Im Miệng Và Hãy Hôn Em Đi

Chương 16: Chương 16




Sky không giải thích họ sẽ đi đâu hay “vấn đề gia đình” mà anh cần xử lý là gì, và Shala cũng không hỏi. Cô muốn hỏi, nhưng cờ cảnh báo vẫn vẫy qua vẫy lại trong đầu cô. Sky Gomez, với cơ thể khiến người ta thèm nhỏ dãi cùng khiếu hài hước dí dỏm, với nụ cười khiến người ta mê mụ, và ân cần chu đáo với mọi người đã khiến cô phải vất vả dựng các rào chắn lên.

Kỳ cục là, trước kia cô không hề thấy lo lắng về rào chắn. Cô không hề cần chúng. Không phải là đàn ông không gõ cửa nhà cô. Họ có, nhưng đuổi họ đi cũng dễ như ăn kẹo. Cô thậm chí còn chẳng cần rào chắn. Cho tới bây giờ.

“Cô ổn chứ?” Sky hỏi.

Cô quay mắt sang nhìn anh. “Ổn.”

“Cô trở nên im lặng,” anh nói. “Cô đã lạc đến đâu thế?”

“Tôi có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ.” Cô trả lời một cách mơ hồ.

“Tay cô không còn đau nữa phải không?”

“Chỉ nhức thôi.” Cô nhìn bàn tay quấn băng của mình, nhớ lại sự sợ hãi mà cô trải qua lúc thu mình trên sàn nhà Sky. “Khả năng tên khốn này sẽ bỏ cuộc là bao nhiêu?”

Lông mày bên phải của Sky nhướng lên. “Không biết rõ hắn làm vì cái gì nên khó đoán lắm. Nhưng bản năng của tôi bảo rằng hắn đã vướng vào quá nhiều rắc rối nên sẽ không dễ dàng từ bỏ vụ này đâu.”

Dạ dày cô sôi sục đầy tức giận. “Thứ khỉ gió gì mà tôi có thể chụp lại đáng để làm người khác thương tích nhỉ?”

“Tôi không biết,” Sky nói, “Nhưng chúng ta sẽ xem kỹ các bức ảnh của cô và có lẽ tìm được gì đó.”

“Thế nếu không thì sao?”

Anh cau mày. “Vậy thì chúng ta sẽ tóm hắn khi hắn có động thái kế tiếp.” Ánh mắt anh dịu lại, và anh vươn tay rồi vuốt một lọn tóc khỏi má cô. “Tôi sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô, Shala. Tôi hứa.”

Lời anh vang lên thật chân thành, sự động chạm của anh thật dịu dàng, nhưng khi cô thấy mình ấm lòng lên với anh, lý trí lại xông vào và ngay lập tức cô quay lại xây rào chắn.

Họ đi qua lễ đài mà buổi lễ được tổ chức, trong khu bảo tồn của người Chitiwa. Ngày hôm qua Shala đã lái xe quanh đây trong lúc cố cảm thụ về vùng đất này. Nó chủ yếu bao gồm những ngôi nhà trung lưu được gìn giữ cẩn thận, dù vậy cô cũng cảm thấy kha khá tòa nhà trống và hoang phế, dấu hiệu báo trước cho sự tuột dốc của thị trấn. Theo lời thị trưởng, ngày càng nhiều thanh niên da đỏ chuyển đi. Nền kinh tế nghèo nàn bị coi là lý do khiến các bộ tộc mất đi nền văn hóa là tính cộng đồng của mình. Shala cho rằng người trẻ chuyển đi là xu hướng chung của thế giới, nhưng tình hình tài chính tồi tệ cũng không mấy hấp dẫn để ở lại.

Tuy vậy với đôi chút hợp tác của dân địa phương, Precious thực sự có thể cải thiện nền kinh tế của mình. Thị trấn này có vô vàn thứ để mời mọc các du khách đi nghỉ mát. Với vài cái hồ và một con sông, vẻ cổ kính của trung tâm thị trấn, những tòa nhà lịch sử, Precious đầy hứa hẹn. Thêm vào đó là sự hấp dẫn của lịch sử bộ lạc, và làm thêm vài việc nữa, cô thực sự có thể thấy thị trấn này trở thành một địa điểm nghỉ ngơi cuối tuần được nhiều người biết đến như Fredercksburg.

Cô nhớ lại một trong những câu hỏi mà cô muốn hỏi thị trưởng và nó tuột ra khỏi miệng cô. “Precious có hội nghệ thuật không?”

“Hội?” Sky lặp lại.

“Các nghệ sĩ, phòng trưng bày, xưởng làm việc địa phương?”

“Chúng tôi có rất nhiều nghệ sĩ. Không phòng trưng bày. Còn xưởng… nó còn tùy ý cô là gì. Đa số dân địa phương làm việc ở nhà. Mẹ Estella, vợ của cha Redfoot, nổi tiếng với những món đồ gốm trước khi bà qua đời. Bà có chương trình ở khắp mọi nơi, kể cả New York. Bà thậm chí còn có triển lãm ở Paris. Bà thường dạy ở trụ sở. Maria vẫn dạy một lớp ở đó mỗi mùa hè.”

Shala nghe thấy sự thương tiếc trong giọng anh. “Bà Estella đã qua đời bao lâu rồi?”

“Mười năm trước.” Anh ngừng lại. “Nhưng cứ như mới hôm qua vậy. Bà ấy là một quý bà tuyệt vời. Cha Refoot rất biết cách chọn.”

Shala mỉm cười. “Precious nên quảng bá điều này, có lẽ mở ra vài xưởng làm gốm cho du khách. Tổ chức các lớp nghệ thuật cuối tuần. Hãy coi đó là để tưởng niệm bà.”

Anh liếc sang, và một nụ cười hài lòng giật giật môi anh. “Đó là một ý tưởng tuyệt vời. Maria vẫn làm gốm, và vẽ nữa. Cá nhân tôi nghĩ rằng con bé cũng giỏi như mẹ Estella, nhưng nó không hề thử bán một thứ gì hết. Cô có muốn tôi bảo Maria tổ chức họp mặt các nghệ sĩ địa phương để cô có thể nói chuyện với họ không?”

Câu hỏi đó nhắc nhở Shala rằng cô đã bảo anh cô sẽ bỏ việc. Cô rất nghiêm túc về việc ấy, phải không?

“Maria là ai?” Tối qua một cô Maria đã gọi Sky khi Redfoot bị thương. Người phụ nữ đó có phải là bạn gái của Sky không? Ý nghĩ đó khá nhức nhối, nhưng chỉ vì anh đang tán tỉnh cô thôi. Không phải vì cô thấy hứng thú.

Cứ tự dặn mình thế đi, một giọng nói thì thầm trong đầu cô.

“Con bé tới sống cùng cha Redfoot và mẹ Estella năm con bé mười sáu tuổi, là con nuôi. Con bé vẫn sống với cha Redfoot.”

Shala gật đầu, nhẹ nhõm dù không muốn thú nhận. Rồi câu hỏi thứ hai hình thành. Câu hỏi cá nhân. Nhưng nếu cô hỏi quá nhiều, Sky có thể nghi ngờ nguồn gốc những thông tin mà cô lấy được khi sục sạo quanh nhà anh. Rồi cô nhớ ra, “Bà y tá ở bệnh viện đêm qua đã gọi ông Redfoot là cha nuôi của anh. Có phải…?”

“Phải.” Sky nhìn ra ngoài cửa sổ, như để tránh các câu hỏi tiếp theo. Một phút sau anh đỗ xe trước một ngôi nhà gạch trắng.” “Thực ra thì, cô có thể tự mình hỏi Maria về hội nghệ thuật”

“Maria?” Sky gọi to khi anh và Shala bước vào lối đi nhà ông Redfoot. Nó đậm mùi túi thơm và nến thơm.

“Trong phòng cha Redfoot, đang thu thập vài món đồ của ông,” một giọng nói nhẹ nhàng đáp lại từ dưới hành lang. “Em sẽ sẵn sàng ngay đây.”

Sky đưa mắt đến chỗ tấm gương lớn trong hành lang và nhìn bóng mình trong gương. Shala đứng cạnh anh. Khỉ thật, cô trông thật tuyệt khi đứng đó. Anh ngăm ngăm, cô trắng. Khung người cứng cáp của anh tương phản với cơ thể đầy đặn của cô. Và dù anh cao hơn cô đến cả hai lăm phân - đỉnh đầu cô chỉ đến vai anh – có thứ gì đó về kích cỡ của cô mang lại cảm giác hoàn hảo, như thể cô được nặn ra vừa khớp với cơ thể anh. Trước đây anh chưa từng kén chọn phụ nữ, nhưng đột nhiên anh tự hỏi mình có bao giờ coi trọng một cô gái bé nhỏ hơn một cô nàng gợi tình chưa.

Ánh mắt cô khóa lại với mắt anh trong gương. Anh nhớ cô đã nhanh chóng thu mình lại đến thế nào khi anh khen cô trong xe. Ngay lúc ấy, anh biết rằng không chỉ có máy ảnh của cô cản họ tiến lại gần nhau. Hay khoả thân cùng nhau.

Ánh mắt anh hạ xuống bộ ngực dưới lớp vải cotton căng đầy của cái áo phông màu hồng. Chẳng có gì bé nhỏ về chúng hết. Quay lại nhìn mắt cô, anh thấy lời cảnh báo của chúng: Đừng có lại gần hơn nữa. Nhưng cùng lúc Shala khóa chặt mình lại thì anh lại rất giỏi mở khóa.

Ánh mắt nhìn nhau chăm chú của họ đã tới ngưỡng gượng gạo, nên anh quay mặt khỏi gương và nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt họ lại gặp nhau và khóa lại.

“Sao cô không đợi trong phòng khách trong khi tôi nói chuyện với Maria,” anh gợi ý, ra dấu về căn phòng cuối hành lang. “Trên giá là vài tác phẩm của mẹ Estella và Maria. Cứ tự nhiên xem chúng.”

Gật đầu, Shala bước đi.

Anh thích thú ngắm bờ mông vểnh lên. Quần soóc của cô ôm vào đúng chỗ. Nhưng khi anh thấy cơ thể mình phản ứng, anh ép mình đi xuống hành lang. Anh quay lại thời kỳ cứng ngắc ngay tắp lự lúc nào vậy? Vì trong ba mươi ngày Chủ nhật qua mày không có tình dục, anh tự bảo mình, không muốn nghĩ rằng việc ấy có mắc mớ gì với bản thân Shala.

Đi dọc hành lang, anh thấy Maria đang cho bộ đồ sạch vào một cái túi. “Này,” anh nói.

Em gái nuôi của anh quay lại, và khoảnh khắc nhìn thấy mặt cô, anh cảm nhận được rằng chuyện đang diễn ra nghiêm trọng hơn anh đã lo sợ.

“Anh không đánh thức anh ấy dậy, đúng không?” Cô hỏi.

“Đánh thức ai?”

Cô đảo tròn mắt. “Jose.”

“Không.” Sky bước thêm vài bước. “Chuyện gì đang diễn ra vậy, Maria?”

“Anh ấy vẫn bốc mùi,” cô đáp lại.

Đúng lúc ấy, một mùi khác, một mùi vẫn lẫn quẩn dưới mùi túi thơm, xộc thẳng vào các giác quan của Sky. “Chồn hôi à?”

“Đáng yêu quá nhỉ?” Maria gắt lên. “Anh sẽ phải đối phó với anh ấy, bởi vì em không thể đâu.”

“Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”

“Toàn bộ là do Jose quay lại và khuấy tung mọi chuyện lên.”

“Khuấy tung chuyện gì?” Sky chưa bao giờ thấy Jose là kẻ gây chuyện hết.

“Mọi chuyện.” Nước mắt tràn đầy trong mắt Maria. “Anh ấy khuấy tung tất cả mọi chuyện.”

Cô lao đến bên anh, quần lót của ông Redfoot nắm chặt trong tay, và ôm chặt lấy anh. Khi Maria cần ôm, cô không hỏi mà chỉ nhận lấy. Khi cô nghĩ bạn cần ôm, cô cũng trao đi mà không thèm xin phép. Chống lại nó cũng giống như chống lại Mẹ thiên nhiên vậy. Nên Sky chịu đựng.

“Em không thể ở lại đây khi anh ấy ở nhà,” cô sụt sịt. “Hãy nói với em là em có thể ở lại nhà anh đi.”

“Tất nhiên là em có thể.” Hình ảnh Shala nhảy múa trong đầu anh, nhưng anh đơn giản là không thể nói với Maria.

Tất nhiên, một tên ngốc có súng đã tới chỗ anh. Nhà anh có thể rất không an toàn cho Maria hoặc Shala. Nhưng anh cũng có rất nhiều việc phải làm, và anh thực sự không có thời gian đứng đây ôm em gái trong một căn phòng nặng mùi chồn hôi.

Anh vừa mở miệng ra để nói thì một tiếng hét từ phòng bên kia xé toạc không khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.