Biết được Draco điều chế thuốc ổn định ma lực cho Astoria, Daphne bày tỏ lòng cảm kích vô hạn, còn Pansy lại biểu hiện sùng bái vô cùng -- Tựa như một người chỉ có thể dùng phần mềm chat gặp lập trình viên Apple cao cấp vậy.
Draco biểu thị uyển chuyển ý tứ không muốn làm rầm rộ lên, chuyện này cũng sẽ không có thêm nhiều người biết.
Daphne thường đến thăm em gái vào trước cơm trưa hoặc trước cơm tối. Draco lấy cớ môn học tự chọn khác nhau không đi cùng đường, và phải đi phòng làm việc của chủ nhiệm chế thuốc để cách ra khoảng thời gian các cô đi thăm.
Như vậy chỗ tốt là anh có thể ở một mình cùng Astoria. Phải biết, bị nhiều người vây quanh như vậy, đặc biệt có một thành phần nhìn mình chằm chằm “có mưu đồ khác”, cũng là chuyện phiền toái.
“Anh nhận được tin của ngài Greengrass.” Draco đưa tới thuốc ngày thứ ba: “Nghe nói ông ấy đã tìm được người tiếp nhận công tác của anh?”
“Đúng vậy, em cũng vừa nhận được. Phiền phức anh nhiều ngày như vậy, thật sự là cảm ơn rất nhiều.” Astoria đan tay trước bụng, cúi thấp đầu rất thục nữ.
Draco lười nhác khoanh tay, vắt chéo chân, ngồi ghế tựa bên giường: “Ông cụ nói qua trong thư. Có vẻ ngày mai thuốc sẽ đến đúng hạn?”
“Vâng.” Astoria gật gù, chớp chớp lông mi thật dài, “nhìn chăm chú” đũa phép trong tay, thấy được dùng không được thật dằn vặt người ta.
Draco nheo mắt lại, trầm ngâm một lúc, bỗng quả quyết cầm lấy đũa phép của cô.
“Hả?” Astoria ngẩng đầu, mờ mịt nhìn đối phương.
“Nhìn chăm chú như vậy, anh sợ em không nhịn được dùng nó.” Đũa phép trong tay anh linh hoạt xoay một vòng, sau đó bị nhét tự nhiên vào túi trong áo choàng.
“Đây là vì tốt cho em.” Anh rảnh rỗi ném một câu như vậy chặn miệng cô. Sau đó lấy từ áo choàng một túi kẹo -- từ khi Astoria nhập học Hogwarts, một nửa kẹo nhà Malfoy ký gửi đều thuộc về cô, ngoài ra anh cũng phân cho bọn Goyle nữa. Lẽ nào các người hy vọng một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vừa đọc sách vừa ăn kẹo?!
Astoria tức giận lột vỏ hạnh nhân ngào đường. Cái tên Draco này, có lúc khí thế cứng rắn như Snape vậy!
Cô có thể làm gì? Nhảy dựng lên hòng cướp lại đũa phép của mình? Để anh ta giữ cũng tốt, đỡ phải lo lúc nào mình thực sự không kiềm chế được.
Mấy ngày nay vẫn luôn uống thuốc ổn định ma lực, cũng sắp hết sốt. Thỉnh thoảng có dao động nho nhỏ, cô có thể cảm nhận rõ ma lực gợn sóng trong cơ thể mình, luôn không yên lòng học thuộc từng câu thần chú trong sách.
Chờ xem, chờ đến ngày cô có thể dùng được thần chú, cô sẽ biến bút lông chim của Draco thành một nhánh hoa có bươm bướm bay xung quanh! Hơn nữa tại thời điểm anh ta cầm bút.
Astoria âm thầm tính toán trong lòng.
Draco không cần chế thuốc, khôi phục cuộc sống mang theo Goyle Crabbe ra ra vào vào.
Có điều học kỳ này môn học tự chọn của Draco không giống hai tên người hầu nhỏ -- “Hay là hai người đi cái lớp Tiên tri dễ thêm điểm ấy!” Đây lời anh nói với hai người lúc chọn môn học.
Anh thuận miệng ví dụ một cái ngôn ngữ cổ, dọa Goyle mắt nổ đom đóm, lập tức nghe chỉ huy chọn lớp Tiên tri và Chăm sóc Sinh vật Huyền Bí.
Không may, anh chẳng thể nghĩ đến được, nhắc nhở bọn họ không nên tới gần sinh vật của Hagrid trên lớp, bọn họ vẫn xảy ra vấn đề rồi. Mà nguyên nhân càng làm anh bất đắc dĩ.
Cái tên Gryffindor Colin hâm mộ Harry Potter mê chụp ảnh kia, mang máy ảnh của cậu ta chờ Potter tan học. Bởi Hagrid vừa làm giáo viên, trong lớp nhốn nha nhốn nháo không hề trật tự. Bọn học sinh ồn ào chuẩn bị rời đi, Colin mang máy ảnh bắt đầu tác nghiệp. Kết quả đèn nháy làm con đầu chim ưng thân ngựa có cánh kinh ngạc sợ hãi. Nó vẫy cánh nhún cao chân trước, bọn học sinh sợ quá chạy toán loạn, Goyle gần đó gặp tai vạ, ngã chổng vó bị con thú vật kia đạp một chân.
Draco vừa kết thúc môn Số học huyền bí nghe vậy im lặng rất lâu, sau đó thở dài, cùng Crabbe đi bệnh xá thăm Goyle.
Bên trong bệnh xá hò hét toán loạn, cái tên Bán khổng lồ Hagrid đứng chỗ đó, chặn một nửa lối đi.
“Tránh ra!” Draco hô tàn bạo: “Nơi này là bệnh xá, không phải Rừng cấm! Đừng có đứng trong này vướng víu!”
Potter không yên lòng Hagrid vọt vào từ bên ngoài: “Malfoy! Tại sao mày có thể nói chuyện như vậy? Hagrid là giáo sư đấy!”
“Gã ta đứng chỗ này chỉ có cướp không khí hít thở của bệnh nhân thôi!” Tâm tình Draco rất nguy, muốn anh tôn kính Hagrid như giáo sư, xin lỗi, anh không làm được.
Granger kéo lại Potter và Weasley vừa muốn xông qua đánh nhau. Bọn họ trừng mắt trợn nhau với Draco.
“Tất cả im lặng cho tôi! Nơi này là bệnh xá!” Tiếng Boss đỉnh chóp Hogwarts- bà Pomfrey truyền ra từ trong vải mành.
Draco không thèm quan tâm, đi lên phía trước, căm ghét nhíu mày, ra hiệu Hagrid tránh ra: “Xin lỗi thưa bà, con chỉ là lo lắng bạn học của con!”
Hagrid có vẻ rất hồi hộp, hai tay liều mạng chà đạp một khăn tay lớn. Gã không cố sửa thái độ của Draco, nghiêng người lui qua một bên.
Kéo vải mành, bà Pomfrey đang trị liệu cho Goyle: “Thưa bà, cậu ta thế nào?”
“Ôi, vẫn tính số may không gãy xương, nội tạng cũng chưa nát bấy, tuy nhiên có vài chỗ ứ máu.” Quần áo Goyle đã cởi ra, trên ngực có vết bầm rõ ràng. Phỏng chừng có chút đau, Goyle nằm đó rên hừ hừ.
Draco quan sát một lượt. Goyle bị thương còn nhẹ hơn tưởng tưởng của anh. Uống thuốc, ngày hôm sau cũng gần lành rồi.
“Vẫn còn tốt, không phải rất nghiêm trọng...” Granger chính đang an ủi Hagrid, cái tên Bán khổng lồ đó lại nói thầm ở bên cạnh: “Ai, làm sao bây giờ, tại sao lại như vậy...”
“Tại sao lại như vậy?” Draco nghe xong liền tức giận thêm. Anh xoay người quát lên: “Tại sao lại như vậy? Ông là giáo viên chẳng lẽ không biết làm tốt biện pháp an toàn sao? Tùy tiện dắt cái loại sinh vật nguy hiểm này đến lớp, còn để nó đến gần học sinh? Ông cho rằng người mình như bức tường, sinh vật nguy hiểm sẽ cho ông mặt mũi à?”
“Được rồi, Draco.” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
Draco trừng mắt uy hiếp Hagrid, lại quay đầu khách khí chào hỏi cha đỡ đầu: “Giáo sư.”
Snape gật gù, ra hiệu Draco đứng một bên, nói với Hagrid: “Hiệu trưởng Dumbledore tìm ông. Học sinh Slytherin, tôi sẽ chăm sóc.”
Hagrid chào nhỏ một tiếng, rời đi chật vật, trên mặt đất đều chấn động.
Bà Pomfrey hoàn thành bước đầu trị liệu. Snape và bà cùng nhau bàn luận về ma dược trị liệu.
Draco quay đầu lại, nhìn thấy vải mành đã kéo ra. Goyle che kín chăn nằm ở đó, Astoria đang ngồi bên giường chăm sóc cậu ta, Crabbe xum xoe ở một bên.
“Còn đau không?” Astoria thay Goyle dịch góc chăn.
Goyle đau khổ gật gù.
Astoria như làm ảo thuật lấy ra kẹo: “Của người phúc ta. Đường này ăn ngon cực kì.”
“Goyle, năng lực phản ứng của cậu quá kém!” Draco liền nghĩ tới sự tình làm anh bất mãn, mạnh mẽ trừng Goyle: “Chờ khỏi bệnh, phải đặc huấn cho tôi!”
Goyle mới cười lên vì kẹo mặt lập tức chảy dài.
Crabbe cười khà khà bên cạnh.
“Crabbe, cậu cùng với cậu ta!” Draco ý thức sâu sắc được, hai người kia là thiếu tôi luyện.
Blaise an ủi vỗ vai Crabbe: “Draco đang lo lắng cho các cậu đấy. Sau này gặp chuyện như vậy, không nhất định có vận tốt như thế.”
Astoria cũng nói nhỏ dỗ dành bọn họ: “Không sao, Goyle cậu có thể làm bộ còn chưa thoải mái, ở đây thêm mấy ngày làm bạn với mình. Ban ngày chúng ta có thể chơi cờ.”
Draco cố ý ho một tiếng. Vẻ mặt Goyle lại bị chuột rút, cậu vừa định cười đáp ứng Astoria.
“Cậu phải giả bộ không thoải mái hết sức vào.” Lời nói của anh làm tất cả mọi người giật nảy mình: “Tôi muốn con quái vật kia không bao giờ xuất hiện ở Hogwarts nữa!”
“Tôi ủng hộ cậu!” Blaise đập nhẹ Draco một hồi, cái khóa Chăm sóc Sinh vật Huyền bí này thực sự làm cậu xoắn cả ruột.
Astoria mỉm cười, Slytherin tự bênh đều khó chịu như vậy đấy.