Iraq Phong Vân

Chương 24: Chương 24: Vụng Trộm​




Mi Nimes không dám để Dương ở lại khi mình tắm rửa, cô vào phòng vệ sinh vặn nước chuẩn bị tắm, chẳng còn sức đưa Dương về phòng nữa:

“Cậu đi ra nhớ đóng kỹ cửa lại,…”

Dương không muốn đi, vờ vịt mở cửa ra rồi đóng cạch lại, lén lút mò trở lại. Mi Nimes cởi áo khoác ra, đứng trước tủ lấy y phục, bồn tắm xả nước nóng một lúc, hơi nóng bốc lên mù mịt.

Trước khi Mi Nimes xoay người định khoá cửa phòng thì Dương đã lẻn vào. Nàng cúi người cởi quần, lộ ra cặp đùi trắng nõn, hắn xuất hiện ở đằng sau, cho dù hôm nay hai người ân ái vô số lần, nhưng nhìn thấy hai mép thịt non hồng giữa cặp đùi dài trắng như trứng gà góc kia, tim y lại giật thịch thịch, lửa dục tăng lên với tốc độ chóng mặt, chính bản thân Dương cũng ngạc nhiên vì nhu cầu kỳ quái của mình.

Hay tại vì đó là Mi Nimes? Chắc vậy tại yêu tinh hại người này hết... Dương đưa tay ra sờ một cái, Mi Nimes giật bắt mình, quay đầu lại, vừa định lách mình đi thì Dương đã ôm chặt lấy.

“ Sao còn chưa đi?” Mi Nimes thẹn thùng đưa bàn tay đang chuẩn bị cởi quần lót che chắn trước người, không cho tay Dương tiến tới.

“ Không nỡ đi.” Dương nói thật tình, nhưng câu tiếp theo lại bắt đầu ba lăng nhăng “Sợ em không còn sức tắm rửa, anh phải có trách nhiệm tới cùng.”

“ Hôm nay không cho cậu chạm vào tôi nữa, ngày mai không rời giường được thì thảm rồi.” Mi Nimes chịu thua thói tham ăn vô lại của Dương, nhưng vẫn phải cảnh cáo y.

“Làm sao trách anh được.” Dương nói hết sức vô tội.

“Không trách cậu thì trách ai.” Mi Nimes rắng trắng cắn môi, trừng mắt tức giận, nhưng càng mê hoặc, giọng càng êm ái, làm người ta nghe mà xương khớp muốn rời cả ra.

Mi Nimes chịu không nổi sự quấy rầy của Dương đành cầm khăn tắm, cho y theo vào. Dương đặt Mi Nimes ngồi vào trong bồn tắm làm bằng đá tự nhiên, vừa thưởng thức tạo vật kỳ diệu của tạo họa, vừa cẩn thận lau người cho nàng...

Chẳng biết tắm rửa kiểu gì mà quên mất cả thời gian, bên ngoài trời tối om mà không hay biết, bên ngoài có tiếng mở cửa, Mi Nimes ban đầu không nghe thấy, đến khi giọng Samira truyền tới mới giật mình đứng dậy từ bồn tắm, chạm vào lọ nước gội đầu, phát ra tiếng động, lúc này Dương đi thì đã muộn rồi.

“Chị, chị đang tắm à?” Samira nghe thấy tiếng động, đứng ở trong phòng nàng gọi.

”Ừ, mọi người về sớm thế?” Mi Nimes khẩn trương giọng run lên.

“Sớm gì nữa ạ đã gần 8 giờ rồi, chị Nisa đưa em về trước tí nữa cha mẹ mới về. Mà thấy Amina bảo anh Qusay về rồi cơ mà, chị có thấy y đâu không?” Samira nói.

Mi Nimes luống cuống trả lời: “Hắn đi đâu làm sao chị biết được. Em về phòng đi đợi chút chị tắm xong ngay đây.”

Mi Nimes nghe thấy tiếng em gái đi xuống, hơi yên tâm một chút, thấy Dương nhe răng cười xấu xa, còn vung nắm đấm về phía cửa tỏ ý kháng nghị Samira, Mi Nimes nhéo y một cái, nhưng lại không nỡ làm y đau, nhỏ giọng hỏi: “Cậu còn cười nữa tôi nhéo thật đấy, phải làm sao bây giờ?”

“Em đừng để bị lạnh.” Dương ấn Mi Nimes xuống bồn tắm, chỉ sân phơi bên ngoài: “Anh nhảy tử đó xuống.”

“Đừng, cao lắm, cậu trốn ở đây, một lúc rồi ra…” Mi Nimes thò đầu ra nhìn sân phơi, thấy quá cao, liền lắc đầu, còn chưa nói hết đã nghe thấy bước chân rầm rầm lên cầu thang, sợ hết hồn.

“Chị Mi Nimes, chị tắm xong chưa?” Samira ở ngoài hỏi

“Lại chuyện gì thế?” Mi Nimes giọng hơi cao, không biết có ai để ý không.

“Em cũng muốn tắm, toàn thân toàn mồ hôi rồi”.

“Chị một lúc nữa mới xong, phía dưới tầng cũng có thể tắm mà”. Mi Nimes khẩn trương nhìn Dương, chỉ sợ y không cẩn thận có động tác gì.

“Không chịu đâu!” Samira giở giọng trẻ con nhõng nhẽo: “Em muốn thích ngâm mình trong bồn tắm lớn của chị cơ. Hay là chị mở cửa đi, chị em mình ngâm chung?”

Tích tắc đó, trời biết Dương khát vọng Mi Nimes đồng ý thỉnh cầu của Samira tới nhường nào, chỉ nghĩ tới hai cơ thể hoàn mỹ nằm trong bồn tắm, y đã mất lý trí rồi. Nhưng mà nghĩ mà thôi, Dương không dám để Samira biết mình nấp trong này, bắt gian tận giường thế này, đúng là hết đường chối cãi rồi, nghĩ tới ánh mắt thù hận của chú Sabah là Dương thấy sống lưng gai gai, khả năng án mạng có thể xảy ra như chơi đùa à, dù không chết sau này cũng đừng hòng ở bên Mi Nimes được nữa.

“Chị xong ngay đây thôi, em đợi chút.” Mi Nimes mày nhíu chặt không biết phải làm sao. Dương khẽ hôn lên môi nàng, đi cửa sổ nhìn xuống dưới không thấy ai, vịn lan can tụt dần xuống, đến khi cách mặt đất còn hai mét, liên buông tay nhảy xuống.

Nhẹ nhàng tiếp đất rồi lăn một vòng triệt tiêu bớt xung lực, Dương quan sát xung quanh, an toàn không có ai. Y chỉnh lại vạt áo bình tĩnh đi vào phòng khách.

Hoàn hảo y đang định bò vào phòng ăn kiếm cái gì bỏ vào bụng, cả chiều chiến đấu với Mi Nimes khiến y cồn cào thì đột nhiên hắn nghe được tiếng gọi thúy của Samira: “Anh Abdullah”

Dương cố tỏ ra trấn tĩnh quay đầu nhìn lại chỉ thấy Samira mặc một thân váy trắng bằng lụa đơn giản, giống như mỹ lệ tinh linh đứng trước mặt của hắn.

“Anh Abdullah đi đâu về vậy?”

“Anh vừa đi bộ hóng gió.” Dương trơn mắt nói láo.

“Anh đã hứa đáp ứng chuyện của em rồi đấy? Anh không phải nói còn muốn mang em ngồi xe thể thao hóng gió sao?” Samira vội vàng hỏi, trong mắt có loại chờ đợi thần sắc.

“Cái này --” Dương vừa nghĩ, cái cỗ xe Porsche đã trả lại người ta rồi lấy cái gì dẫn ngươi hóng gió a? Hắn không thể làm gì khác hơn là cường tiếu nói:

“Chờ nhiệm vụ kết thúc, anh đến trên chiến trường kiếm một xe tăng Iran dẫn em đi hóng gió, được không?”

“Thật -- tốt, tốt! Em muốn đem cỗ xe tăng kia sơn lên tên của mình cùng với hình mèo kitty!” Samira vỗ tay kêu lên

“Không cho phép anh ăn quỵt, một lời đã định! Nếu anh không làm được ta sẽ méc ma ma là anh cùng chị trốn trong phòng!”

Tiểu yêu tinh ánh mắt toả sáng tinh nghịch nhìn Dương làm y vã mồ hôi. Hắn vội vàng hứa: “Thánh A La trên cao anh thề nhất định kiếm một chiếc xe tăng về cho Samira làm đồ chơi. Được chưa.”

Samira hài lòng chạy đi chơi bỏ mặc Dương đang đứng như trời trồng lo lắng.

Sau một đêm triền miên với Amina, Dương dậy sớm không từ biệt mọi người mà lén lút như trộm lấy xe chuồn về quân doanh.

Xe jeep cuồng dã chạy vội trên bình minh sa mạc. Hướng doanh trại sư đoàn bộ binh số 9 chạy như điên. Dương ngẩng đầu lên, gió sa mạc mãnh liệt thổi bay tóc của hắn.

“Đến đây đi! Chiến tranh!” Dương điên cuồng hét lên vang vọng khắp cả một vùng.

Giữa trưa ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt trên sa mạc, không khí cực nóng đang tràn ngập không gian. Trên đường số 6 sư đoàn bộ binh số 9 và sư đoàn bọc thép số 13 đang lầm lũi hành quân.

Ngồi ở trên xe jeep Dương liếc mắt về phương xa thì thấy màu vàng sa mạc hoang vu bắt đầu từ từ giảm bớt phương xa xuất hiện thưa thớt tràng cỏ hoang rồi thay thế hẳn bằng tông màu xanh.

“Đây chính là đầm lầy Mesopotamia sao!” Dương nhảy xuống Jeep bước tới ven đường, khom lưng lấy tay xờ thử mặt đất.

“Chuyện gì xảy ra? Làm sao đất lại trở nên mềm như vậy!” Dương chân mày cau lại.

Lúc này phương xa truyền đến tiếng động cơ máy bay phản lực tiếng xé gió, ngẩng đầu nhìn lại, một máy bay trinh sát màu xám tro từ phía trên nhanh chóng xẹt qua. Từ hình dạng Dương có thể nhận ra là máy bay mig 21 của không quân Iraq.

“Hi vọng mấy lão già ở quân khu Phương Nam có thể nắm chặt đối với toàn bộ chiến trường, chiến dịch này mang tính chất quyết định đấy!”

Dương đứng ở ven đường yên lặng suy nghĩ, trên đường lớn pháo tự hành hạng nặng 2s3 akatsiya 122mm của sư đoàn bọc thép số 13 đang ù ù lái qua. Bởi vì chủ lực sư đoàn bọc thép số 13 đã theo Tapca Gianp Thiếu tướng hành quân ngày đêm đã vào đến phụ cận Khorramshahr, cho một vài pháo tự hành hạng nặng chậm chạp chỉ có thể cùng sư đoàn bộ binh số 9 cùng nhau lên đường đuổi tới sau.

Đầu tháng 2 năm 1982 chung quanh trọng trấn Khorramshahr chiến lược, song phương đã hoàn thành tụ quân, mười mấy vạn đại quân đối chọi dự đoán một cuộc máu tanh chém giết hết sức căng thẳng sắp sảy ra.

Bất kỳ một người nào có kiến thức đều biết nếu có thể thấy được Khorramshahr sẽ đạt được thắng lợi về quân sự và chính trị phi thường trọng yếu. Vì vậy quân khu Phương Nam Iraq không tiếc tâm huyết đem toàn bộ mấy chi bộ đội tinh nhuệ nhất điều điều đến chiến trường Khorramshahr.

Nhưng đầm lầy Mesopotamia lại khiến cho Dương đáy lòng hiện lên một tầng bóng ma, dù sao hắn mấy hôm trước đã đọc được tài liệu nơi này từng xảy một cuộc đấu tăng từ thời Thế chiến 2.

Nhưng chung quanh tất cả mọi người nói cho hắn biết mặt đất đầm lầy Mesopotamia căn bản không cách nào chống đỡ được khối lương xe tăng chủ lực Chieftain Mk3 của người Iran. Mà mới vừa rồi hắn cũng tự mình dò xét cũng đã chứng thật cái quan điểm này, trong lòng hắn vẫn còn chút thấp thỏm.

Ngày 19 tháng 2 năm 1982, quân đội Iran đại quy mô pháo kích mà tuyên cáo chiến dịch Khorramshahr chính thức bắt đầu. Đối mặt tình thế trên chiến trường, quân đội Iraq quyết định lấy phòng ngự để tiêu hao lực lượng kẻ địch đang tiến công, bảo tồn sinh lực, sau đó phát động phản công đại quy mô bẻ gãy thế công của người Iran.

Quân đội Iran thì lấy Islam cách mạng vệ đội làm tiên phong, dưới lá cờ thánh chiến “Thánh Chiến” toàn bộ quân dự bị, dân binh, thanh niên nhiệt huyết, dùng chiến thuật biển người hướng trận địa Iraq phát động mãnh liệt tiến công.

Song phương triển khai kích liệt chiến đấu, quân đội Iraq bằng vào xe Tăng, trọng pháo, cùng với tường cao hào sâu ngăn chặn quân đội Iran. Mà quân đội Iran bằng vào cuồng tín đồ hung hãn không sợ chết hy sinh tinh thần, lấy nhân số đè lại chênh lệch về vũ khí trang bị cùng chất lượng huấn luyện.

Trong lúc nhất thời, từ bắc tới nam Khorramshahr khói thuốc súng tràn ngập, ánh lửa ngất trời. Tiếng đạn pháo tiếng rít, tiếng nổ mạnh , tiếng súng máy bắn quét, tiếng động cơ xe tăng hoà chung một chỗ như một bản nhạc cuồng hoan kinh tâm động phách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.