Iraq Phong Vân

Chương 10: Chương 10: Lúng Túng​




Tha mạng cho ta! Qusay đại gia không Qusay gia gia, ta không dám nữa, tha cho ta đi mà!” Majid hoảng sợ muốn chết, hai đầu gối mềm nhũn ôm lấy chân Dương khóc lên. Chính quyền Iraq chủ yếu do người phái Sunni tạo thành, đối với người phái Shia vẫn luôn bất mãn. Mà Iran lại là nơi duy nhất phái Shia cầm quyền quốc gia, luôn luôn ủng hộ người Shia trong nước đối kháng chính phủ. Vì vậy sau khi sảy ra chiến tranh, Saddam đối với người phái Shia lại càng nghiêm nghị trấn áp, chánh nghĩa trận tuyến hoạt động chính một hình thức đàn. Trong lúc hết sức nhạy cảm này thì thà giết lầm tuyệt không bỏ sót.

Cho dù vô tội, bị bắt đến ngành tình báo thì không chết cũng phải bị lột da. Majid vừa nghe thấy Dương muốn thêu dệt tội danh, hắn nhất thời bị hù doạ hồn phi phách tán.

“Tự vả vào mồm, nhanh lên!” Dương lành lạnh nói, hắn hận nhất bọn chó săn của Uday này.

“Ba -- ba --” Majid vội vàng vả thật mạnh vào mặt mình đến toé cả máu. “Tốt lắm! Xem ngươi thành tâm ăn năn anh tha cho chú một mạng!” Đợi một lát, Dương thấy không sai biệt lắm dõng dặc nói:“Con xe kia tao cầm đi tạm trước!”

Dương từ trong tay Majid đang ủ rũ nhận lấy chìa khóa xe, ngồi lên cỗ xe Porsche 911 79 màu vàng điều chỉnh lại ghế lái. Trước khi chạy đi ném thẻ ngân hàng của mình cho Majid phun một câu hết sức doạ người: “Trước 8 giờ tối nay mà trong tài khoản không có đủ 30 triệu đô thì anh cho An ninh quốc gia mời chú đi ăn khuya!”

Dương lái chiếc Porsche 911 trên đường lớn dọc theo công viên ven sông. Gió mát thổi trên mặt, trong lòng hắn nhất thời vô cùng thoải mái! Lần đầu tiên đua xe thắng lợi cảm giác thật sự quá kích thích! Hắn lại tự kỷ vừa rồi lái xuất thần nhập hóa, cho dù là Michael Schumacher tới cũng hít khói thôi! Hoàn toàn có thể tưởng tượng sắc mặt buồn bực của Uday, ha ha.

Hắn đang miên man tự kỷ đang có khuynh hướng hoang tưởng thì bất thình lình tiếng còi xe vang lên. Quay đầu lại chỉ thấy kia cỗ xe ferrari 288gto màu đỏ đang đuổi theo. Thiếu nữ xinh đẹp nhìn hắn một cái, cũng không nói chuyện. Chẳng qua hai chiếc xe một đỏ một vàng sóng vai đi về phía trước. Chỉ chốc lát sau hai xe đã chạy nhanh ra khỏi khu vực thành thị Baghdad. Thiếu nữ xinh đẹp vung tay lên ý bảo y dừng xe. Dương vui lên, nghĩ thầm: Chẳng lẽ mỹ nữ muốn lấy thân báo đáp ta?

Hắn vội vàng giảm tốc độ đem xe dừng cạnh lề đường, mở cửa bước xuống xe. Xe cô gái dừng ở cách hắn không xa bước xuống. Nàng vóc người cao ráo, mặc áo liền váy màu vàng nhạt, hông đeo thắt lưng da, tôn lên vòng eo nhỏ, khuôn mặt kiều diễm như tranh vẽ, đôi mắt đôi mắt vô tội lại áy náy chớp mắt làm trái tim y đập mạnh một cái. Dưới ánh nắng nhàn nhạt, toàn thân nàng giống như bao phủ một tầng diễm quang tuyệt thế như tiên nữ. Bị nàng nhìn Dương trong lòng không khỏi xấu hổ.

Nàng đi tới trước người Dương, thanh âm êm tai dễ vỡ hỏi:“Ngươi là ai? Tại sao muốn giúp ta?” Dương đang bị nàng nhìn thẳng bối rối hồi đáp:“Ta tên là Dương, à không, ta tên là Abdullah! Còn cô tên là gì?”

Cô gái không trả lời lời của hắn, chân mày nhẹ chau lại, hiển nhiên bộ dạng trư ca ca của Dương quá không phù hợp với tưởng tượng của nàng.

“Ngươi lái xe rất tốt, có thể dạy ta không?” Ngữ khí thiếu nữ mang theo vài phần đông cứng hỏi.

Dương nghe được ngữ khí của nàng lạnh nhạt như ra lệnh lại không trả lời câu hỏi của mình, trong lòng nguội xuống. Hắn kiếp trước mặc dù xuất thân bình thường nhưng lòng tự ái cực mạnh, hận nhất người khác từ trên cao nhìn xuống.

Nhưng hắn cũng có hàm dưỡng, nhất là đối mặt với một tuyệt thế mĩ nữ như thế này, hắn đành lãnh đạm nói:“Anh cũng không giỏi lái xe đâu. Lần này thắng nhờ vận khí thôi! Thật xin lỗi!” Nói xong hắn xoay người chuẩn bị rời đi.

Nàng từ nhỏ được nuông chiều, trong ngôn ngữ khó tránh khỏi có chút vênh mặt hất hàm sai khiến, xuống nước như vậy đã là cực hạn của nàng rồi. Có vô số người tranh đoạt đến vỡ đầu để được dạy nang lái xe thế mà cái tên Abdullah lại dám từ chối xoay người bỏ đi. Trong nội tâm nàng giận dữ lại thêm hôm nay bị bọn Uday doạ sợ. Một cổ ủy khuất xông lên, nàng không kìm được nức nở hai hàng lệ châu tuôn rơi.

Dương sợ hết hồn, Đại mỹ nhân đã mười bảy, tám tuổi đi làm sao tự nhiên lại khóc? Chả lẽ không quản nàng nữa! Hắn không khỏi một trận nhức đầu. Kiếp trước Dương làm éo có gấu, vì vậy chẳng có tí kinh nghiệm gì không khỏi có chút luống cuống tay chân.

“Thôi, thôi em đừng khóc nữa! Anh dạy em lái xe là được chứ gì!” Hắn vội vàng hướng thiếu nữ nói. Không ngờ cô gái kia căn bản không để ý tới hắn mà vẫn khóc thật là thương tâm. “Ai nha, cô lớn như vậy mà còn ra đường khóc nhè!” “Thôi anh sai rồi, nín đi mọi người tưởng anh làm gì em thì sao!” “Anh van em! Đừng khóc nữa mà, nín đi…”

Gần một giờ sau...... Dưới sự dỗ dành của Dương rốt cục thì nữ thần cũng ngừng rơi lệ. Thật ra thì cô gái kia khóc được một lúc cũng có chút xấu hổ, đang chờ Dương cho nàng cái bậc thang. Thấy Dương cung kính đưa khăn tay lên cho nàng khá hài lòng thôi không khóc. Cô gái kia liếc Dương một cái đưa tay nhận lấy khăn tay. Nàng vươn tay nhận lấy nhưng không nghĩ tới đang muốn lau nước mắt liền phát hiện trên khăn tay vàng vàng bẩn bẩn một mảnh. Ngay lập tức nàng ném khăn tay xuống, liếc Dương khẽ gắt một cái.

Mặt Dương liền đỏ tới mang tai, hết sức khó xử. Cái khăn này có từ trước khi hắn đên cũng được 3 ngày rồi sớm bẩn không chịu nổi. Qua hôm nay, hắn không khỏi âm thầm thề sau nhất định phải giữ vệ sinh. (Sau này quân đội Iraq có một điều lệ bặt buộc toàn bộ từ sĩ quan cho tới binh lính, mỗi người đều phải có một cái khăn tay trắng toát.)

Cô gái ngừng khóc, nàng móc ra trên người một chiếc khăn tay lụa nhẹ nhàng lau khô nước mắt. Dương để ý loại khăn nàng dùng là khăn tay thủ công công làm cực kỳ kỹ càng. Phía trên thậm chí thêu văn chương gia tộc. Hiển nhiên thiếu nữ xuất thân là danh môn vọng tộc. Hắn không khỏi nhíu mày, Saddam cai trị quốc vẫn tương đối nghiêm cẩn. Uday như thế nào lớn lối, dám trêu chọc các gia tộc lớn sao? Thật ra Dương không biết, thiếu nữ này có xuất thân cực kỳ bất phàm, nếu Uday biết được thân phận của nàng chỉ sợ cho thêm 10 cái mạng hắn cũng không dám đụng tới nàng.

“Vị tiểu thư này, làm sao em lại trêu chọc đến anh cả của ta là Uday !” Dương hỏi. “Cái gì gọi là ‘Vị tiểu thư này’? Ta có tên!” Thiếu nữ sẳng giọng.

“Dạ dạ, người đẹp như vậy thì tên cũng nhất định rất dễ nghe.” Dương thấy nàng không giận, vội vàng khen.

“Hì hì --” thấy Dương khen ngợi mình mỹ lệ cô gái trong lòng vui mừng mặt hiện lên nụ cười.

Nàng này thản nhiên cười nhất thời như hoa hải đường đua nở mị hoặc chúng sinh, nhìn Dương trước mắt đang há mồm, suýt nữa thì phì cười. Dương vội vàng ngưng thần, thầm than: So với cô nàng này thì minh tinh, mỹ nhân kiếp trước thực chính là đồ rác rưởi!

“Ta tên là Ameeral Saionara, ngươi nhớ chưa?” Thiếu nữ chậm rãi nói. Dương gật đầu lia lịa, chỉ nghe thiếu nữ thấp giọng nói tiếp:“Ta đuổi theo ngươi, thật không phải chỉ muốn ngươi dạy ta lái xe, mà còn muốn nói với ngươi …” Lời còn chưa dứt, trên mặt nàng đã nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng, trong ánh mắt hơi lộ ra ý xấu hổ.

Miệng Dương khẽ mỉm cười, thiếu nữ này thẻ hi na có chút xấu hổ không nói ra nhưng hắn biết nàng đuổi theo thật là chỉ muốn cảm ơn. Hắn chỉ quá kích mới đua xe. Giờ phút này đối phương chân thành cảm tạ khiến nội tâm của hắn rất là vui mừng. Cảm thấy có thể trợ giúp một cô gái xinh đẹp, thật sự là chuyện vui.

Hắn nhìn nàng cười cười nói:“Không cần cám ơn, vì em anh nguyện ý ra sức Saionara ạ!” Nói xong hắn hướng về Saionara vẫy tay, xoay người lên xe chạy đi đi.

“Ai ,này ” Saionara kêu một tiếng chỉ thấy chiếc xe Porsche đã đi xa. Nàng cong lên cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm nói nhỏ nói:“Số điện thoại còn không nói cho ta biết!” Dương căn bản không nghĩ mình có thể cùng cô bé liên quan gì đến nhau. Nhưng hắn không nghĩ tới, phía sau có một thiếu nữ xinh đẹp đứng trong gió, đang ngắm nhìn thân ảnh của hắn đi xa......

Dừng xe thể thao ở bên ngoài biệt thự của chú Sabah, hắn gọi hộ vệ đưa vào bãi đậu xe. Dương tung người nhảy xuống xe, xông ào vào biệt thự. Tâm tình của hắn vô cùng tốt, hôm nay đã ăn được Amina lại còn gặp được một tuyệt thế mĩ nữ nữa chứ.

Có vẻ ông trời muốn đền bù cho hắn cho thời gian FA lúc trước.

Căn nhà yên tĩnh dường như không ai ở nhàn, Chú Sabah ban ngày đi làm, dì Perilla hôm nay không biết đi nơi nào. Dương không quan tâm lắm, y đang nghĩ tới Amina không biết còn ở phòng của mình không nhỉ. Nghĩ tới đêm qua tâm tình của hắn càng trở nên thư sướng hắn phi như bay lên cầu thang.

Đăng đăng đăng -- không nghĩ tới ở hành lang tầng hai có người đang định đi xuống. Dương xô người nàng, hai người cùng nhau ngã trên mặt đất. Cũng may dưới đất có dải thảm Bohème nếu không cả hai đã bị thương không nhẹ.

Dương chỉ cảm thấy phía dưới mềm nhũn đang định chống đỡ đứng lên thì không ngờ tay lại đặt trên một địa phương mềm mềm co dãn.

“Ai nha, buông tay anh ra--” Người nọ kêu lên, lấy tay đánh vai Dương. Hắn chăm chú nhìn lại không ngờ y lại đè lên Samira, cánh tay không an phận đang ma sát với bộ ngực búp măng của nàng. Hắn ngại ngùng thu tay lại xin lỗi:“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không cố ý đâu”.

Samira hai cánh tay ôm lấy bộ ngực, hung hăng trợn mắt nhìn Dương một cái, nói: “Lưu manh, còn không kéo em lên !” Y vội vàng đưa tay nắm lấy tay Samira kéo nhẹ. Nàng vừa muốn đứng lên nhưng thống khổ hét to một tiếng lại lần nữa ngã nhào trên tấm thảm......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.