Hết tiết một, lớp học bị bao trùm bởi bầu không khí khá ảm đạm, một nửa lớp cố gắng tận dụng mười phút giải lao để nghỉ ngơi, nằm dài ra bàn ngủ hoặc ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Đàn Tử Quỳnh quả đúng như lời cô ấy vừa nói, vừa nghe tiếng chuông liền tức tối cầm vở và bút chạy ra ngoài, tinh lực tràn đầy khiến cho người ta hâm mộ. Nhìn dáng vẻ của cậu ấy, Nhan Họa biết chắc chắn là chuyện về câu lạc bộ, mới vừa khai giảng không lâu, cũng là thời gian để các câu lạc bộ chiêu mộ thành viên mới, mục tiêu chính là các em học sinh lớp mười mới vào trường, tuy nhiên các em mới vào còn đang trong thời gian tập quân sự, phải hai tuần nữa mới xong, hiện tại vừa lúc có thể bàn bạc với các thành viên về tiêu chí tuyển chọn của câu lạc bộ.
Nhan Họa lấy tấm thẻ học sinh ra nhìn, lúc ánh mắt hướng đến tấm ảnh thì sợ hãi lấy tay che lại, tránh cho cô khi nhìn gương mặt ngây thơ kia sẽ lại nhớ đến giấc mộng kỳ lạ đó.
Cô nhìn một vòng lớp học, sau đó đứng dậy đi đến chỗ ngồi cạnh cửa ra vào của Bàn Tử.
Bàn Tử tên thật là Tô Trọng Tuấn, là lớp trưởng lớp cô, đừng thấy cậu ấy vừa cao vừa béo mà lầm, thật ra nếu cậu ấy gầy đi thì chắc chắn sẽ là một cậu nam sinh tuấn tú. Nghe nói hồi nhỏ vì bị bệnh nặng dẫn đến việc hormone tăng trưởng quá mạnh, cho nên cơ thể mới to béo như vậy, tuy nhiên nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy ngũ quan của cậu ấy rất được, nếu gầy đi chắc chắn là sẽ một mỹ nam.
Bàn Tử mập có tính cách rất tốt, tác phong lịch sự, hơn nữa thành tích học tập cũng rất cao, cho nên mới được bầu làm lớp trưởng.
“Lớp trưởng ơi!” Nhan Họa khẽ gọi, lấy tay gõ nhẹ lên bàn cậu ấy một cái, dời sự chú ý của cậu bạn đang ngồi chăm chú đọc sách kia.
Tô Trọng Tuấn nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, lúc thấy cô thì bỗng giật mình sửng sốt, hiển nhiên việc Nhan Họa không thích nói chuyện với bạn học nam cậu cũng biết rõ, hơn nữa giọng nói của cậu ấy lại mềm nhũn đáng yêu như vậy, làm cho con trai nghe thấy sẽ phát điên. Giọng nói đó đôi khi cũng khó tránh khỏi việc trở thành chủ đề bàn tán của đám con trai, may là bình thường cậu ấy không nói chuyện nhiều với bạn học nam, cho nên dạo gần đây bọn họ cũng không hay nói về chuyện đó nữa.
“Có chuyện gì vậy?”
“Mình nhặt được một cái thẻ học sinh.” Nhan Họa nói chuyện rất đơn giản, cố gắng để cho giọng nói của mình có phần bình tĩnh, đáng tiếc có vẻ như cô lại thất bại rồi. Cô để thẻ học sinh đến trước mặt Tô Trọng Tuấn, nói: “Phiền cậu trả lại cho chủ nhân của nó giúp mình nhé!”
Tô Trọng Tuấn cầm tấm thẻ lên xem, sau đó ngạc nhiên cười nói: “Thì ra là của Kỳ Trạch, nếu cậu không bận thì có thể tự đi trả cho cậu ấy được mà, đây cũng đâu phải chuyện gì lớn đâu. ”
Nhan Họa cười nói: “Mình có việc nên không rảnh qua đó, cho nên mới làm phiền cậu mà, cảm ơn nhé.” Nói xong liền không cho cậu ta có cơ hội từ chối mà xoay người quay về chỗ luôn.
Tô Trọng Tuấn đành phải nói với sau lưng cô: “Mình thay mặt cậu ấy cảm ơn cậu. ”
Nhan Họa phất tay tỏ vẻ không cần cảm ơn, sau đó cô ngồi lại chỗ mình, giở sách vở ra tranh thủ ngồi học.
Tiết thứ hai là tiết thể dục, sau đó là giờ giải lao 25 phút.
Sau giờ học, Tô Trọng Tuấn liền cầm thẻ học sinh đi đến ban khoa học tự nhiên.
Tới nơi, dọc đường đều có các bạn học thân thiện chào hỏi cậu, còn nhào tới xiết cái cổ mập của cậu nữa, tất cả đều là bạn tốt.
“Ơ, Bàn Tử, đã lâu không gặp, sao lại đến đây chơi vậy? Chiều thứ sáu tan học cùng đi chơi bóng đi!” Một bạn học nam cao to cường tráng khoác vai cậu nói.
“Được, đến lúc đó nhớ qua gọi tôi, đúng giờ đấy nhé! Có cần tôi hẹn giúp cậu vài nữ sinh khoa Văn không?” Tô Trọng Tuấn cười đáp, sau đó quả nhiên liền nghe thấy các bạn học nam xung quanh kêu gào như sói đói, nói cậu thật đúng là anh em tốt.
Ở Nhị Trung thì hầu như tất cả mỹ nữ đều tập trung hết ở khoa Văn, cho nên các học sinh nam chuyên khoa học tự nhiên cực kỳ hâm mộ những anh chàng học khoa Văn, như thể là họ được sống trong vương quốc nữ sinh vậy, ghen tỵ chết đi được, biết thế lúc chọn chuyên khoa thì cứ mặt dày chọn khoa Văn cho rồi.
Nói chuyện đùa giỡn vài câu, Tô Trọng Tuấn lại tiếp tục đi tới ban hai, đến trước cửa phòng học của học sinh năm ba ban hai, cậu ngó vào nhìn một lượt, lúc trông thấy mục tiêu thì liền gọi: “Kỳ Trạch!”
Cậu nam sinh ngồi tận bàn cuối góc trong cùng đang dựa vào cửa sổ ngủ, sau khi bị cậu bạn ngồi cạnh gọi dậy thì mới mơ màng mở mắt ra, theo thói quen lấy tay hất ngược tóc mái lên.
Động tác này đẹp mắt đến nỗi làm các cô gái đang ngồi túm tụm tán gẫu với nhau cũng không kìm chế được mà quay sang nhìn, ai nấy cũng cười rối rít, sau đó còn khẽ huých người bên cạnh để họ cùng chú ý sang hướng đó. Kỳ Trạch bình thường là người khá khó gần, nhưng dáng vẻ của cậu ấy lúc ngủ thì cực kỳ anh tuấn và nhu thuận, làm cho các bạn nữ không nỡ làm cậu ấy tỉnh, bởi vì nếu có ai đánh thức cậu ấy thì người đó sẽ phải đối mặt với sự tức giận và chịu đựng những câu nói cay độc của cậu ấy, thật sự là không ai chịu được.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà một người vừa đẹp trai vừa học giỏi như cậu ấy lại không có bạn nữ nào theo đuổi. Bởi vì nếu muốn theo đuổi dạng con trai như vậy thì nhất định phải là một cô gái có trái tim mạnh mẽ mới được.
Kỳ Trạch thấy Bàn Tử đang đứng bên ngoài, liền chậm chạp đứng dậy, kéo tay áo sơ mi đang vén đến khuỷu tay xuống, ra đến cửa phòng học nói: “Bàn Tử, tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Tô Trọng Tuấn đưa thẻ học sinh cho cậu, nói: “Bạn đẹp trai à, thẻ học sinh làm rơi mà cũng không biết, tôi đến trả cho cậu đây. ”
Nhìn thấy tấm thẻ học sinh mình làm mất, Kỳ Trạch cực kỳ vui vẻ, nếu phải làm lại nó thì phải mất quá nhiều thủ tục rườm rà, mất thời gian vô cùng. Thẻ học sinh ở Nhị Trung mang rất nhiều chức năng, để ra vào trường này, dùng phòng máy, mượn sách ở thư viện này, mua đồ ăn quà vặt ở canteen nữa, tất cả những việc đó đều cần có thẻ học sinh.
“Cậu nhặt được ở đâu vậy? Cảm ơn nhé, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm.” Kỳ Trạch cầm lấy thẻ học sinh, cười tươi vỗ vai Bàn Tử, từ đó có thể nhìn ra được quan hệ của hai người rất tốt.
Kỳ Trạch và Tô Trọng Tuấn quả thật chơi với nhau khá thân, hai người là bạn cùng lớp mười, hơn nữa Tô Trọng Tuấn cũng là một trong số rất ít những người bạn của Kỳ Trạch. Tính cách của Kỳ Trạch không hòa đồng nên bạn bè không nhiều, thậm chí có thể nói rằng ngoài gương mặt đẹp và đầu óc thông minh ra thì chẳng có gì đáng khen hết. Tô Trọng Tuấn thì tính cách lại trái ngược hẳn, cậu là người rất lịch sự và hiền lành, cho nên trong trường có rất nhiều bạn bè thân thiết.
“Không phải là tôi nhặt được, mà là một bạn gái xinh đẹp, cậu có muốn mời người ta ăn cơm không?” Tô Trọng Tuấn cười hì hì trêu chọc.
Kỳ Trạch nhếch miệng cười, theo bản năng nhướn mày hỏi: “Là ai vậy?”
“Là Nhan Họa của lớp chúng ta cũ đó, còn nhớ không?” Tô Trọng Tuấn quan sát Kỳ Trạch, quả nhiên thấy ánh mắt của cậu ấy sáng bừng lên.
“Là cậu ấy à. . . Sao cậu ấy không đích thân đến đây mà lại đi nhờ cậu?” Kỳ Trạch lật qua lật lại cái thẻ học sinh, lơ đãng nói.
“Ai biết được! Có lẽ là vì tính tình cậu không tốt, từng làm mất lòng người ta, cho nên cậu ấy mới không muốn gặp cậu. ”
Tô Trọng Tuấn thấy cậu không đáp lại, bèn suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Chiều thứ sáu có muốn đi chơi bóng không, mình có hẹn với một vài người bạn rồi, hôm đó nếu biết cậu cũng đi thì các bạn nữ chắc sẽ kéo đến đông lắm đó. ”
“Chán ngắt, không đi!”
“Ai chà chà, hôm đó chắc là Đàn Tử Quỳnh cũng đến đó.” Tô Trọng Tuấn bắt thóp Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch lạnh nhạt liếc Tô Trọng Tuấn một cái, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.
Tô Trọng Tuấn thấy Kỳ Trạch rõ ràng đang sướng phát điên mà còn giả vờ bình tĩnh thì liền cười tươi vỗ vai cậu, đến lúc đó nếu Đàn Tử Quỳnh mà không lôi theo Nhan Họa đến thì đoán chừng người này sẽ trở mặt với mình mất, haizz, trách nhiệm của mình thật lớn quá đi!
Sắp tới giờ vào lớp, Tô Trọng Tuấn lên tiếng chào Kỳ Trạch và hỏi thăm mấy người bạn, sau đó nhanh chóng quay trở về lớp học.