- Em nghĩ sao về đề nghị này? Nếu em đồng ý thì tương lai của em sẽ mở rộng hơn bây giờ.- Người đàn ông trung niên nghiêm khắc nhìn người thanh niên trước mặt.
- Đề nghị rất tuyệt vời, nhưng em thắc mắc em chỉ là một học sinh bình thường, không có gì nổi bật cả. Tại sao nhà trường lại chọn em?- Người thanh niên bình thản đối đáp dù trong lòng tim đập nhanh hơn chớp.
- Quả nhiên, em không phải tự nhiên dành được học bổng này. Chủ tịch tài trợ của trường có đứa con cũng cùng tuổi với em, ông ấy muốn cho nó biết được cuộc sống bên ngoài là thế nào. Để rèn luyện tính tự lập của mình, cậu ta phải tự mình đứng lên mà không dựa vào gia thế của mình. Em có nhiệm vụ phải theo sát và giúp đỡ cậu ta. Hay nói cách khác, em sẽ là gián điệp của chủ tịch. Sao hả?- Người đàn ông thầm quan sát đánh giá người trước mặt.
- Nếu em nói từ chối thì có vẻ bỏ thầy ngoài mắt rồi. Em đồng ý.- Người thanh niên nhoẻn miệng cười.
________________________________
5 giờ 10' tại Sài Gòn, hôm nay nhiệt độ lên tới 36 độ, trời trong và có nắng to. Ở một góc công viên có một người đang quét rác thì có một người mặc bộ đồ thể thao màu xanh chạy tới. Tai vì đeo handphone đen nên lúc đi qua người quét rác thì chỉ cười rồi cúi chào.
Tóc búi đen thành một cục lộ khuôn mặt trái xoan trắng noãn, lúc chạy làm búi tóc đung đưa. Thân hình cao, dài chạy vòng vòng quanh công viên rồi dừng lại tại sân bóng rổ gần bờ hồ.
- Phù, giờ này mà chưa có một mống người. Sài Gòn có khác. Ủa sao có quả bóng rổ ngoài này nhờ?- cô nhóc thích thú cầm quả bóng màu cam trong tay nảy đi nảy lại xuống đất.
“Bộp bộp, rột, bộp bộp” quả bóng từ trụ bên này bay vào rổ trụ bên kia. Rồi nảy xuống đất và nằm yên.
- Yeah, vào rồi. Chưa bị lụt nghề hí hí.- Cô nhóc dùng chân đá quả bóng lên ngang tầm rồi bắt lấy.
- Cô bé, sao lại lấy bóng của tôi.- Một giọng nói vang lên đằng sau cô nhóc của chúng ta.
Nhìn quanh thì thấy một bóng dáng màu trắng. Là một anh chàng đẹp trai có mái tóc xanh thẵm màu và đôi mắt tím đang mỉm cười như ánh mặt trời ấm áp. Đôi mắt tím kéo thành một hình bán nguyệt dịu dàng nhìn cô bé.
Lúc này cô nhóc của chúng ta mặt đỏ phừng phừng, xấu hổ nhìn chàng trai cao hơn mình cả cái đầu trước mắt. Từ từ gãi má rồi cười nói.
- Xin lỗi.- Nói xong cô bé chuồn thẳng luôn.
- Cô bé, anh là Thiên Kỳ Anh. Em tên gì?- Kỳ Anh nói lớn.
- Tôi là Nguyễn Minh Nhật.- Nhật quay đầu lại rồi chạy tiếp thì nghe phía sau nói lớn.
- Tạm biệt, hẹn gặp lại em.
Trở lại sân bóng rổ đê
“Bộp”- Ê mày, nói chuyện với ai nãy giờ vậy?- một anh chàng cao to với mái tóc nâu đồng vỗ vai Kỳ Anh. Đôi mắt như làn khói mờ mịt sâu lắng.
- Tao gặp một cô nhóc, xinh lắm.- Kỳ Anh khoác vai chàng trai cao to này-Lâm Nhật Quang.
- Mày mà dám lăng nhăng là không yên đâu.- Quang híp mắt xoa cằm nhìn Kỳ Anh như người ngoài hành tinh.- Mày mà nói con bé đó xinh thì chắc không tầm thường đâu. Đến Chi Pu mà mày cũng chỉ nói xinh thôi mà.
- Thôi mày, chọc tao hoài.- Kỳ Anh bỏ cánh tay đang đè vai mình xuống.- Đi mau bà chằn lửa kia mà tới là hai đứa mình chết chắc.
- Ừ đi.
_________________________________
- Ôi trời người đâu mà đẹp trai thế.- bé Nhật nhà mình tiếp tục chạy. Mà vừa chạy vừa cười tủm tỉm, chết chưa.- Á gần 6 giờ rồi. Về mau.
Khi đi qua một con hẻm thì có tiếng nói.
- Mày là Minh Thiên?- Nghe như tên cầm đầu.
- Tao đó, rồi sao? Tao còn chưa biết mày là ai, và mày cần gì ở tao.- Người tên Thiên cao ngạo nói.
- Thằng khốn, sắp chết tới nơi mà còn mạnh miệng.- một tên khác nói.
- Đừng nóng, để nó hưởng thụ đi. Lát nữa nó đừng mong nói lời đó nữa.- Tên cầm đầu cười nham hiểm.- Mày có biết Linh Nga không?
- Thì ra là chỉ vì con ả xấu xí đó. Tụi bây rảnh quá ha. Tao chấp hết, lên đi.- Thiên lạnh giọng nói.
- Cái gì? Mày dám nói em gái tao xấu xí. Tụi bây lên hết đi.- tên cầm đầu thét.
Dứt lời cả binh đoàn áo đen xuất trận, bay thẳng vào mục tiêu là tên hươu cao cẳng ở giữa. Hươu cao cẳng đâu có vừa đánh mà toàn chỗ hiểm không hà. Binh đoàn áo đen bại trận dưới tướng cướp áo xanh. Mà hình như thiếu thiếu…
- Woa giỏi quá. Mà tên cầm đầu đâu?- Nhật phấn khích kéo cái mũ rụp xuống.
- Nhãi ranh mày làm gì ở đây?- Tên cầm đầu mặt hung ác đằng sau bé Nhật nhà ta.
- Tên đó đâu rồi?- Lúc này Thiên mới thấy thiếu mất một tên.
- Kiếm tao hả?
Cảnh tiếp theo làm người ta suýt ngất, một tên nhóc mặc đồ thể thao giống y chang Thiên đang bị trói hai tay và có con dao đè cổ. Cái mũ sụp quá cỡ làm Thiên nhìn không ra đó là ai.
- Sao hả? Bạn gái mày đây chứ gì? Mà gu của mày cũng lạ tìm một đứa nam chẳng ra nam nữ không ra nữ làm bạn gái.
Câu nói đó làm cái con người bị trói kia mặt đỏ bừng cho hắn một đá ngay... Chỗ hiểm. Làm hắn đau tới mức suýt ngã ngửa. Rồi một đạp như trời giáng xuống cái lưng tội nghiệp của hắn. Hai cú thôi cũng làm hắn rung hết cả linh hồn rồi.
- Này thì bạn gái, này thì nam chẳng ra nam, nữ không ra nữ. Này thì gu lạ. Bổn thiếu gia mà là ái nam ái nữ thì mi là con bò đực biết đi, là con chi chi nhảy lò cò, là con sò có vỏ trai, là thằng con trai mất nết. Ta cho mi biết đụng đến bổn thiếu gia là chỉ có chết thôi.- Nhật nhà ta cũng khéo lắm chứ vòng tay qua một cái, dây trói lỏng quá trời.- Á trời ơi, 6 rưỡi toi tôi rồi. Về nhanh.
Nãy giờ Nhật cứ độc thoại mà không biết con người lạnh lùng kia cười rớt cả miệng.
- Ê tên nhóc đội mũ, tên gì vậy?
- Khi hỏi tên thì phải giới thiệu trước chứ.- Nhật lọ mọ nãy giờ mà không kịp nhìn tên đang nói một cái.
- Hoàng Minh Thiên, trường cấp 3 William.- Thiên mặt đanh lại.
- Tôi mặt trời luôn chiếu sáng, Nguyễn Minh Nhật, tạm biệt.- cầm hai cái túi mà để lại cách giới thiệu ấn tượng hết biết.
- Con gái hay con trai đây?- Thiên có một chấm hỏi to đùng.
_______________________________
- Phù, mệt quá. Mới ngày đầu mà sao gặp toàn chuyện gì đâu không.- Cô bé nhà mình đã trở về nhà.
- Oa Ren ơi đói.- Trên ghế có một cô nàng xinh đẹp nhăn mặt nũng nĩu, chạy ào ra bá cổ Nhật.
- Rồi rồi Linh cứ ngồi đó đi ha. Khi nào xong thì ăn.- Nhật bế Linh lên ghế rồi bắt đầu vào bếp.
15' sau có một thằng nhóc dễ thương dụi dụi mắt từ trên lầu đi xuống, mơ mơ màng màng ôm chân Nhật. Ôm như con koala hai tay hai chân bắt dính trên người Nhật. Cọ cọ má rồi cất giọng nỉ non.
- Cô ơi, Sam đói.
- Rồi, ra chờ với cô Linh đi, sắp xong rồi.- Nhật xoa đầu nhóc Sam rồi tiếp tục chiên trứng.
Sam thì ngoan ngoãn bay sang ghế ngồi, chờ có đồ ăn.
Gia đình Nhật ở đây có Linh, có Sam còn có cả Khoa- anh họ Nhật nữa nên chẳng có gì phải buồn.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay Nhật sẽ sống một cuộc sống khác, sống như một người con trai mạnh mẽ, một người như chính con người mình, con người mà cô luôn mơ ước: Nguyễn Minh Nhật 16 tuổi, nam sinh trường cấp 3 William. Cao 1m7 nặng 54 kg. Cung bọ cạp: 7/11/2001. Ước mơ làm bác sĩ.