Sau khi ăn cơm không lâu thì trời đã tối hẳn, trong sân trường đèn đường đã được bật sáng.
Trên bãi tập cách đó không xa truyền đến những âm thanh huyên náo, hiển nhiên là buổi tiệc đã bắt đầu. Ngẩng đầu lên nhìn có thể thấy trên cao được treo một loạt đèn lồng màu đỏ, đan xen với ánh đèn đường, tạo ra cảm giác vô cùng hưng phấn cho mọi người.
Đúng là điển hình cho tiệc mừng năm mới của trường Nhị Trung.
Buổi liên hoan này đã trở thành truyền thống rồi, trừ phi có việc gì phát sinh, nếu không thì năm nào cũng sẽ tổ chức một lần. Hồi lớp mười lớp mười một bọn họ cũng sẽ tham dự vào công đoạn tổ chức, nhưng bây giờ là học sinh năm cuối rồi, chỉ cần đến chơi là được.
Nhan Họa nếu đã đồng ý đi chơi với Đàn Tử Quỳnh thì hiển nhiên sẽ không nuốt lời, cho nên rất dứt khoát nói với Kỳ Trạch là cô sẽ đi chơi riêng với Đàn Tử Quỳnh.
Kỳ Trạch: “…” Cô ấy thế mà lại không muốn đi cùng cậu…
Đàn Tử Quỳnh kéo tay Nhan Họa, cao hứng nói: “Kỳ soái, tối nay A Họa là của mình rồi. Con gái chúng mình đi chơi một vòng trước đây, lát nữa gặp lại nhé. Đúng rồi Bàn Tử, hoạt động dạo chơi đến mười rưỡi kết thúc, nhưng chúng mình không về muộn vậy đâu, đúng mười giờ tập trung ở sân trường nhé.” Nói xong liền lập tức kéo Nhan Họa đi.
Trừ hai cô ra thì còn có vài cô bạn cùng lớp nữa, Trần Minh Hà là một ví dụ. Mặc dù cô ấy muốn đi tìm Tần Nghi, đáng tiếc là cậu ấy lại đẩy cô sang đây rồi.
Các nam sinh nghe thấy ý kiến của các cô gái thì chỉ biết dở khóc dở cười, không đi theo nữa mà xúm lại một chỗ thảo luận.
Đàm Minh Thiên quay đầu nhìn đám nam sinh, ánh mắt rơi trên người Kỳ Trạch đang đưa những ngón tay thon dài của mình lên sờ nhẹ đầu mũi. Tiếng nói chuyện cười đùa ầm ĩ của những người xung quanh càng làm nổi lên sự lãnh đạm của cậu, mãi đến khi không biết Tô Trọng Tuấn quay sang nói gì với cậu thì cậu mới hơi mỉm cười đáp lại mấy câu, lúc Tô Trọng Tuấn quay sang nói chuyện với những người khác thì cậu lại tiếp tục khôi phục dáng vẻ lạnh lùng của mình.
Lúc này, một trận gió đêm thổi tới, khiến tóc mái của cậu khẽ vén lên, lộ ra ánh mắt thâm thúy. Dưới cái bóng bị ánh đèn đường kéo dài ra của cậu, vẫn khiến cho cô cảm nhận được hơi thở đặc biệt chỉ thuộc về riêng cậu, vừa cô độc lại vừa tịch mịch.
Chắc cô bị ảo giác mất rồi, lại có thể tách biệt cậu với những người xung quanh như vậy, cảm thấy sự lạnh lùng của cậu tạo nên một dáng vẻ vừa độc lập vừa đặc biệt, khiến cho cô rung động.
“Minh Thiên, đi nhanh lên một chút, cẩn thận lại lạc nhau. ”
Lúc mấy cô bạn đi đằng trước quay đầu gọi thì Đàm Minh Thiên mới không nhìn ra sau nữa mà chạy vội lên trước, trong lòng có phần chua chát, có nghĩ nhiều đến mấy thì cũng vô ích thôi, vì người ta đã có bạn gái rồi. Mà cô bạn gái đó lại là Nhan Họa, người bạn đối với cô rất tốt, cho nên cô tuyệt đối sẽ không xen vào.
Cô nghĩ nếu như cô còn tiếp tục có những suy nghĩ như vậy với Kỳ Trạch thì thật có lỗi với Nhan Họa quá.
Ngẩng đầu lên nhìn Nhan Họa đang đi bên cạnh Đàn Tử Quỳnh, so với những cô bạn khác thì hôm nay cô mặc hơi nhiều quần áo, nhìn như một chú gấu béo mập vậy, lý do là vì cô đang dưỡng thương, phải mặc ấm để không bị nhiễm lạnh. Dưới ánh đèn, gương mặt của cô như được đắp thêm một tầng ánh sáng nhu hòa, khiến cho cô càng thêm phần dịu dàng, ngũ quan tinh xảo, cơ hồ làm cho không một người nào có thể rời mắt được.
Đàm Minh Thiên trong lòng lại đau nhói, vội vàng lắc đầu muốn đánh bay những suy nghĩ phức tạp ngổn ngang trong đầu ra ngoài. Cô phải học được cách buông tay, không thể bị cảm xúc ảnh hưởng như lần thi tháng đợt trước được.
Các trò chơi ăn mừng của Nhị Trung rất phong phú, mỗi năm lại có thêm nhiều sáng kiến mới. Chỉ khổ cho Nhan Họa, chưa đi dạo bao lâu thì đám con gái lại nắm tay nhau đi nhảy sạp, mà cô là một nhân sĩ gãy chân chỉ có thể đứng ngoài bê đồ cho các bạn, đứng nhìn các bạn vui vẻ nhảy múa.
Đàm Minh Thiên không giỏi vận động nên mới vòng đầu đã bị sai nhịp rồi bị loại ra ngoài. Mặc dù mới nhảy có một chút mà cả người cô đã đầy mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, thoạt nhìn có phần đáng yêu hơn lúc bình thường.
Cô cười nhào tới bên cạnh Nhan Họa, cầm giúp một nửa số đồ trong tay cô.
“Cũng không nặng lắm đâu. ”
Đàm Minh Thiên quay đầu nhìn cô, cười nói: “Có không nặng thì cũng không thể bắt cậu cầm được, chân của cậu còn chưa khỏe hẳn mà. ”
Nhan Họa bật cười, “Chân mình tuy chưa khỏe nhưng tay đâu có bị thương, giúp các cậu cầm chút đồ cũng không vấn đề gì. Nhưng sao cậu lại bị loại nhanh như vậy? Trước kia không phải cậu đã từng học qua khiêu vũ sao? Theo lý thuyết thì cậu hẳn phải cảm âm tiết tấu rất tốt chứ. ”
“Cái đó khác với khiêu vũ, chỉ không cẩn thận một chút thôi là sẽ sai nhịp.” Đàm Minh Thiên nói, thật ra mới vừa rồi lúc nhảy, cô không nhịn được mà quay sang nhìn Nhan Họa đang đứng bên ngoài một chút.
Khi đó, dáng vẻ thanh tú nhã nhặn của cô hiện lên nét cười nhàn nhạt, không có vẻ gì là mất mát hay khổ sở vì không thể tham gia chơi cùng các bạn, thậm chí còn không hề bài xích cảm giác cô đơn. . . Lúc ấy, trong lòng cô bỗng suy nghĩ miên man, cho nên mới không cẩn thận nhảy sai nhịp.
Cô nghĩ, cô đã đoán ra được vì sao Kỳ Trạch lại chú ý tới Nhan Họa rồi.
Nghĩ như vậy trong lòng cũng có phần an ủi. Không phải là cô không đủ ưu tú, chỉ là Kỳ Trạch đã lựa chọn một người con gái khiến trái tim cậu ấy rung động mà thôi, cũng giống như trước đây trong đám đông, cô đã chỉ chú ý đến một mình Kỳ Trạch vậy.
Nói chuyện mấy câu với Đàm Minh Thiên, Nhan Họa lại tiếp tục nhìn mấy cô bạn nhảy sạp, xung quanh cũng có rất nhiều người xúm lại cổ vũ.
Đang tập trung theo dõi thì đột nhiên cổ cô bị một thứ gì đó lạnh như băng đụng vào, phản ứng đầu tiên của Nhan Họa chính là kinh sợ đến mức hét lên chói tai, tiếp đó là suýt chút nữa ngã nhào. May là bỗng có một cánh tay đỡ lấy hông cô rồi kéo cô dựa vào ngực người ta, không để cho cô phải sợ hãi đến mức bật nhảy như tôm tươi.
Âm nhạc xung quanh rất lớn, hoàn toàn át đi tiếng hét của cô.
Một nửa sức nặng của cơ thể Nhan Họa đều dựa vào người đằng sau, quay đầu trợn mắt nhìn thì thấy ngay gương mặt đắc ý của người kia sau khi làm xong việc xấu.
“Kỳ Trạch!” Nhan Họa tâm tình khó chịu rống to, “Cậu hù chết người ta rồi!”
Kỳ Trạch không ngờ là cô lại nổi đóa lên như vậy, bị cô hét vào mặt khiến cho sửng sốt, nhưng sau đó cậu lại nở nụ cười ngay, ghé vào tai cô nói: “Mình chỉ muốn thử xem cậu có bị lạnh hay không thôi mà, sao lại không đeo khăn quàng hả? Cổ có lạnh không?”
“Vừa nãy đi bộ nhiều nóng quá nên tháo xuống rồi…” Nhan Họa mở miệng giải thích theo phản xạ, sau đó lại tức giận nhìn cậu chằm chằm, “Vừa rồi cậu lấy cái gì chọc mình vậy? Làm mình sợ muốn chết. ”
Đột nhiên bị giật mình kinh sợ khiến tim cô đập thình thịch không ngừng, đồng thời không khỏi có chút tức giận. Thế mà cậu ấy còn cười được, thật muốn cầm cái bao ném vào gương mặt tuấn tú kia, xem cậu còn cười được không!
“Được rồi được rồi, đừng tức giận, là mình không tốt, không nên hù dọa cậu.” Kỳ Trạch nhẹ nhàng dỗ dành, dịu dàng đỡ lấy người cô.
Nhan Họa còn muốn nói nhưng đúng lúc đó các cô gái đã chơi xong và quay trở lại lấy đồ rồi, thấy Kỳ Trạch đứng cạnh Nhan Họa thì mọi người vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Kỳ Trạch ôm đống đồ trong tay Nhan Họa rồi ném thẳng cho Đàn Tử Quỳnh.
“Đàn Tử, mình đưa Nhan Họa đi, các cậu tiếp tục chơi nhé.” Nói xong, không để ý đến Đàn Tử Quỳnh đang tức giận kêu to, Kỳ Trạch lập tức kéo Nhan Họa bước nhanh đi chỗ khác.
Nhan Họa bị Kỳ Trạch cưỡng chế lôi đi, thậm chí vì chú ý đến chân cô mà cậu còn trực tiếp nâng cô lên, giúp chân cô không phải dùng chút sức lực nào, cứ thế bay bổng bị cậu kéo đi.
Tới một chỗ yên ắng ít người, Kỳ Trạch mới thả cô xuống.
Nhan Họa bị một loạt hành động của cậu làm cho bối rối, thấy cậu quay lại nhìn mình thì bỗng nhớ ra là mình vẫn còn đang tức giận. Điều này càng khiến cô cuống quýt hơn, phải vậy thì cậu ấy mới nhớ, sau này không được hù dọa cô như vậy nữa, cô ghét nhất là bị dọa như vậy.
Kỳ Trạch theo thói quen quan sát nét mặt cô, thấy cô mím môi thì biết là cơn giận của cô vẫn còn chưa hết. Cậu liền nâng mặt cô lên rồi cúi xuống hôn một cái, cười híp mắt nói: “Được rồi được rồi, đừng giận nữa, thời gian còn sớm, chúng mình đi xem các tiết mục của khối mười đi, nghe nói rất hay đấy. ”
Nhan Họa bị khuôn mặt tươi cười của cậu làm cho máu không lưu thông, bình thường cậu ấy rất ít khi cười như vậy, mặc dù thỉnh thoảng cũng có cười, nhưng phần lớn chỉ là xã giao lịch sự mà thôi, có phần hơi kiểu cách, còn lại thì hầu như đều lạnh lùng. Không biết có phải do ánh đèn có chút ma lực hay không mà lại khiến cậu ấy dứt bỏ sự lãnh đạm thường ngày như vậy.
Kỳ Trạch vừa vuốt ve mặt cô vừa nhẹ nhàng nói: “Đây là tiệc mừng năm mới cuối cùng trong đời học sinh rồi, cũng là lần đầu tiên chúng mình trải qua cùng nhau, chẳng lẽ cậu không muốn đi với mình ư?”
Trong nháy mắt như có một viên kẹo đường bắn vào tim, khiến cho cô cảm thấy vừa mềm vừa ngọt.
Cô ngẩng lên nhìn gương mặt đẹp trai kia, khẽ kiễng chân hôn lên mặt cậu một cái, cười nói: “Được, nhưng sau này cậu không được hù mình như vừa rồi nữa. ”
“Ừ, nếu cậu không thích thì mình sẽ không làm thế nữa. ”
“Tất nhiên là mình không thích rồi.” Nói xong, cô liền đưa tay vòng vào cánh tay cậu.
Kỳ Trạch nhìn dáng vẻ của cô, còn rất dịu dàng ngửa đầu lên nhìn cậu, động tác này cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần cậu hơi cúi xuống là có thể hôn lên được đôi môi màu hồng phấn của cô rồi, thoạt nhìn có vẻ rất mềm. Cổ họng không khỏi trở nên khô rát, cuối cùng cậu không kìm được mà cúi đầu xuống.
Chỉ tiếc, vừa mới chạm đến khóe miệng cô thì lại bị hụt rồi.
“…Không phải cậu nói là muốn đi xem bên khối mười sao? Đi thôi.” Nhan Họa ngượng ngùng nói.
Kỳ Trạch nhìn cô cúi thấp đầu kéo cậu về phía trước, cũng phối hợp theo cô, nhưng thần sắc lại có chút thâm sâu khó lường.
Dường như cô đang cố tình muốn lẩn tránh…
Chẳng lẽ cô không thích sao?
Nghĩ vậy, trong lòng cậu thiếu niên không khỏi có phần chán nản.