32 năm về trước, một loài Alien tự xưng là Thần, có hình dáng khá giống
con người tiếp cận trái đất qua một kẽ hở không gian tại thái bình
dương.
Lần đầu tiên tiếp xúc với chúng, con người thảm bại. Nhưng vũ khí tối
tân nhất, những quả bom nặng đô nhất đã bị cấm từ lâu cũng đều đã đem ra sử dụng hết, kết quả là đến cái vách chắn năng lượng của người ta cũng
không xuyên qua được. Con người khi đó thành thật đóng vai một con muỗi
yếu ớt đâm gẫy mấy cái ống hút của mình cũng không đốt được một nồi
inox.
32 năm trước, cũng là thời điểm hòn đảo bay này đột ngột xuất hiện trên
bầu trời thái bình dương, dùng một thứ ánh sáng trắng còn chói mắt hơn
mặt trời, xuyên qua lớp phòng ngự của cổng không gian kia, bắn phá toàn
bộ những thứ ở gần cổng, để lại một vùng trời nóng bỏng tới tận mấy
tháng sau, thiêu đốt toàn bộ các sinh vật tự xưng là thần ở bên kia kẽ
hở. Sau đó ung dung mà đóng nó lại.
Loài người chưa kịp sung sướng thì lại một đợt cảnh báo nữa được phát
ra, đám Alien này mười năm nữa sẽ lại đến, và hòn đảo bay kia không thể
cứu họ được lần nữa, vì quy mô của lần thứ hai này sẽ lớn hơn rất nhiều, sẽ là cả thế giới. Con người phải tự cứu lấy mình.
Nhưng cứu bằng cách nào đây !?
Thế là tập đoàn IMI ra đời.
Tổng bộ của tập đoàn chính là hòn đảo bay trên thái bình dương thần bí
vô cùng đó. Thành viên hội đồng quản trị là tất cả những vị tai to mặt
lớn mà mỗi người nắm quyền điều hành cả một quốc gia trên trái đất. Nói
đơn giản một chút, liên hợp quốc biến thành IMI, thành viên liên hợp
quốc trở thành hội đồng quản trị, còn chủ tịch hội đồng quản trị, chính
là chủ nhân của hòn đảo bay mạnh mẽ vô cùng kia.
Bọn họ có hai người, với hình dáng của một thanh niên trẻ và một cô gái
tuổi chừng đôi mươi. Không ai biết tên thật của bọn họ là gì, chỉ gọi
bọn họ bằng danh hiệu lần lượt là King và Queen.
Nắm trong tay tập đoàn IMI, lúc đó bọn họ thật sự chính là hoàng đế và hoàng hậu thật sự của thế giới này.
Trong mười năm kế tiếp, tập đoàn IMI mới được thành lập này đưa ra vô số bản vẽ về những máy móc kỳ lạ chỉ xuất hiện trong các phim khoa học
viễn tưởng, khiến cho công nghệ của trái đất khi ấy bị ép phải nhảy vọt
về chất, vô số vũ khí phục vụ chiến tranh thế hệ mới lần lượt ra đời.
Các robot khổng lồ xuất hiện, những kim loại mới được tìm ra, chiến hạm
khổng lồ cũng đã xuất hiện. Mười năm chạy đua với công nghệ nhảy vọt này vô cùng vất vả, cũng làm cho vô số nhà khoa học hưng phấn muốn chết
ngất đi.
Bọn họ xóa xổ được 60% sa mạc trên thế giới bằng cách dịch chuyển một
lượng lớn nước biển có tinh lọc qua cổng không gian. Chặn đứng ba đợt
sóng thần ác liệt nhất đổ bộ và Nhật bản, Thái Lan và Ấn độ cùng vô số
trận động đất lớn nhỏ khác. Cuối cùng, mặt trăng cũng đã được khai phá,
trở thành cứ điểm chiến đấu ngoài không gian đầu tiên của loài người
trong sáu năm kế tiếp kể từ khi hòn đảo bay xuất hiện.
Đây là ba việc mà tập đoàn IMI làm cho thế giới lúc bấy giờ, dùng uy thế vượt trội về công nghệ và sức mạnh cộng với thành ý cực kỳ khẩn thiết,
mạnh mẽ dung nhập vào, trở thành một phần của thế giới.
Thế giới hiện tại, cũng tức là kháng thần lịch năm thứ 32, mọi người đã
hoàn toàn quen với tồn tại dị dạng của tập đoàn IMI, có rất nhiều trường học, văn phòng, công ty chi nhánh, hay các doanh nghiệp ăn theo mọc lên như nấm. Hòn đảo bay trên thái bình dương từ lâu đã trở thành một trong mười kỳ quan của thế giới mới, vẫn sừng sững và nguy nga hệt như ba
mươi hai năm trước. Chỉ có điều, ngoại trừ nhân viên hạch tâm của IMI,
không ai có tư cách đến tham quan dạo chơi cả. Cho dù là thành viên của
hội đồng quản trị, muốn tới cũng phải hẹn trước.
Tổng bộ của tập đoàn IMI – nơi King và Queen trú ngụ. Immortal Island – Trường sinh đảo.
...
“Ầy, không thể không nói, hòn đảo này thật sự rất đẹp đó, đến khi cái bộ xương già này của ta chuẩn bị còng xuống, cô có thể bán cho ta một mảnh đất để dưỡng già chứ, đại nữ hoàng !?”
Trên tầng cao nhất của tòa tháp Trung ương giống như một cây cọc thẳng
tắp ghim giữa trường sinh đảo, ông lão tóc hoa râm mặc một bộ quần áo
như quý tộc trung cổ này ngắm nhìn một mảng xanh rì giống như trải dài
vô tận phía dưới, cảm thán như vậy.
“Nếu như ngài thích thì cũng có thể, nhưng chỗ này của ta rất tĩnh mịch, nhiều người nói nó giống như tòa thành chết vậy, chỉ sợ không hợp lắm
với tác phong của hội hiệp sĩ bàn tròn các ngài thôi !”
Ngồi ở giữa căn phòng sau một bàn làm việc phủ kính với những hoa văn
tinh xảo là một cô gái tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt diễm lệ. Cô ta vừa
tháo xuống chiếc kính gọng bạc trên khuôn mặt tinh xảo, nhíu nhíu cặp
mắt xanh lam sâu thăm thẳm, cúi xuống cái cần cổ trắng nõn mà thẳng tắp
kiên nghị, chống khuỷu tay xuống bàn, ray ray thái dương với vẻ mệt mỏi.
“Có vẻ như thằng nhóc Robert quậy phá quá nhiều, quá nổi tiếng rồi, nên
ai cũng nghĩ thành viên của hội bàn tròn chẳng ra sao cả. Haha, cô cũng
đâu thể xem mấy ông già tám mươi như ta đây cũng giống nó chứ !?”
Ông già kia đưa mắt nhìn quanh, đánh giá cả căn phòng, thấy bốn phía
trống trơn, vách tường ngoại trừ treo một vài bức tranh phong cảnh còn
thua xa cảnh sắc bên ngoài, chỉ thấy kê thêm hai tủ kính chứa tài liệu
màu trắng sữa, cũng khá sạch sẽ. còn lại chỉ có chiếc bàn phủ hai tầng
tài liệu cao ngất kia tại chính giữa căn phòng. Ông ta lập tức nghĩ ngay tới, một cuộc sống thật khô khan và mệt mỏi.
King và Queen trong tràng chiến tranh thứ hai với đám Alien tự xưng là
Thần kia đã cùng biến mất từ sau trận chiến 22 năm trước, nắm quyền của
tập đoàn IMI hiện tại có ba người, cô gái này chính là người đứng đầu
trong ba người đó. Một người đáng ra phải phong quang vô hạn, nhàn nhã
thoải mái như một vị nữ vương thật sự, cuối cùng lại giống như nhân viên công chức sắp tới hạn nộp báo cáo thế này, đúng là bi ai.
Đối với câu trả lời của ông ta, cô gái kia ngẩng đầu lên cười nhẹ, tuy
không đủ xua đi cái vẻ mệt mỏi cố hữu trên mặt cô ta, nhưng cũng làm
người khác thấy thoải mái:
“Hắn thật sự rất nổi tiếng đấy, không ngờ dám chơi song phi với con gái
của hiệu trưởng trường KeyWest và con gái của hội trưởng ESP league cùng một lúc. Hai trong sáu thế lực đỉnh cao ở thế giới này sắp thành thông
gia với ngài rồi, nên tự hào đi chứ !? Ngài hội trưởng hội bàn tròn, Mr. Zero !?”
Ông lão gãi gãi đầu trừng mắt với vẻ bất đắc dĩ:
“Thôi, cho ta xin. Hai lão đó vừa đến đã đấm tung cửa hội của ta, đòi
đem thằng Robert đi thiêu sống kia kìa. Nếu không phải nó trốn lên thực
nghiệm đảo giả vờ tham gia cái thiên tài chiến của quý vị, giờ này xác
nó đã lủng lẳng trên giá treo cổ rồi. Ta đến đây cũng vì chuyện này, lần trước cô đã đảm bảo, chỉ cần hắn tìm được King trên đảo, chắc chắn có
thể sống sót mà rời khỏi đó, đúng chứ !?”
“Đúng vậy, chỉ cần được King thừa nhận, toàn bộ trường sinh đảo sẽ bảo
hộ cho hắn, đến lúc đó chỉ cần đừng có đem mấy nữ hoàng bọn ta đi đánh
thuốc thì cả thế giới này, hắn là an toàn nhất !” Cô gái kia cười nói.
Mr.Zero hít vào một hơi khí lạnh:
“Đại nữ hoàng, cô Stellar, làm ơn đừng đùa như vậy, thằng Robert nhà ta
cưa mấy cô gái kia đều bằng phương pháp trong sáng hết đó, nếu có gì đen tối thì ta đã là người đầu tiên đánh gãy cái chân giữa nhà nó rồi. Còn
động đến các cô !? Con lạy mẹ, cho nó mười lá gan nó cũng không dám.”
Một ông lão tám mươi liên tục lắc đầu xua tay rồi lại chắp tay khấn vái
có vẻ thành khẩn thế kia thoạt nhìn rất hoạt kê, thế nhưng xung quanh
cũng chẳng có tiếng cười nào cả. Cô gái duy nhất thấy được bộ mặt thật
của ngại kị sĩ già đứng đầu hội bàn tròn đức cao vọng trọng này lại
không có máu buồn đủ để thấy hào hứng với chuyện này, chỉ thở ra một
hơi, cảm thán:
“Giờ tôi mới thật sự tin Robert là cháu ngài, quả thật cứ như cùng một khuôn đúc ra !”
Mr.Zero mặt già đỏ lên.
Rầm.
Đúng lúc này cửa phòng bị đá tung ra, theo sau đó một cô gái trẻ măng
bước vào. Cô ta mặc một chiếc áo thun in chứ Smile trước ngực, quần sóc
màu đen với thắt lưng tùy ý buộc màu nâu, cùng màu với mái tóc màu hạt
dẻ buộc vát qua một bên vai của mình. Ánh mắt màu rượu thẳng tắp nhìn
vào giữa căn phòng, cười tươi tắn như gió xuân:
“Stellar, em về rồi đây !”
Mr.Zero trợn mắt nhìn một thôi một hồi, xem ai to gan tới mức dám đá
tung cửa bà hoàng không ngai của thế giới này, sau đó mới cổ quái đánh
giá một hồi, lại tấm tắc ngầm khó hiểu, hai chị em nhà này nhìn chẳng
liên quan chút nào. Một người giống mỹ nữ phương tây, còn cô bé này
khuôn mặt lại là phương Đông điển hình. Một người như bà già cau có
thiếu sức sống và khí lạnh tỏa ra khiến người khác nhìn sơ cũng thấy rét căm căm, một người thì đúng chuẩn thiếu nữ thanh xuân, tràn căng nhựa
sống, khuôn mặt vui vẻ vô ưu vô lo, chỉ có điều...
“Ô kìa, lão khọm già ở hội hiệp sĩ đây mà !? Lão tới đây làm gì vậy !? Hội hết kinh phí, tới xin tiền à !?”
Sau khi đá tung cửa rồi chào cô chị một cách rất không lễ phép, cô gái
này mới liếc tới vị khách thứ hai trong phòng, cất giọng như chuông bạc, hỏi rất hồn nhiên.
Mý mắt Mr.Zero giật giật, từng nghe danh Địa thuẫn nữ hoàng rất tùy ý,
giống một con nhóc đang trong thời kỳ nổi loạn hơn, nhưng đến mức này
thì đúng là:
“Tam nữ hoàng, tôi đến là vì...”
“Rồi rồi, xuy xuy... ông té ra ngoài ngắm cảnh đi, xem có khu đất nào
vừa mắt muốn dưỡng già chờ chết thì cứ bảo, tôi cấp cho mà nằm, chị em
nhà này đang có chuyện.”
“Ặc, tôi còn chưa nói gì mà !”
Mr.Zero khó khăn nuốt một ngụm nước miếng vào trong cuống họng già nua,
sau khi phân bua mà người ta chẳng buồn liếc mắt lấy một cái, ông ta
nhìn về chiếc bàn giữa căn phòng. Stellar đang nhún vai có vẻ bất đắc dĩ sau đám hồ sơ ngập đầu, hạ giọng nói:
“Ngài cứ về trước đi, chuyện của hắn tôi sẽ đảm bảo, không có việc gì
đâu. Đây cũng là một lần ma luyện tốt cho hắn. Còn nữa, một thời gian
tới việc ở Vatican chắc cần ngài và Trương Chân cùng ra mặt, thay tôi
chuyển lời cho ông ấy giùm.”
Ông ta cười bồi bồi rồi cũng đi ra ngoài, cẩn thận đóng cánh cửa đã hỏng khóa lại.
Phía sau vẫn văng vẳng câu chuyện:
Chị gọi em về làm gì....
... Lên đảo...