“Cậu trai trẻ, muốn mua gì à !?”
“Lão gia gia, xin hỏi một chút, gần đây tôi đang đi sưu tập cổ vật, nhất là những mảnh ngọc liên quan đến tượng phật, xin hỏi lão gia gia, có
bán không ạ !?” Thôi Chấn Kinh cúi thấp xuống dáng người hùng vĩ của
mình, trông hắn giống như một con báo xung mãn. Tiềm ẩn trong giọng nói
có vẻ chất phác thành khẩn là một chút hàn ý lạnh thấu xương.
Ông già bán hàng đã sống ở khu chợ giời này bao năm, dĩ nhiên có thể
nghe ra được cái tầng lạnh lẽo trong câu nói của hắn. Nhưng người ta là
khách, lại chẳng can hệ gì tới mình, ông cũng không muốn vạch trần. Đánh giá hắn một lần, ông lão mới chép miệng nói:
“Hmm, ngọc thì ta cũng có mấy miếng, chủ yếu là gia truyền truyền lại.
Cậu đã gọi một tiếng lão gia gia, nửa đời nay ta không được ai gọi như
vậy rồi, chắc hẳn cậu cũng là người Trung Quốc đi !? Có gì ta sẽ để giá
rẻ cho cậu, niệm tình đồng hương.”
Thôi Chấn Kinh biết mình lỡ miệng, có chút giật thót, sợ lộ ra thân
phận. Nhưng nghĩ đến đối phương là một ông lão chẳng còn sống được bao
lâu nữa, hắn cũng hạ giọng nói có vẻ thành khẩn:
“Vâng, con là người Giang Nam, không ngờ lên tới mặt trăng này cũng gặp
được đồng hương, người dân nước mình quả thật đi khắp thế giới nhỉ !?”
“Đó là tất nhiên !! Hê hê, ta nói không ngoa chứ vài trăm năm nữa, cả
thế giới này sẽ toàn người đại Hoa chúng ta cũng nên ! Được rồi, ngọc
của cậu đây, xem xem có thứ nào vừa mắt không !?”
Hai người, một già một trẻ cùng tung cùng hứng, lão cười hềnh hệch, rút
một ngăn kéo nhỏ ra, lôi lên bốn miếng ngọc nhỏ, trạm trổ tinh xảo.
Thôi Chấn Kinh thấy lão quả thực có ngọc, trong lòng mừng quýnh, hai mắt sáng lên như cái đèn pha ô tô, chỉ hận không thể xuyên thấu ngăn bàn.
Nhưng đến khi nhìn thấy bốn miếng ngọc kia, tuy đúng là đồ cổ, hắn vẫn
thấy tiu nghỉu như mèo bị cắt tai vậy.
“Lão gia gia, đây là tất cả rồi sao !?”
“À, lão còn một miếng ngọc quan âm gia truyền, nhưng cái này thì không
bán được, cậu thông cảm cho. Tuy nói là gia truyền, nhưng cũng mới chỉ
được hơn trăm năm, so với những miếng này, chẳng đáng là gì đâu !” Ông
lão khoát khoát tay đáp.
“Ngọc quan âm !?” Thôi Chấn Kinh sửng sốt, trong mắt ngập tràn tơ máu, đầy vẻ cuồng nhiệt.
“Đúng, là ngọc quan âm, cái này là của bà nội ta.... Cậu trai trẻ, cậu làm sao vậy !?”
Ông lão thấy người Thôi Chấn Kinh rung rung lên, hai mắt ửng đỏ, giống
hệt người có triệu trứng động kinh, tuy thấy sợ hãi, nhưng sinh sống ở
mặt trăng cả trăm năm mới gặp được đồng hương, không nỡ bỏ mặc hắn như
vậy, vội vã tiến đến xem sao.
Nào ngờ, Thôi Chấn Kinh bắt lấy cái cổ tay gầy yếu của lão, ngẩng mặt
lên, khuôn mặt vuông vức của hắn lúc này như muốn vặn vẹo, đáng sợ vô
cùng. Nhìn vào ông lão đang run lấy bẩy vì sợ, hắn trầm giọng:
“Đưa cho ta xem.”
Trong lúc đó, tay còn lại của Thôi Chấn Kinh lấy trong người ra một mảnh kính nhỏ tám cạnh. Ở giữa khắc hai con cá âm dương đen trắng bơi lội
cực kỳ sinh động. Từ cổ tay Thôi Chấn Kinh, một luồng sáng màu lam rót
vào thân kính, làm nó sáng lên, tỏa ra từng đoàn tinh thể nhu hòa, bao
quanh cả hai người trong vòng một hai mét.
Người qua đường chỉ thấy chỗ quán hàng nhỏ này rung rung lên một chút,
rồi cảnh vật lập tức bình thường trở lại. Bên trong quán nhỏ, Thôi Chấn
Kinh vẫn đang gãi đầu gãi tai đối đáp vui vẻ với ông lão, hoàn toàn khác cảnh vật vừa rồi.
Nói đơn giản thì hắn đã đặt một kết giới tạo ảo ảnh và cách âm, thuận tiện cho việc tra hỏi ông già xấu số kia.
Cảm thấy cánh tay truyền đến từng trận đau nhức kinh khủng, từng mảnh
xương già giống như sắp vỡ vụn. Ông lão mặt mày nhăn nhó, thở không ra
hơi, muốn kêu cứu thì phát hiện âm thanh không thể lọt ra được khỏi cổ
họng, càng lúc càng hoảng sợ.
Cảm nhận thấy ông lão muốn nói gì đó, Thôi Chấn Kinh nhếch miệng cười
gằn. Hai ngón tay chỉ vào cổ họng ông lão, giải khai luồng năng lượng
màu xanh lục của mình vẫn bao quanh đó, nhạt giọng nói:
“Niệm tình đồng hương, nếu lão ngoan ngoãn giao ra ngọc quan âm, ta sẽ tha cho lão một mạng. Còn không !? Chết !”
Thấy cổ họng mình đã bớt tắc nghẽn, ông lão muốn kêu lên vài tiếng đau
đớn, nhưng nhìn khuôn mặt âm trầm của Thôi Chấn Kinh, lại đành ngoan
ngoãn ngậm miệng lại.
“Không cần cố gắng, kết giới này hoàn toàn cách âm, lão có kêu khản cổ
cũng chẳng ai nghe thấy đâu. Mau lấy ngọc ra, kiên nhẫn của ta có hạn,
đừng để tới lúc ta giết lão, lôi linh hồn ra tra hỏi thì ai cũng không
dễ chịu đâu !”
Ông lão ngoan ngoãn gật đầu, run rẩy lấy ra chiếc vòng đeo trên cổ, đưa đưa nó tới cho Thôi Chấn Kinh.
Nhìn thấy miếng ngọc hình quan âm, Thôi Chấn Kinh muốn hét lên sung
sướng. Hắn cảm thấy mỗi một lỗ chân lông như đều nở ra, điên cuồng muốn
hấp thụ năng lượng xung quanh khiến cơ thể đột phá. Người hắn thậm chí
trương phình lên một chút. Nhưng khi nhìn rõ miếng ngọc, hắn lại như một khối bong bóng xì hơi.
Trong cùng một ngày mà hai lần bị tụt hết cảm xúc như vậy, dù là thần
tiên cũng muốn phát hỏa. Thôi Chấn Kinh điên cuồng gào lên:
“Con mẹ lão, muốn chết lắm phải không !? Dám đưa đồ giả ra gạt ta ! Mẹ
kiếp chứ ! Thấy ta gọi một tiếng lão gia gia thì tưởng mình là lão gia
thật sao !? Mẹ kiếp, mẹ kiếp....”
Mỗi một tiếng mẹ kiếp, hắn ta đều dùng lực bóp mạnh lên một đoạn khớp
xương của ông lão. Trong quán nhỏ, tiếng răng rắc lần lượt vang lên để
dọa người. Thôi Chấn Kinh ra tay không hề kiêng nể gì. Cái gì mà kính
già yêu trẻ, cái gì mà niệm tình đồng hương. Trước giờ hắn đều không để
vào mắt. Nếu không phải sợ trực tiếp động thủ có thể dẫn tiểu sư đệ tới, hắn cần gì dài dòng từ nãy đến giờ.
Bị mừng hụt một lần quả thật làm cho lòng kiên nhẫn của hắn đã tới giới
hạn. Đứng trước mối điên cuồng vì lợi ích, dù là cha ruột hắn cũng muốn
chém.
Đồng hương thì đã tính là gì.
“Ta hỏi lão lần cuối, ba ngày trước ta có đánh rơi một viên ngọc quan âm ở đây ! Lão giấu chỗ nào rồi !?”
Sau cùng, cảm thấy vẫn chưa hỏi được cái muốn tìm, hắn cố gắng thu liễm
cơn tức giận lại. Nhìn xuống ông lão đang nằm như cá chết, mềm oặt ở
dưới kia, đôi mắt hắn long lên sòng sọc.
Ông lão chỉ còn thở được thoi thóp. Nếu như không được Thôi Chấn Kinh
truyền một phần năng lực của hắn vào để duy trì, thì lão đã đứt hơi từ
nãy rồi. Lúc này, cảm giác oan uổng đã bị sự căm thù với tên “đồng
hương” này vùi lấp. Biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, lão phun
ra một ngụm nước bọt đẫm máu, cười nhạt.
“Có chết ta cũng không n...”
Crac.
Còn chưa dứt hết câu thì cổ lão đã bị Thôi Chấn Kinh dẫm nát. Hắn ray ray cổ áo với vẻ mất kiên nhẫn:
“Muốn chết thì cứ nói, phí thời gian của đại gia.”
Xong đâu đấy, hắn cúi xuống, áp tay vào trán ông lão. Cả người hắn sáng
lên ánh sáng xanh nhàn nhạn. Thôi Chấn Kinh nhắm mắt, lẩm bẩm gì đó rồi
đột ngột mở mắt, kéo mạnh tay lên.
“Ra.”
Từ trán ông lão, một dải sáng màu bạc hỗn loạn được ánh sáng xanh của
Thôi Chấn Kinh bao lấy, mạnh mẽ rút ra. Đây có lẽ chính là thủ đoạn mà
hắn nói vừa rồi. Sưu hồn thuật.
Đưa tay bắt lấy ánh sáng bạc kia, hai tay Thôi Chấn Kinh chuyển động hỗn loạn theo những đường chẳng giống ai, mồm lẩm nhẩm liên tục như bị ma
nhập, sau đó, chỉ tay, đánh ra hai luồng sáng xanh khác vào luồng sáng
bạc, khiến nó tan nát thành từng mảnh vụn. Sau đâu đấy, hắn mới ưng ý
thu lấy từng mảnh vụn nhỏ vào cơ thể. Mặt có vẻ đắc ý:
“Lão già ngu ngốc, sưu hồn thuật là khóa học bắt buộc lúc ta mới nhập
môn. Trò mèo này còn không làm được thì mất mặt người tu chân bọn ta
quá.”
Tất cả ký ức của ông lão đều được linh hồn ghi nhớ. Thôi Chấn Kinh mạnh
mẽ rút ra linh hồn ông ta, lại đánh cho nó tan nát để dễ hấp thụ. Thủ
đoạn này tàn ác vô cùng. Tính cách hắn như vậy cho nên mới không được
xem trọng trong môn phái. Chỉ có duy nhất hắn không tự biết mà thôi, còn tưởng mình là tuổi trẻ tài cao, bị đời kỳ thị.
Một câu đắc ý này cũng đã nói lên thân phận của hắn. Một người tu chân.
Xã hội ngày nay đã chấp nhận các siêu năng lực gia, bởi vì trong cơ thể
họ có những đoạn ADN biến dị, khiến cho họ có được những năng lực khác
thường. Điều này đã được các nhà khoa học khẳng định và công nhận. Thậm
chí còn có hẳn một tổ chức chuyên cung cấp các hoạt động phúc lợi cho
các siêu năng lực gia, hơn nữa còn có đóng góp rất nhiều trong trận
chiến 22 năm trước, đó là ESP league.
Có thể nói, các siêu năng lực gia có thể có mặt ở mọi ngóc ngách trên
trái đất, mỗi người mỗi tính, nhưng cũng đã dần dần hòa nhập được với
công đồng. Tuy vậy, không phải loại siêu năng lực gia nào cũng được xã
hội nhận thức. Trong số các siêu năng lực gia bị thế giới kỳ thị đó có
một quần thể gọi là người tu chân.
Người tu chân là một quần thể đặc biệt.
Tất nhiên họ không phải là người bình thường. Mà đã không phải người
bình thường thì đều được gọi chung bởi cái tên: dị nhân – hoặc kỳ nhân
dị sĩ. Chỉ là các dị nhân này không giống với các siêu năng lực gia được ESP league thừa nhận cho lắm.
Danh từ tu chân này xuất phát từ một quốc gia đông phương, tràn đầy sắc thái cổ đại. Đó là Trung Quốc.
Đa số những người tu chân đều là người trung quốc. Và cũng chỉ có duy
nhất quốc gia này chấp nhận những con người đặc biệt này, thậm chí có
phần tôn sùng bọn họ.
Bởi vì đa số những hành vi của những người tu chân so với thế giới hiện
đại đều cực kỳ bất thường. Bọn họ có thể uống gió ăn sương, không cần
nạp năng nượng từ đồ ăn đồ uống mà vẫn sống – khả năng này có một danh
từ riêng, gọi là ích cốc. Họ có thể hấp thụ những thực vật cổ quái, dùng những công thức đun nấu phản khoa học vô cùng để chế ra vô số viên
thuốc tròn gọi là đan dược, tự uống vào để tăng cường sức mạnh cơ thể.
Những nguyên liệu chế ra các loại đan dược đó đều lấy từ môi trường xung quanh, không thứ nào không phải đồ quý hiếm sắp được đưa vào sách đỏ.
Có thể nói, đám người này góp phần không nhỏ trong việc khiến các loại
thực vật quý hiếm tuyệt chủng, tàn phá môi trường không gì sánh nổi.
Khác với các siêu năng lực gia với cơ thể đặc biệt có thể tự sản sinh ra những dị năng khác nhau, đa số người tu chân có khởi điểm đều giống
nhau, họ bắt đầu từ người bình thường.
Sau khi tham gia một khóa đào tạo đặc biệt, những người tu chân này có
thể hấp thu một loại năng lực kỳ quái từ không khí xung quanh, dùng nó
để cải tạo thân thể chính mình, duy trì sự sống, tăng cường sức mạnh.
Rất nhiều chuyên gia đã phân tích và tìm hiểu loại dưỡng chất cổ quái
này, tạm gọi nó là “linh khí” theo cách gọi của Trung Quốc. Nhưng kỳ lạ
là đều không có một kết quả nào xác định.
Cuối cùng, chỉ có thể kết luận, nguồn năng lượng này vốn không hề tồn
tại trên trái đất, người tu chân hấp thụ chúng từ một “thế giới khác”,
nơi mà bọn họ gọi là tiên giới.
Mục đích tu hành của người tu chân, chính là để có thể tự mình vượt qua
được vách chắn không gian, đặt chân đến thế giới đó. Bọn họ chia chặng
đường rất gian nan này của mình thành 8 đoạn, cũng là 8 cung bậc sức
mạnh chính của giới tu chân.
Đó là:
Luyện khí kỳ (3% cube)
Trúc cơ kỳ (9% cube)
Kim đan kỳ (14% cube)
Nguyên anh kỳ (19% cube)
Hóa thần kỳ (24% cube)
Hợp Thể kỳ (29% cube)
Độ Kiếp kỳ (34% cube)
Đại Thừa kỳ (39% cube)
Đạt đến cấp độ cuối cùng của người tu chân là đại thừa kỳ, cũng tức là
có lực phá hoại tương đương với 39% sức mạnh cube (một loại số liệu đo
của ESP league), tu chân giả này sẽ có khả năng công kích vách chắn giữa hai thế giới, mở ra cho mình đường đi tới thế giới mà họ gọi là tiên
giới, sau đó trở thành một tồn tại đặc biệt khác, được gọi là tiên.
Chỉ là mấy ngàn năm lịch sử của địa cầu, từ khi nhân loại có được trí
tuệ đến nay, vẫn chưa thấy có ghi chép gì về những tiên nhân này cả.
Dẫu sao thì, người tu chân chỉ thường xuất hiện ở địa phận Trung Quốc,
họ khinh thường hầu hết các quốc gia khác, những người lưu lạc tới tận
mặt trăng như Thôi Chấn Kinh này quả thật hiếm có vô cùng, ngàn năm có
một.
...
Nhắm mắt cảm nhận được những luồng tin tức từ ông lão xấu số truyền đến. Thôi Chấn Kinh nở nụ cười nhàn nhạt.
“Ồ, thì ra lại là hai đứa trẻ mua mất rồi. Cũng tốt, ta vẫn đang thiếu tinh nguyên để đột phá. Xem như các người xui xẻo.”
Thôi Chấn Kinh phất tay, từ bàn tay hắn, một đốm lửa màu lam nóng rực
khiến không khí liên tục vặn vẹo bắn ra. Cơ thể ông lão xấu số nhanh
chóng bị ngọn lửa bao phủ, chưa đầy ba mươi giây đã hóa thành đống tro
tàn.
Thôi Chấn Kinh vừa ý, thản nhiên dạo bước khỏi cửa hàng, thu lại tấm kính tạo ra ảo ảnh. Hòa vào dòng người, biến mất.