Lee Ji Won tất nhiên sẽ không đứng ngẩn người xem cãi lộn, hắn cười nhạt rồi bảo:
“Được rồi, không cần làm trò nữa. Ta chắc chắn không giết cô ta làm gì ! Yên tâm ra đi rồi chứ !?”
“Ở lại trên đảo này không có ta, chắc chắn cô ấy cũng sẽ chết, mà còn
chết rất thê thảm. Nếu như vậy, trước khi chết ta chắc chắn sẽ giết cô
ấy trước !” Tường thở ra một hơi, chậm rãi nói.
“Cũng có nghĩa là, chắc chắn ta không bao giờ chết trước cô ấy !”
Lee Ji Won cười lạnh, bóp cò.
Vèo....
Luồng quang hạt bắn tới chỗ Tường vẫn tỏa ra hơi nóng đáng sợ cùng sức
công phá chết người, thế nhưng khi chỉ còn cách trán hắn khoảng 30cm,
đột ngột lại rẽ sang, giống như tránh né hắn vậy.
“Cái g...” Lee Ji Won há hốc mồm, không thể tin tưởng.
“Ngươi có biết... sóng điện từ ở một mức độ nhất định có thể đổi hướng
đường đạn, tia beam do các hạt tích điện tạo thành cũng không ngoại lệ
!?”
Trái với bình thường, Tường đột nhiên trở thành một người nói rất nhiều. Hắn nói cực kỳ chậm rãi, từng câu từng chữ, giống như một cỗ máy vô cảm đang giảng giải vô số đoạn số liệu mà nó tích trữ bấy lâu.
(Sóng điện từ, hắn lấy đâu ra sóng điện từ !? Thiết bị phát sóng ở đâu
ra !? Chắc chắn không phải do siêu năng lực, siêu năng lực của hắn là
ánh sáng cơ mà !?) Bên tai Lee Ji Won nghe rõ tiếng thì thào của người
bên kia đầu máy, hắn mặc kệ những chuyện đó, không lý giải được thì
không cần nghĩ nữa, chỉ cần giết chết người trước mắt, hấp thu toàn bộ
của hắn là sẽ rõ ràng hết thôi.
Đến lúc đó cho dù là Thần Tiễn muốn solo cùng hắn, cũng chẳng có gì đáng ngại.
“Fang !” Lee Ji Won trầm giọng ra lệnh cho đám vũ khí vệ tinh trôi nổi
quanh người mình. Những mảnh kim loại này đồng loạt rung lên ông ông rồi bắn vọt tới. Tốc độ cực nhanh, mơ hồ thấy trong không khí những điểm
sóng gợn.
“Ta bảo cô ấy chạy đi, vì bộ dạng kế tiếp có lẽ không giống với người
bình thường cho lắm. Cô gái này là người duy nhất đổi xử với ta như
người bình thường, muốn hòa nhập với thế giới này... ngoài cô ấy ra, ta
không thấy lựa chọn nào thích hợp hơn cả.”
Tường nói xong câu này thì nhắm mắt lại. Chỉ trong một khoảnh khắc, đám vũ khí vệ tinh của Lee Ji Won cũng đã bắn tới.
[Bắt đầu kết nối với chân lý.]
Khi hắn mở mắt ra, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm đã hoàn toàn biến mất,
thay vào đó là một vòng tròn màu vàng kim được cấu thành từ vô số ký tự
đủ loại hình thù, xoay tròn liên tục như một hố đen không đáy khiến bất
cứ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy như linh hồn mình bị hút ra, trở thành
một phần trong thế giới màu vàng kim hỗn độn.
Trong tầm mắt của hắn, thế giới bên ngoài dần dần chuyển thành vô số
quang điểm nhỏ li ti, mỗi vật chất không còn là vật chất nữa, mà là một
tổ hợp dày đặc những hạt tròn nhỏ sắp xếp chung một chỗ hình thành.
Thế giới dưới con mắt này, tất cả đều được phản ánh dưới dạng hạt, thể
hiện rõ nét nhất bản chất thật sự của mọi sự vật trên đời. Không có chút khác biệt nào. Ở đôi mắt hắn lúc này, con người cũng chỉ là do một đống hạt tổ hợp thành các chất hữu cơ mà thảnh, so với đám đất đá cây cỏ
ngoài kia chẳng có gì khác biệt. Ngoại lệ duy nhất có lẽ chỉ có vô số
dòng ký tự cổ quái mà ngoài hắn ra chẳng ai đọc hiểu này thôi:
[Kết nối hoàn tất ! Bắt đầu phase 1 – Can thiệp vào trạng thái cơ thể.]
[Bắt đầu đồng bộ hóa các dây thần kinh tín hiệu.]
[Tiến hành điều chỉnh giải phóng công xuất cực hạn.]
[Mã gen thứ nhất. Bắt đầu phá giải !]
Một loạt các chỉ lệnh không ngừng hiện lên trước đôi mắt vàng óng, theo
những chỉ lệnh chớp lóe lên liên tục, cả người hắn nóng bừng lên, tất cả những bó cơ dưới lớp da trắng noãn đã bắt đầu phập phồng, nhuộm màu da
thành một mảng đỏ ửng như con tôm luộc. Nhưng rất nhanh sau đó toàn bộ
màu đỏ rút đi hết, hắn lại trở lại dáng vẻ nhẹ nhàng như thường lệ.
[Mã gen cưỡng chế khai mở thành công – 30% giới hạn cơ thể sẽ ở trạng thái giải phóng trong 300 giây, bắt đầu đếm ngược.]
[300]
[299]
...
Vừa đúng lúc này, đám Fang đồng loạt đánh tới, ở đằng xa, bốn chiến
funnel cũng đồng loạt nhả ra những tia beam chết người, khóa kín mọi
đường thoát của hắn. Giống như bầy ong đang điên cuồng truy sát hắn vì
mối thù phá tổ.
Ánh mắt vàng kim chớp lóe, những số liệu xoay tròn liên tục, vô số quang điểm trong đó bắt đầu kết nối với nhau thành những lược đồ phức tạp.
Các dòng chữ trước tầm mắt lại một lần nữa lóe lên:
[Phân tích quỹ đạo chuyển động hoàn tất, tiến hành thôi diễn chuyển động trước 3 giây. Trạng thái đồng bộ dây thần kinh khống chế chuyển động
đạt hiệu xuất cao nhất. Cơ năng thân thể đã điều chỉnh tới trạng thái
thích hợp của mức giới hạn mới. Chân lý – trạng thái chiến đấu – toàn bộ triển khai.]
Vèo vèo vèo...
Ba lưỡi Fang bay lướt qua mặt hắn, một sợi tóc cũng không chém rụng
được. Hắn đã ở vào một cảnh giới kỳ diệu, từng cái giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng lại biến thành những động tác né tránh hữu hiệu nhất, những cây
Fang bay qua chỉ có thể lướt sát sàn sạt vào cơ thể. Hắn khẽ nghiêng đầu tránh thoát ba lưỡi Fang vừa lộn ngược lại, chân phải dặm nhẹ một cái,
cả người nhích sang trái một mm, một luồng beam từ trên cao góc 45 độ âm hiểm lướt sát qua, khiến một phần da hắn đỏ ửng vì hơi nóng còn sót lại trong không khí, nhưng chẳng có một điểm thương tổn nào.
[Bắt đầu Phase 2 – Đồng bộ hóa]
[Bắt đầu phân tích toàn bộ tín hiệu trong phạm vi 10m]
[Phân tích hoàn tất 30%]
Mười sáu cây Fang bắn trượt thì cùng lúc tụ tập, lại tỏa ra như đàn cá
bơi lội dưới biển sâu, sau đó cùng quay ngoắt mũi nhọn của mình, toàn bộ bắn về phía hắn, khóa kín mọi lối thoát. Tường chỉ đảo mắt, tiến thẳng
về phía trước, cây gậy trên tay gạt ra ba đường, xảo diệu hết cỡ chạm
nhẹ vào sống ba thanh Fang trước mặt, khiến nó đổi hướng đâm vào ba
thanh khác đang bay đến phía bên trái phải của hắn, sau đó lại đảo bước
quay người hai lần để hai lưỡi Fang khác lướt sát qua bụng và sống lưng.
[Phân tích hoàn tất 75% - Bắt đầu tiến hành phát xạ sóng não]
[Phát xạ hoàn tất, quá trình chuyển đổi thành tín hiệu điện tử bắt đầu – Cần 60 giây, bắt đầu đếm ngược]
Lee Ji Won há hốc mồm. Nếu đối thủ dựa vào tốc độ, sức mạnh hay siêu
năng lực để phá hủy đám Fang được làm bằng hợp kim Orihancol siêu cứng
này, hắn có lẽ sẽ còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đằng này người ta
lại coi những thứ vũ khí có thể đồ sát một trung đội trên chiến trường
này như mấy món đồ chơi không hơn không kém. Dùng cái tốc độ như rùa bò
với cơ thể đã muốn nát bét kia để né tránh thoải mái như đi dạo...
[30]
[29]
...
Người này, không ngờ lại có thể khiêu vũ giữa loạn tiễn.
Giống như đi dưới mưa mà không ướt áo, đi giữa rừng mà không dẵm vào
cây, không chỉ tốc độ cần nhanh, mà cần có một cảm quan hết sức biến
thái, không bỏ sót bất cứ thứ gì dù là hạt nước nhỏ nhất đang tiếp cận
cơ thể. Với tần suất dày đặc và tốc độ đạt tới 3Hz của đám Fang này, mắt thường vốn đã không thể theo kịp, thì cơ thể làm sao có thể phản ứng
kịp chứ !?
“Hắn quả nhiên có siêu năng lực liên quan tới dự đoán chuyển động. Anh
thấy rồi đấy, bất kể là ai trên đảo này, cận chiến với hắn chính là tìm
ngược đãi mà !” Bên tai vang lên những tiếng nhận xét trầm trọng của Ji
Jine làm hắn lập tức thanh tỉnh lại. Không nói thêm lời nào, rút bên
hông ra hai khẩu Air gun, nhắm thẳng tới thiếu niên đang dần tới gần
mình dù có một bầy Funnel và Fang truy kích không ngừng kia.
“Ji Jine, em điều khiển đám Funnel và Fang đi.” Lee Ji Won bỏ lại một câu như vậy rồi giương súng bóp cò.
Bùm bùm bùm.
Hai khẩu Air gun của hắn là hàng cải tạo lại để thích hợp với chiến
tranh quy mô lớn, không phải loại hàng nhỏ gọn mà đám đặc công hay sát
thủ vẫn ưa thích sử dụng. Mỗi lần bắn ra trên họng súng đều có một gợn
sóng mơ hồ do không khí nổ mạnh phát xạ. Mỗi một làn đạn này có thể dễ
dàng làm cho một chiếc xe tăng tan tành xác pháo.
Dùng công kích tinh chuẩn không có tác dụng, Lee Ji Won quyết định tiến hành oanh tạc trên quy mô lớn.
Thế là làng nhỏ lập tức bị san bằng và trùm lên một hồi khói bụi do vô số tràng nổ mạnh kinh hoàng.
...
Bom nổ đạn bay tứ tung, vô số mảnh vụn đất đá và kim loại toán loạn tứ
phía trong không gian, tính sơ sơ cũng phải có mấy triệu mảnh, nhưng
dưới những động tác giống như rùa bò của hắn, không một hạt bụi nào chạm tới, hắn chỉ nhẹ nhàng di động, lách qua khe hở tưởng như không có của
mỗi một làn đàn, thần kỳ đứng ở giữa vòng bán kính sát thương của hai vụ nổ gần nhau nhất, hai chỉ nhẹ nhàng nhảy lên khi hai vụ nổ va chạm
triệt tiêu rồi lại đáp xuống như chưa có gì xảy ra.
Trạng thái suy diễn 100% mọi chuyển động của tất cả các hạt chuyển động
xung quanh này mới là khả năng thật sự của hắn. Trong trạng thái phân
tích lý tưởng này, hắn có thể biết trước tất cả chuyển động của mọi vật
thể xung quanh mình, thậm chí cơ thể còn được điều khiển một cách thần
kỳ ngay cả khi đã mất khả năng cử động cơ bản nhất.
Bởi tất cả cơ năng trong cơ thể lúc này đều được điều khiển bằng sóng
não, cũng chính là ý nghĩ của hắn. Dùng bộ não làm nhiên liệu, phát xạ
một loại lực lượng tinh thần được chuyển hóa thành vật chất, can thiệp
trực tiếp vào thế giới thực, cường hành vận động cơ thể, cũng có thể
thoải mái điều chỉnh lại mọi tế bào bên trong, mô phỏng bất kỳ loại siêu năng lực nào có được do biến dị mã gen.
Đây chính là khả năng của tầng thứ nhất thuộc chân lý.
[3]
[2]
[1]
[Phase 2 hoàn tất.]
[Bắt đầu phát xạ sóng não đã chuyển đổi thành tín hiệu điện tử. Bắt gặp
mười tám luồng tín hiệu xung quanh đã được giải mã, bắt đầu tiến hành
can thiệp thao túng vật lý.]
[Can thiệp hoàn tất, Xác nhận chuyển đổi quyền khống chế.]
[Chân lý – trạng thái khống chế, toàn bộ triển khai.]
...
Giữa làn bụi mù mịt do mình vung vẩy hai khẩu Air gun trên tay tạo
thành, Lee Ji Won vẫn nhìn rõ được thân ảnh lay lắt của Tường giữa đống
bom đạn nổ đì đùng trước mắt, nhờ hệ thống quét hình nổi 3D. Hắn cũng vì thế có thể làm ra những công kích tinh chuẩn nhất, tất cả đường đạn và
vụ nổ đều nhắm cả vào thiếu niên tóc bạc kia, không bị khói bụi ảnh
hưởng chút nào.
Đột nhiên tầm nhìn trước mắt nhòe đi, hắn đang nhíu mày thì bên tai vang lên tiếng nói gấp gáp:
“Ji Won, chạy đi !”
Sau đó là một tiếng Koong... dữ dội mà trầm đục, khiên chắn năng lượng
vừa tự động kích hoạt, cản lại cho hắn một thứ gì đó rất mạnh, khiến cho nó giảm đi gần 10% năng lượng duy trì.
Nên nhớ rằng, cho dù trúng một viên đạn trực diện của xe tăng bắn ra, lớp khiên này cũng chỉ giảm đi 5% mà thôi.
“Lại chuyện quái gì đây chứ !?” Lee Ji Won bực bội gắt lên.