Iraq Phong Vân

Chương 8: Chương 8: Gặp Uday​




Chíp chíp chíp chíp chíp Tiếng chim kêu sáng sớm đánh thức đôi vợ chồng nhỏ đang quấn lấy nhau trên giường. Dương mở mắt ngồi dậy, tinh thần sảng khoái vô cùng. Cả hai người đều là xử nam xử nữ, đêm qua phải mất khá nhiều thời gian mới làm quen được, sau khi quen rồi thì cả hai rất hăng hái, nếu không phải lần đầu tiên thì có khi bây giờ vẫn còn đang làm...

Thấy Amina còn đang ngủ, Dương nhẹ nhàng rời giường. Sáng hôm nay hình như chỉ có y là tinh thần rất tốt, còn mấy người trong nhà bây giờ vẫn còn chưa dậy. Hắn cảm thấy sức lực đang quá dồi dào, bèn đánh một bài quyển cho nó tiêu bớt đi, sau đó kiếm cái ăn rồi chuẩn bị tìm tài xế đưa vào Baghdad mua đồ dùng chuẩn bị nhập ngũ.

Đi tới đường Nietzsche Mia xe y đột nhiên bị chặn lại bởi một nhóm người đang tụ tập. Một chiếc xe thể thao màu đỏ đang bị những chiếc xe thể thao khác vây vào giữa không thể động đậy. Mấy người đang dùng tay vỗ lên cửa kính của chiếc xe thể thao.

Thì ra là bọn đua xe hôm qua tụ tập đánh nhau. Dương bảo tài xế dừng xe, lững thững hướng bên đó đi tới xem náo nhiệt. Tới càng gần hắn mới thấy tình huống có chút không đúng.

Chỉ thấy xung quanh mấy chiếc xe đua thể thao trước sau ngăn chặn chiếc một chiếc siêu xe màu đỏ, mấy tên có vẻ là lưu manh đang vừa gõ vào cửa kính thủy tinh, vừa phun ô ngôn uế ngữ lớn tiếng cười mắng. Trong chiếc siêu xe màu đỏ, một thiếu nữ đang kinh hoảng không dám mở cửa mà chỉ dám nhìn tình huống bên ngoài. Đây chính là dưới ban ngày ban mặt cản đường đùa giỡn phụ nữ mà! Thật khó có thể tưởng tượng tình huống này có thể phát sinh ở thế giới Hồi giáo.

Thật là bọn lưu manh to gan! Dương giận giữ, kiếp trước hắn là quân nhân luôn có tinh thần chính nghĩa. Mặt khác bây giờ hắn là ai vậy: Qusay Abdullah- con của tổng thống Saddam, lá ‘Hoàng tử’ Iraq chính cống, ai dám động đến hắn? Ai dám đánh Qusay, cục an ninh quốc gia sẽ bắn nát đầu của hắn! Nghĩ đến đây, Dương không khỏi có chút đắc ý. Hắn vọt vào trong đám người chắn trước xe thể thao, quay người lại khí thế mười phần hét lớn một tiếng: “Dừng tay! Các ngươi muốn làm gì?”

Mấy tên lưu manh thấy có kẻ xuất hiện, đầu tiên là hơi kinh hãi, nhìn chăm chú nhìn lại thì ra chỉ là một thiếu niên 15, 16. Một tên lưu manh to con lớn tiếng quát:“Mày là ai? Dám ở chỗ phá chuyện tốt của bọn tao?” Dương không chút nào yếu thế quát ngược lại:“Bọn mày là ai mà dưới ban ngày ban mặt giở trò lưu manh?”

Tức thì các tiến la ó vang lên ồn ào “ Làm thịt hắn đi!”,“Phế con mẹ nó luôn đi” Tên lưu manh từ trong lồng ngực móc ra khẩu Colt 1911 dí vào đầu Dương quát “Mày ngại sống quá lâu à?”

Đầu bị nòng súng lạnh băng dí vào, chỉ 1 giây như bản năng tay trái Dương chộp lấy nòng súng bẻ ngược lai còn tay phải không chậm chễ đoạt được báng súng. Tên lưu manh chưa kịp nói hết câu thì chỉ thấy tay nhẹ bẫng, nòng súng đen ngòm đang chĩa vào đầu mình. Mồ hôi trên trán hắn nhất thời tuôn ra như tắm.

“Nha, nha. Đây không phải là Abdullah em của tao sao?” Một người thanh niên to con với vẻ mặt khinh ngạc nở nụ cười đi tới nhìn Dương. Người này? Dương lập tức nghĩ tới, vị này chính là anh của Qusay, là người có biệt danh “Hỗn Thế Ma Vương” Uday Hassan Saddam. “Có Uday, không trách được đám người này dám to gan lớn mật như thế! Không nghĩ tới mình vừa ra đường thì đụng với vị anh trai này” Dương trong lòng âm thầm kêu khổ, giương mắt đánh giá người anh này.

Lúc này Uday chỉ có mười tám tuổi mà đã cao 1m83 thân hình cơ bắp cuôn cuộn, khuông mặt có chút anh tuấn, chẳng qua là quá ngạo mạn.

“Abdullah, ngươi mới tí tuổi đầu mà cũng muốn cùng anh đoạt nữ nhân ư? Xem ra gần đây ngươi có chút tiến bộ a! Ha ha --” Nhìn Qusay so với mình thấp một Uday trêu chọc nói.

Bọn côn đồ giờ mới biết được, tiểu tử trước mặt này hoá ra là con thứ của Tổng Thống Saddam. Tên lưu manh bị dí súng vào đầu hai chân lúc này mềm nhũn, suýt nữa là ngã xuống đất.

“Anh cả, cô bé này em biết, nếu như nàng đắc tội với anh thì nhìn ở mặt mũi của em để nàng đi có được không?” Dương thấy Uday ra mặt thì hạ súng xuồng thở dài hỏi.

Uday ngẩn ra, Qusay từ nhỏ âm trầm hướng nội, cá tính cường ngạnh, chẳng bao giờ kêu hắn là ca ca. Trước mắt đây đúng là lần đầu tiên, hắn không khỏi khá là cao hứng. Nhưng nữ nhân trong xe này chính là cực phẩm nhan sắc, nếu như cứ như vậy mà bỏ qua. Nhất thời có chút mâu thuẫn, hắn phân vân không hạ được quyết tâm.

“Đại ca, chẳng lẽ chúng ta cứ như thế bỏ đi? Cô nàng này chính là xinh đẹp như tiên a!” Tên lưu manh to con vội vàng nói. Hắn tên là Majid, là cháu của Bộ trưởng dầu hỏa Salad. Hôm nay trong lúc vô tình đắc tội Dương, hắn sợ Dương sau này tìm hắn tính sổ. Chuyện này bởi vì cô gái kia gây lên, hắn mong lần này đem Uday kéo xuống nước.

“Cái này, Abdullah, em không phải đang ở trong nhà của chú Sabah sao? Hai cục cưng bé nhỏ thế nào, lúc nào dẫn đi ra ngoài để cho anh cả gặp một chút a?” Uday đảo con mắt, nhìn Dương không có hảo ý hỏi một câu. Không tốt! Dương trong lòng thầm kêu: Nếu như đồng ý thì hai chị em Mi Nimes sẽ rơi vào trong ma trảo của hắn. Mà nếu cự tuyệt thì cô gái kia sẽ ra sao.

Majid thấy thế vội vàng ở một bên khích bác nói:“Cái con bé này vốn là Uday đại ca và người anh em Qusay cũng thích. Đổi người khác thì ai dám cùng Uday đại ca tranh giành? Nhưng nếu là hai người thì không bằng tìm một phương thức công bình cạnh tranh!” Hắn hết sức muốn thông qua cạnh tranh gây lên mâu thuẫn ly gián quan hệ giữa Uday và Qusay để mình ngư ông đắc lợi.

“Làm sao cạnh tranh?” Uday xéo mắt nhìn hắn.

“Hai vị đua xe thì như thế nào? Người nào thắng, cái con bé này và xe của nàng chính của người đó!” Bên cạnh một tên gầy lớn tiếng kêu lên. Xung quanh vừa nghe liền ầm ầm phụ hoạ cũng muốn nhìn thấy 2 huynh đệ này diễn trò khôi hài.

“Không được, thế này không công bằng!” Majid ở một bên lớn tiếng kêu lên. “Làm sao mà không công bằng?” Dương nhìn hắn hỏi, y nhìn ra người này là chó săn của Uday. Hơn nữa bộ dạng này của Uday hẳn cùng bọn hồ bằng cẩu hữu này không khỏi có liên quan.

“Cái này --” Majid bị Dương nhìn có chút sợ hãi, nhưng hắn nghĩ, nếu như đã đắc tội với Dương thì bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy lòng Uday.

Hắn cắn răng một cái nói:“Con bé là Uday đại ca phát hiện trước tiên hẳn phải là tiền đánh cuộc của Uday đại ca. Còn người anh em Qusay muốn đua xe thì phải lấy thứ khác ra làm tiền đánh cuộc tỷ như Uday đại ca nói hai vị kia......”

“Không bằng ngươi hãy lấy hai chị em tiểu thư nhà Sabah làm tiền đánh cuộc đi! Như thế nào hả em của ta?” Uday cười đểu hướng tới Dương hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.