Những ngày kế tiếp, thời tiết của thành phố N thay đổi liên tục đến chóng mặt, mà tâm trạng của Nhan Họa cũng lên lên xuống xuống nhấp nhô y như thời tiết luôn.
Mỗi lần có không khí lạnh thì nhất định trời sẽ đổ mưa, cô lại phải mặc đồ dày như gấu, rất cản trở việc ra ngoài, lại càng khỏi nói đến việc đến trường học, trong lòng vô cùng phiền não. Lúc không khí lạnh tản đi, ánh nắng chiếu rọi, ấm áp như mùa thu, buổi trưa lại nắng gắt khiến cho người ta hoài nghi liệu có phải sắp tới mùa hè rồi không, bầu trời tươi sáng, khí hậu ấm áp, tâm trạng đương nhiên sẽ thoải mái theo. Đương nhiên, ngoài hai kiểu thời tiết kia ra thì đa phần là những ngày âm u hiu quạnh, điều này buộc phải quen thôi.
Trừ việc thời tiết thay đổi thất thường ra thì những chuyện khác không thể làm ảnh hưởng đến cô được, cộng thêm việc sắp đến kỳ nghỉ đông rồi, việc học cũng càng gấp gáp hơn, hơn nữa đối với các học sinh lớp mười hai, trước kì nghỉ đông sẽ phải đối mặt với kì thi chung toàn thành phố.
Kì thi chung không giống với kì thi tháng của trường, mà nó là cuộc thi được chú trọng hơn rất nhiều, các thầy cô trên lớp luôn nhắc đi nhắc lại chuyện này, nên có muốn quên đi cũng không thể.
Nhân một ngày đẹp trời, nhóm học tập lại tụ tập trong thư viện.
“Kết thúc kì thi chung là được nghỉ đông rồi, lớp mười hai chúng ta nghỉ đông khác với lớp mười một, hình như năm nay chỉ được nghỉ mười ngày thôi đúng không?” Đàn Tử Quỳnh vừa cầm bút bi vẽ tới vẽ lui trên giấy, vừa hỏi thăm mọi người về tin tức.
Người trả lời là lớp trưởng Tô Trọng Tuấn, là lớp trưởng nên cậu thường xuyên liên lạc với giáo viên chủ nhiệm, tin tức tất nhiên là biết rất rõ, “Ừ đúng thế đấy, lớp mười và mười một nghỉ sớm hơn chúng ta một tuần, mà chúng ta còn phải trở lại trường sớm hơn mấy ngày nữa. ”
Trình Dương tính toán một lúc, có chút mệt mỏi nói: “Ý là mùng bảy mùng tám âm là chúng ta phải quay về trường rồi, thậm chí ngay cả rằm tháng giêng cũng có thể phải đi học, tàn nhẫn quá. ”
Những người khác nghe xong cũng cảm thấy đúng là ngắn quá, quả nhiên lớp mười hai luôn không ngừng bị nghiền ép, cả ngày thi lớn thi nhỏ không ngừng, không chăm thì không thể hoàn thành hết bài tập, không thể đọc hết sách, bọn họ đã rất lâu không cùng nhau đi chơi tập thể rồi.
“Nguyên tiêu năm ngoái tất cả đã cùng đi ngắm hoa đăng rồi, năm nay có đi nữa không?” Âu Dương Cảnh hưng phấn hỏi, “Đến hôm đó lại cùng đi nhé, đương nhiên nếu thay Hán phục là tốt nhất.” Nói xong liền liếc trộm Đàm Minh Thiên một cái, đáng tiếc người ta lại không có phản ứng, thật muốn khóc quá đi mất.
Chu Dịch cười nhạo nói: “Vẫn chưa đến nghỉ đông mà chưa gì cậu đã nghĩ đến Nguyên tiêu rồi, tỉnh táo lại đi Đại Hùng (gấu lớn), cố gắng làm tốt bài thi lần này đã rồi hẵng nói. ”
Những người khác cũng hùa theo trêu chọc Âu Dương Cảnh, người có tâm tư nhạy cảm đều có thể biết ý của Âu Dương Cảnh là gì, chẳng qua thấy Đàm Minh Thiên đang nghiêm túc ngồi làm bài tập nên không ai nói rõ ra, sợ khiến cô lúng túng xấu hổ. Tâm tư của Âu Dương Cảnh ai cũng hiểu, nhưng thời gian đến kỳ thi tốt nghiệp không còn nhiều, vẫn nên tập trung vào việc học trước đã.
Cho nên, đối với việc Đàm Minh Thiên thờ ơ với Âu Dương Cảnh, không ai có ý kiến gì.
Đàn Tử Quỳnh cười nói: “Đợt đó trời mưa suốt, hi vọng Nguyên tiêu năm nay sẽ không mưa, như vậy đứng ngắm hoa đăng mới thoải mái được.” Nói xong, cô quay sang bảo Nhan Họa: “A Họa, năm nay bọn mình đi ngắm hoa đăng tiếp đi, mặc Hán phục mà đợt nghỉ hè bọn mình mới mua đó. ”
Nhan Họa mỉm cười đáp: “Được thôi. ”
Lúc này Đàm Minh Thiên mới ngẩng đầu lên cười nói với hai cô: “Cho mình đi với nhé!”
Mọi người nghe vậy lại tiếp tục ngồi bàn luận, nói qua nói lại, đề tài đã dời đi rất xa, một lúc sau mọi người mới kết thúc được cuộc thảo luận rồi bắt đầu ngồi học.
Tết âm lịch năm nay đến hơi muộn, tận tháng hai mới bắt đầu, mà các học sinh lớp mười hai như Nhan Họa phải học đến tận trước Tết ba ngày, tức là tận 27 âm mới được nghỉ.
Cách kì thi chung mấy ngày thì Nhan Lãng đã được nghỉ rồi.
Lớp chín tuy cũng phải học nhiều, nhưng so với lớp mười hai vẫn còn nhẹ nhàng hơn một chút, Nhan Lãng vừa được nghỉ là lập tức vui mừng phấn chấn, ngày nào cũng đi chơi với bạn, Nhan Họa lại không ở nhà nên không ai có thể quản cậu nhóc được. May là cậu cũng có phần tự giác, rất ngoan ngoãn trở về đúng giờ giới nghiêm mà gia đình đề ra.
“Suốt ngày đi chơi thôi, sao không tranh thủ mà học đi hả? Nhìn chị con mà học tập kia kìa, đừng để người khác phải lo lắng nữa!” Mẹ Nhan lấy ngón tay dí đầu con trai, “Xã hội bây giờ loạn như vậy, thanh niên hư hỏng cũng nhiều, con ngày ngày cứ ra ngoài như vậy, cẩn thận lại sa ngã rồi bị lừa cũng không biết chừng, đến lúc đó hối hận thì đừng có khóc…”
Nhan Lãng cảm thấy mình rất oan uổng, “Mẹ của con ơi, con chỉ cùng bạn bè đi chơi phố cổ thôi mà, đâu có làm gì mờ ám đâu, tuyệt đối sẽ không tới mấy chỗ phạm pháp, mẹ đừng có suy nghĩ nhiều nữa.” Vì muốn dời đi sự chú ý của mẹ, Nhan Lãng lại hỏi: “Mẹ, lễ mừng năm mới năm nay nhà mình có tổ chức không ạ?”
“Hỏi làm gì hả?” Mẹ Nhan vỗ đầu con một cái.
Nhan Lãng nhìn chị mình đang ngồi ăn cơm, cười hì hì nói: “Con chỉ nghĩ nếu có tổ chức thì có nên gọi cả ông Kỳ đến không?”
Ở thôn của nhà họ Nhan có phong tục như vậy, trong khoảng thời gian từ mùng 2 đến ngày 18 sẽ có bữa cơm đoàn viên. Trong dịp này, người người nhà nhà đều sẽ tổ chức tiệc rượu đón năm mới, một là để cầu phúc trong năm mới, hai là để trao đổi tình cảm giữa mọi người với nhau, ba là truyền thừa văn hóa đối đãi khách của Nho gia, sự kiện này thậm chí còn được tổ chức long trọng hơn cả Tết, thức ăn vô cùng phong phú, tất cả người thân bạn bè đều sẽ từ phương xa trở về ăn bữa cơm đoàn viên, gia đình nào có nhiều người đến nhất thì chứng tỏ năm nay sẽ là gia đình an khang thịnh vượng nhất.
“Đương nhiên phải gọi rồi.” Mẹ Nhan nói, “Dịp lễ này chỗ chúng ta là náo nhiệt nhất, có thể mời được ông Kỳ tới chung vui thì tốt quá. Đợi lúc rảnh rỗi mẹ sẽ đề cập chuyện này với ông, nhà chúng ta tổ chức vào đầu năm, A Họa chưa phải đi học nên có thể gọi cả Kỳ Trạch tới nữa. ”
Bố Nhan ngồi cạnh nghe vợ nói cũng gật đầu phụ họa theo.
Hai vợ chồng đều là người rất nhiệt tình và hiếu khách, nên dịp lễ này đương nhiên rất muốn mời bạn bè tới chung vui để thêm phần may mắn. Đã qua nhiều năm, bọn họ đã tạo thành thói quen, càng nhiều người tới thì càng vui, nếu khách ít quá thì mới đáng buồn.
Nhan Lãng nghe xong liền nháy mắt với chị mình.
Nhan Họa không nhìn cậu nhóc mà nói với mẹ: “Mẹ, con gọi cả Đàn Tử đến có được không ạ? Thêm mấy người bạn của con nữa. ”
“Được chứ!” Mẹ Nhan vung tay nói, “Con thích mời ai thì cứ mời đi, cùng lắm là gọi thêm mấy người tới giúp nấu ăn là được. ”
Nói chuyện với bố mẹ một lát, Nhan Họa liền đặt bát xuống rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau đến trường, Nhan Họa liền đề cập với nhóm học tập là đầu năm nhà cô có tổ chức tiệc, hi vọng mọi người qua chung vui.
Đáng tiếc những người đi được không nhiều, chỉ có Đàm Minh Thiên, Âu Dương Cảnh, Trình Dương và Đàn Tử Quỳnh, còn lại đều phải về nhà ông bà đón năm mới, phải một thời gian mới quay trở lại thành phố nên chắc không tới kịp.
Kỳ Trạch nghe Nhan Họa nói xong thì nhíu mày, lúc Nhan Họa quay đầu hỏi cậu có đi không, cậu liền gật đầu ngay.
“Tối qua nhà mình còn nói sẽ mời ông cậu đến ăn bữa cơm tất niên, hẳn là không có vấn đề gì đúng không?”
Kỳ Trạch cười nói: “Đầu năm ông nội mình rảnh nên chắc là đi được. ”
Đề tài thảo luận của ngày hôm này chính là phong tục ăn cơm tất niên của nhà Nhan Họa, đối với gia đình Tô Trọng Tuấn hay với những tỉnh thành không có phong tục này mà nói thì đây là một chuyện rất mới mẻ và thú vị, trong lòng có chút tiếc nuối vì không thể tham dự được.
Mùa đông trời tối rất nhanh, lúc Kỳ Trạch về đến nhà thì trời đã tối đen.
Cô Lâm đã nấu xong cơm và để sẵn trên bàn, mặc dù đã nguội do trời lạnh nhưng chỉ cần cho vào lò vi sóng để nóng là xong, nồi canh thịt bò thì vẫn còn hơi ấm.
Ông Kỳ thấy cháu trai về thì mới ngồi xuống cùng cháu ăn cơm.
“Hôm nay cháu vẫn đưa A Họa về nhà trước à?” Ông Kỳ hỏi.
Kỳ Trạch đang ăn canh, nghe ông hỏi thì liền đáp lại qua loa một tiếng.
“Chiều nay ông nhận được điện thoại của mẹ cháu gọi tới, nói là muốn đưa cháu sang bên đó đón năm mới cùng mẹ vài ngày. Vẫn như mọi năm, mẹ cháu sẽ đặt vé máy bay vào mùng ba cho cháu, tới mùng sáu thì về.” Ông Kỳ nói.
“Năm nay cháu không đi đâu.” Kỳ Trạch nói.
Ông Kỳ ngạc nhiên nhìn cháu, “Tại sao thế?”
Kỳ Trạch ngẩng lên nhìn ông, cười nói: “Cháu đã đồng ý với Nhan Họa là đầu năm sẽ về quê bạn ấy chơi rồi. À, bác Nhan còn nói muốn mời ông qua đó nữa đấy, nhà họ có tổ chức tất niên, nghe nói rất náo nhiệt, ông nội đi không ạ?”
Ông Kỳ nhìn hai mắt tỏa sáng của cháu trai, cười nói: “Ông cũng nghe nói ở một số vùng có tập tục làm lễ tất niên, nhưng vì không có bạn bè quen thuộc ở các vùng đó nên chưa từng tham dự bao giờ. Nếu không có chuyện gì thì tất nhiên ông cũng rất muốn đi xem sao.” Thuận tiện bồi dưỡng tình cảm với nhà họ Nhan luôn.
Kỳ Trạch nhìn dáng vẻ tươi cười của ông, mặc dù không biết có phải là ông đã nhận ra chuyện giữa cậu và Nhan Họa hay không, nhưng cậu thật sự không quen với ánh mắt lúc này của ông nội, liền mất tự nhiên nói: “Nếu ông đi thì tốt quá, Nhan Họa còn mời một số bạn bè nữa, lúc đấy tất cả chúng ta có thể ngồi xe tới. ”
“Được thôi, có điều mẹ của con bên kia. .” Ông Kỳ hơi chần chừ nói, bình thường hàng năm Kỳ Trạch đều sẽ tới chỗ mẹ mấy ngày để đón năm mới, năm nay mà không đi thì sợ mẹ Kỳ Trạch sẽ suy nghĩ nhiều. Ông Kỳ không có cảm nghĩ gì với người con dâu trước, chuyện năm đó không thể nói là ai đúng ai sai, ly hôn ngược lại là cách giải quyết tốt, còn hơn ngày ngày cãi nhau trước mặt con cái, nhưng vì là mẹ của Kỳ Trạch nên ông cũng muốn tạo cơ hội cho hai mẹ con gặp nhau.
“Con nói trước với mẹ là được.” Kỳ Trạch hời hợt nói.
Cơm nước xong, Kỳ Trạch liền gọi điện cho mẹ mình đang sống ở Đức, nói cho mẹ biết là năm nay cậu sẽ không tới đó.
Lúc cúp máy, tâm trạng Kỳ Trạch vẫn chẳng có chút ảnh hưởng gì. Trái lại ông Kỳ đang ngồi trong phòng khách uống trà, thấy cháu cúp máy thì hỏi: “Mẹ cháu nói gì?” Quan trọng nhất là đừng có suy nghĩ nhiều, cho rằng nhà họ Kỳ không cho con trai qua đó đón năm mới với mẹ.
“Không có gì ạ, cháu chỉ nói với mẹ là nghỉ hè sẽ qua đó thôi. ”
Thấy cháu trai nhún vai nói một cách vô tình, ông Kỳ cũng không nhịn được mà bật cười.
Ông cảm thấy cháu ông thay đổi rất nhiều, mà sự thay đổi này đã bắt đầu từ mấy tháng nay, cứ chầm chậm từng chút một, mới đầu thì chưa rõ ràng, nhưng tới bây giờ nghĩ lại thì mới phát hiện ra. Ông Kỳ suy đoán, sự chuyển biến của cháu trai nhất định là có liên quan đến cô bé Nhan Họa kia rồi.