Ở chương này, có điều đặc biệt xíu, mọi người hãy đọc và xem điều đặc biệt đó là gì nhen.
Hôm nay là một ngày đặc biệt. Nó không phải một sự kiện quá đặc biệt hay nghiêm trọng, nhưng hôm nay là ngày chào đón sinh nhật của Thanh. Nó không đặc biệt gì với Thanh nhưng với mọi người nó là dịp để họ có thể cho cô gái thứ gì đó bù đắp vết thương mà con người nào đó gây ra.
Mới sáng sớm, quán Paris còn chưa mở cửa thì đã nhốn nháo khắp gian quán, chưa có nhân viên nào đến cả, bên trong chỉ có Giang, Tiến, Quang, Thiên, Vũ, Trường, Kỳ Anh đang mỗi người mỗi góc làm việc mình. Bài hát Dessert vang dội khắp nơi, vậy mà mọi người vẫn căng thẳng dù cho bài hát nghe có thư giãn tới đâu. Đồng hồ trên góc tường chỉ 6 giờ sáng, lúc đó cả quán được trang trí kĩ lưỡng với màu sắc chính là màu xanh lá cây. Lúc này trên mặt ai cũng có nét mệt mỏi nhưng nụ cười của họ thì không gì có thể che đậy.
Thời gian dần dà trôi đi, lâu lâu cả bọn lại nhìn xem đồng hồ, thấy kim dần chỉ tới 7 giờ, lúc này có tiếng chuông cửa “reng, reng”
- Không phải hôm nay đóng cửa hả? Sao lại có khách?- Tiến nằm dài trên dài, cả người lười nhác ngồi dậy.
- Chắc là chưa đóng cửa, để em ra.- Giang vội chạy ra, tới cửa thì lùi lại.
Cánh cửa được một người phía bên kia mở, là một cậu trai đội chiếc mũ lưỡi trai đỏ đen, mặc chiếc áo jacket xanh đen, trên vai phải đeo một chiếc cặp quai chéo nhỏ màu đen in đầu lâu trắng. Phong cách bụi bặm này làm cả bọn rất ngạc nhiên khi biết cậu nhóc đó là Nhật.
- Ủa chị Giang sao mà mọi người đông đủ quá vậy?- giọng nói quen thuộc cất lên làm mọi người đồng thanh.
- Thằng Nhật?!!
- Em chưa điếc đâu, réo tên em chi? Hay tại hôm nay lạ quá.- Nhật bỏ cái cặp xuống cái ghế gần đó, rồi cởi cái áo jacket bên ngoài ra.
Giờ thì cậu nhóc lại càng bụi bặm hơn với áo thun thể thao cụt tay trắng, hơi ôm cổ, họa tiết kì lạ như một thanh kiếm xuyên qua đôi cánh của ác quỷ. Quần jean đen mài xước ở đầu gối, có màu xám xen vào.
- Sao em thay đổi chóng mặt vậy?- Giang thẳng thắn nói.
- Lúc đó em phải xuống Sài Gòn gấp để kịp làm hồ sơ nhận học bổng, khổ cái là em mang nhầm vali, chẳng có đồ mặc. Nên mới mặc luộm thuộm thế, không phải giấu diếm gì nhưng mà em thấy quán hôm nay sao lộng lẫy vậy? Hôm nay dịp gì hả?
Đổi chủ đề nhanh gọn lẹ kiểu này thì bảo sao Kỳ Anh không nghi ngờ.
- Hôm nay sinh nhật Thanh, không biết hả?-Tiến nằm dưới sàn nói vọng lên.
- Vậy hả?- Nhật bình thản nói.- Thế sao không tổ chức vào buổi tối?
- Cái gì cũng có lí do của nó.- Quang ngồi trên sàn, giở quyển sách dày cộm “ Con người, sinh vật và khoa học“.
- Thế hả? Thế thì vụ mọi người đóng cửa sau thì chắc cũng có lí do nhỉ. Nhân vật chính thì chuyên đi cửa sau mà lại khoá kín như kia thì lí do là gì đây.
Nghe Nhật nói cả bọn mới ngộ ra, tất bật chạy ra mở cửa sau thì nguyên cái mặt Thanh đập thẳng vào mắt. Lúc này Trường Vũ- người mở cửa khổ sở lùi lại, cực kì cảnh giác kẻo Thanh bay vào xé xác con người tội nghiệp này ra.
Khuôn mặt Thanh hơi khủng bố xíu, nhìn cả đám một lượt rồi đi vào. Khi đã vào tới nơi thì “bụp, bụp” pháo giấy bay khắp nơi. Tuy nhiên mặt Thanh vẫn vậy, chỉ lẳng lặng hỏi.
- Năm nay lại thế nữa! Ai muốn đi không tôi không ép.
- LẠI NỮA!!! Sao bố mẹ bà kì vậy?
Sự đồng thanh của cả bọn làm Nhật ở sau phải lên xem tình hình. Nhìn cái cảnh này đâu có giống là mừng sinh nhật.
- Chị Thanh, sinh nhật vui vẻ.
- Ừ, cảm ơn.- Đang buồn xo thì Thanh hình như nảy ra ý gì đó.- Quà đâu?
- Em mới biết hôm nay mà, chị thích gì? Tối nay em tặng.- Nhật cười trừ.
- Thế tôi nhờ cậu một việc, cậu giúp tôi chứ.- Thanh áp lại gần Nhật.
- Ừm, em sẽ giúp chị.
Nghe xong câu nói của Nhật mà cả bọn nhẹ nhõm đi. Nhưng có điều, đã là chuyện khiến ai cũng nhảy dựng lên thế kia thì sao mà đơn giản được.
- Chị muốn em giúp gì?
- Làm bạn trai tôi.
- Nghiêm túc chứ gì? Rồi em đã nhận lời rồi, thế thì chị nói lí do đi, em sẽ theo đó mà làm.
Nhật phải nói là rất biết cách nói chuyện, nói câu nào có lý câu đấy không sao cãi lại được.
- Vì mỗi năm tôi đều phải làm vậy. Cứ biết thế đi.
- Sao chị không nói rõ hơn? Là bố mẹ sợ chị lại bị tổn thương, như lần với Hoàng Cường.
- Lí do không phải vậy, nó có từ lâu rồi, Hoàng Cường không phải cái lí do để vụ này xảy ra. Nếu có thật tôi sẽ đập tan nó cho coi.
____________________________________
Trong gian bếp của quán cafe, Nhật đang lau dọn sơ chém đĩa thì Giang tiến tới, đưa một miếng bánh chocolate lớn.
- Ăn đi. Em còn phải lấy sức cho buổi tối. Em phi thường thật đấy, sao em cứ phải cạnh tranh với lũ con trai làm gì?
- Em chưa từng nghĩ em sẽ đấu đá gì, chỉ là khi em đã hứa em sẽ làm. Chị đừng lo, em là ai, em có thể làm gì em biết hết.
Múc từng miếng nhỏ cho vào miệng, Nhật hơi nhăn mày, sau đấy hỏi Giang.
- Ai làm vậy chị? Vị lạ quá.
- Chị làm, biết là không ngon nhưng mà chị chẳng biết làm gì cho em nữa. Thôi em cứ để đấy đi…
“Tóc, tách tách” tự dưng có những giọt nước đang rơi trên chiếc bánh, ngẩng lại thì ra là Nhật đang khóc, giấu hẳn những tiếng nấc nhẹ:
- Ngon, ngon lắm.
Nhật cầm cái bánh trên tay, bắt đầu ăn, càng ăn càng rơi lệ. Điều này làm Giang bối rối, không biết làm gì, chỉ biết đứng nhìn Nhật ăn hết cái bánh.
- Ngon lắm hả? Chị sẽ làm thêm cho em. Cố lên.
- Hì hì, em chưa từng nghĩ lại ăn được nó, cảm ơn chị nha.- Nhật thuận tay bẹo má Giang.- Chị quả là dễ thương.
Giang bị bẹo má thấy cứ lạ lạ, sao mà thấy nó giống hành vi của mấy thằng con trai ghê. Biết Nhật phải giả con trai rồi nhưng Nhật cũng là con gái mà. “Nếu chị không từng thử thì chắc không biết em là gì đâu.”
- Chị, chị có nghĩ nếu một ngày chị sẽ giống chị Thanh không? Nếu có thì chắc sẽ có ai khác thay em nhỉ.
Nhật nói xong liền ra ngoài chỗ Thanh đang đứng chờ. Giang đứng nhìn Nhật đi một hồi cho tới khi bóng Nhật khuất dần sau cánh cửa thì suy tư một vấn đề mà mình chưa từng nghĩ tới trước đây. Nếu như họ biết một cô gái như Nhật mang cái lí do đó ra để giải thích khi bị lộ thì sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu họ không thể tin cái lí do đó thì sao? Chắc chắn cô bé dễ thương và mong manh đó khó mà chống lại những cái đầu nguy hiểm được. Chỉ còn một cách thôi, Giang nhớ tới lời đề nghị tháng trước, nếu như có thể giúp ích được cho một người thì tội gì cô không làm nhỉ.
_________________________________
Bên ngoài quán, Thanh đang đứng chờ Nhật từ nãy giờ. Thanh có vẻ rất thu hút bọn con trai, cũng phải thôi, đu Thanh không phải tuýt dịu dàng nhưng lại mang vẻ ngoài khá nữ tính. Thực ra thì chỉ hôm là Thanh nữ tính thế thôi, dù gì thì cũng là sinh nhật mình mà. Diện áo thun lửng hai màu trắng tím in số 1999 to tướng ở trước, phối cùng chân váy xám đen nhẹ nhàng, mái tóc nâu nâu vẫn được tết gọn gàng.
Lúc sau Nhật bước ra thì đã bị mắng một trận.
- Làm cái gì mà lâu thế hả?
Nhật không nói không rằng, để cái mặt nguyên đó tiến lại gần Thanh, tay khẽ tuột dây thun buộc tóc của Thanh ra. Tức thì mái tóc bóng mượt xoăn nhẹ nâu nhạt hiện ra trước mắt Nhật. Hình như hài lòng điều gì đó rồi, Nhật mới cười cười nói:
- Em đã đồng ý giúp chị, dù là quà sinh nhật đi nữa thì có qua có lại mới công bằng chứ. Chị chỉ cần thả tóc hết hôm nay thôi.
“Hừ thú vị ghê ta, nếu như cậu muốn thì hôm nay, tôi muốn là bạn gái cậu thiệt đó.”
“Hi vọng sẽ không có gì xảy ra, mọi chuyện quả thật nằm ngoài dự đoán của mình rồi.”
“Thằng nhóc đó thì biết cái gì, nó đâu hiểu được bà chị đó, bà chị nghĩ cái gì vậy?”
“ Nhóc con, em là con gái phải không? Anh thật sự muốn biết đó.”
“Nhật, nếu như bà thật sự muốn làm việc này, tôi sẽ chỉ đứng ở ngoài được thôi, tại sao bà luôn như vậy? Tôi không thích con người của bà ở điểm này đấy.”
“Nhóc con, em thật sự không thay đổi tí nào.”
“Nhật à cố lên!”