IMI - Thực Nghiệm Đảo

Chương 56: Chương 56: Ngoại truyện Chương 02




Hai người huyên thuyên một hồi rồi ai trở về nhà nấy.

Nhìn bóng Linh đi khuất đằng xa, Tường trầm ngâm một lúc rồi mới rẻ vào ngõ nhỏ bên cạnh. Hai người ở chung một khu dân cư, có thể nói là sát vách, từ ban công nhà này có thể dễ dàng trèo sang nhà bên cạnh. Nhưng có câu gần nhà xa ngõ, hai căn hộ này quay lưng vào nhau, bởi vậy, cửa chính mỗi nhà lại nhìn ra một khu phố khác, muốn từ căn nhà này sang căn nhà khác phải đi vòng 1 đoạn hơn 100m.

Trong khi chỉ việc trèo lên ban công, đi thẳng sang là tới. Nhưng cả hai người chẳng ai làm vậy. Tường không có hứng thú, còn Linh thích đi bộ đàng hoàng hơn.

Trở về căn hộ của mình, Tường rút trong người ra một chiếc thẻ từ, bên trên trạm nổi ba chữ IMI tinh xảo, quét nhẹ nó qua mắt thần trên cửa chính, cánh cửa êm ru mở ra.

Căn hộ của hắn không lớn lắm, bên trong bày biện rất đơn giản, nếu không muốn nói có chút đơn bạc. Tầng thứ nhất là hai gian phòng khoảng 20m2, một phòng khách và một phòng bếp. Ngoại trừ một cái tủ lạnh, một cái tivi và bộ salon hơi cũ ra, chẳng có gì đáng nói.

Tường treo cái cặp đi học lên mắc quần áo, để nó đong đưa một hồi, như con lắc đồng hồ đơn bạc, mang lại chút nhân khí cho căn phòng trống vắng này, còn bản thân thì đi thẳng lên lầu hai.

Lầu hai là một căn phòng nhỏ, khoảng 16 mét vuông. Bên trong có một giá sách diện tích khoảng hơn một mét, một chiếc giường đơn, thậm chí không có ga trải giường, mộc mạc, đơn giản, lại có phần lạnh lẽo. Với khí hậu thiên về cái lạnh trên mặt trăng này, nằm trên một cái giường như vậy, chính là muốn hành xác, nhưng hắn chẳng mấy khi ngủ, nên cũng không để tâm lắm.

Nằm giữa giá sách và giường đơn là một bàn làm việc bằng gỗ, nhìn qua khá chắc chắn, với hai ngăn kéo chính, bên trên bày biện một quả cầu mô hình trái đất nhỏ, và một màn hình máy tính trong suốt khá đắt tiền. Có thể nói, trong căn nhà này, đây là thứ đáng giá nhất.

Thay ra bộ đồng phục phẳng phiu, Tường lấy ra một bộ quần áo khác, định thay vào. Nhưng nghĩ đến gì đó, hắn nhíu mày một cái rồi dừng lại.

Tấm gương phản chiếu thân hình hoàn mỹ của chàng trai trẻ, dáng người hắn khá cao ráo, hơn một mét tám, cơ thể thoạt nhìn dưới lớp quần áo có hơi gầy yếu, nhưng thực ra rất chắc chắn, các thớ thịt phân bố đều đặn, bảo đảm việc phát lực những lúc cấp bách đạt được hiệu quả cao nhất. Lúc này, cơ thể hắn đang được bao phủ bởi một lớp những hạt ánh sáng nhè nhẹ, như hạt nắng, có chút lung linh giống như thiên thần.

Các hạt ánh sáng xuất hiện nhanh chóng mà biến mất còn nhanh chóng hơn. Mang theo toàn bộ tạp chất trên cơ thể chàng trai. Lúc này hắn mới bắt đầu mặc quần áo vào trở lại, sau đó ngồi vào trước bàn máy tính, như bao cậu học sinh bình thường khác.

Trong vòng một tiếng, tất cả bài tập về nhà cùng công việc trên lớp đều đã được Tường xử lý. Hiệu suất cực kỳ cao, độ chính xác lại đảm bảo tuyệt đối, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn được chọn làm lớp trưởng, dù tính tình không thích hợp để làm việc với cộng đồng lắm.

Nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ hẹn. Tường tắt máy tính, mang theo một cái túi đeo chéo trên vai, đều bước rời khỏi căn nhà, ra đến đầu ngõ, bắt đầu đứng im ở đó như pho tượng.

...

Nửa tiếng sau, một cô gái mặc váy ngắn màu đen, áo khoác màu vàng sáng chạy ra trước cổng, sau khi nhìn thấy Tường, vui vẻ vẫy tay la to.

Khuôn mặt cô gái xinh xắn hồn nhiên, trang điểm nhẹ, chủ yếu chỉ để làm nổi hơn những đường nét trên làn da trắng bóc do sống ở mặt trăng quá lâu ngày.

Tường nhẹ nhàng gật đầu rồi từ từ tiến về phía cô gái.

“Chờ lâu chưa !?” Linh hỏi.

“30 phút 19 giây.” Tường đáp.

“Theo phép lịch sự thì cậu phải nói rằng mình cũng vừa mới tới thôi chứ !? Chẳng có phong độ thân sĩ gì cả !” Linh nhíu mày hẵng giọng với vẻ bất mãn.

“Ồ, vậy mình vừa mới tới thôi !”

“Trễ rồi đồ ngốc !”

...

Tại khu dân cư số 5, có một dãy chợ bình dân, bán đủ loại hàng hóa, nhu yếu phẩm phục vụ cuộc sống, trong đó có một khu phố chuyên bán cổ vật và những mảnh rác thu được sau chiến tranh, giao dịch đồ cổ vô cùng sôi động. Đường số 13 được xem là khu chợ đồ cổ lớn nhất khu dân cư số 5, giao dịch công khai hay lén lút càng không biết có bao nhiêu. Những kẻ có thể ở nơi này có đủ loại ngành nghề, đều không phải là người đơn giản.

Nhưng được cái, nơi này cái gì cũng rẻ, phù hợp với túi tiền của rất nhiều người. Bởi vậy Linh muốn tới đây dạo xem sao. Tuy vậy con gái một thân một mình tới đây thì có nhiều cái bất tiện, vậy nên Tường mới may mắn được người đẹp tuyển dụng.

Đại khái vì hôm nay là thứ bảy, hơn nữa con đường nầy căn bản lại là một điểm du lịch nổi tiếng, vì thế người đi trên con đường chật hẹp này đông như kiến, vãng lai không dứt.

Đây cũng là lần đầu tiên Linh tới khu này, nên cô gái rất cao hứng vui vẻ ngắm nhìn, coi xem mọi thứ, còn liên tục chạy vào trong mấy quầy hàng bên cạnh, chọn lựa một vài món đồ nhỏ rồi kỳ kèo mặc cả với ông chủ. Nhưng đi dạo hơn nữa ngày trời, rốt cuộc lại vẫn chưa mua được gì.

"Cái này gọi là tìm hiểu giá cả thị trường." Sợ Tường mất kiên nhẫn, Linh tự biện hộ cho bản thân với vẻ nghiêm túc.

Tường còn biết nói gì !? Những lần trước đi dạo cùng cô gái, hắn đã sáng suốt hỏi tại sao cô nàng không lên mạng kiểm tra thứ muốn mua trước khi đi, lập tức được một bài giảng như đường tăng tụng kinh vào mặt. Nào là không hiểu con gái, nào là tước đoạt quyền mua sắm của chị em, nào là hình ảnh trên mạng không thể tin tưởng.

Nếu tính tổng số tiền của cả hai người lại, chỉ được khoảng vài trăm xu (1 xu = 1000 VND nhé), vốn dĩ những món đồ có thể mua đã ít, nay lại càng ít hơn, còn khảo sát cái vị gì !?

Nói đi nói lại thì cũng chỉ do cô nàng muốn đi liệng phố ngắm đồ thôi. Sau mấy lần sáng suốt hắn cũng đã bắt đầu ngu đi cho hợp ý người đẹp. Thành thành thật thật đóng vai cu li khuân đồ chất phác lương thiện.

Nhưng như vậy cũng không được yên, hắn bị lôi đến hết hàng này quán nọ, luôn được hỏi:

“Có đẹp không !?”

“Cái này được đấy chứ !?”

“Thế này có đắt quá không !?”

Không trả lời thì nhận được: “Nè, nói gì đi chứ !? Bộ cậu sinh ra đã bị câm à !?”

Trả lời thì nhận được: “Không có mắt thẩm mỹ” “Hoặc, đồ thực dụng, chẳng hiểu giá trị nghệ thuật gì cả.”

Vài lần như vậy, Tường có cảm giác đầu mình đã bắt đầu bốc khói, tư duy đảo lộn, mấy lý lẽ logic thông thường bỗng biến thành rào cản ngăn cách nhận thức của hắn với thế giới bên ngoài. Nói chung, hắn cảm thấy mình sắp biến thành ngu ngốc.

Nghĩ rằng thế giới quan của mình sắp có vấn đề chí mạng, hắn muốn kết thúc cái chuỗi thời gian mua sắm trong đau khổ này thật nhanh, bởi vậy đành cấp tốc kiếm cho cô nàng một món đồ vừa ý. Chợ này ngư long hỗn tạp, hàng tốt hàng xấu gì cũng có, rất khó phân biệt, nhưng với hắn lại chẳng phải vấn đề gì lớn. Đôi mắt đen láy của Tường đảo quanh, quét một vòng 360 nhanh như điện xẹt, nhân lúc không ai để ý, màu mắt của hắn bỗng chuyển thành vàng kim sáng ngời trong vài giây ngắn ngủi.

Cuối cùng, Tường dừng sự chú ý ở một gian hàng nhỏ, trông có vẻ khá cổ kính, ông chủ là một ông lão gật gù lù đù, dường như chẳng sợ có ai đi qua sẽ ôm đống hàng hóa của mình chạy mất.

Gian hàng này rộng chưa tới mười mét vuông, xung quanh ông chủ đang đong đưa trên chiếc ghế tựa, thiu thiu ngủ là hàng loạt những đồ vật đa dạng đủ chủng loại. Nhưng đều có một điểm chung là rất thích hợp để trưng trên bàn thờ, đến không khí quanh cửa hàng cũng khá nặng nề, giống như bị quỷ ám.

Vì thế nên nó mới có vẻ kinh doanh không được tốt lắm.

Đôi mắt chớp động ánh vàng kim, sau đó nhanh chóng chuyển về màu đen láy thâm thúy. Tường kéo tay Linh lại gần cửa hàng có vẻ kỳ lạ kia. Lúc này cô gái vẫn đang mải mê ướm giá với bà chủ trước mặt. Hai người lần lượt giở những ngón võ mồm tinh diệu, không thua bất cứ một cao thủ hàng cá hàng mắm nào, đã đấu tới mức ngươi sống ta cũng sống, cho nên để giữ hòa khí, chị bán cho em đê....

Đột nhiên bị Tường nắm tay lôi đi, Linh đương nhiên bất mãn vô cùng, nhưng nghĩ nghĩ một chút lại thôi không làm loạn lên nữa. Dù sao cô cũng chỉ trả treo ép giá chị hàng cá kia cho vui thôi, cũng không có ý định mua thật.

Bàn tay của Tường như có một hơi ấm kỳ lạ, dễ làm người ta trầm mê vào đó. Dù là lần đầu tiên bị con trai nắm tay, nhưng cô gái lại không hề có chút cảm giác lạ lùng hay bài xích nào, cứ thế bị hắn dắt tới trước cửa quán nhỏ kia.

Đến khi hắn buông tay Linh ra, cô nàng mới rụt tay lại, đưa lên xoa xoa... chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu.

“Cái này thế nào !?” Giọng nói bình thản của Tường vang lên, đánh thức cô gái đang thất thần trong giây lát.

“Cái này.... à...ừm... cũng khá đẹp...”

Ánh sáng xanh lấp lóe. Theo sợi dây mảnh như đoạn chỉ đỏ thả xuống, một viên ngọc màu lam tinh tế, đẽo hình phật bà quan âm trông đậm vẻ cổ phác đang xoay xoay. Phản chiếu ánh sáng lúc nhẹ lúc mạnh lên gương mặt cả hai.

Bị màu xanh ấy hấp dẫn, Linh chỉ ngây ra một lúc rồi lập tức thích mê đi.

“Cậu định mua cái này à !?” Cô gái hỏi với vẻ chờ mong.

“Ừm.” Tường gật đầu.

“Trông đẹp như vậy, hẳn là rất đắt !?”

“Cái này còn phải xem chủ quán.” Tường nhẹ giọng trả lời, quay sang đối diện với ông chủ quán đã tỉnh lại từ nãy.

Nhìn thấy đôi bạn trẻ, ông chủ cửa hàng nở nụ cười nửa mép, ánh mắt nheo nheo lại, cong lên như vầng trăng khuyết, để cái nếp nhăm xô vào nhau, có phần móm mém.

“Nhóc, muốn mua tặng bạn gái hả !? Con mắt tốt đấy, ngọc quan âm này dùng để làm vật gia truyền, mẹ cho con dâu thì rất hợp ! Nhìn chú còn trẻ, lỡ làm con gái nhà người ta to bụng rồi hả !?”

“Sặc !”

Nửa câu trước còn nghe được, Linh chỉ cười cười cho qua. Dù sao đi cùng Tường lâu như vậy, không thiếu người hiểu lầm cả hai là một cặp, nhưng nửa sau thì quả thật cô gái đã có xúc động muốn đánh người.

Nhưng ngẫm thấy đối phương chỉ là một ông lão già móm mép, cô gái chỉ còn nước run run tức giận, chỉ tay mà không nói lên lời.

Tường nghe thấy câu hỏi kỳ lạ, mặt cũng không đổi sắc, dưới cái nhìn của hắn thì câu hỏi này chẳng có gì không ổn, người hỏi muốn biết thông tin, vậy thì người nghe trả lời thôi:

“Không, vài tháng nữa cô ấy mới đủ mười tám tuổi, nếu mang thai trước thời gian này sẽ rất phiền phức !”

Linh thấy trời đất quay mòng mòng, cảm giác muốn xỉu, hoặc tìm cái lỗ nào đó để chui xuống, trốn tránh cái sự thật khó đỡ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.