I Know You Don't Know

Chương 13: Chương 13: Học Kỳ Kết Thúc




Astoria bị Draco hãm hại khiến Pansy căm thù.

Tiểu thư Parkinson rất không vừa lòng người bên cạnh đột nhiên “mưu quyền soán vị”, ánh mắt nhìn Astoria như nhìn một con bạch nhãn lang. Do vậy, cô ta và Daphne cũng có chút khoảng cách.

*Bạch nhãn lang ý chỉ những người vong ân bội nghĩa.

Daphne không thích cảm giác bị bạn tốt bài xích. Sau khi Pansy một lần lại một lần như có như không biểu lộ lòng yêu mến Draco, cô quyết định nói chuyện với em gái.

“Nia, em với Draco…”

Astoria giơ tay lên đầu hàng: “Daphne, chúng ta đi tìm Pansy nói rõ ràng.”

Ba cô gái mở một cuộc đàm phán hòa bình trong phòng Pansy và Daphne.

“Trên thực tế, ngày đó Draco cố ý, vì em không cẩn thận chọc giận anh ta.” Astoria nhấp ngụm cà phê, giải thích bình tĩnh: “Pansy, em không hy vọng làm khó người ở giữa là Daphne. Em chỉ hy vọng chị biết rằng, em không có hứng thú với mấy tên con trai mười mấy tuổi.”

Một lát, cô bổ sung một câu: “Em không thích con trai đẹp đẽ. Em càng thưởng thức vẻ đàn ông thành thục như chủ nhiệm Snape, hoặc là có vết sẹo trên mặt như ngài Lucius càng thu hút hơn. Vì lẽ đó, chị hoàn toàn không cần coi em là tình địch.”

Pansy nhìn cô nửa phút, nở nụ cười thân thiết: “Chị thích sự trực tiếp của em, Nia.”

Bầu không khí giữa những cô gái lại khôi phục bình thường.

Sau lễ phục sinh không bao lâu, cuộc tranh cúp Qudditch Hogwarts được tiếp tục, Gryffindor đấu với Hufflepuff.

Trên thực tế, trừ khi mỗi trận Gryffindor đều thắng với điểm số tuyệt đối, cúp Quidditch đã chắc chắn nằm trong tay Slytherin.

Có điều, người trẻ tuổi nhiệt huyết, hơn nữa hoạt động giải trí trong lâu đài cũng thật ít ỏi. Slytherin cực kì nhiệt tình đi tham gia náo nhiệt, ví như đến đả kích Gryffindor.

Astoria vì từng có kinh nghiệm làm khán giả té xuống khán đài, hào khí hùng hùng rút khỏi hoạt động tập thể này. Tao ngộ thê thảm lần trước thậm chí làm cô có triệu chứng bệnh sợ độ cao. Hơn nữa do ma lực quá yếu, cái chổi của trường cũng chẳng nghe cô chỉ huy. Ngày nghỉ lễ Giáng sinh cô đã xin cha đi cửa sau lấy giấy chứng nhận miễn học từ St. Mungo.

Sau cơm trưa, cô mượn sách từ thư viện dưới sự hộ tống của Goyle đến phòng sinh hoạt chung không một bóng người.

Astoria thích ý ngồi ghế sa lông trước lò sưởi.

Cô rất thích ngồi ở phòng sinh hoạt chung, nơi này càng ấm áp.

Hơn nữa phòng sinh hoạt chung Slytherin là nơi giao lưu các loại thông tin, bí mật, vừa không có tiếng huyên náo làm càn vô lý. Thật giống như một quán cà phê hoặc một phòng cách tao nhã.

Nhưng cũng không lâu lắm, cửa bị mở ra, nhóm học sinh lục tục đi vào. Có người lầm bầm oán giận, có nhóm túm năm tụm ba nói chuyện, còn có những khuôn mặt căng thẳng.

“Làm sao vậy?”

Daphne nhỏ giọng nói cho cô biết: “Trận đấu bị hủy bỏ.”

Astoria kinh ngạc trợn to: “Hủy bỏ? Phát sinh sự tình gì?”

Sau đó bản thân cô hiểu được, lại xảy ra sự kiện tấn công.

Giáo sư Snape mặt tối sầm lại, sải bước đi vào.

Tiếng bàn luận xôn xao nhất thời ngừng lại.

Ông lạnh lùng nói với huynh trưởng: “Kiểm tra sĩ số.”

Thủ lĩnh nam nữ xác nhận nhân số xong, Snape mở miệng trầm thấp mà uy nghiêm đọc một tấm giấy da dê: “Tất cả học sinh trước sáu giờ tối nhất định phải trở lại phòng sinh hoat chung nhà mình. Không học sinh nào được…”

Tuy rằng nơi này có cả học sinh năm bảy đứng, thế nhưng vẫn răm rắp nghe đến tiếng nói rất có lực uy hiếp của Snape.

“Tôi nghĩ các cô cậu đều nghe hiểu lời tôi vừa nói.” Snape quét mọi người một vòng: “Đừng vì khiêu khích vô vị mà mù quáng táo bạo. Trước khi làm việc, dùng thứ trên cổ các cô cậu cẩn thận suy nghĩ đi.”

Áo bào đen phấp phới, ông rời đi cực kì khí thế.

Bọn học sinh hai mặt nhìn nhau, chỉ chốc lát túm lại khe khẽ bàn luận.

Bởi vì… sự kiện tấn công mới này, Daphne lại lo lắng an nguy của em gái.

“Yên tâm đi, nếu trường học không làm được, Bộ phép thuật cũng đứng ra giải quyết chuyện này.” Blaise an ủi cô.

Nghe được trường học và Bộ phép thuật, Pansy lập tức liên tưởng đến cái gì: “Draco, cha cậu không phải ban giám hiệu Hogwarts sao? Ngài lại là quan chức Bộ phép thuật. Chuyện này, ngài ấy sẽ phụ trách chứ?”

“Việc quan hệ trường học có thể không tiếp tục nữa. Tôi nghĩ Cornelius Fudge sẽ là chủ sự.” Draco vắt chân ngồi trên ghế sa lông: “Chúng ta có thể mỏi mắt mong chờ.”

Anh đã uyển chuyển nhắc nhở cha, không cần nóng lòng đánh đuổi Dumbledore. Miễn cho đến thời điểm bị hội đồng giám hiệu đuổi ra.

Qua nhiên, không hai ngày, Draco liền nói cho mọi người, Fudge đứng ra khởi tố Hadrig – người được đồn hai mươi năm trước mở ra Phòng chứa bí mật.

“Tại sao Phòng chứa bị mật Slytherin đều bị người như vậy mở ra?” White, cái tên cầu thủ Qudditch kia rất giận dữ: “Cái này căn bản là phòng chứa bí mật Gryffindor đi!”

“Dumbledore vậy mà để phạm nhân mở phòng chứa bí mật ở trường học?” Blaise nhíu mày.

Draco cười khẽ: “Người thông mình như Dumbledore thật sự sẽ giữ một phạm nhân ở trường học sao? Tên Bán khổng lồ đáng giá để ông ta trả giá thanh danh của mình sao?”

Blaise bừng tỉnh ngộ: “Nói cách khác, Hadrig kia chẳng qua là kẻ thế mạng. Phạm nhân chân chính vẫn chưa có bắt được!”

Draco gật gù, Blaise là người thông mình.

Có thể xác định chính là, người mở phòng chứa bí mật không phải một Slytherin. Các học sinh lớp trên tự giác phối hợp, mỗi người đều được loại bỏ hiềm nghi.

“Đúng là trò khôi hài. Người mở phòng chứa bí mật Slytherin không phải Slytherin, thả quái vật Slytherin, hóa đá không phải Slytherin…” Blaise lầm bầm cằn nhằn.

“Cậu đang ở đây đọc khẩu lệnh à!” Draco cười nhạo.

Đã biết chân tướng như anh chẳng căng thằng được chút nào, ngược lại cuối cùng trận đấu cũng hủy bỏ.

Có điều, tại cuộc sống như cấm đoán này, còn có thể làm cái gì đây? Draco bắt đầu hoài niệm ngựa đua và chó săn trong nhà.

Mãi cho đến khi hiệu trưởng Dumbledore tuyên bố thủ tiêu trận đấu, Astoria đã vẽ xong rất nhiều. Bởi vì bị cấm đoán, phần lớn bức tranh đều về phòng sinh hoạt chung Slytherin. Chúng nó được đặt chỉnh tề trong cuốn sổ, không có qua xử lý pháp thuật, tất cả bức họa đều bất động.

“Vẽ thật không tệ!” Blaise được cho phép cùng mấy học sinh nam khác đồng thời thưởng thức: “Xem này, Goyle và Crabbe đang ăn vụng.”

“Draco, hóa ra bình thường cậu đều nhìn tôi bằng ánh mắt này ư?”

“Tại sao Marcus lại làm loại tư thế này sau lưng tôi?”

“Dáng vẻ tôi cưỡi chổi vẫn thật đẹp trai hết sẩy!”

So với Gryffindor đang chúc mừng Đấng Cứu Thế thành công cứu ra Ginny Weasley phi thường náo nhiệt, Slytherin nơi này lại vô cùng nhàn nhã tự đắc ung dung.

Draco mỉm cười nhìn bức vẽ trên tay Blaise, không khỏi nhớ tới tranh phong cảnh nhận được hồi năm nhất.

Anh xác thực không biết năm đó vợ mình có biết vẽ tranh, hơn nữa vẽ giống y như thật vậy.

Rất chắc chắn cô không đi thi gì cả, chỉ thường thường ngồi một bên, nhấc lên khung vẽ tiêu hao thời gian.

Anh luôn cảm thấy Astoria này biết chút gì.

Draco rất có thâm ý nhìn cô, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm đồng hồ bảo thạch của nhà.

Anh cũng thuận thế nhìn sang.

Ngọc lục bảo Slytherin chồng đến thật cao. Sau mấy lần so tài Quidditch, triệt để triệt tiêu khả năng vươn mình của Gryffindor. Thêm nữa, ngoại trừ học sinh Slytherin, học sinh khác trong lòng đều bàng hoàng, thường bị trừ điểm mấy lần trên lớp.

Slytherin và Gryffindor đã chênh lệch nhau hơn 500 điểm.

Dumbledore dù dành cho Potter và Weasley thêm 400 điểm, Gryffindor cũng ở đằng sau hít khói.

Cúp nhà rốt cuộc về trong tay Slytherin.

Draco hài lòng cong khóe miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.