I Do

Chương 1: Chương 1




“Có tin nhắn nào cho mình không?” Tôi hỏi khi vừa bước vào văn phòng The Pipeline, tờ báo của trường tôi.

“Trong hộp thư của cậu thì không.” Angela - biên tập viên điều hành của chúng tôi - trả lời. “Bọn mình đã nộp cho cảnh sát tất cả những gói nhỏ kêu tích tắc và những lời đe dọa bắt cóc rồi.”

Tôi nhún vai mỉm cười. “Mỗi ngày lại thêm một tay vận động viên cáu tiết.” Chuyện một vài vận động viên của trường Trung học Tilson không chịu được những lời chỉ trích không phải là vấn đề của tôi. Và vào giây phút này tôi cũng không được lòng của các cầu thủ đội lacrosse nam - đặc biệt là ngôi sao của họ, Adam Logan - và các fan hâm mộ của họ cho lắm.

“Mình khó có thể tưởng tượng được chuyện Adam Logan muốn bắt cóc Jane,” Kelly nhận xét. “Những kẻ bắt cóc và nạn nhân thường phải ở bên nhau một thời gian.” Nói rồi Kelly quay lại và chạm nhẹ vào cánh tay tôi. Kelly là một trong những fan bự của Adam và là biên tập viên cho mục Nhân vật của tờ báo trường. Nó cũng ghé qua sau giờ học để kiểm tra hộp thư và vớ được cả tập những mẩu tin vỉa hè từ “nguồn” của mình.

“Chỉ đùa thôi, Jane.”

“Biết, biết.” Tôi nói.

Tom - Tổng biên tập của chúng tôi - bật cười. “Này, anh đảm bảo là ngân sách của chúng ta có thể đáp ứng khoản tiền chuộc,” Anh nói. “Sau vài giờ bị những câu hỏi của Jane nướng thành than, Adam sẽ không đòi nhiều tiền đâu. Có khi cậu ta sẽ trả thêm cho chúng ta để đón Jane về cũng nên.”

Tôi nhăn nhó, còn Tom cười phá lên. Tom là học sinh lớp 12, trên tôi một lớp - một anh chàng người Mỹ gốc Phi cao ráo mà cả tôi và Angela đều cảm nắng trầm trọng hồi năm lớp 10. Giờ Angela đã không chỉ đơn thuần là cảm nắng nữa. Nó là người bạn thân nhất của Tom và là cánh tay phải của tòa soạn, cô gái mà Tom sẽ muốn dựa dẫm vào nhất, nhưng Angela cũng muốn là người mà Tom sẽ trao cho nụ hôn. Thế nhưng Tom có sở thích thạo đời hơn, và lúc này anh đang hẹn hò với một cô nàng Đại học. Điều đó với tôi chả sao cả. Tôi cần anh như là một đầu trò năng động và một Tổng biên tập điềm đạm hơn là một hình tượng lãng mạn.

Thực chất tất cả chúng tôi đều phụ thuộc vào Tom. Tư vấn viên của tờ báo, một phóng viên cho tờ The Baltimore Sun, dạy môn du lịch vào học kỳ 1 của mỗi năm học, sau đó làm tư vấn off campus vào học kỳ 2 - rất chi là off campus. Tom giữ liên lạc với cô ấy, nhưng anh gánh gần như toàn bộ trách nhiệm với tờ báo 4-trang của chúng tôi. Xuất bản một tờ báo hàng tuần là một núi công việc, đặc biệt là với một ngôi trường 1100 học sinh như trường tôi, nhưng những học sinh tham gia viết những chuyên mục thường xuyên và làm công việc biên tập được dành cho những khoảng thời gian lên lớp độc lập để làm việc và được tính giờ học đầy đủ.

“Nên nhớ,” Tôi nói, “nếu không nhờ em thì chúng ta sẽ không thể nào nhận được nhiều thư đến thế cho Ban biên tập.”

“Anh rất biết ơn,” Tom đáp lại. “Tuần này thư của Adam dài lòng thòng, anh chỉ phải viết một đoạn xã luận nữa thôi.”

“Quá tệ khi Logan không dùng thời gian của mình để thực hành những cú làm bàn trước gôn bóng thay vì trước bàn phím.” Tôi mỉa mai, “Hắn có một khả năng thiên phú. Nếu hắn phát huy được thì em chả đụng đến hắn làm gì.” Tôi xoay chiếc ghế tựa về phía một chồng báo đã được phát hành ngày hôm nay. “Em nghĩ là cũng nên nghía qua xem hắn đã nói gì.”

“Nghĩa là cậu vẫn chưa đọc lá thư đó hả?” Kelly hỏi, đôi mắt xanh dương tròn xoe kinh ngạc. Nó luôn kiểm tra hộp thư chứa thư phản hồi cho Ban biên tập để xem người ta có nói gì về mình không.

“Mình không muốn những lời phàn nàn của hắn ta ảnh hưởng đến những gì mình viết trong tuần này.” Tôi giải thích.

“Và rõ ràng là nó không ảnh hưởng gì cả.” Tom nói. “Chúng ta lại có một bản phân tích nữa của Jane Hardy, nói đúng những gì cô ấy thấy.”

Angela mở một tờ báo đặt trên nóc máy tính ra và bắt đầu đọc bài viết của tôi. “Nếu như bạn định chơi một trận đấu theo phong cách bỏ-chạy-và-bắn-lén, thì tốt hơn hết bạn phải đảm bảo mình có vài viên đạn...”

“Nhưng chúng ta lại không có.” Angela và tôi cùng đồng thanh.

“Chúng ta thực sự không có.” Tôi nói và xoay tròn trên ghế, rồi đẩy vào tường để chiếc ghế chạy đến bên cạnh Angela. “Chúng ta không sử dụng tài năng của mình. Ngay cả những chiến thắng cũng làm chúng ta trông rất tồi tệ. Trong bốn trận đầu tiên của mùa giải này vài bàn thắng của chúng ta...”

“Trông như quả bóng bàn rơi tõm vào trong tô cá vàng.” Tom nhớ lại bài viết từ tuần trước.

“Và trận đấu chuyền bóng của chúng ta,” Tôi tiếp tục, quyết tâm giải thích lý do vì sao đội lacrosse nam lại làm tôi phát điên...

“Thì như một trận đấu mà các cầu thủ của chính chúng ta lại mỗi người chạy một hướng.” Angela nhớ lại.

“Vì thế mình muốn viết một cách hình ảnh! Đó là cách tiếp cận độc giả của mình.”

“À ừ, cậu đã tiếp cận được đội lacrosse nam đấy.” Angela nhe răng đáp lại.

“Thay vì ngồi viết một lá thư, mình ước gì họ chứng minh được là mình sai bằng một chiến thắng thuyết phục.” Tôi nói, và rồi mở tờ báo trong tay đến trang đối điện. “Nào, xem Logan đã nói gì nào.”

‘Ban Biên tập thân mến,

Là Đội trưởng của đội lacrosse của trường, tôi viết lá thư này để phản đối bài báo nghèo nàn mà chúng tôi đã nhận được từ biên tập viên chuyên mục thể thao của các bạn - Jane Hardy. Mỗi tuần, thay vì viết những bài báo rõ ràng và không thành kiến về những trận đấu của chúng tôi, cô ta lại bới móc như một chương trình nói chuyện đêm khuya vậy.’

“Ồ, vậy sao?” Tôi nói.

‘Như một nhà soạn kịch đáng ghét, cô ta tầm thường hóa những trận đấu để từ đó có thể coi công sức của toàn đội như những trò đùa.’

“Nghe có vẻ như hắn ta bị tổn thương nặng vậy.” Tôi lẩm bẩm.

‘Tôi không nề hà những nhận xét tiêu cực của cô ta về khả năng lãnh đạo của tôi.’ Tôi liếc lên khỏi tờ báo một lát và nói, “Không cái con khỉ ấy.” Và rồi tiếp tục đọc. ‘Nhưng tôi ghét những lời chỉ trích không ngừng và bất công về các đồng đội của mình.’

“Okay, nói tôi biết nó bất công thế nào xem.” Tôi bình luận.

“Cậu ta có nói đấy.” Angela đáp lời, “trong suốt hai cột rưỡi sau đó. Thành thật mà nói, mình không nghĩ là bọn vận động viên lại có thể viết nhiều như thế.”

Tôi lướt qua bức thư. “Ồ, nếu hắn ta muốn thuyết phục mình, hắn ta sẽ phải đưa ra những lý lẽ cụ thể và chứng minh những lý lẽ đó bằng những dẫn chứng và ví dụ.” Tôi nói. “Tất cả những gì hắn ta làm ở đây là quăng trở lại những câu bình luận của mình vào mặt mình, sử dụng những gì mình nói để viết những câu phản pháo khôn ngoan - nói về những thứ ầm ĩ như là chương trình nói chuyện đêm khuya!”

Nhưng điều thực sự làm tôi thấy bực mình là những câu đại loại như, ‘Hiểu biết về môn lacrosse nữ không trang bị đủ kiến thức cho một phóng viên viết về môn lacrosse nam.’ Tôi đọc to câu đó lên. “Hắn ám chỉ gì trong câu này nhỉ?” Tôi kêu lên.

‘Nếu Hardy thực sự có hứng thú viết những bài báo công bằng với những thông tin bổ ích thay vì khoe khoang ta đây là nhà báo...’ Hay thật. Tôi lặng lẽ đọc.

“Mình nghĩ cậu và Adam cần phải ngồi lại với nhau và nói rõ mọi chuyện.” Kelly nói.

Tôi ngước mắt lên nhìn nó. “Vì sao?”

“Để làm không khí trở nên thân thiện hơn giữa đội bóng và tờ báo.”

“Tại sao tôi lại muốn làm điều đó?” Tôi hỏi lại. Tom khịt mũi.

“Bởi vì chúng ta là tờ báo trường.” Kelly trả lời, mặt nhăn lại với vẻ chân thành. “Chúng ta không thực sự là những nhà báo, Jane. Chúng ta chỉ nên nói cho mọi người biết về những điều tốt đẹp mà chúng ta đang làm ở trường Trung học Tilson thôi.”

“Điều đó sẽ làm chúng ta trở thành một phòng quan hệ công chúng.”

Kelly nhún vai. “Tất cả những gì mình biết ở đây là có rất nhiều người thích chuyên mục của mình.”

“Như bài phiếm về người bán hàng thô thiển ở căng tin cứ càu nhàu mỗi khi phải thối tiền đấy à? Người phụ nữ mà cậu miêu tả là ‘nghiêm túc trong công việc và tập trung vào hiệu quả’ ấy?”

“Bà ấy đã gửi mail bài báo ấy cho cháu chắt đấy.”

“Tôi cược thế.” Tôi lắc đầu. “Tôi hi vọng họ sẽ nhận ra đó là bà ấy.”

Nhưng thực tế là tôi biết có nhiều học sinh thích những bài báo của Kelly. Với tôi viết như thế là không trung thực, nhưng điều đó không làm một số người thấy phiền lòng - đặc biệt là khi Kelly nói điều gì đó tử tế về họ vào tuần tiếp theo.

Tôi liếc nhìn Tom, lúc này đang xoay xoay cây bút chì trên tay. “Anh đang nghĩ gì?” Tôi hỏi.

“Chỉ suy nghĩ thôi.” Anh trả lời.

“Nếu như anh tin rằng chúng ta cần làm dịu tình hình đi thì anh có thể để Kelly làm một bài chuyện phiếm về Logan trong chuyên mục Nhân vật.” Tôi gợi ý, cố gắng kéo Tom vào cuộc, hi vọng là anh sẽ bảo Quỷ tha ma bắt, không. Nhưng anh chỉ gật đầu một cách trầm tư.

“Em có thể viết một bài về cậu ấy không, Tom?” Kelly hỏi. “Em nghĩ sẽ có nhiều người thực sự thích thú đấy.”

Như những đứa con gái mà Kelly vẫn la cà cùng ấy, tôi nghĩ.

“Cậu ấy là một cầu thủ thiên tài...”

Có thể, tôi thầm thêm vào.

“... và có một cơ thể tuyệt hảo với nụ cười mê hồn,” Kelly tiếp tục, “Cậu ấy rất thú vị - kiểu người trầm lặng, bí ẩn nhưng lại rất chăm học.”

“Chăm học làm người ta trở nên bí ẩn ư?” Tôi hỏi, và Angela phá lên cười.

Tôi biết rằng Adam thực sự thông minh. Chúng tôi có học chung một lớp, là môn tiếng Anh lớp 11. Hắn ta không nói năng gì cả trong một tuần, và rồi chúng tôi cùng thảo luận về một câu chuyện ngắn và hắn tranh luận cho quan điểm của mình bác lại tất cả những người khác - bao gồm cả thầy giáo - và đã tỏ ra cực kỳ thuyết phục. Nhưng đó là toàn bộ tiếp xúc giữa hai chúng tôi. Bởi vì tôi đã bao thầu môn bóng chày lớp 11 và những trận đấu thường trùng lặp với môn lacrosse nên tôi không thường xuyên nhìn thấy hắn cho đến tận năm nay.

“Anh sẽ nghĩ về chuyện đó, và chúng ta sẽ quyết định trước toàn bộ số nhân sự còn lại trong cuộc họp tới.” Tom nói.

Tôi nhét thêm một tờ báo nữa vào trong ba lô.

“Giờ đến chỗ trận đấu của đội nữ hả?” Angela hỏi tôi.

“Ừ, mình đã bảo Vinny, Sam và Ellen là mình muốn họ có mặt ở sân thi đấu và sân tennis ngay khi các cầu thủ xuất hiện. Mình không thể lững thững đến sau được.”

Sam và Ellen là học sinh lớp 11 và đã là những phóng viên sừng sỏ. Nhưng Vinny, một anh chàng lớp 10 đầy nhiệt huyết và là học trò của tôi, thì lại là một câu chuyện khác hẳn. Cậu ta giúp tôi bao thầu đội lacross nữ - các trận đấu của họ thường diễn ra vào ngày thứ 2 và thứ 5; và đội nam - thi đấu vào thứ 3 và thứ 6. Nếu như tôi có thuật phân thân thì tôi sẽ tự mình bao thầu tất cả các môn thể thao - viết bài về thể thao là mục đích sống của đời tôi.

Tôi đẩy mạnh vào cánh cửa trường, háo hức được ra ngoài ánh nắng mặt trời. Nhưng cánh cửa tung ra nhanh hơn tôi tưởng - ai đó đang kéo nó từ phía bên kia. Tôi suýt lao đầu về phía trước, nhưng cũng kịp kìm mình lại ngay trước mặt một người đang bước vào. Adam Logan.

Hắn ta mặc một chiếc áo tập tơi tả, tay cầm một chai nước trống không. Hắn nhìn chằm chằm xuống tôi bằng đôi mắt xanh lục dữ dội, nắm tay siết chặt trên chai nước. Có lẽ hắn nghĩ rằng tôi sẽ quay đi, nhưng còn lâu. Thế rồi chúng tôi lặng lẽ tiếp tục đi về hai hướng khác nhau, để cánh cửa kim loại đóng sầm lại phía sau lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.