Vậy là Dương thành một nhân viên tạm thời
của bộ ngoại giao. Y chẳng có việc gì nên nhàn nhã ngồi một góc vừa ăn
bánh vừa quan sát Tổng thống Saddam đón tiếp các vị đại sứ. Cuộc hội đàm nhanh chóng diễn ra, nội dung chính là tình hình của phong trong trào
dân tộc dân chủ trên thế giới, Iraq hướng tới các quốc gia khác gia tăng hợp tác kinh tế,…
Hắn nhanh chóng nhận ra vị trí của đoàn Việt Nam. Cờ đỏ sao vàng được
đặt tại bàn của mấy người trung niên có khuôn mặt khắc khổ trải nhiều
sương gió. Dương nhận ra người ở vị trí trung tâm không phải sau này trở thành phó thủ tướng Hồng hay sao. Một người với tư tưởng cấp tiến đã
đưa Việt Nam vượt qua thời kì khó khăn nhất.
Đang thất thần hồi tưởng lại cuộc sống kiếp trước thì cuộc hội thảo đã
kết thúc buổi tiệc nhẹ bắt đầu. Tổng thống Saddam thân thiết đi từng bàn nâng ly hỏi han các vị đại sứ. Vừa ăn no bánh xong, Dương quyết định
chuồn ra hoa viên bên ngoài đi bộ cho tiêu cơm.
Sau cơn mưa hôm qua cảnh vật như tràn đầy sức sống. Khi đi vào hoa viên
Dương lập tức cảm thấy trở nên thoáng đãng, một cái hồ tuyệt đẹp cứ thế
lẳng lặng thăm thẳm bày ra trước mắt hắn. Bờ đầm có cỏ xanh um tùm, trăm hoa đua nở, mùi hoa, mùi cỏ thoang thoảng khiến người ta phấn chấn hẳn
lên.
Dương ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, đột nhiên cảm thấy lòng
mình rộng mở, vô biên vô hạn, như mặt đất, như bầu trời, như biển cả.
Một con bướm màu tím rất đẹp đang đậu trên bả vai hắn, chỉ nghe một
hương hoa mãnh liệt tỏa ra, lập tức liền có vài chục đến một trăm con
bướm từ bốn phương tám hướng bay đến, bay múa bên cạnh hắn. Dương giang
hai tay ra nhẹ nhàng bắt được con bướm vào lòng bàn tay. “Đúng là đẹp
thật!”. Y cảm thán nhìn con bướm tím cười nói, loại động vật xinh đẹp
như thế, hắn thật sự rất khó tưởng tượng chúng chính là do những con sâu lông lá biến thành.
Dương cảm thấy hình như có người đang quan sát mình. Y đột nhiên quay
ngoắt lại nhìn sang thì ra là một cô thiếu nữ đang chớp chớp đôi mắt to
tròn.
Hắn ngẩn ngơ nhìn cô bé đó, cô bé cũng im lặng nhìn hắn. Dương nghi hoặc mà quan sát cô bé nhỏ nhắn đáng yêu xinh xắn này.
Nàng có dáng vẻ tầm mười bốn mười năm tuổi, dáng người gầy yếu, chỉ có
chiều cao không đến một mét rưỡi, thoạt nhìn làm cho người ta thấy có
một cảm giác nhanh nhẹn khéo léo, nhu mì đáng yêu. Ánh mắt của nàng có
màu xanh nước biển rất thuần khiết, thật là trong suốt giống như nước
chảy trong khe suối, nhìn không thấy một chút tạp chất, tựa như trẻ con
mới sinh ra, chưa bị nhiễm một chút bụi bẩn nơi trần thế.
Nàng có một mái tóc thật dài màu vàng được quấn lại gọn gàng. Trên đầu
nàng đội vòng hoa tuyệt đẹp, trên người nàng thì mặc một chiếc váy công
chúa màu hồng phấn trông rất dễ thương. Đôi chân nhỏ của nàng trắng nõn
như tuyết, đầu ngón tay của nàng xinh xắn như ngọc, đôi môi nàng như quả anh đào chín mọng thật mê người, mùi hương trên người nàng có thể còn
làm người ta say đắm hơn cả hương hoa xung quanh.
“Chào em, em đến tham dự hội nghị à?”
Dương dùng tiếng Anh hỏi, cố gắng dùng ngữ khí thân thiện nhất, cố gắng
làm ra vẻ thân thiết hòa nhã, một cô cô bé xinh như ngọc đẽo, như phù
dung giữa dòng nước trong, ai có thể không thích cơ chứ.
Cô bé đó nghe được lời nói của Dương, khẽ cúi đầu, sợ hãi bặm môi, dùng
ngón trỏ chỉ vào con bướm tím trên tay hắn, dáng vẻ kia thật là đáng yếu vô cùng.
Dương vươn tay đưa con bướm sang cho nàng. Cô bé dùng ngón tay mảnh
khảnh thanh tú nhẹ nhàng nhận lấy vuốt ve trên thân con bướm, mặt lộ ra
một nụ cười ngọt như mật, hai má lúm đồng tiền đáng yêu kia, thấy Dương, cũng chịu không nổi mà nở nụ cười.
“Em tên là gì? Đến đây với ai?” Dương lại hỏi.
“Em tên là Sofia, em tới đây cùng bác Phillip.” Cô bé thánh thót trả lời hắn xong liền nhấc chân tiến vào vườn hoa mà đàn bướm đang bay múa
trong không trung nhảy nhót.
Dương đang mỉm cười vui vẻ nhìn ngắm cô bé thì có một người thiếu phụ
chạy tới nói: “Công chúa mau trở lại thôi, Công tước rất lo lắng cho
người.”
Sofia không tình nguyện rời khỏi đàn bướm đi về bên cạnh người thiếu phụ cánh tay nhỏ vẫy vẫy với Dương nói:
“Khi nào có dịp anh nhất định phải tới Thuỵ Điển tìm em nhé!”
Dương gật đầu mỉm cười vẫy tay chào cô bé.
Quay lại hội trường thì bữa tiệc đã kết thúc tổng thống Saddam đã rời
đi, chú Sabah đang tiễn chân các vị đại sứ. Dương tiến đến nhờ chú Sabah hẹn cho hắn gặp đại sứ Việt Nam vào buổi chiều. Dù Đại sứ Hồng có ngạc
nhiên vì không biết tại sao con trai tổng thống Saddam muốn gặp mình
nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.
Buổi chiều cuộc gặp mặt diễn ra ở đại sứ quán Việt Nam tại Baghdad.
Dương ăn mặc cẩn thận ngồi xe bộ ngoại giao đi đến từ sơm. Đại sứ Hồng
đích thân ra mặt đón tiếp hắn.
Ở dưới ánh đèn nhu hoà trong phòng khách, Dương cùng Đại sứ Hồng trên
mặt nụ cười, nắm tay thăm hỏi. Dương cười dùng tiếng Anh nói:
“ Đại sứ Hồng ta là một người rất ngưỡng mộ Chủ tịch Hồ Chí Minh và dân
tộc Việt Nam anh hùng, luôn muốn có cơ hội được gặp gỡ những người đã
chiến thắng đế quốc Mỹ hùng mạnh giành lại độc lập tự do. Cha ta luôn
nhắc nhở quan hệ hai nước như ‘Biển cạn lòng không cạn, núi lở, non mòn, nghĩa bạn còn đây.’ Hôm nay được gặp ngài cũng coi như thoả ước nguyện”
Người phiên dịch bên phía Việt Nam là một cô bé chắc vừa tốt nghiệp đại, nàng thuần thục phiên dịch rất đúng lời hắn nói. Nhưng là đến câu ca
dao thì chỉ dịch thành bạn tốt cho nên Dương khẽ mỉm cười trực tiếp dùng tiếng Việt cải chính:
“Là Biển cạn lòng không cạn. Núi lở, núi mòn, nghĩa bạn còn đây.”
Dương vừa nói ra thành viên đại sứ quán Việt Nam đều trợn mắt hốc mồm,
vẻ tươi cười cũng đọng lại ở trên mặt. Mà nữ phiên dịch thanh tú lại
càng đỏ bừng cả hai má, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Qua chừng nửa phút, đại sứ Hồng không dám tin tưởng nói:
“Thật không tin nổi trình độ tiếng Việt của ngài Qusay đây lại tốt như
vậy! Đối với sự hiểu biết sâu rộng của ngài về văn hoá Việt Nam mà nói
chúng tôi cũng có chút mặc cảm.”
Dương khiêm nhường nói: “Ngài quá khen! Ta chỉ là rất thích nghiên cứu lịch sử văn hóa thôi!”
Đại sứ Hồng cười hỏi: “Ha hả, ngài Qusay đã từng đến đất nước tôi chưa?
nếu không thì làm cách nào ngài có thể nói tiếng Việt tốt như vậy!”
Dương cười trả lời: “Không có, ta từ nhỏ vẫn sống ở Iraq. Mặc dù rất
muốn đến Việt Nam đi học tập du lịch, nhưng thủy chung vẫn chưa có cơ
hội tốt, hi vọng sau này ta có thể đến thăm đất nước các vị!”
Đại sứ Hồng nhiệt tình đưa ra lời mời: “Ha hả -- tốt! Đến lúc đó nhất
định phải đến Hà Nội ta mang người đi thăm quan Văn Miếu và Hồ Gươm!”
Sau đó Dương bắt tay chào hỏi mọi người trong phòng. Mọi người nói chuyện trong không khí vui vẻ và thân mật.
Đại sứ Hồng trước tiên cảm ơn sự giúp đỡ chân thành của tổng thống
Saddam và nhân dân Iraq dành cho nhân dân Việt Nam đối với việc cho
không 400 ngàn tấn dầu và cho vay 1,5 triệu tấn với lãi suất ưu đãi.
Dương nhận lời cảm ơn của ông và nói ra dự định của mình khi đến đây:
“Hôm nay ta tới đây trước là để hỏi thăm mọi người sau là để hướng quý quốc đầu tư.”
Nghe được câu nói của Dương mọi người trong đại sứ quán càng ngạc nhiên
hơn, ai chả biết Việt Nam đang trong tình trạng cực kì khó khăn: Đất
nước còn đang có chiến tranh, nền công nghiệp không phát triển, là một
nước nông nghiệp mà dân không đủ ăn, hàng hoá khan hiếm, tỉ lệ người
thất nghiệp và lạm phát tăng cao.
Nhưng vì phép lịch sự Đại sứ Dương vẫn cười hỏi Dương:
“Thế ngài định đầu tư như thế nào?”
Dương bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình:
“Chắc các ngài cũng biết điều kiện tự nhiên của đất nước chúng tôi không thuận lợi để phát triển nông nghiệp. Hàng năm đều phải nhập khẩu một
lượng lương thực cực lớn. Cho nên tôi có ý định đầu tư 30 triệu đô để
thành lập một căn cứ sản xuất lương thực lớn tại quý quốc. Ủng hộ riêng 5 triệu đô cho các nhà khoa học nước ngài thành lập viện nghiên cứu nông
nghiệp ở tỉnh Thuận Hải. Áp dụng khoa học kỹ thuật hiện đại để nghiên
cứu cách trồng cây trên vùng đất khô cằn bán hoang mạc như của người
Israel. Còn khoảng 15 triệu đô cuối cùng coi như là vốn vay ưu đãi không lấy lãi cho Việt Nam phát triển kinh tế. Tổng cộng khoản 50 triệu đô.”
Nói xong Dương quan sát thấy cả phòng im phăng phắc không một tiếng
đông. 50 triệu đô chứ có phải 50 triệu đồng đâu, mọi người trong phòng
thầm hét lên. Giá dầu thô bây giờ tầm 30 đô/thùng, 50 triệu đô tương ứng với gần 1 triệu 700 ngàn thùng dầu. Tổng thu nhập quốc dân của Việt Nam năm 1981 may ra đạt được 5 tỉ đô. Một lần Dương đầu tư đã là 1/100 GDP
của nước ta rồi.
Đại sứ Hồng trán vã mồ hôi may mà còn kìm chế được không thất thố như mọi người, cẩn thận hỏi lại Dương:
“Ngài định đầu tư vào Việt Nam 50 triệu đô thật chứ?”
Dương bình thản đáp:
“Đương nhiên, chỉ cần ký hợp đồng xong tôi có thể chuyển ngay lập tức cả 50 triệu đô đến tài khoản của các vị.”
Đại sứ Hồng đứng bật dậy nắm lấy tay Dương thân thiết:
“Cảm ơn sự giúp đỡ quá lớn của ngài nhưng việc này quá trọng đại tôi xin ngài thời gian một buổi tối sáng mai tôi sẽ cho ngài câu trả lời chắc
chắn.” Dương đã nói điều cần nói nên sau một lúc liền chào từ biệt.
Ban đêm ôm lấy thân thể ngọc ngà của Amina sau cơn kích tình. Dương nằm
im nhìn trần nhà suy nghĩ. Hắn biết đây là thời điểm khó khăn nhất với
nền kinh tế Việt Nam chỉ với 50 triệu đô không biết liệu họ có vượt qua
được giai đoạn này không.