Bộ chỉ huy
trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn
Dương, cho rằng hắn lên cơn điên thật rồi. Lấy một sư đoàn bộ binh chỉ
có vũ khí hạng nhẹ đi tấn công một quân đoàn bọc thép hạng nặng. Đây
không phải là kẻ điên chính là cái gì?
Dương bước đến trước bản đồ chỉ vào nơi có quân đội Iran màu đỏ bắt đầu
phân tích: “Địch nhân có xe tăng hạng nặng có thể di chuyển trên đầm
lầy, tất nhiên là họ phải tìm đến những con đường tương đối kiên cố
nhưng cũng không quá rộng. Cho nên đội ngũ của bọn họ buộc phải bị kéo
dài đến vài chục cây số. Như vậy thì chúng ta đã có cơ hội -- bởi vì, bộ binh dưới loại tình huống địa hình đầm lầy có ưu thế hơn hẳn!”
Hắn nhìn thoáng qua mọi người bên cạnh, thấy trên mặt ai cũng lộ ra thần sắc suy tư, nói tiếp:
“Kế hoạch của tôi là như vậy, xe bọc thép của quân địch mặc dù mạnh thật nhưng cũng có rất nhiều nhược điểm, đầu tiên là địa hình ......”
Dương chậm rãi mà nói, đem kế hoạch của mình lần lượt kể ra. Nghe kế
hoạch của hắn, mọi người trên mặt từ nghi ngờ, khinh thường dần biến
thành kinh ngạc, suy tư, sau cùng biến thành bội phục và vui sướng. Khi
Dương đem kế hoạch nói xong cơ hồ trong mắt mọi người xung quanh đều
mang theo ánh mắt khâm phục sâu sắc. Cả bộ chỉ huy sư đoàn từ không khí
bị đè lần lập tức tràn đầy sức sống.
Tất cả mọi người tin chắc, mặc dù cái kế hoạch này cực kỳ lớn mật, không thể tưởng tượng nổi, nhưng chỉ cần dựa theo kế hoạch thi hành, chẳng
những là ngăn cản được người Iran mà còn có thể đem quân đoàn thiết giáp tinh nhuệ nhất này hoàn toàn tê liệt ở đầm lầy Mesopotamia cũng có thể. Hơn nữa cái kế hoạch này không đòi hỏi sự hi sinh quá lớn để ngăn chặn
được người Iran.
Lúc này ở trong mắt Bach đại tá cùng Ohm Kac phó sư trưởng Dương quả
thực thành bách chiến bách thắng như Babylon Đại Đế Hammurabi, kế hoạch
được mọi người nhất trí thông qua.
Mọi người lập tức hành động, nhanh chóng hoàn thiện chi tiết, cả bộ chỉ
huy sư đoàn lập tức tấp nập, từng đạo mệnh lệnh được phát ra, mục tiêu
tác chiến được thay đổi. Nói ngắn gọn trong hai từ: “Tiến công!”
Mệnh lệnh phát ra, mặt mày binh lính lập tức toả sáng, tinh thần phấn
chấn, tốc độ hành quân rõ ràng nhanh hơn. Từ bi tráng mà hi vọng xa vời
để tử thủ chuyển thành dũng mãnh mà chủ động hướng địch tấn công! Sĩ khí binh lính một lần nữa dâng cao, tất cả mọi người cảm nhận được nhiệt
huyết ở trong lồng ngực dâng:
Xem đi! Sư đoàn bộ binh số 9 dũng cảm hướng quân đoàn bọc thép địch phát động tiến công......
Không quân Iraq ở bầu trời đầm lầy Mesopotamia biểu hiện thảm hại làm
Saddam Tổng Thống rất là tức giận, tư lệnh không quân Ahmed Othman tướng quân bị lột chức. Tân nhậm tư lệnh không quân tư lệnh vừa lên liền cải
tổ toàn bộ cơ cấu chỉ huy, đem phi công lần trước chạy trốn cách ly
thẩm tra.
Hắn lập tức bày ra một lần đại quy mô không kích mới, vận dụng các loại
máy bay từ mig 23, mig 21, Dassault Mirage III và su 17. Cơ hồ tất cả
chiến đấu cơ của Iraq đều được huy động hết. Dưới lần không kích mãnh
liệt này mặc dù có tên lửa phòng không hawk bảo vệ nhưng quân đội Iran
vẫn gặp phải nhiều tổn thất. Quân đội Iran phải huy động khẩn cấp các
nguồn lực để đối phó.
Tại trụ sở không quân Iran, một loạt chiến đấu cơ f-14 tomcat mới tinh
xếp thành một hàng chuẩn bị cất cánh. Khác với màu nâu xanh của hải quân Mỹ những chiếc f-14 của không quân Iran được sơn nguỵ trang màu vàng
nâu xen kẽ những đen vô cùng đặc biệt.
Vì vậy trước khi giao nhóm chiến đấu cơ này cho không quân Iran, những
nhân viên ở công ty Grumman đã đặt cho nó biệt danh “Hoa miêu”. Nhưng
lúc này khi đã lăn bánh trên đường băng, chúng không còn ôn nhu khả ái
như mèo mà lại uy mãnh dữ tợn như loài hổ. Những chiếc f-14 mở rộng đôi
cánh đem theo lượng lớn vũ khí hiện đại. Họ chuẩn bị cho không quân Iraq một sự đả kích trí mệnh.
Ở vị trí sẵn sàng cất cánh là chiếc f-14 số hiệu 011 do phi công Hussein Karla Bali thiếu tá điều khiển. Ngồi trong ca bin, hắn nhẹ nhàng vuốt
ve huy hiệu kim ưng ở trước ngực. Đây là huy hiệu y nhận được khi còn
theo học ở trung tâm đào tạo phi công đặc biệt của nước Mỹ. Trên mặt
mang nụ cười tự tin, hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“Allan, chúng ta từng đánh cuộc xem ai sẽ trở thành ACE trước, hôm nay ngươi có thể phải thua!”
Vừa nói hắn chỉnh lại mũ bay, tay nắm cần lái. Đèn báo hiệu cất cánh màu xanh sáng lên giống như hồi còn học ở nước Mỹ. Nhân viên hậu cần ra
hiệu đến lượt y bắt đầu cất cánh. Hussein Karla Bali đem cần lái đẩy, mở ra tăng lực, hai động cơ tf-30 của công ty Platter & Witney lập tức cung cấp lực đẩy cường đại.
Chiếc f-14 bắt đầu nhanh chóng chạy đà rồi từ từ nâng đầu lên cao. Mới
vừa cách mặt đất gần chục mét đột nhiên chiếc f-16 mãnh liệt ngẩng đầu
leo cao lên trên không trung.
...................................
Bóng đêm thâm trầm, một đám lính lặng lẽ như u linh trong bóng tối đang
từ từ bò lên một gò núi. Người đi đầu cầm ống nhòm hồng ngoại quân dụng
quan sát hàng dài xe cộ của người Iran ở phương xa.
Mặc dù người Iran đóng tất cả các cửa xe, đèn cũng không bật nhưng mấy
trăm cỗ xe hành quân cũng tạo thành khí thế kinh thiên động địa, làm cho hắn ở cách phía xa mấy cây số cũng cảm nhận được chấn động.
Ur Dauc Thượng úy buông ống nhòm xuống, lè lưỡi cảm thán:
“Trận hình của người Iran thật đúng là khá lớn !”
Trong lòng hắn minh bạch, quân đoàn bọc thép cường đại, khủng bố như vậy có thể dễ dàng đem sư đoàn bộ binh số 9 xé thành mảnh nhỏ. Ừ -- chính
là Qusay tham mưu có chủ ý tốt, chúng ta không cùng địch nhân liều mạng, mà là tập kích quấy rối! Ur Dauc trong lòng không khỏi cảm phục đối với thanh niên có ánh mắt đen láy kia.
Hắn xoay người hướng ra phía sau, trước mặt trăm quan binh làm ra thủ
thế. Hơn trăm người lập tức đem đồ nguỵ trang đã chuẩn bị trước choàng
lên trên người. Những bộ đồ ngụy trang được bọn họ hết sức sang tạo: Có
khi là ở trên lưới ngụy trang đeo đầy bó cỏ Lạc Đà màu vàng, trông như
bụi gai trong sa mạc. Có tên ở trên lưới ngụy trang vẽ lên từng đường
vân màu đen, còn trên lưng đeo vài khúc cành khô, trông rất giống một
đống cành cây khô héo đã lâu. Còn có người, thậm chí trên vai cùng trên
mông đít buộc lại mấy cây tiên nhân cầu, khi nằm úp sấp trên mặt đất
trông như lùm Tiên Nhân Chướng......
Theo Ur Dauc Thượng úy ra lệnh một tiếng, mấy trăm đống “ cỏ Lạc Đà”,
“Cây khô”, “Tiên Nhân Chướng” Ở trong bóng tối hướng về phía đoàn xe
Iran bò tới gần. Bởi vì sắc trời tối, cộng thêm phía quân đội Iran ồn
ào, vì vậy thật không có phát hiện ra dị thường. Cho đến khi cả toán mò
vào trước đoàn xe còn gần 1 km thì bắt đầu xuất hiện một đám lính Iran
đang canh gác.
“Có trạm gác? Làm sao bây giờ?”
Qassim Thiếu úy bò đến bên cạnh Ur Dauc hỏi.
Ur Dauc trầm mặc không nói, đầu óc vội vàng chuyển động, đang băn khoăn
cuối cùng đánh hay là không đánh. Thấy y không trả lời Qassim ở một bên
nóng nảy thúc dục:
“Đánh đi! Nếu không đánh bọn chúng sẽ vượt qua !”
“Im miệng! Đánh cái gì mà đánh?” Ur Dauc hướng Qassim trừng mắt, đưa tay gõ xuống mũ giáp của hắn thấp giọng mắng:
“Thật không có đầu óc, bọn chúng đông thế kia chúng ta làm sao đánh?”
“Chính là -- Thủ trưởng nếu bọn họ xông qua thì nhiệm vụ của chúng ta
không phải là thất bại rồi sao?” Qassim không giải thích được kêu.
“Ngu ngốc! Ngươi không nghe Qusay tham mưu nói cho chúng ta những gì
sao? Muốn bảo tồn thực lực, đả kích vào điểm yếu của quân địch.”
“Điểm yếu? Nhiều xe tăng cùng xe bọc thép như vậy, làm gì có chỗ nào là điểm yếu?” Qassim nhỏ giọng lầm bầm.
“Bọn họ có xe tăng, có chiến xa, chúng ta đánh không lại! Nhiều xe tăng
như vậy, mà xe tăng cũng như con người cần ăn cơm. Ta không tin xe tăng
bọn họ dùng động lực hạt nhân! Ngươi vừa rồi không chú ý sao? Đội ngũ
này dài vài dặm nhưng xe chở dầu lại không nhiều, cho nên ở phía sau
nhất định còn có đoàn xe tiếp vận. Chúng ta sẽ đánh cái đoàn xe này!” Ur Dauc thấp giọng nói.
Qassim nghe mà gật đầu lia lịa nịnh bợ: “Thủ trưởng quả nhiên lợi hại!
Nhưng nếu như đoàn xe sau cũng có xe tăng hộ vệ thì làm sao bây giờ?”
“Hộ vệ? Một lát nữa đoàn xe này đi qua, ngươi mang mấy người lặng lẽ khử hết lính trinh sát của bọn chúng. Những người còn lại theo ta đi lên
chôn mìn.
Nhắm ngay đường bọn họ vừa mới đi qua mà chôn hết tất cả mìn chống tăng xuống! Để cho bọn họ nếm thử mùi vị......”
Trong mắt Ur Dauc ánh lên quang mang giảo hoạt hung ác.