I'm Falling In Love

Chương 15: Chương 15: Cuộc Sống Thường Ngày. (Tt)




Chương 15: Cuộc sống thường ngày.

#94

Sau hai năm lấy nhau chúng tôi có được một bé trai, tên thường gọi là Su Hào. Hai cha con nhà này cứ như là tôi với anh ba tôi vậy, cứ gặp nhau là khắc khẩu.

Su Hào năm nay lên 7 tuổi, một lần cả gia đình mấy anh tôi về nước, tôi đưa Su Hào sang nhà ngoại chơi. Lúc tôi cùng mấy chị dâu chuẩn bị thức ăn thì thấy mấy cậu cháu ngồi ngoài sân bàn tán chuyện về lão, con trai tôi là người phát động chuyện này.

Su Hào: “Mấy cậu biết không, bố ở nhà toàn ăn hiếp cháu, đã vậy còn giành mẹ của cháu, bắt mẹ làm tất cả việc nhà.”

Anh tư tôi: “Biết ngay cái thằng đó là vậy mà!”

Con trai của anh hai tôi: “Đúng vậy, hồi nghỉ hè ở đấy con thấy dượng ấy là người vô cùng xấu xa.” Thằng bé này chắc còn nhớ chuyện lão mắng nó hồi hè năm đó đây mà.

Tối về, tôi kể chuyện ấy cho lão nghe, lão lắc đầu rồi chép miệng: “Có cảm giác như cả thế giới đang chống lại mình!”

#95

Năm Su Hào đi học mẫu giáo, hôm ấy học tên gọi của các ngón tay, tối đó thằng bé xòe bàn tay đếm cho tôi xem: “Đây là ngón cái, ngón trỏ, ngón…” Tới ngón giữa thì thằng bé dừng lại, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Ngón f*ck.”

Tôi hốt hoảng: “Ai dạy con nói như vậy?”

Su Hào: “Con thấy anh Nhím (tên gọi ở nhà của con anh hai tôi) gọi điện thoại với bạn rồi giơ ngón này lên nói như vậy!”

Toàn đầu độc đầu óc trẻ em -_-

#96

Thằng bé tuy nhỏ tuổi nhưng lại là cao thủ trong game, chuyện là nhà tôi chơi một loại game online, 2 người cùng hợp tác hoặc cũng có thể theo phe đối địch.

Khi chơi với tôi thì chắc chắn rằng chúng tôi cùng một đội còn khi chơi với lão thì hai người lại theo phe đối địch và kết quả là Su Hào luôn thắng.

Su Hào: “Bố tệ quá đi!”

Lão: “Tại mấy người bên bố bắn kém quá thôi!”

Vâng, suốt một quá trình chơi lão chả bắn trúng một tên nào trong khi đó Su Hào bắn thì bách phát bách trúng. #97

Tuần đi học mẫu giáo đầu tiên, Su Hào được phát phiếu bé ngoan, trong phiếu mặc dù nhận xét rất tốt về thằng bé nhưng điều tôi lo lắng ở đây là dòng chữ: Ít tiếp xúc, ít nói chuyện với bạn!

Tôi lo lắm, sợ thằng bé bị như lão nên tối đó hỏi nó: “Tại sao ở trường con không chơi với mấy bạn?”

Su Hào: “Tại con không thích chơi, con thích đọc sách.”

Tôi: “Vậy tại sao con không nói chuyện với các bạn?”

Su Hào: “Con chỉ sợ các bạn không đủ khả năng hiểu được những gì con nói, biết làm sao bây giờ haizz IQ cao khổ ghê!”

Con đang khẳng định mình đích thực là con trai của Bạch Thiếu Triết đó hả?

#98

Ngày hôm ấy, tôi bị hai bố con lão kéo thức dậy rất sớm rồi bảo tôi cứ đi chơi thoải mái, đến khi nào lão gọi hãy về.

Tôi thật sự không muốn đi nhưng hai bố con này cứ bắt ép nên đành ra ngoài tìm hội chị em cùng đi mua sắm, ăn uống. Đến tận trưa vẫn không thấy hai bố con lão gọi, tôi lo quá nên đành về nhà xem.

Vừa bước vào nhà đã nghe mùi cháy khét cùng tiếng tranh cãi của hai bố con.

Su Hào: “Bố làm sai rồi!”

Lão: “Có im đi không? Bố làm đúng theo công thức trong sách chỉ mà!”

Tôi thò đầu vào nhìn thì thấy một lớn một nhỏ đang mang tạp dề mắt dán vào sách nấu ăn, trên bàn toàn bột, trứng, bơ,…, trên mặt hai bố con đều dính đầy bột, mồ hôi nhễ nhại.

Su Hào: “Đây chắc chắn là chiếc bánh sinh nhật kinh dị nhất mẹ từng có!”

Tôi bỗng giật mình, nhìn sang lịch thì thấy đúng là hôm nay là sinh nhật tôi. Tôi cứ đứng đó nhìn hai bố con lão hì hục làm bánh một lúc rồi mới lén đi ra ngoài xem như không có gì.

Tối về nhà đã thấy nhà được trang trí khắp nơi, hai bố con lão thì nhau hát mừng sinh nhật tôi rồi còn ca hát nhảy múa nhưng trong suốt bữa tối tôi không hề thấy bánh sinh nhật.

Tôi: “Hai bố con không làm bánh à?”

Lão: “Có nhưng mà…”

Tôi: “Cứ đem ra đi mà.”

Su Hào đem bánh ra, quả thật thì chiếc bánh không được đẹp, hình dáng không xác định, kem bắt không đều, bánh có vị khét, có vị rất mặn nhưng khi tôi ăn nó lại thấy vô cùng ngọt, rất ngọt. Đây là công sức của bố con lão, là món quà mà hai bố con mất cả buổi trưa mới hoàn thành, dù hai bố con lão luôn miệng hỏi: “Bánh không ngon đúng không?” nhưng tôi luôn trả lời duy nhất một câu: “Rất ngon.”

Hạnh phúc là vậy đấy, không phải vật chất xa hoa, không phải một thứ gì to lớn nhưng nó mang lại cho bạn niềm vui khó tả.

Tình yêu là vậy đấy, tình yêu khiến người ta làm được tất cả, hi sinh tất cả, chờ đợi dù trong vô vọng.

Những người thân yêu của tôi ơi! Hãy luôn như vậy nhé, hãy luôn vui vẻ, hạnh phúc với tình yêu của mình, hãy luôn nắm chặt tay nhau để cùng nhau vượt qua những khó khăn, thử thách trong những ngày tháng tương lai nhé. Tôi cũng sẽ vậy, cũng sẽ cùng gia đình nhỏ của tôi vượt qua những khó khăn ấy! Hãy cứ mãi chìm đắm trong tình yêu của mình nhé!

*Lời tác giả: Vậy là kết thúc truyện rồi, rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện và dành nhiều tình cảm cho truyện trong thời gian qua <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.