bè cũng được thơm lây. Tô Trọng Tuấn trước đây cũng từng sợ cậu ấy yêu vào thì sẽ chểnh mảng việc học, nhưng từ lớp mười đến lớp mười hai, cậu ấy lại chưa từng gặp thất bại, việc dành thứ hạng đầu đơn giản như ăn cơm uống nước vậy, có thể nói cậu ấy là một người rất biết cách cân bằng mọi thứ.

Sau khi hai người tách nhau ra để về lớp thì chuông vào học vang lên.

Kỳ Trạch ném chai coca rỗng vào thùng rác, đưa mắt ngắm nhìn sân trường và bầu trời bao la, mặc dù có phần hơi ảm đạm, nhưng nó là minh chứng ghi nhớ lại một thời tuổi trẻ vui vẻ của tất cả mọi người.

Mặc dù trễ hai năm, nhưng cuối cùng cậu cũng đã có được cô rồi.

*

Nhan Họa đã quyết định là sẽ tham dự kỳ thi tháng mười hai, mẹ Nhan có muốn cô ở nhà nghỉ ngơi thì cũng không thể thuyết phục được cô, sáng thứ năm đành phải lái xe đưa cô tới trường.

Đến cổng trường đã thấy ngay Kỳ Trạch, Đàn Tử Quỳnh và Tô Trọng Tuấn đứng sẵn ở đó chờ cô rồi.

Sau khi chào mẹ Nhan, ba người liền cùng nhau đỡ Nhan Họa xuống xe.

Nhan Họa ngồi trên xe lăn, Kỳ Trạch chịu trách nhiệm đẩy đi, Tô Trọng Tuấn giúp cô xách balo, Đàn Tử Quỳnh thì đi bên cạnh. Bởi vì sợ đến trường đông người, chống nạng sẽ dễ bị va đụng nên mẹ Nhan bắt Nhan Họa phải ngồi xe lăn, dù sao lúc vào phòng thi cũng chỉ ngồi một chỗ thôi, chống nạng hay ngồi xe lăn cũng không có gì khác nhau.

“Phiền mấy cháu để ý A Họa giùm bác nhé.” Mẹ Nhan khách khí nói, “Lúc nào thi xong bác lại tới đón nó, lúc ở trong trường, các cháu chăm sóc nó cho bác nhé. ”

Mấy người rối rít đồng ý, sau khi thấy mẹ Nhan rời đi thì liền đẩy Nhan Họa vào trong trường.

Lúc này các học sinh đã vào hết phòng học, trong sân trường không có ai, vô cùng im ắng.

“Phòng thi của cậu là phòng số 9, tầng ba, để Kỳ Trạch cõng cậu lên nhé.” Tô Trọng Tuấn nói, “Mình cũng rất muốn cõng cậu lên nhưng mình mập quá, sợ làm cậu ngã. ”

Hai cô gái đều nở nụ cười, Đàn Tử Quỳnh vui vẻ nói: “Lần này mình cùng phòng với A Họa rồi, mình sẽ để ý A Họa, các cậu cứ yên tâm. Nhưng vẫn phải phiền Kỳ soái ca rồi, cậu đừng để A Họa ngã nhé, không thì không xong với mình đâu. ”

Kỳ Trạch chẳng buồn quan tâm đến Đàn Tử Quỳnh, người này xem nhẹ cậu quá rồi đấy, sao cậu có thể để bạn gái bị ngã được cơ chứ?

Khoảng mười phút trước giờ thi, Kỳ Trạch cõng Nhan Họa lên lầu.

Nhan Họa đặt tay lên vai Kỳ Trạch, không cần nhìn cũng biết là mọi người xung quanh đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, làm cho mặt cô đỏ bừng cả lên.

Rõ ràng chỉ vì không thể đẩy xe lăn lên cầu thang được, trường học lại không có thang máy, nên cô chỉ đành để người ta cõng mình lên thôi, nhưng không biết tại sao, đối với những người khác nhìn vào mà nói thì việc Kỳ Trạch cõng cô giống như đang muốn tuyên bố rằng cô là người ấy của cậu vậy.

Xấu hổ quá, lần này cô nổi tiếng chắc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.