I Just Believe In You

Chương 1: Chương 1: Không nể mặt




Vào đầu tháng 10, tiết trời đặc biệt mát mẻ, có hôm mưa dai dẳng có hôm mây kéo đến cả ngày âm u là thế nhưng chẳng có lấy một giọt mưa. Hôm nay lại lạ đời hơn hẳn, sáng sớm trời trong xanh, nắng sáng bừng cả không gian mà càng về trưa trời càng nắng gắt.

Tú Vy về tới nhà, mồ hôi nhễ nhại trước trán, đạp xe dưới cái thời tiết này đúng là hành người mà. Nhỏ cứ tưởng hôm nay trời sẽ mưa to giống mọi ngày nên chỉ chuẩn bị ô và áo mưa, ai ngờ, đến cả áo khoác cũng không đem, cả người sắp cháy đen rồi.

Thưa mẹ con mới về!

Về rồi hả? Bà Mỹ Lan thấy con gái mặt mày đều mồ hôi lắc đầu: Đã bảo cầm theo áo khoác mà không nghe!

Con cũng không đoán trước được nắng như vậy.

Tú Vy đặt cặp sách xuống bàn, lăng xăng chạy đi mở tủ quần áo, lấy ra một bộ mặc ở nhà bay thẳng vào phòng tắm. Rất nhanh có tiếng nước chảy vọng ra. Bà Mỹ Lan bỏ dở cái áo đang may trên tay, nhìn thời khóa biểu của nhỏ rồi nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi. Bà đi vào bếp dọn cơm nước, chiều nay con bé có tiết thể dục, một giờ rưỡi bắt đầu học rồi mà bây giờ còn chưa ăn cơm thế nào cũng trễ cho xem.

Lúc Tú Vy tắm xong cơm nước đã dọn sẵn, nhỏ ôm cái bụng đói meo ngồi xuống bàn.

Oa... hôm nay có mực sốt chua ngọt này! Mắt lấp lánh, nhỏ xới một bát cơm đưa cho bà Mỹ Lan lại gắp thêm miếng mực bỏ vào chén: Mời mẹ dùng cơm.

Ăn đi, trễ giờ học bây giờ! Xoa đầu nhỏ, bà thúc giục.

Tú Vy liếc nhìn đồng hồ treo tường, mặt méo xệch.

Vội vàng ăn cơm trưa xong, nhỏ dọn hết bát đĩa đem đi rửa. Thời gian nếu trừ hao sửa soạn thay đồ còn lại vừa đúng mười lăm phút. Nhỏ nhẩm tính sau đó với lấy điện thoại di động đặt báo thức.

13 giờ, nhớ báo nhé!

Đặt lại điện thoại lên bàn, nhỏ phóng nhanh lên giường tranh thủ chợp mắt một chút, chiều nay học thể dục, nếu không bồi dưỡng tinh thần nhất định mệt chết.

Tít tít tít... tít tít tít...

Chuông vừa reo, Tú Vy giật mình mở mắt, nhỏ ngồi dậy đưa tay tắt báo thức rồi lật đật đi thay quần áo. Nhỏ cầm quần áo ngồi chồm hổm ở trong phòng tắm, gật gà gật gù, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan đi hết. Nướng thêm được năm phút, nhỏ vươn vai đứng lên rửa mặt cho tỉnh táo.

Năm phút sau, Tú Vy bước ra, bộ đồng phục thể dục đã thay gọn gàng tươm tất.

Thưa mẹ con đi học!

Nhỏ dắt chiếc xe đạp martin trên hiên nhà chào bà Mỹ Lan rồi chạy biến đi.

Đi cận thận đấy! Bà Mỹ Lan gọi với theo.

Đến trước cổng, Tú Vy dừng xe, lấy trong cặp ra tấm thẻ học sinh xuất trình với bác bảo vệ rồi đẩy xe vào.

Phía trước cổng, tấm biển màu xanh lấp lánh, nắng rọi vào làm mấy chữ trên đó càng rực rỡ.

Trường trung học phổ thông Nam Trung.

Còn mười phút nữa mới đến giờ học, Tú Vy mang cặp sách đến lớp bỏ vào tủ đựng đồ. Vừa ra đến cửa lớp đã thấy bóng dáng ai quen thuộc đang bổ nhào về phía mình.

Vy... Vy... không xong rồi!

Giọng nói này, dáng người này, mái tóc này đích thực là con bạn thân của nhỏ, Như Hảo. Chỉ là không biết có chuyện gì mà trông nó hớt ha hớt hãi thế kia.

Làm sao? Từ từ rồi nói. Nhỏ ngước mắt, đỡ lấy cơ thể lắc lư của nó.

Phù... Như Hảo ôm ngực, thở hồng hộc. Tìm lại được một chút ôxi, nó nhanh miệng: Từ từ gì chứ? Mau... ra sân bóng rổ đi!

Tú Vy nheo mắt, không hiểu chuyện gì: Ra sân bóng rổ?

Như Hảo không còn thời gian giải thích, nhất quyết kéo nhỏ chạy một mạch về hướng sân bóng.

Rốt cuộc là chuyện gì? Tú Vy vừa chạy theo vừa hỏi.

Đại Toàn và Phong ca xảy ra mâu thuẫn ở sân bóng đấy, chỉ sợ sắp có một trận đánh nhau. Cô chủ nhiệm chẳng phải đã cảnh cáo rồi sao, Phong ca mà tham gia đánh nhau nữa sẽ mời phụ huynh. Kỳ này tiêu rồi! Mặt Như Hảo nhăn như khỉ ăn ớt.

Cái gì? Sao cậu không nói sớm!

Tú Vy khẩn trương, cấp tốc chạy nhanh đến sân bóng.

Tên Đại Toàn đó đối với nhỏ nói riêng và cả trường nói chung không còn xa lạ gì. Anh ta học lớp 12A3, mới vừa chuyển trường đến hai tháng. Trong người có sẵn máu ngông cuồng, thích làm đại ca, lúc mới đến liền tập hợp tất cả các nam sinh lại đòi đánh nhau một trận để phân cấp bậc thủ lĩnh. Chỉ là anh ta không ngờ trong trường đã có sẵn một Phong ca, nam sinh, nữ sinh ai nấy đều nhất loạt nghe theo, làm gì đến lượt anh ta nữa chứ. Nghe bảo anh ta lùng sục Phong ca một tháng rồi vẫn không gặp, thế mới nói đàn em của Phong ca thật là có tâm, giấu cậu cũng quá kĩ đi. Có lẽ hôm nay tên Đại Toàn đó đánh hơi được tin tức mới tìm đến tận sân bóng để gây sự.

Thảm rồi, thật sự thảm rồi, Đình Phong lần này mà đánh nhau thì không còn đơn giản là bị trừ điểm thi đua rèn luyện nữa. Bác Dương mà nhận được thư mời họp phụ huynh vì lý do đánh nhau chắc chắn đánh gãy chân cậu cho mà xem.

Tú Vy đỡ lấy trán, mặt mày xám xịt lao đến sân bóng với tốc độ tên lửa, Như Hảo đuổi theo mệt muốn đứt hơi.

Đến sân bóng, quả thực dọa cho Tú Vy đổ mồ hôi, tất cả học sinh trong trường đều có mặt ở đây thì phải, đông như kiến. Mọi người vây thành vòng tròn vững chắc, không còn một kẻ hở.

Tú Vy khó khăn lắm mới chen được vào đám đông: Làm ơn nhường đường một chút, làm ơn... cảm ơn!

Như Hảo ở bên ngoài đổ mồ hôi, trình độ chen lấn của nhỏ bị Tú Vy bỏ xa.

Chen vào được khu vực bên trong, Tú Vy nhìn về phía trung tâm, Đại Toàn đang đứng sừng sững ở đó, dáng người cao lớn vững chắc.

Còn Đình Phong, cậu mặc bộ đồ thể dục, ngồi xếp bằng đối diện với Đại Toàn, trong tay ôm quả bóng xoay vòng. Từ vị trí  Tú Vy đang đứng nhìn qua vừa hay bắt được khuôn mặt nghiêng 3/4 của cậu, với sống mũi cao, đôi mắt có hồn cùng nụ cười nhếch miệng kiêu ngạo không ai bằng kia. Lúc nào cũng vậy, chỉ cần nhìn cậu ở góc độ này lý trí của nhỏ như bị rút cạn.

Sau mấy giây bị tẩy não, Tú Vy vỗ nhẹ vào đầu, quan sát tình hình. Đại Toàn đứng quay lưng về phía nhỏ nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta, còn Đình Phong trông có vẻ rất thảnh thơi, không hề tức giận hay nao núng lo sợ.

Tú Vy đau đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không gian im lặng bị phá vỡ bởi tiếng nói của Khánh An, cánh tay đắc lực của Đình Phong.

Anh Toàn này, tôi nể anh học hơn tôi một lớp nên gọi một tiếng anh nhưng không có nghĩa tôi nể mấy việc anh làm đâu nhé! Anh làm gì mà đánh tụi thằng Tiến đến nổi gãy mất hai cái răng cửa vậy?

Đám đông che miệng cười, bọn thằng Tiến đúng là làm mất mặt Phong ca, thế nào lại bị đánh gãy hai cái răng cửa không biết.

Tao thích thì tao đánh, liên quan gì đến mày? Đại Toàn hất cằm, hoàn toàn không coi ai ra gì.

Khánh An không thèm trả lời anh ta, cậu nhìn mấy tên đứng phía sau Đại Toàn bằng ánh mắt hậm hực: Bọn mày phản bội Phong ca?

Đại Toàn nhíu mày không vui, thằng Duy nói trước: Cái gì mà phản bội? Tụi tao chưa bao giờ nói sẽ làm đàn em của thằng Phong nha. Nó thì có gì hay ho mà bọn mày như chó quẩy đuôi bám theo nó vậy?

Nghe mấy câu này đôi lông mày của Đại Toàn mới giãn ra.

Mày nói ai là chó? Khánh An hét lớn, cả mấy người về phe Đình Phong đều nổi nóng liếc nhìn cậu ta. Cả không gian sôi nổi tiếng chửi đủ biết người ủng hộ Đình Phong căn bản đếm không xuể.

Tú Vy đứng lẫn trong đám đông, bị mấy tiếng hét làm cho choáng váng.

Tao nói bọn mày đấy, toàn một lũ não tàn! Nói trắng ra bọn mày mê mệt nó, khúm núm nó chỉ vì nó nhà giàu, đẹp trai thôi! Thằng Duy không sợ, mạnh miệng chửi tiếp.

Cả sân bóng, trừ mấy người đến góp vui và tụi Đại Toàn ra thì số còn lại muốn nhào đến đấm vào mặt thằng Duy.

Mày... có giỏi thì đánh nhau với tao một trận chứ đừng có đứng đó sủa bậy bạ. Khánh An bước tới chỉ thẳng mặt.

Mày tưởng tao sợ mày hả thằng kia?

Tụi thằng Duy xắn tay áo chuẩn bị nhào vô, đột nhiên có giọng nói khác chen vào, trầm thấp và nghiêm khắc.

Đủ rồi!

Cả không gian bỗng chốc lặng như tờ.

Đình Phong nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng cắt đứt màn cãi vả của bọn họ. Cậu ngừng động tác xoay bóng lấy tay đỡ lấy rồi ngẩng đầu nhìn thẳng về phía thằng Duy, trong mắt lóe lên một tia sắc bén và tức giận nhưng vẫn cố kìm nén.

Là thằng nào đánh tụi thằng Tiến nhập viện? Giọng nói cậu vẫn không cao không thấp, dáng vẻ của cậu vẫn hòa nhã vô hại như thường nhưng dọa cho thằng Duy sợ hãi.

Phải, cậu ta mạnh miệng chửi rủa là thế nhưng trong lòng rất sợ Đình Phong, ở cậu toát ra một loại áp lực không thể lý giải, mỗi lần nhìn vào mắt cậu tay chân cậu ta đều toát mồ hôi. Là cậu ta căm ghét bộ dạng không coi ai ra gì đó, bạn gái cũ vừa mới chia tay của cậu ta cũng suốt ngày đem cậu ta ra so sánh với Đình Phong khiến sự căm ghét càng nhiều thêm.

Là tao cho người đánh, rồi sao? Lần này là Đại Toàn lên tiếng.

Mày ư? Gan cũng lớn thật! Đình Phong nhếch miệng cười khinh bỉ sau đó nét mặt ôn hòa dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như tiền: Nghe bảo mày muốn gặp tao?

Muốn cùng mày thảo luận một chút, đại ca của trường Nam Trung nên đổi hay giữ ấy mà!

Đại Toàn làm giọng nửa đùa nửa thật.

Kẻ ngu cũng nghe ra anh ta đang khinh thường Đình Phong.

Một màn căng thẳng này Tú Vy xem không sót chi tiết nào, nhỏ ngước mắt nhìn khuôn mặt Đình Phong dưới nắng. Môi cậu mím rất chặt e là bị chọc cho tức giận rồi, Tú Vy muốn chạy tới khuyên can nhưng mà nghĩ lại người ta chưa đánh nhau thì khuyên can cái gì?

Như Hảo chen được khỏi đám đông bay tới chỗ Tú Vy, hớt hãi: Sao rồi? Đánh nhau chưa?

Tú Vy lắc đầu: Chắc sắp!

Như Hảo lia mắt về hướng náo nhiệt đó, Đại Toàn đang đứng khoanh tay nhìn xuống Đình Phong đang ngồi.

Tất cả đều nín lặng chờ đợi phản ứng của Đình Phong.

Cậu ngồi im, nhìn chằm chằm Đại Toàn rất lâu sau mới buông một câu: Tao có hai nguyên tắc không thay đổi. Thứ nhất, lấy đạo của người trả lại cho người. Thứ hai, những người bên cạnh tao không ai được đụng tới nếu không đừng trách. Việc bọn mày mắng chửi gì đó tao không để trong lòng nhưng mà... nhấn mạnh hai chữ nhưng mà xong, cậu liếc nhìn tụi thằng Duy sau đó xoáy sâu vào mắt Đại Toàn, nói tiếp, ngữ điệu sắc bén: Tụi thằng Tiến là anh em thân cận bên cạnh tao, mày đánh nó tức là không nể mặt tao, việc này tao nhất định không bỏ qua.

Ai nấy đều cảm động trước lời này của cậu, Khánh An nhìn cậu bằng ánh mắt kính nể.

Được rồi, mày nói nhiều làm gì, không bỏ qua thì lên đi! Đại Toàn ngoắc tay về phía cậu, bày ra vẻ mặt hóng hách, không lường trước kết quả.

Tú Vy lòng như lửa đốt, cầu xin Đại Toàn đừng khích Đình Phong nữa, cậu ấy là thế, ai càng khích cậu ấy càng làm nhưng bằng cách tàn nhẫn nhất, cậu ấy mà đánh chưa chắc Đại Toàn còn nguyên vẹn đâu. Quan trọng là bây giờ cậu ấy không thể đánh nhau, còn một phút nữa là vào học rồi, vụ này ồn ào như thế thử đánh nhau đi thầy giám thị không lập tức tới đây mới lạ.

Đình Phong nắm chặt quả bóng trong tay suýt chút nữa đã bóp nó xì hơi. Cậu từ từ đứng dậy, đối mặt với Đại Toàn. Đình Phong rất cao, khoảng gần một mét tám mà Đại Toàn to con nhưng lại thấp hơn cậu rất nhiều, cậu vừa đứng lên đã vạch rõ sự chênh lệch này.

Muốn đánh? Cậu gằng giọng.

Đại Toàn gật mạnh: Đúng!

Cậu ta vừa đáp xong, Tú Vy nhanh như cơn gió lao tới bên cạnh Đình Phong. Nhỏ đứng đằng sau gọi cậu: Đình Phong, không được đánh!

Ở đây không có chuyện của cậu, đi ra chỗ khác. Đình Phong quay lại lên tiếng đuổi.

Tớ nói không được đánh! Tú Vy kiên quyết không đi.

Ê, con nhỏ kia, đi ra chỗ khác đừng cản đường cản lối.

Đại Toàn chỉ tay vào mặt Tú Vy ai dè nhỏ chỉ nhìn chằm chằm Đình Phong, không để anh ta vào mắt làm anh ta tức điên, mặt mày xám nghoét.

Hành động đó khiến Đình Phong chau mày: Không ai dạy mày không được chỉ tay vào mặt người khác, như vậy là bất lịch sự à?

Đại Toàn không ngờ Đình Phong lại quay sang đá xéo mình, càng tức giận.

Mọi người nhìn Tú Vy không biết từ đâu chui ra, không hiểu nhỏ chen vào làm gì?

Sắp vào học rồi, theo tớ về lớp đi!

Đình Phong thẳng thừng kéo nhỏ ra phía sau, hoàn toàn không xem lời nói của nhỏ ra gì. Muốn đánh cũng được, nhưng nếu mày thua từ nay tránh xa đàn em tao ra, không được gây sự nữa.

Tú Vy trợn tròn mắt. Thật sự muốn đánh?

Được, còn nếu mày thua thì từ nay đừng hòng làm đại ca nữa.

Đình Phong không đáp chỉ nhếch miệng cười, cậu xoay lưng ném quả bóng trong tay vào rổ, hoàn toàn chuẩn xác sau đó nhìn Đại Toàn: Lên đi!

Đại Toàn xắn tay áo lao vào  chuẩn bị đấm một phát về phía Đình Phong không ngờ giữa đường lại có cái bóng của ai lao ra.

Như Hảo há hốc, tất cả mọi người có mặt đều đổ mồ hôi chờ xem màn đặc sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.