Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 91: Chương 91




Mùng năm đúng là một ngày tốt lành, bầu trời u ám cũng bắt đầu xuất hiện ánh mặt trời, nhiệt độ trở nên ấm hơn, không cần mặc áo khoác mà chỉ cần mặc đồ mùa thu là được rồi, hoàn toàn không cảm thấy lạnh chút nào hết.

Nhà họ Nhan hôm nay đã bắt đầu bận rộn từ bốn giờ sáng, lúc đó Nhan Họa vẫn còn đang ngủ say, chỉ có người lớn và Nhan Vân là phải dậy làm, còn đám học sinh thì được phép ngủ đến hừng sáng, bởi vì đang tuổi ăn tuổi lớn nên cần phải được ngủ đủ giấc.

Lúc Nhan Họa tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học thì trời đã sáng, nhưng vẫn chưa đến mức sáng rực hẳn, tuy nhiên ánh đèn từ hành lang ngoài cửa sổ chiếu vào cũng khiến cô chói mắt, rõ là tối qua rèm cửa vẫn chưa được kéo xuống.

Nhìn đồng hồ mới biết bây giờ đã sáu rưỡi sáng rồi, Nhan Họa cũng không muốn ngủ nướng nữa, cô đứng dậy vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà giúp mọi người một tay.

Năm nào nhà họ Nhan cũng vô cùng tất bận trong ngày này, sau khi làm những món ngon thì lại chuẩn bị thêm một chút đồ đặc sản của vùng nữa, chủ yếu khách tới đây tham dự cũng đều là vì muốn thưởng thức những món ăn dân dã của địa phương, vì nó không giống với những thứ đồ ăn ở thành phố, mà là đồ được làm một cách thủ công truyền thống, mùi vị không nơi nào làm giống được, có rất nhiều đại gia quan lớn hàng năm còn lái xe riêng đến nơi này để ăn cơ mà.

Nhan Họa xuống nhà thì thấy Nhan Vân đang làm thịt kho tàu, tay chị cầm một đôi đũa dài lật miếng thịt to trong nồi cho miếng thịt chín đều. Nhìn nửa bên mặt của chị, Nhan Họa liền nghĩ đến chuyện mà cô mới biết lúc xuyên tới tương lai, tâm trạng vô cùng tốt, liền đi tới cười tươi nhìn chị.

Nhan Vân thấy cô em gái đi xuống, liền gắp một khối thịt lên rồi cắt một miếng đút cho cô ăn, sau đó hỏi ý kiến: “Có ngon không?”

“Ngon lắm ạ, vị rất vừa miệng.” Nhan Họa tham lam ăn thêm vài miếng nữa, hai má phồng lên, nói: “Chị, em nghĩ hôm nay sẽ có nhiều khách đến đấy, không chừng cả anh Triệu cũng tới nữa đó. ”

Nhan Vân nghe xong liền run bắn lên, cau mày nói: “Anh ta tới làm gì hả? Đừng có nói linh tinh, bọn chị chia tay rồi. ”

Nhan Họa bất đắc dĩ lắc đầu, chia tay hay không đâu phải do chị quyết định.

Sau khi kịch liệt trêu chọc cô chị bướng bỉnh của mình đến khi chị phát cáu lên, Nhan Họa liền cứ thế mà chạy đi, xắn tay áo lên rồi ra vườn hái mấy loại rau mà hôm nay cần dùng đến.

Bận rộn đến tận hơn mười giờ thì bắt đầu lục đục có họ hàng bạn bè tới, Nhan Như cũng cùng chồng con trở về, Từ Quân con rể nhà họ Nhan tay cầm túi lớn túi nhỏ, cười nói rất lễ phép với mẹ Nhan.

“A Quân tới rồi à, ăn sáng chưa con? Có muốn ăn chút gì không?” Bác dâu cả rất nhiệt tình niềm nở với người con rể của mình.

Mặc dù bà mẹ chồng của Nhan Như vô cùng quá quắt, nhưng Từ Quân tính cách lại khá tốt, hắn cũng biết về thái độ của mẹ mình sau khi Nhan Như sinh con, nên rất hiểu và thông cảm cho vợ, bình thường nếu rảnh rỗi hắn đều giúp vợ chăm sóc cho con, rất ít khi ra ngoài rượu chè cờ bạc với bạn bè, thời gian trong cuộc sống hầu như bị con gái chiếm dụng, không giống với những người đàn ông khác, tối nào cũng đi ăn uống nhậu nhẹt với bạn bè.

Mà nguyên nhân khiến cho bác gái đối xử tốt với người con rể này, không chỉ do con người của hắn tốt, mà còn hi vọng rằng qua đó hắn sẽ đối tốt với con gái mình hơn.

“Chị cả, anh rể.” Nhan Họa lên tiếng chào hỏi hai người, sau đó đi tới bế cô bé con, “Bé ơi, dì nhỏ nhớ con quá!”

Từ Quân nhìn thấy Nhan Họa, cười nói: “A Họa thành thiếu nữ rồi, năm nay thi đại học đúng không?”

“Vâng ạ, em đang cố gắng đây. ”

Nhan Họa từ trước đến giờ luôn duy trì khoảng cách nhất định với người anh rể này, cho nên sau khi nói với nhau mấy câu là chẳng còn gì để nói nữa. May là hôm nay nhà họ Nhan rất náo nhiệt, người đến người đi, cho nên cũng không mấy lúng túng cho lắm, Nhan Họa liền mau chóng đi ra chào hỏi những người khách khác tới nhà.

Nhưng Nhan Họa là cô gái bé nhất nhà, cho nên nhiều chuyện không cần đến lượt cô làm, nên một lát sau là lại không còn việc gì nữa, cô liền mở máy ra nhắn tin cho Đàn Tử Quỳnh, hỏi xem khi nào thì cô tới.

Mẹ Nhan Họa cũng rất quan tâm đến đám bạn của con gái, liền hỏi: “A Họa, con thử gọi hỏi ông Kỳ xem khi nào nhà họ tới để còn ra ngoài đón, không lại bị lạc đường. ”

“Vâng ạ. ”

Lúc Nhan Họa gọi điện xong thì mới biết là cả nhóm đều đi chung xe với ông Kỳ, như vậy thì dễ dàng hơn rồi.

“Bọn mình đến…Trời ạ, không biết đây là chỗ nào nữa, đường thì quanh co, xung quanh không phải ruộng thì là cây, vừa rồi không nhìn rõ cột mốc đường nên cũng không biết là đang tới chỗ nào nữa.” Đàn Tử Quỳnh ầm ĩ nói, “Nhưng cậu yên tâm đi, mình nhìn thấy có rất nhiều xe cùng hướng đến thôn nhà cậu rồi, chờ đến cửa thôn mình hỏi đường bọn họ là được, với lại mình cũng tới đây mấy lần rồi mà. ”

Nhan Họa thật đúng là đã quên mất là có Đàn Tử Quỳnh biết đường, như vậy thì không cần ra ngoài đón nữa rồi.

Trong khi bạn của cô còn chưa tới thì nhà họ Triệu đã đến trước rồi.

Lúc một chiếc xe hơi màu đen dừng ở phía đất trống bên cạnh hồ, mấy người nam nữ già trẻ bước xuống, những người đi ngang qua không thể không ngoái lại nhìn, xem xem đây là họ hàng nhà ai. Bọn họ ăn mặc không quá phô trương, nhưng nó vẫn khiến cho người ta cảm giác không giống bình thường, đó là phong thái lịch sự nho nhã của tầng lớp trí thức, vô cùng đứng đắn.

Nhan Họa đang cầm gậy trúc xuống hồ lùa vịt chơi thì thấy Triệu Vũ Trì từ trong xe bước ra, liền lập tức vui vẻ vẫy tay với anh, gọi: “Anh Triệu.” Thấy có thêm hai vợ chồng trung niên bước xuống từ xe Triệu Vũ Trì, Nhan Họa mắt lại sáng lên, suy đoán trong đầu khiến cô không kìm được mà bật cười.

Cả phụ huynh cũng tới nữa, xem chừng là muốn ra mắt rồi.

Triệu Vũ Trì thấy Nhan Họa đi tới thì nở nụ cười với cô, tiếp đó giới thiệu ba mẹ anh cho cô biết, Nhan Họa rất tự nhiên tươi cười chào hỏi, vội vàng dẫn bọn họ vào nhà, thấy chị hai mở to mắt đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt khó tin nhìn Triệu Vũ Trì, Nhan Họa không nhịn được mà trộm cười, kế tiếp không còn việc của cô nữa rồi.

Nhan Họa tiếp tục chạy ra ao lùa vịt, trong ao có một người thanh niên trong thôn đang đứng lấy lồng trúc bắt vịt, còn có một anh lớn hơn cô hai tuổi nữa rất quan tâm đến cô, cô chỉ gậy chỗ nào là chạy ra đấy ngay.

“Này, anh A Quang, anh đừng có lấy lòng chị em nữa có được không?” Nhan Lãng mất hứng cầm gậy đập lên mặt nước, “Không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, chắc chắn là có ý đồ! Cách chị em xa một chút đi!”

Chàng trai có làn da ngăm đen tên A Quang nghe Nhan Lãng nói vậy thì trên mặt khẽ ửng hồng, hơi ngượng ngùng nhìn Nhan Họa một cái, không nói gì mà đi ra chỗ khác.

Nhan Họa: “…” Có ý gì vậy hả? Tên em trai ngốc kia có phải là hơi nhạy cảm quá rồi không?

Đúng lúc này thì có một chiếc ô tô hạng sang đi tới, cửa xe mở ra, lập tức có mấy thanh niên nam nữ bước xuống, một nhóm mỹ nam mỹ nữ xuất hiện làm cho mấy em trai em gái đang bận rộn trong ao phải quay ra nhìn, mắt mở to không chớp.

“A Họa! Bọn mình tới rồi đây!”

Đàn Tử Quỳnh cười to nói, Nhan Họa cũng tươi cười ôm lấy cô bạn, hai người vỗ vỗ lưng nhau, tiếng cười thanh thúy, ánh mặt trời chiếu rọi xuống hai người, khiến cho người khác nhìn thấy phải mỉm cười.

Ôm ấp nhau xong, Nhan Họa lại ngoảnh lại nhìn người vừa xuống xe, đầu tiên là nở nụ cười với Kỳ Trạch, tiếp đó là ông Kỳ, cuối cùng đi tới chào hỏi bạn bè, nhất thời không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

Kỳ Trạch đi tới không chút dấu vết tách Đàn Tử Quỳnh ra, không muốn cô ôm Nhan Họa quá lâu, lại thừa dịp người khác không chú ý liền đưa tay xoa đầu bạn gái.

Hôm nay thời tiết đã ấm lên, ánh nắng chan hòa, Nhan Họa chỉ mặc một cái áo sơ mi kẻ caro đơn giản, bên dưới là quần bó sát và bốt cao cổ, dáng vẻ hoạt bát tươi trẻ, khiến cho người ta sáng mắt mỗi khi nhìn cô, chẳng trách mấy anh chàng trong thôn luôn cố gắng lấy lòng cô.

Kỳ Trạch ở trong xe từ xa đã nhìn thấy cô cầm gậy trúc đứng ở bên cạnh cây liễu trên hồ nước, ánh mặt trời xuyên qua tán cây rọi xuống khuôn mặt đang nở nụ cười rạng rỡ của cô, khoảnh khắc đó khiến trái tim cậu rung động, không thể nào rời mắt được.

Lúc này đây, cậu đã gặp được cô, chạm vào cô, cảm nhận được sự tồn tại của cô, chỉ hận không thể đi tới mà ôm chặt cô vào lòng thôi.

Trình Dương và Âu Dương Cảnh thì đã sớm đi ra bờ ao nhìn người trong thôn bắt vịt rồi.

“Các cậu ăn điểm tâm chưa? Về nhà mình ăn chút gì đi. Âu Dương, Trình Dương mau tới đây nào, lúc khác xem cũng được mà.” Nhan Họa nói xong liền dẫn mọi người đi về nhà của mình.

Nhà của Nhan Họa cách đây khoảng 300 mét, ở bên trong sườn núi, từ xa nhìn lại là một ngôi nhà cao tầng truyền thống rất đặc biệt, một đám thanh niên đều tò mò nhìn quanh, đồng thời cũng chú ý tới người đến người đi trong thôn, ở ven đường đủ các loại xe đang đỗ, nhà nào cũng có khách ra ra vào vào, sự náo nhiệt này đối với những người ở thành phố là không thể tưởng tượng nổi.

Lúc Nhan Họa dẫn khách về nhà, sau khi nghe cô gọi, bố Nhan mẹ Nhan liền bận rộn đi ra đón tiếp. Lúc cả đoàn đi vào phòng khách, thấy mấy người khách đang ngồi bên trong thì lại rối rít chào hỏi, giới thiệu bản thân.

Kỳ Trạch đi bên cạnh ông nội, rất lễ pháp đáp lại những câu hỏi của mọi người, Nhan Họa nhìn mà mắt cứ giật giật.

Sao cô cứ cảm giác là thái độ của cậu ấy hơi thận trọng nhỉ? Hay là do cô nghĩ nhiều quá rồi?

Đàn Tử Quỳnh, Âu Dương Cảnh và mấy người khác đều đang phải ứng phó với các câu hỏi của mấy bà mấy cô, sau khi ăn một bát súp xong liền chạy luôn ra ao chăn vịt. Kỳ Trạch thì vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh ông nội, là bạn gái nên Nhan Họa cũng ở lại luôn.

May là mấy người lớn nói chuyện cũng không cần có mặt mấy đứa trẻ, ngồi một lát là có thể rời đi rồi.

Nhan Họa dẫn Kỳ Trạch ra ao, nụ cười trên gương mặt vẫn thủy chung không thay đổi, có thể nhìn ra là hôm nay cô rất vui, lại càng vui hơn khi được gặp Kỳ Trạch, còn bạo dạn cầm tay cậu kéo đi.

Kỳ Trạch nắm chặt lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Nhan Họa, mình nhớ cậu lắm.” Sau đó khuôn mặt chân thành kia cứ nhìn cô không dứt, khiến cho Nhan Họa ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.