Draco và Astoria phí không ít thời gian ở quán Ba Cây Chổi. Hai người nhất trí làm như không thấy quán bà Puddifoot vì khá sởn tóc gáy với nội thất phủ đầy khăn ren thêu nơ con bướm màu hồng phấn của bà.
Chờ hai người trở lại lâu đài, tiệc tối Halloween cũng sắp bắt đầu.
Draco không hề háo hức mong chờ bữa tiệc này. Người được chọn, một là Hufflepuff, một là Đấng Cứu Thế hào quang bao phủ. Nghĩ tới đây, bàn thức ăn thịnh soạn cũng trở nên thật vô vị.
Anh tiện tay lấy cốc kem chanh pho mát trước mặt Astoria rồi tự ý ăn lấy.
Loại cử động nhìn như khuyết thiếu giáo dưỡng của Draco làm cô trợn mắt há mồm nửa ngày. Loại đồ ngọt này cô luôn thích ăn, tại anh bỗng nhiên muốn “cầm” đi? -- Cô thực sự không tiện nói chữ “cướp” này.
Mãi đến khi Draco gạt bàn tay cô lại lần nữa muốn hướng về cốc đá bào: “Em nhất định phải ăn những đồ lạnh này hả?”
Astoria mới chợt phát hiện, người bên cạnh này đã sớm biết bà dì của cô đến thăm (ngày đèn đỏ ấy hihi)!
Merlin ạ! Astoria hận không thể vùi mặt trong bát canh cá hỗn tạp kiểu Pháp. Mười mấy năm chưa trải nghiệm kỳ sinh lý như cô vẫn không bằng một tên con trai mười bốn tuổi... Draco “không gì không biết”, anh không khỏi biết được nhiều quá rồi đấy!
Cô một bên căm giận nhổ nước bọt trong lòng, một bên mặt đỏ tới mang tai gẩy gẩy bánh pudding dâu Draco đưa cho cô.
Rốt cuộc, đến khi tất cả đĩa vàng đều khôi phục trạng thái không hạt bụi, gương mặt mỗi người đều căng thẳng, mong chờ đầy cõi lòng -- đại khái chỉ có một mình Astoria vội vàng giả vờ làm đà điểu châu phi.
Dumbledore tuyên bố với mọi người cốc lửa sắp đưa ra quyết định, trong khoảnh khắc cả lễ đường trở nên lặng ngắt như tờ.
Ngọn lửa xanh trong cốc cháy hừng hực, tán ra không trung, lần lượt bay ra tên của Krum, Delacour và Diggory.
Từng tiếng hoan hô đinh tai nhức óc bùng nổ trên bàn dài phía bên kia đại sảnh đường, tất cả học sinh Hufflepuff đều nhảy nhót tưng bừng, liều mạng rít gào, giậm chân huýt gió.
Ngay lúc Dumbledore chuẩn bị làm gì đó, ngọn lửa trong cốc lại bừng lên.
Dumbledore đưa tay ra tiếp lấy tấm da dê, sau đó ông hắng giọng thét: “Harry Potter.”
Draco buồn cười nhìn dáng vẻ mờ mịt của Potter, nó khẳng định không đoán được chân tướng.
Dumbledore giục Potter tiến lên.
Draco theo bóng người của Potter thấy được Moody. Cái gã Moody giả này che giấu thực tốt, một mặt hung hãn thần kinh, con mắt máy xoay tròn lia lịa, tựa như muốn tìm chân tướng. Dù là ai cũng sẽ không nghĩ ra, kẻ đầu têu sẽ là gã.
Xung quanh Slytherin, không, cả đại sảnh đường đều ong ong nghị luận.
“Ôi, không...” Astoria kêu lên khe khẽ.
“Làm sao vậy?”
“Cốc lửa...” Astoria cực kì kinh ngạc nhìn cái cốc giản dị kia.
Tầm mắt của mọi người chuyển đến trên cốc lửa, người người nhà nhà nhìn nhau vì xuất hiện tên Harry Potter cũng quay đầu nhìn lại.
Ngọn lửa lại biến thành màu đỏ, tờ da dê thứ năm bị phun ra ngoài, trôi nổi bồng bềnh giữa không trung.
Đùa chứ, cốc lửa hỏng rồi hả? Astoria ngừng thở chờ đợi tên thứ năm, không nhịn được nghĩ như vậy.
“Draco Malfoy.” Dumbledore hô.
Mọi người xem, quả nhiên hỏng rồi!
Sau đó, cô trố mắt nhìn Draco ngồi bên cạnh.
Cái cốc lửa vô trách nhiệm cứ như rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ, lửa dần dần giảm nhỏ.
Chờ đến phút ngọn lửa tắt, Draco đứng lên nghiêm túc nói to: “Thật rõ ràng tôi không nhớ tôi từng ném tên mình vào.”
Anh nhìn bốn phía, dùng giọng điệu cực độ khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc ai vượt qua Lằn tuổi của Dumbledore đùa ác như vậy?”
Tuy rằng anh lập tức đoán được chân tướng, nhưng hà tất để cho mình rơi vào trong dư luận. Vì vậy anh không biến sắc nhắc nhở những người muốn khiển trách anh động tay chân, quy định chưa qua Lằn tuổi chưa được đăng kí của Dumbledore.
“Trò Malfoy, mời trò tới trước cánh cửa kia đi.” Trên mặt Dumbledore không có nụ cười.
Draco và ông nhìn nhau mấy giây, sau đó động viên vỗ vỗ mu bàn tay Astoria. Từ khi cô nghe được tên anh vẫn sống chết nắm tay áo của anh.
“Draco?” Astoria hoảng loạn gọi anh.
“Không có việc gì.” Draco ra hiệu cô buông tay, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến phòng nghỉ ngơi của các quán quân.
Nửa phút sau, bóng người anh biến mất sau cánh cửa.
Dumbledore nói qua loa với mọi người mấy câu, liền nhờ các huynh trưởng dẫn tất cả học sinh về phòng sinh hoạt chung nghỉ ngơi.
“Đi thôi, Nia.” Blaise tạm thời đảm đương vị trí Draco, mang Astoria vẫn cứ đờ ra rời đi.
Dọc đường đi, đã không có giáo sư ở đây, tất cả mọi người đều nghị luận to nhỏ về hiện tượng quỷ dị này.
“Draco chưa hề bỏ tên mình vào, ít nhất trước khi anh rời phòng sinh hoạt chung.” Blaise là bạn cùng phòng của Draco, anh bình tĩnh nói lại cho Astoria.
“Bọn em ở Hogsmeade cả ngày.”
“Rốt cuộc là ai...” Blaise thở dài, bây giờ nghiên cứu chuyện này cũng vô nghĩa, khế ước thế giới pháp thuật do ma lực cưỡng chế ràng buộc, nếu tên Draco xuất hiện, như vậy cậu ta chỉ có thể tham gia thi đấu.
Những con nhà phù thủy như họ đều có nghe qua cuộc thi Tam pháp thuật, là cuộc thi nguy hiểm nhất cũng có độ khó cao nhất đối với phù thủy trẻ, yêu cầu thực lực phải nổi trội nhất.
“Yên tâm đi” Blaise trấn an Astoria: “Tên Draco kia, tuyệt đối sẽ không thua.”
Nếu không hạn chế tuổi, Slytherin đã sớm đồng lòng đề cử Draco báo danh -- anh là người có khả năng thắng nhất.
Tuy nhiên nói thì nói vậy, lúc Astoria lo lắng chờ Draco ở phòng sinh hoạt chung, phát hiện xung quanh có rất nhiều người còn kì kèo không trở về phòng ngủ. Trong đây đến cùng có bao nhiêu người thật lòng tin tưởng Draco, cô không biết.
Cũng may không nghe được lời phỏng đoán ác ý gì, nếu không cô sẽ phát điên mất.
Dũng sĩ được tuyển vào cuộc thi Tam pháp thuật có nghĩa sẽ phải trộm trứng vàng dưới con mắt của rồng, đoạt đồ vật từ tay người cá, hơn nữa còn có thể bị tấn công bởi Lời nguyền độc đoán -- vì không cho cạnh tranh với Potter.
Nhưng vì sao Moody cũng bỏ tên Draco vào? Astoria chỉ có thể cho rằng do Moody giả làm, không ai sẽ vô tình nghĩ được phương pháp làm cốc lửa nhầm lẫn mà hãm hại Draco, vậy cũng quá trùng hợp rồi! Mà Moody giả nếu có thể lừa gạt cốc lửa một lần, còn có thể lừa gạt nó lần thứ hai.
“Blaise, Draco và giáo sư Moody có mâu thuẫn gì à?”
Blaise rất khó hiểu với vấn đề này, vì thời gian nó xuất hiện.
Astoria hoảng loạn giải thích: “A, lần trước nghe Draco nói giáo sư Moody muốn dùng thần chú...”
“Aha, không chỉ một lần đâu.” Blaise nhún vai: “Giáo sư Moody toàn nhằm vào Draco, có lần ông ta muốn dùng Lời nguyền độc đoán lên Draco, kết quả bị Draco đánh bay đũa phép.”
Sau đó anh rõ ràng cái gì: “Em hoài nghi là giáo sư Moody?...”
“Em chỉ đoán thôi. Nhất định người muốn hãm hại Draco mới ném tên anh ấy vào...” Astoria thấp thỏm bất an lắc ngón tay. Moody giả là fan điên cuồng của Chúa tể hắc ám, gã cực kì căm hận những tử thần thực tử không trung thành, chẳng lẽ vì Draco làm gã mất mặt nên muốn thừa cơ hại anh?
Cửa lớn mở ra.
Draco có chút mệt mỏi xuất hiện nơi đó.
Mọi người vừa mới nhỏ giọng nói chuyện với nhau giờ phút này hoàn toàn ngậm miệng lại.
Draco nhìn quanh một vòng, ngạo mạn nở nụ cười, sau đó nói đúng mực: “Tôi, Draco Malfoy, không cần thiết dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để tham gia một trận đấu nguy hiểm. Có điều, đã có người muốn tôi đi chịu chết như vậy, tôi chỉ có thể toàn lực ứng phó mà sống tiếp thôi.”
Có người cười khẽ.
Dần dần, tiếng cười kia như có lực truyền nhiễm, rất nhiều người đều nở nụ cười.
Không ít người ồn ào nói: “Vì Slytherin, sống tiếp đi!”
Warrington tiến lên vỗ vai anh: “Được rồi! Coi như không phải tôi, ít ra cũng là một Slytherin! Đừng bao giờ để Hufflepuff và Gryffindor bò lên đầu chúng ta.”
“Hứ, còn không cần tham gia thi học kì nữa cơ đấy.” Blaise cảm khái lắc đầu: “Draco, cậu khiến tôi ghen tị thật.”
“Malfoy.”
Astoria còn chưa kịp nói gì với Draco, giáo sư Snape liền âm trầm xuất hiện ở cửa phòng sinh hoạt chung gọi anh đi.
Draco trước khi đi chỉ phất tay một cái, ý bảo cô nghỉ ngơi sớm.
Nhưng cô làm sao ngủ được, một mình ngây ngốc ngồi trước lò sưởi vừa nhìn quyển bút kí càng ngày càng sai lệch, vừa suy nghĩ lung tung đợi Draco về. Tuy rằng cô cũng không biết chờ anh về rồi sẽ nói gì.
Ai biết vừa chờ, liền chờ cả đêm.
Tờ mờ sáng, Draco thông qua lò sưởi văn phòng cha đỡ đầu trở lại Hogwarts, kinh ngạc phát hiện bóng người nghiêng ngả trong phòng sinh hoạt chung.
Astoria nghiêng người dựa trên tay vịn ghế sô pha thiếp đi, sợi tóc vàng óng có ánh sáng lò sưởi chiếu vào càng thêm óng ả.
Anh thả nhẹ bước chân, chậm rãi đến gần, sợ đánh thức cô.
Lông mày của cô vẫn cứ nhăn lại, dường như ngay cả trong giấc mộng cũng thấy lo lắng.
Vẻ mặt Draco bỗng mềm mại, nhẹ nhàng vung đũa phép khiến cô sẽ không bị thức giấc, ôm kiểu công chúa đưa cô về phòng ngủ.
Sắp tới buổi trưa, Astoria tỉnh lại.
Khi cô mở mắt, thấy được trước mặt có mái tóc màu bạch kim hơi ngổn ngang nhưng hết sức quen thuộc, khoa trương bật dậy.
Một loại cảm giác khó chịu nào đó bên dưới làm cô từ bỏ rít gào, chạy thẳng đến phòng tắm.
Chờ cô làm mình nhẹ nhàng khoan khoái trở về phòng, phát hiện Draco như tỉnh như không nằm nhoài trên giường cô.
“Anh đói rồi.” Draco nói mơ màng.
“Cái... Cái gì cơ?”
“Anh nói, anh đói rồi.”
Astoria hít một hơi thật sâu: “Anh đói bụng, vậy mau rời giường của em đi ăn sáng, không, ăn trưa.”
Draco lật mình, dùng tay che ánh sáng chói mắt, trêu chọc: “Lẽ nào em hy vọng anh nghênh ngang ra ngoài từ phòng em?”
Astoria bị nghẹn tóm chặt tóc mình: “Sao anh lại ở phòng em? Còn có, tối qua em rõ ràng... rõ ràng...”
“Rõ ràng chờ anh ở phòng sinh hoạt chung.” Draco nói tiếp: “Chờ đến lúc ngủ thiếp đi. Anh không thể làm gì khác hơn là khổ cực đưa vị đại tiểu thư đây ngủ chẳng biết trời trăng gì về phòng nghỉ ngơi.”
Anh mới ngủ chẳng biết gì! Astoria ngẫm lại không đúng, cô xác thực không biết trở về thế nào. Theo đạo lý cô sẽ không ngủ say, nhất định là anh giở trò gì. Cô trừng anh: “Như vậy, ngày Malfoy tôn quý có thể nói cho em biết, anh vào kí túc xá nữ bằng cách nào?”
“Không thể nói, đây là bí mật.”
Astoria giận dữ, mãi cho đến khi bưng về cơm trưa cho hai người, mới giận không nhịn nổi cắn răng: “Vậy sao anh không đưa em về rồi đi luôn?”
“Còn có, cái bộ quần áo vừa thay trên người anh là sao?”
Draco dễ dàng nói: “Dùng bùa bay đó. Yên tâm, anh gọi đến cả đồ rửa mặt này.”
Anh, anh dùng bùa bay đưa mình trở về là được rồi! Astoria thẹn quá hóa giận xiên một miếng trứng.