Chiều chủ nhật mẹ và tôi bò toài ra trên chiếc ghế vải nhựa ở sân sau nhà, cả hai cùng mặc quần jean cũ thoải mái và học bài. À, mẹ thì học bài; còn tôi đang đền bù lại cho đêm mất ngủ. Khi chiếc điện thoại không dây kêu lên, tôi gần như lật úp.
Mẹ trả lời điện thoại. “Xin chào... Stacy?” Mẹ nói. “Stacy, chậm lại nào. Gì cơ? Chậm lại nào cưng. Hít thật sâu vào. Đúng rồi, Daisy ở ngay đây.” Mẹ đưa tôi chiếc điện thoại, tay che ống nói. “Mẹ không để nghe ra đầu ra đuôi những gì nó nói.”
“Hi Stacy.”
“Daisy,” chị thở hổn hển trên điện thoại. “Em phải giúp chị. Chiếc nhẫn ở trong vườn. Họ có hoa tulip, lan dạ hương, rồi tất cả các loại đỗ quyên và đường đi này, chị không biết phải làm gì, chị không biết tại sao họ phải trồng nhiều loại pansie chết tiệt này đến thế.”
“Dừng lại,” Tôi bảo Stacy, “Vườn của ai? Ở đâu?”
“Chị không biết ở đâu nữa,” chị rền rĩ, “ở đâu đó phía sau nhà Clarke.”
“Nhẫn nào - không phải cái nhẫn kim cương của chị đấy chứ?”
“Travis sẽ giết chị mất.” Stacy thút thít.
Tôi không thích Travis, nhưng tôi hẳn cũng sẽ giết chị. Chiếc nhẫn đính hôn chứa một viên kim cương 2 kara được bao quanh bởi đá sa-phia.
“Bọn chị đã dùng bữa trưa cùng với ba mẹ anh ấy ở trong vườn, rồi sau đó cãi nhau về nhạc tiếp đón. Travis đã làm một danh sách mà chị đã đem đến cho người chỉ huy dàn nhạc vào tuần trước, nhưng trên đường đi chị đã, uh, thêm vào một số bài hát.”
“Một số bài ủy mị chứ gì?”
“Ừ. Chị bảo anh ấy trong lúc dùng bữa, và bọn chị bắt đầu cãi nhau. Anh ấy không biết, nhưng sau đó chị đã rút nhẫn ra và quăng đi.”
“Ôi trời.”
“Gặp chị ở đó được chứ? Xin em đấy.” Chị nài nỉ. “Travis sẽ làm việc suốt buổi chiều ở căn hộ của anh ấy. Ông bà Clarke thì đang tham dự tiệc tùng ở skybox của ai đó. Chị phải tìm thấy nó, Daisy!”
Chị đọc cho tôi địa chỉ, và rồi tôi cúp máy. Tôi giải thích nhanh mọi chuyện cho mẹ. Mẹ liền cho tôi mượn xe. Mười phút sau tôi lái xe xuống khu phố nhà Clarke ngay phía sau Stacy và theo chiếc Saturn của chị đến đích.
Nhà Clarke sống trong một khu dân cư cổ, nơi những ngôi nhà đồ sộ được xây dựng vào những năm trước khi thị trấn thực sự tiến tới giới hạn của mình. Ngôi nhà của họ là một kiến trúc làm bằng đá và vữa xtu-cô, trông rất Anh với hai đầu hồi và ống khói đôi. Chúng tôi đỗ xe phía trước nhà và gặp nhau trên lối vào.
“Chị chắc là không ai ở đây chứ?” Tôi hỏi, ngước mắt nhìn cửa sổ.
“Đảm bảo.”
“Chị không nhắc đến Adam.”
“Cậu ta ra ngoài. Ông Clarke đã nổi giận bởi vì Adam đã có những kế hoạch khác và không đi với họ đến cái skybox kia.” Chị giải thích, rồi dẫn tôi qua một cái cổng phía trong một bờ dậu dài.
“Jeez!” Tôi kêu lên khi nhìn thấy phần cơ ngơi phía sau ngôi nhà. Khu vườn có vô vàn những bụi tử đinh hương bự chảng với một băng ghế đặt ở giữa chúng, những chiếc giường hoa xuân, một khu vực hoàn toàn dành cho bon sai, và những gì có vẻ thuộc về loại đỗ quyên thì được trồng như một mê cung. “Họ có thể tổ chức các tour du lịch quanh nơi này. Nào, chị đã quăng nó ở đâu?”
“Chị không chắc lắm.”
“Chị phải nhớ gì đó chứ.” Tôi bảo chị.
“Daisy, em biết chị chưa bao giờ nhắm tốt rồi đấy. Hơn nữa, lúc đó chị không nhắm vào cái gì cả.”
“Thôi được, nơi nào có vẻ giống như nơi cái nhẫn rơi xuống?”
“Chị không biết,” Stacy nói, “chị không muốn biết, vì thế chị đã nhắm mắt lại.”
“Stacy!”
Chị chớp mắt liên tục. Nước mắt sẽ chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi.
“Okay, okay. Hãy nghĩ xem. Chị đã đứng ở chỗ nào khi ném nó?”
Stacy nhìn quanh, rồi bước băng qua mấy bụi tử đinh hương đến một cái đồng hồ mặt trời kiểu cổ bao xung quanh là những bông pansie. Tôi nhặt một viên sỏi có kích thước tương tự một chiếc nhẫn và đưa nó cho chị. “Ném thử xem.”
Chị ném viên sỏi, và tôi nhìn xem nó rơi ở đâu.
Tôi nhặt thêm vài viên nữa từ trên con đường đi vào vườn. “Thử ném vài lần để chúng ta có thể khoanh vùng lại.”
Chúng tôi đã khoanh được vùng, okay. Một viên sỏi rơi xuống cách viên đầu tiên khoảng 20 feet về bên phải. Viên tiếp theo hạ cánh xuống cách đó 15 feet về bên trái. Một viên khác chỉ đi được 10 feet kể từ chỗ chúng tôi đứng.
“Chị có nhớ là chị quăng ngửa tay hay úp tay không?” Tôi hỏi khi nhận thấy chị đã quăng đá theo nhiều kiểu khác nhau.
Stacy thả lỏng các ngón tay bên phải và liếm môi. “Không.”
Tôi đưa cho chị một viên sỏi nữa. “Chị đang giận dữ, Stacy, thực sự giận dữ. Hãy nghĩ về cảm giác của mình và ném thử xem.”
Chị ném.
“Ồ, cái này sẽ thu hẹp vùng lại đây.” Tôi quan sát với vẻ chán chường. Tôi không biết là chị lại có thể ném cái gì xa đến thế. Chúng tôi sẽ phải ở đây cả buổi chiều mất thôi. “Em tự hỏi không biết chúng ta có thể kiếm đâu ra một cái máy dò kim loại.”
“Cái nhẫn sẽ lấp lánh.” Chị trả lời. “Bọn mình sẽ thấy nó thôi.”
“Tại sao bọn mình không kiểm tra những trang vàng trước?” Tôi tiếp tục.
“Trước tiên hãy tìm nó đã.”
“Họ hẳn phải bán loại máy này ở đâu đó chứ.”
“Xin em đấy, Daisy.” Stacy nài nỉ, giọng chị run rẩy. “Chị phải tìm nó ngay bây giờ.”
“Okay, okay.”
Chúng tôi phí mất 15 phút đầu lởn vởn xung quanh, hi vọng chiếc nhẫn sẽ phản chiếu ánh sáng mặt trời và chúng tôi sẽ thấy. Cuối cùng tôi nói, “Nghe này Stacy, bọn mình sẽ phải tìm một cách có phương pháp hơn. Sẽ bắt đầu với những khu vực nhiều khả năng xảy ra nhất và tìm bắt chéo qua nó từng bên một theo đường thẳng.”
Stacy im lăng gật đầu.
“Thôi nào, quỳ xuống cạnh em đi.” Tôi bảo chị và quỳ thụp xuống đất. Tôi nhìn thấy chị siết hàm lại để cằm không còn run rẩy nữa. “Chúng ta sẽ tìm thấy nó, em hứa đấy.” Tôi nói, vỗ vỗ vào đám cỏ cạnh mình.
Chị quỳ xuống cạnh tôi, và chúng tôi di chuyển về trước một cách chậm chạp trên tay và đầu gối, bò xuyên qua giường hoa, để lại một đường pansie bị giập phía sau lưng. Khi chúng tôi đã bò xa nhất trong khoảng mà tôi nghĩ Stacy có thể ném, tôi liền lấy mấy cái cọc trong vườn để đánh dấu, rồi chúng tôi dịch sang khoảng 1 bàn chân và lại bắt đầu bò theo hướng ngược lại. Các ngón tay kéo và chọc và cảm nhận đường đi qua những khóm hoa.
Chúng tôi mới bò được nửa đường xuống hàng thứ hai thì bỗng nghe thấy tiếng một chiếc xe hơi tiến đến gần từ trước nhà. Stacy và tôi đông cứng lại. Chiếc xe nghe như kiểu nó đang rẽ vào trong lối vào nhà Clarke vậy.
“Chúng ta làm gì đây?” Stacy thì thào.
“Cúi xuống. Thật thấp.” Chúng tôi nằm bẹp dí như những con thằn lằn. “Có thể chỉ là ai đó quay đầu xe thôi.”
Tiếng máy xe ì ì. Chiếc xe ở cách đó không thể nhiều hơn 30 yard, nhưng bờ dậu ngăn không cho chúng tôi nhìn thấy lối vào. Tôi nhổm người lên một chút.
“Là một chiếc xe màu đen. Em chỉ nhìn thấy trên nóc thôi.”
“Ông Clarke có một con Lincoln đen.” Giọng Stacy nghe có vẻ kinh hoảng.
Người tài xế tắt máy, và chúng tôi nghe thấy hai cánh cửa xe mở ra rồi đóng lại.
“Đi nào, lối này.” Tôi thì thào. “Cúi xuống! Cúi xuống!”
Chúng tôi bò nhanh nhất có thể về phía mê cung đỗ quyên. Những bụi cây sẽ che giấu chúng tôi tốt hơn đám tulip và pansie, và có một túp lều làm vườn ngay phía bên kia lối đi vòng nếu như chúng tôi có thể bò xa đến thế. Những viên đá sắc cạnh cắm vào tay và đầu gối khi chúng tôi vội vã bò qua. Tôi nghe Stacy kìm lại một tiếng kêu. Chí ít thì chúng tôi cũng đang ở trên lối đi phủ cỏ mềm mại giữa đám đỗ quyên.
Tôi dừng lại. “Bọn mình ở lại đây.” Tôi thì thào, “cho đến khi nghe thấy tiếng họ vào trong.”
“Sẽ thế nào nếu như họ quyết định lượn lờ qua vườn? Bà Clarke thích khu vườn này lắm.”
“Suỵt.”
Chúng tôi chờ đợi. Và chờ đợi. Tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng chân trên lối vào, nhưng vẫn không có tiếng người vào trong nhà. Những phút dài dằng dặc trôi qua. Chúng tôi hẳn đã bò qua cả tấn phấn hoa: Stacy cứ xoa xoa mũi, và tôi thì phải nín lại cơn buồn hắt xì.
Có thể họ đã đi vòng qua phía bên kia nhà rồi. Tôi lấy tay rẽ những cành hoa trong một bụi hoa, rồi thò đầu ra xa nhất có thể, cố gắng lén nhìn qua nó và xem có ai ở gần đó không.
“Jane đang làm gì thế?”
Tôi nhảy dựng lên đến cả tấc, đầu vẫn mắc trong bụi hoa, rồi chui ra khỏi đó và quay đầu lại.
Adam đang nhìn chúng tôi từ phía sau, đứng ở phía bên kia một tường đỗ quyên màu da cam, hai tay chống lên hông, đầu nghiêng về một bên. Huấn luyện viên đứng bên cạnh với vẻ mặt vô cùng tò mò.
“Làm cỏ. Hai người có muốn giúp không?”
Tôi và Stacy lụi cụi đứng dậy và phủi phủi đầu gối. Lần cuối cùng chúng tôi trông đầy tội lỗi như thế này là khi chúng tôi trát cả đống phấn son của mợ Susan, rồi lại gặp ngay chính mợ ấy ở cửa hàng 7-Eleven.
“Bọn này đang tìm một vật.” Tôi nói. “Thực ra thì bọn này đang tìm chiếc nhẫn đính hôn của Stacy.”
Mắt Adam tròn xoe. “Ý Jane là viên đá ấy à?”
Tôi gật đầu và liếc sang Stacy. Chị đang xấu hổ khủng khiếp. Tôi biết là với cái miệng đang trề ra kia thì sẽ chả mấy chốc mà chị sẽ khóc tu tu lên cho mà xem.
“Chị ấy và Travis đã cãi nhau về nhạc tiếp tân,” Tôi khẽ nói. “Travis không biết, nhưng Stacy đã nổi điên và quăng nó đi.”
Adam suýt phá ra cười nhưng bị Grizzly ngăn lại, thầy đã đọc được chính xác vẻ mặt của bà chị họ tôi. “Cô không sao chứ, Stacy?” Huấn luyện viên hỏi.
Một giọt nước mắt lăn dài xuống má chị, làm lớp mascara lăn theo.
“Đừng lo. Chúng ta sẽ tìm thấy nó.” Thầy trấn an, giọng thầy êm ái giống như khi thầy nói chuyện với Big Mama vậy. Thầy rút khăn giấy ra từ túi chiếc áo gió của mình và đưa nó xuyên qua các bụi cây cho Stacy. Huấn luyện viên chỉ vào mặt mình vị trí mà một vệt đen dài xuất phát từ mắt Stacy. Chị cố gắng lau nó đi một cách không thành công, thế rồi Grizzly chồm qua mấy bụi hoa, cầm lấy tờ khăn giấy từ tay chị, và rồi nhẹ nhàng lau vết bẩn khỏi má chị.
“Bốn người chúng ta mà cùng săn lùng thì chắc chắn là sẽ tìm thấy nó thôi, Stacy.” Adam nói. Hắn liếc sang tôi. “Trông như thể hai người đã tìm chỗ mấy bông pansie rồi thì phải.”
Vậy là hắn đã nhìn thấy dấu vết của chúng tôi. Thậm chí là trước đó nữa hắn có lẽ đã nhận ra xe của Stacy.
“Tôi đã nhìn thấy chiếc Saturn đỗ phía trước.” Adam nói, như thể hắn đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
“Vậy tôi đoán là Adam không lo lắng tí gì về những kẻ xâm nhập.” Tôi đáp lại, hơi có chút phật ý. “Cảm ơn vì đã hù chúng tôi.”
“Thả lỏng nào Jane.” Adam nói với vẻ thoải mái. “Jane cũng sẽ làm điều tương tự thôi nếu như Jane bắt gặp Huấn luyện viên và tôi đua xuyên qua vườn trên hai tay và đầu gối, cố gắng cúi thấp người xuống.”
“Adam thấy hết à?” Tôi có thể cảm thấy mặt tôi đang đỏ bừng lên.
Hắn cười toe. “Thế chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu đây?”
Bốn chúng tôi quay trở lại điểm mà Stacy và tôi đã tìm. Hai chị em tôi lại quỳ xuống, lần này cùng với Huấn luyện viên bên phải Stacy và Adam bên trái tôi. Chúng tôi bò với tốc độ chậm rãi, những ngón tay làm việc một cách cẩn thận, cố gắng thu hoạch được một viên kim cương.
“Hôm nay Adam và tôi đến thăm viện bảo tàng lacrosse mới.” Huấn luyện viên nói khi chúng tôi di chuyển.
“Ở Homewood à?” Tôi hỏi.
“Ừ.” Adam trả lời. “Trong khi ở đó, bọn tôi đã được xem đội Johns Hopkins luyện tập. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để được luyện tập với một đội trường đại học.”
Ngón tay tôi cảm thấy một thứ gì đó nho nhỏ và tròn tròn. Chúng liền háo hức túm lấy nó, rồi tôi quăng sang bên một cục đá. “Có lẽ tôi không nên hỏi điều này, Adam...”
“Có khi nào điều đó ngăn Jane lại không?”
“Một lần, có lẽ thế.” Tôi bảo hắn. “Tại sao Adam không đến Oilman? Những người tuyển mộ từ Hopkins và những trường đại học khác chắc chắn sẽ dòm ngó đến đội này. Và Stacy nói rằng ông Clarke có đề nghị sẽ chi trả học phí.”
Adam im lặng một lát. “Cùng lý do vì sao Jane không nói cho mọi người biết Jane là cháu gái của Jimmy Olsten.” Hắn nói. “Tôi muốn đi bằng đôi chân của mình.”
“Như thế Adam có thể làm mọi thứ theo cái cách mà mình muốn, mà không phải lo lắng về chuyện làm vừa lòng hay nợ nần gì ai khác?”
Adam quay mặt về phía tôi. “Thật kinh hoàng khi chúng ta lại suy nghĩ giống nhau.”
“Về một vài thứ, đúng thế.”
Chúng tôi tiếp tục trong im lặng. Ánh mặt trời có cảm giác nóng rực trên lưng tôi, và mùi đất thật tuyệt, ẩm ướt và nồng nàn. Màu sắc của những bông hoa làm tôi lóa mắt.
Adam và tôi cứ huých vai và khuỷu tay vào nhau. Thi thoảng tôi liếc nhìn sang bên, nhìn anh tìm kiếm trong những khóm hoa, quan sát đôi bàn tay khỏe mạnh của anh, cái cổ tay rộng bản. Có lẽ anh nghĩ rằng tôi đang ngưỡng mộ những đóa hoa mùa xuân nở rộ của anh - anh ngắt một cành dạ lan hương nhỏ và nhét nó vào túi quần jean của tôi.
Không ai trong chúng tôi nói gì cả, nhưng đó là một kiểu im lặng khác hẳn cái bức tường lạnh lẽo đã từng một lần chia cách chúng tôi. Đó là sự im lặng tràn đầy ánh nắng. Tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi sẽ không ngại ngần gì bò như thế này suốt cả buổi chiều. Thế rồi Grizzly nhổm người lên, trườn toài sang phía bên phải chúng tôi.
“Đây rồi!” Thầy kêu lên. “Tôi thấy nó rồi, Stacy!”
Stacy vội nhổm dậy. “Anh chắc chứ?”
“Tôi thoáng nhìn thấy nó lóe lên qua khóe mắt.”
Thầy với xuống và đắc thắng giơ lên chiếc nhẫn kim cương. Nó lấp lánh như ngọn lửa lạnh lẽo trên đầu ngón tay của thầy.
“Phù!” Tôi nói và ngồi phệt lên gót chân.
“Tôi đã bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi.” Adam thừa nhận.
Stacy đứng trước mặt Huấn luyện viên và chìa tay trái ra. Thầy xỏ nó vào ngón tay đeo nhẫn của chị, từ từ trượt xuống, mắt thầy gắn vào chiếc nhẫn. Thế rồi thầy liếc lên và nhìn thấy Stacy đang nhìn thầy như thế nào.
“Giờ mọi chuyện ổn rồi.” Thầy nói, giọng thầy khàn khàn.
Stacy vòng tay quanh thầy. “Cảm ơn anh... cảm ơn anh.”
Liệu đó có phải sự tưởng tượng của tôi, hay đúng là hai người họ đã ôm nhau hơi quá lâu so với một cái ôm cảm ơn? Có đúng là tôi đã thực sự nhìn thấy Huấn luyện viên nhắm mắt lại một tích tắc?
“Ừm.” Tôi lầm bầm, đứng dậy và phủi đầu gối. Adam đứng dậy bên cạnh tôi.
“Tôi nên đi thôi.” Grizzly nói, đột nhiên thả Stacy ra. “Gặp lại hai em ở trường nhé.” Thầy quay sang tôi và Adam, rồi luồn xuyên qua một giường hoa tulip, hất tung một cơn mưa cánh hoa, như thể thầy không thể đến kịp chỗ chiếc xe của mình vậy.
Stacy nhìn thầy cho đến khi thầy biến mất khỏi cánh cổng trong hàng giậu. “Tốt hơn hết chị nên đi,” Chị nói, “chị phải đưa danh sách những bài hát sửa đổi của Travis đến nhà của người điều hành ban nhạc.”
Adam và tôi tiễn chị ra đến chỗ bờ giậu cao vút.
“Cảm ơn hai em lần nữa.” Chị nói. “Nếu không Travis sẽ không bao giờ tha thứ cho chị.”
“Không có gì đâu.” Adam nói, tay đẩy cánh cổng ra cho chị.
Tôi đi theo Stacy, nhưng Adam túm lấy con đỉa trên thắt lưng của tôi và lôi tôi ngược trở lại trong vườn. Anh giữ then cổng và đóng nó lại một cách rất nhẹ nhàng. “Đó là cách người ta làm khi không muốn người khác nghe thấy mình.” Anh nói rồi mỉm cười với tôi. “Mình nói chuyện một chút được không?”
“Chắc chắn rồi.”
Adam ngồi xuống trên một băng ghế được bao quanh bởi đám tử đinh hương. Tôi đứng một cách vụng về một lát, nhận ra rằng chỉ còn lại mỗi hai chúng tôi, rồi tự nhủ bản thân phải thực tế và ngồi xuống bên cạnh anh.
“Chuyện này nghe sẽ kỳ lạ lắm,” Adam nói, chìa hai chân ra phía trước và quan sát chúng. “Jane có thể sẽ nghĩ tôi điên rồ, nhưng tôi đang tự hỏi không biết Jane có nhận thấy điều gì về... hay giữa... Stacy và...”
“Huấn luyện viên?”
“Jane cũng nhận thấy à?” Anh quay phắt sang tôi hỏi.
“Ngay cả lần đầu họ gặp nhau cũng thế. Nhưng tôi không biết nên hiểu về hai người họ như thế nào.”
Adam gật đầu và trong một giây trông như thể anh đang cố hiểu tôi vậy.
“Tôi không thực sự chắc lắm về chuyện làm thế nào để phiên dịch cái cách mà họ nhìn nhau.” Tôi tiếp tục.
Adam vẫn tiếp tục nhìn tôi, và tôi giật giật mấy lọn tóc với vẻ lúng túng, vuốt thẳng lại mấy bông tử đinh hương đã bị đè giập xuống, và lắp bắp với vẻ căng thẳng.
“Vấn đề là, tôi không có nhiều kinh nghiệm thực tế với... ờ...”
“Gì?” Anh hỏi.
“Tình yêu.” Hai từ đó buột ra thật khẽ, tôi nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ phải nói lại lần nữa. Nhưng mắt Adam đã liếc xuống miệng tôi, nên tôi đoán là anh đã đọc được từ đó từ môi tôi.
“Tôi biết Stacy rõ hơn bất kỳ ai.” Tôi bảo anh. “Nhưng tôi không biết chị ấy có thực sự yêu Travis...”
Adam ghé sát mặt vào tôi hơn, như kiểu anh không nghe được tôi nói gì vậy.
“... hay là chị ấy có phải lòng Huấn luyện viên không.” Tôi cất cao giọng. “Ý tôi là, dấu hiệu là gì chứ?”
“Thế với Jane dấu hiệu là gì?” Adam hỏi, mắt anh lấp lánh với ánh xanh lục nhẹ nhàng mà tôi đã từng một lần nhìn thấy trong đó.
“Ờ... tôi đoán cũng giống như những người khác thôi.” Tôi trả lời, lảng tránh câu hỏi.
Adam ngồi ngay ngắn lại hơn một chút. “Tôi nghĩ trên một vài phương diện nào đó Stacy và Travis phù hợp với nhau.” Anh nói. “Họ giúp nhau cân bằng hơn. Stacy thì ấm áp và thân thiện - hoàn toàn tự phát. Còn Travis thì nghiêm túc, bảo thủ, kiểu người kiếm tiền. Khi họ đính hôn, họ phù hợp với lý thuyết yêu đương của tôi - tôi đã luôn nghĩ rằng tình yêu chứa quá nhiều những điều cường điệu,” Adam giải thích, “những con người xoay vòng lao vào sự sắp đặt thực tế, không gì hơn.” Anh chồm tới phía trước, thả lỏng hai tay trước mặt. “Giờ tôi không chắc chắn như thế nữa.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cái lưng dài của anh. Điều gì đó - có lẽ là mùi hương của hoa tử đinh hương - đã làm tôi váng vất đến không thể tin được.
“Tôi cũng không chắc,” Tôi nói, “Có cái gì đó trong cái cách Huấn luyện viên chạm vào chị ấy.”
Adam liếc qua tôi. Cái liếc mắt thật dài có cảm giác như một sự đụng chạm.
“Adam nghĩ chúng ta nên làm gì?” Tôi hỏi.
“Tôi không biết.” Anh ngồi thẳng dậy, động tác đó lại làm cho mặt anh gần mặt tôi hơn.
Có chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này? Tôi cứ như cái máy phát hiện tàu ngầm vậy, luôn nhận ra anh đang ở gần hay ở xa tôi.
“Jane biết không,” Đột nhiên anh nói, “hoa tử đinh hương làm màu mắt xám của Jane trông giống màu tím.”
Tôi chớp mắt nhìn anh ngạc nhiên, thế rồi cả hai chúng tôi cùng nhìn đi chỗ khác.
“Tôi ước gì Stacy sẽ hoãn đám cưới lại, chỉ để chắc chắn thôi.” Tôi bảo anh.
Adam gật đầu. “Tôi ước Huấn luyện viên sẽ đề nghị chị ấy làm thế, nhưng tôi nghĩ thầy quá giống tôi. Khi mọi chuyện liên quan đến các mối quan hệ, tôi đã luôn là một gã không dám mạo hiểm. Tôi chưa bao giờ tiến đến với một cô gái khi người đó là một thách thức. Có lẽ tôi đã bỏ lỡ,” Anh thêm vào, một nụ cười nhếch mép làm sáng bừng gương mặt, “hoặc có lẽ tôi đã giúp mình tránh được cả đống rắc rối.”
“Rất có thể là vế sau.”
“Jane sẽ làm gì,” Anh hỏi, “khi Jane cứ nghĩ về ai đó mà Jane chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ liếc nhìn đến lần thứ hai?”
Tôi từ từ ngước lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của anh.
“Tôi không nghĩ Huấn luyện viên là loại người Stacy để trong đầu,” anh nói, “không với tư cách là một người chồng. Còn với Huấn luyện viên, tôi không nghĩ là thầy đang tìm kiếm ai đó.”
Tôi gật đầu đồng tình. “Nhưng điều gì đó đã xảy ra giữa họ.”
Adam im lặng một lát.
“Jane dự định sẽ làm gì,” Anh hỏi, giọng anh trở nên trầm và nhẹ nhàng, “khi Jane nhận ra mình phải lòng một ai đó một cách không ngờ tới?”
“Tôi... tôi thực sự không biết.” Tôi trả lời, dứt ánh mắt khỏi ánh mắt của anh và vội đứng dậy. “Nhưng chắc chắn là tôi hi vọng họ sẽ biết làm gì.”