Tối thứ hai. Nam chính của chúng ta, anh đã giành phần lớn cuộc đời cho những theo đuổi liều lĩnh, sắp khám phá ra cảm giác kỳ lạ khi là người thận trọng nhất trong bộ đôi.
Có nhiều lí do, Gareth nghĩ khi anh lẻn quanh mặt sau nhà Hyacinth, vì sao anh nên xét lại đầu óc tỉnh táo của mình.
Thứ nhất: Giờ đã quá nửa đêm.
Thứ hai: Họ sẽ hoàn toàn chỉ có một mình.
Thứ ba: Họ sẽ đến nhà nam tước để:
Thứ tư: phạm tội trộm cắp.
Nếu xếp hạng những ý tưởng tệ hại thì cái này sẽ giật giải.
Nhưng không, bằng cách nào đó cô lại dụ anh vào chuyện này, và thế là anh ở đây, ngược lại với tất cả phán đoán minh mẫn, sẵn sàng dẫn một quý cô trẻ gia giáo ra khỏi nhà, trong đêm, và hoàn toàn có khả năng là đâm đầu vào nguy hiểm.
Còn chưa kể đến nếu có ai đó nắm được phong thanh chuyện này, gia đình Bridgerton sẽ lôi anh đến trước mặt cha xứ trước khi anh có thể lấy hơi, và họ sẽ bị bó buột với nhau đến suốt đời.
Anh rùng mình. Ý nghĩ Hyacinth Bridgerton làm bạn đồng hành suốt đời của anh...Anh ngừng lại một thoáng, chớp mắt vì ngạc nhiên. Ái chà, thật sự điều đó không hề kinh khủng, nhưng dù vậy, nó vẫn khiến một người đàn ông cảm giác cực kỳ, cực kỳ bất an.
Anh biết cô nghĩ chính cô đã thuyết phục anh, và có lẽ cô cũng đã góp một phần vào quyết định của anh, nhưng sự thật là, một người đàn ông với tình trạng tài chính như Gareth không đủ điều kiện để xem nhẹ một cơ hội như thế này. Anh đã hơi chột dạ khi nghe lời đánh giá thẳng thắn của Hyacinth về tình trạng tài chính của mình. Khoan hãy đề cập chuyện đó không được xem là chủ đề trò chuyện lịch sự (anh cũng đâu có hy vọng cô sẽ bám riết lấy những khái niệm về thái độ đúng mực). Nhưng anh không hề biết những rắc rối tiền bạc của mình lại là kiến thức phổ thông.
Đúng là chuyện khiến người ta luống cuống.
Nhưng điều còn hấp dẫn hơn, và điều đã thật sự thúc giục anh đi tìm bộ nữ trang vào lúc này, chứ không chờ đến lúc Hyacinth nhận được bản phiên dịch chính xác hơn, chính là ý tưởng anh có thể giật lấy bộ kim cương ngay trước mũi cha anh.
Khó mà cho qua một cơ hội như thế.
Gareth nhích người theo mặt sau nhà Hyacinth đến lối vào dành cho người hầu, được xây ở mặt sau nhà, đối diện với khu trại ngựa. Họ đã đồng ý sẽ gặp nhau ở đó vào đúng một giờ rưỡi, và anh không nghi ngờ cô đã sẵn sàng và đang chờ anh, mặc trang phục như anh đã chỉ thị, toàn màu đen.
Và y như rằng, cô đây, giữ cửa sau mở hé ra một inch, đang đưa mắt nhìn qua khe hở.
“Anh đến vừa kịp lúc,” cô nói, lẻn nhanh ra ngoài.
Anh nhìn cô chăm chăm mà không thể tin được. Cô đã nhớ kỹ lệnh anh và mặc toàn một màu đen suốt từ đầu đến chân. Chỉ khác là không có cái váy nào phồng ra quanh chân cô. Thay vào đó, cô mặc quần và áo khoác đàn ông.
Anh biết cô sẽ ăn mặc như thế. Anh đã biết, vậy mà anh vẫn không thể ngăn mình ngạc nhiên.
“Nó phù hợp hơn là một cái váy,” Hyacinth nói, hiểu chính xác sự im lặng của anh. “Hơn nữa, tôi không có y phục nào màu đen. Vì tôi chưa từng phải để tang bao giờ, tạ ơn trời.”
Gareth chỉ nhìn chằm chằm. Anh dần nhận ra có một lí do phụ nữ không mặc quần ống túm. Anh không biết cô đã lấy đâu ra bộ y phục đó - có thể nó từng thuộc về một người anh của cô khi còn ở tuổi thiếu niên. Cái quần ôm sát vào người cô theo một cách cực kỳ khiếm nhã, làm nổi bật những đường cong của cô rõ ràng đến mức Gareth thà không thấy còn hơn.
Anh không muốn biết Hyacinth Bridgerton có một cơ thể đầy đặn. Anh không muốn biết cặp chân cô khá dài so với chiều cao hơi khiêm tốn hay đôi hông cô tròn đầy mềm mại và rằng chúng đung đưa rất quyến rũ khi chúng không bị che đậy dưới những nếp váy lụa.
Nội chuyện anh hôn cô đã đủ tệ rồi. Anh không cần phải muốn hôn cô thêm lần nữa.
“Tôi không thể tin được mình đang làm chuyện này,” anh vừa lầm bầm vừa lắc đầu. Lạy Chúa, anh nghe như một kẻ bảo thủ, như những người bạn biết suy xét bị anh lôi kéo vào nhiều trò tinh nghịch thời niên thiếu.
Anh đang bắt đầu nghĩ họ thật sự biết họ đang nói về chuyện gì.
Hyacinth nhìn anh bằng đôi mắt trách cứ. “Anh không thể rút lui bây giờ được.”
“Tôi sẽ không dám mơ điều đó,” anh nói với một tiếng thở dài. Cô nhất định sẽ rượt theo anh với một cái dùi cui nếu anh dám. “Đi thôi, phải chuồn đi trước khi có ai đó bắt gặp chúng ta ở đây.”
Cô gật đầu, rồi theo anh xuống Quảng Trường Barlow. Nhà Clair tọa lạc cách đó không hơn một phần tư dặm, và thế là Gareth lên kế hoạch cho họ đi bộ, để bất cứ lúc nào họ cũng có thể lủi vào lề những con đường lặng như tờ, họ sẽ khó bị bắt gặp bởi một thành viên của giới thượng lưu đang trên đường về nhà sau dạ tiệc.
“Làm sao anh biết được tối nay cha anh sẽ không có nhà?” Hyacinth thì thầm khi họ đi đến ngã rẽ.
“Xin thứ lỗi?” Anh ghé mắt nhìn quanh góc cua để đảm bảo không có ai trên con đường dốc.
“Làm sao anh biết được cha anh sẽ không có nhà?” cô nói lần nữa. “Tôi ngạc nhiên đấy. Tôi không thể hình dung ông ta tâm sự thời gian biểu của ông ta với anh.”
Gareth nghiến răng, ngạc nhiên bởi sự bực bội do câu hỏi làm sôi lên trong anh. “Tôi không biết nữa,” anh càu nhàu. “Tôi linh cảm thế thôi”. Chuyện đó thật phiền phức chết tiệt đi được, vì anh luôn biết rất rõ đường đi nước bước của cha anh, nhưng chí ít anh cũng có thể mãn nguyện đôi chút khi biết nam tước cũng phải chịu nỗi khổ tương tự.
“Ồ,” Hyacinth nói. Và đó là tất cả những gì cô thốt ra. Điều đó thật tốt. Có hơi khác lạ, nhưng tốt.
Gareth ra hiệu cho cô đi theo anh khi họ băng qua con đường ngắn dẫn đến Đồi Hay, và rồi cuối cùng họ ở Phố Dover, nó dẫn đến ngõ hẻm sau lưng Nhà Clair.
“Lần cuối cùng mà anh ở đây là khi nào?” Hyacinth thì thầm khi họ đi men theo bức tường ở mặt sau nhà.
“Ở trong hả?” anh hỏi sống sượng. “Mười năm. Nhưng nếu chúng ta may mắn thì cửa sổ kia” - anh chỉ vào một khoảng tối ở tầng trệt, chỉ ở ngoài tấm với của họ một chút - “vẫn còn một cái chốt gãy.”
Cô gật đầu tán thưởng. “Tôi đang tự hỏi làm thế nào chúng ta vào trong được đây.”
Họ cùng im lặng một lúc, nhìn lên khung cửa sổ.
“Cao hơn anh nhớ phải không?” Hyacinth hỏi. Nhưng tất nhiên cô không chờ câu trả lời trước khi nói thêm, “May là anh có đưa tôi theo. Anh có thể nâng tôi lên.”
Gareth nhìn cô rồi nhìn cửa sổ rồi lại nhìn cô. Không hiểu sao đưa cô vào trong nhà trước lại có vẻ khinh suất. Anh đã không tính đến chuyện này khi vạch ra kế hoạch đột nhập.
“Tôi sẽ không nâng anh lên đâu,” Hyacinth sốt ruột. “Cho nên trừ khi anh có sẵn một cái thùng được giấu ở đâu đó, hay có lẽ một cái thang nhỏ - ”
“Đi đi,” Gareth nói gần như hậm hực, dùng hai tay làm bậc để chân cho cô. Anh đã làm điều này trước đây rồi, nhiều không đếm xuể. Nhưng đây là chuyện hoàn toàn khác khi có Hyacinth Bridgerton trượt dọc theo cơ thể anh thay vì một người bạn đồng môn.
“Cô có thể với tới không?” anh hỏi, nâng cô lên.
“Mmm-hmm,” là câu trả lời.
Gareth nhìn lên. Thẳng vào mông cô. Anh quyết định sẽ cứ tận hưởng khung cảnh trước mắt chừng nào cô còn không biết mình đang trình diễn.
“Tôi chỉ cần chèn ngón tay vào dưới gờ thôi,” cô thì thầm.
“Thế thì làm đi,” anh nói, mỉm cười lần đầu tiên suốt từ đầu buổi tối.
Cô vặn người lại ngay lập tức. “Tại sao đột nhiên anh lại có vẻ điềm tĩnh quá vậy?” cô nghi ngờ.
“Chỉ đánh giá cao sự hữu ích của cô thôi mà.”
“Tôi - ” Cô mím môi. “Anh biết không, tôi không nghĩ là tôi tin anh.”
“Cô tuyệt đối không nên,” anh đồng ý.
Anh quan sát cô lắc nhẹ cánh cửa, rồi đẩy nó lên.
“Làm được rồi!” cô nói, nghe đắc thắng thậm chí khi cô thì thầm.
Anh gật đầu khen ngợi. Cô đúng là không thể chịu được, nhưng cũng phải công bằng mà khen ngợi cô những lúc xứng đáng. “Tôi sẽ đẩy cô lên,” anh nói. “Cô sẽ có thể - ”
Nhưng cô đã trèo vào trong. Gareth không thể ngăn mình bước lùi ra sau vì khâm phục. Hyacinth Bridgerton rõ ràng là một lực sĩ bẩm sinh.
Hoặc là một kẻ trộm đêm lành nghề.
Khuôn mặt cô hiện ra trong khung cửa sổ để mở. “Tôi không nghĩ đã có người nào nghe thấy,” cô thì thầm. “Anh có thể tự trèo lên được không?”
Anh gật đầu. “Miễn là cửa sổ này đã mở sẵn, chuyện đó không thành vấn đề.” Anh đã làm trò này trước đây rồi, rất nhiều lần, khi anh còn là cậu học sinh trung học được về nhà nghỉ lễ. Bức tường ở mặt ngoài được xây bằng đá, và trên đó có một vài chỗ gồ ghề chìa ra đủ dài để anh đặt chân . Còn có một mẩu đá nhọn mà anh có thể chộp bằng một tay...
Anh vào trong chỉ mất chưa tới hai mươi giây.
“Tôi bị ấn tượng đấy,” Hyacinth nói, thò đầu nhìn ra cửa sổ.
“Cô bị ấn tưởng bởi những thứ kỳ lạ,” anh nói, phủi bụi trên người.
“Bất cứ ai cũng có thể mang hoa đến,” cô nói với một cái nhún vai.
“Có phải cô đang nói một người đàn ông chỉ cần phải trèo tường là có được trái tim cô?”
Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chà, anh ta phải làm được hơn thế này một chút. Ít nhất cũng phải hai tầng lầu.”
Anh lắc đầu, nhưng không thể không mỉm cười. “Cô đã nói cuốn nhật ký có đề cập đến một căn phòng được trang hoàng theo các gam màu xanh?”
Cô gật đầu. “Tôi không hoàn toàn chắc về nghĩa của nó. Nó có thể là một phòng khách. Hay một thư phòng. Nhưng bà có nói đến một khung cửa sổ nhỏ, hình tròn.”
“Thư phòng của nữ nam tước,” anh xác nhận. “Nó nằm ở tầng hai, ngay cạnh phòng ngủ.”
“Tất nhiên!” Cô đang thì thầm, nhưng sự phấn khích của cô vẫn thật rõ ràng. “Điều đó có lí nhất. Nhất là khi bà muốn giấu chồng. Bà đã viết rằng ông ấy chưa từng ghé qua phòng bà.”
“Chúng ta sẽ lên lầu bằng thang chính,” Gareth nói nhỏ. “Khó bị phát giác hơn. Cầu thang sau nhà rất gần với khu ở của gia nhân.”
Cô gật đầu đồng ý, và họ cùng nhau rón rén đi trong căn nhà. Nó hoàn toàn yên lặng, đúng như Gareth đoán. Ngài nam tước sống một mình, và khi ông ta ra ngoài, những người hầu cũng đi nghỉ sớm.
Chỉ trừ một người. Gareth dừng lại đột ngột, cần chút thời gian để đánh giá lại tình hình. Lão người hầu đó sẽ không ngủ; ông ta không bao giờ vào giường trong khi Ngài St. Clair còn chưa về.
“Lối này,” Gareth nói khẽ, đột ngột quay đằng sau theo một lối khác. Họ sẽ vẫn sử dụng cầu thang chính, nhưng họ sẽ đi đường vòng.
Hyacinth đi theo anh, và một phút sau họ đang trên đường lẻn lên cầu thang. Gareth kéo cô sang một bên; phần chính giữa các bậc thang luôn kêu cót két, và anh ngờ cha anh có đủ tiền thuê thợ đến sửa.
Khi đã lên hành lang tầng trên, anh dẫn Hyacinth đến thư phòng của nữ nam tước. Đó là một căn phòng nhỏ đến buồn cười, hình hộp chữ nhật với một khung cửa sổ và ba cánh cửa, một mở ra hành lang, một dẫn đến phòng ngủ của nữ nam tước, và cánh cửa cuối cùng dẫn đến một phòng để quần áo nhỏ thường được dùng làm kho chứa đồ, vì đã có một phòng để quần áo tiện nghi hơn ở ngay cạnh phòng ngủ.
Gareth ra hiệu cho Hyacinth vào trong, rồi bước theo cô, cẩn thận đóng cửa lại, bàn tay anh giữ chặt nắm cửa khi nó xoay vào ổ.
Nó đóng lại mà không có một tiếng tách nào. Anh thở ra.
“Nói cho tôi nghe chính xác thì bà đã viết gì,” anh thì thầm, vén những tấm rèm ra để ánh trăng có thể rọi vào.
“Bà nói nó nằm trong cái armadio,” Hyacinth thì thầm đáp lại. “Nó có thể là một cái tủ nhỏ có ngăn kéo. Hoặc có thể là cái tủ để quần áo. Hay - ” Ánh mắt cô chiếu vào một cái tủ cổ có nhiều ngăn. Nó có hình dạng kim tự tháp, bị nhét vào góc ở cuối phòng. Mặt gỗ có màu tối, bóng mượt, và nó được đặt trên ba cái chân khẳng khiu, để lại một khoảng trống khoảng hai feet bên dưới. “Nó đây rồi,” Hyacinth phấn khởi thì thầm. “Phải là nó.”
Cô đi ngang qua căn phòng trước khi Gareth có cơ hội di chuyển, và đến lúc anh đến chỗ cô, cô đã mở một ngăn tủ ra và đang lục lọi bên trong.
“Trống không,” cô nói, cau mày. Cô quỳ xuống và kéo ngăn dưới cùng ra. Cũng trống trơn. Cô nhìn lên Gareth và nói, “Anh có nghĩ ai đó đã dịch chuyển đồ vật của bà sau khi bà mất không?”
“Tôi cũng không biết,” anh nói. Anh giật nhẹ cửa tủ. Cũng hoàn toàn không có gì.
Hyacinth đứng lên, đặt hai tay lên hông khi cô quan sát cái tủ. “Tôi không thể hình dung nổi thứ gì khác....” Câu nói của cô rơi vào im lặng khi cô vuốt những ngón tay lên hoa văn chạm trổ gần chóp tủ.
“Có lẽ là cái bàn này,” Gareth đề xuất, bước đến cái bàn chỉ trong hai bước sải.
Nhưng Hyacinth đang lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy,” cô nói. “Bà sẽ không gọi cái bàn là một cái armadio. Nó phải là ascrivania.”
“Nó cũng có ngăn kéo mà.” Gareth làu bàu, kéo mở những cái ngăn mở để xét qua những đồ dùng bên trong.
“Cái này có gì đó đáng chú ý này,” Hyacinth thì thầm. “Trông nó có phong cách vùng Địa Trung Hải, anh có nghĩ vậy không?”
Gareth nhìn lên. “Đúng thật,” anh nói chậm rãi, đứng lên.
“Nếu bà đã mua nó từ Ý,” Hyacinth nói, đầu cô hơi nghiêng một bên khi cô nhìn cái tủ vẻ đánh giá, “hoặc nếu bà của bà đã mua nó trong lần đến thăm...”
“Thì chuyện bà biết trong đó có một ngăn bí mật hay không là rất có lí,” Gareth kết thúc câu nói giùm cô.
“Và,” Hyacinth nói, đôi mắt sáng lên vì hứng khởi, “chồng bà sẽ không biết.”
Gareth nhanh chóng đẩy cái bàn lại đúng vị trí và quay trở lại với cái tủ cổ. “Lùi lại,” anh chỉ đạo, nắm chặt cạnh tủ phía dưới để anh có thể kéo nó ra xa bức tường. Tuy nhiên, nó rất nặng, nặng hơn bề ngoài của nó rất nhiều, và anh chỉ có thể đẩy nó đi được vài inch, chỉ đủ xa để anh có thể luồn tay xuống lần tìm ở mặt sau.
“Anh có cảm thấy gì không?” Hyacinth thì thầm.
Anh lắc đầu. Anh không thể đưa tay vào xa hơn, thế là anh quỳ xuống và cố gắng lèn tay từ dưới lên để sờ đằng sau tủ.
“Có gì ở đó không?” Hyacinth hỏi.
Anh lại lắc đầu. “Không có gì hết. Tôi chỉ cần - ” Anh cứng đờ người khi những ngón tay anh chạm lướt qua một nhúm gỗ nổi nhỏ hình chữ nhật.
“Cái gì thế?” cô hỏi, cố gắng nhìn vào phía sau tủ.
“Tôi không chắc,” anh nói, rướn cánh tay thêm nửa inch. “Một kiểu tay cầm nào đó, có thể là một cần gạt.”
“Anh có thể di chuyển nó không?”
“Tôi đang cố đây,” anh gần như thở hổn hển. Tay nắm gần như ở ngoài tầm với của anh, và anh phải xoắn tay và vặn vẹo để nắm lấy nó giữa những ngón tay. Mép tủ đằng trước đang ấn sâu đến đau đớn vào những cơ bắp trên cánh tay anh, và đầu anh bị xoay qua một bên rất khó chịu, má anh áp sát vào cửa tủ.
Nhìn chung đó không phải là một tư thế duyên dáng.
“Nếu tôi làm thế này thì sao?” Hyacinth lèn người vào một bên tủ và trượt cánh tay vòng ra phía sau. Những ngón tay cô dễ dàng tìm thấy tay nắm.
Gareth buông ra ngay lập tức và rụt tay khỏi cái tủ.
“Đừng lo,” cô nói với chút cảm thông, “anh không thể nhét vừa cánh tay vào đây được. Chỗ này không được rộng lắm.”
“Tôi không quan tâm ai trong số chúng ta có thể với tới cần gạt,” anh nói.
“Anh không quan tâm à? Ồ.” Cô nhún vai. “Chà, tôi thì sẽ quan tâm đấy.”
“Tôi biết,” anh nói.
“Tất nhiên chuyện đó cũng chẳng quan trọng gì, nhưng - ”
“Cô có cảm thấy gì không?” anh ngắt lời cô.
Cô lắc đầu. “Nó có vẻ không nhúc nhích gì cả. Tôi đã thử kéo nó lên xuống, và ra hai bên.”
“Đẩy nó vào thử xem.”
“Thế cũng chẳng được. Trừ khi tôi - ” Hơi thở cô nghẹn lại.
“Sao?” Gareth hỏi ngay tức khắc.
Cô nhìn lên anh, đôi mắt cô sáng ngời, thậm chí trong ánh trăng mờ ảo. “Nó xoay. Và tôi cảm thấy có gì đó kêu đánh tách.”
“Ở đó có một ngăn kéo nào không? Cô có thể kéo nó ra không?”
Hyacinth lắc đầu, miệng cô mím lại tập trung khi cô di chuyển bàn tay dọc theo mặt sau tủ. Cô không thể tìm thấy bất cứ vết nứt hay lổ hổng nào. Cô từ từ hạ người xuống, cong gối lại cho đến khi bàn tay cô chạm tới mép dưới tủ. Và rồi cô nhìn xuống. Một mẩu giấy nhỏ đang nằm dưới sàn nhà.
“Lúc trước cái này có ở đây không?” cô hỏi. Nhưng câu nói của cô chỉ là phản xạ; cô biết nó không ở đó từ trước.
Gareth quỳ xuống bên cạnh cô. “Cái gì?”
“Cái này,” cô nói, mở mẩu giấy được gấp nhỏ bằng hai bàn tay run rẩy. “Tôi nghĩ nó rơi xuống khi tôi xoay cái tay nắm.” Vẫn còn đang bò lồm cồm, cô di chuyển ra khoảng hai feet để ánh trăng từ cửa sổ có thể rọi vào tờ giấy. Gareth bò tới bên cạnh cô, cơ thể anh ấm và cứng rắn và gần đến choáng ngợp khi cô vuốt thẳng tờ giấy giòn.
“Nó nói gì?” anh hỏi, hơi thở anh lả lướt trên cổ cô khi anh nghiêng người tới gần.
“T-tôi không chắc.” Cô chớp mắt, buộc đôi mắt phải tập trung vào những từ ngữ trong tờ giấy. Chữ viết trên đó rõ ràng là của Isabella, nhưng tờ giấy đã bị gập đi gập lại nhiều lần, khiến việc đọc trở nên khó khăn. “Nó là tiếng Ý. Tôi nghĩ nó có thể là một manh mối khác.”
Gareth lắc đầu. “Đúng là Isabella khi biến chuyện này thành một cuộc săn lùng mộng tưởng.”
“Vậy bà là người lắm mánh khóe sao?”
“Không, nhưng yêu thích các mánh khóe không chịu được.” Anh quay lại với cái tủ cổ. “Nó đây rồi,” anh nói tán thưởng.
“Ở đâu?” cô hỏi, di chuyển đến bên cạnh anh.
Anh nắm bàn tay cô và dẫn tới một vị trí ở mặt sau tủ. Một mẩu gỗ dường như đã hơi bị xoay chuyển, chỉ vừa đủ để một mẩu giấy nhỏ có thể trượt qua và bay là là xuống nền nhà.
“Cô có cảm thấy không?” anh thì thầm.
Cô gật đầu, và cô không dám chắc có phải cô đang ngỏ ý về mẩu gỗ, hay hơi nóng từ bàn tay anh trên tay cô. Da anh ấm, và hơi thô ráp, như thể anh thường không sử dụng găng tay. Nhưng đáng chú ý nhất là bàn tay anh thật rộng, bao phủ toàn bộ tay cô.
Hyacinth cảm giác như bị bao phủ, bị bàn tay anh nuốt trọn.
Và lạy Chúa, chỉ là tay anh thôi mà.
“Chúng ta nên đẩy cái này lại,” cô vội nói, hăm hở làm bất cứ điều gì để buộc tâm trí tập trung vào một việc khác. Rụt tay lại, cô với tới và kéo mẩu gỗ về lại vị trí ban đầu. Khó có ai lại có thể nhận thấy sự khác biệt ở mặt bên của cái tủ, nhất là vì ngăn chứa bí mật chưa hề bị phát hiện trong suốt hơn sáu mươi năm qua, nhưng dù như thế đi chăng nữa, sẽ thận trọng hơn nếu dựng lại hiện trường như lúc họ phát giác ra ngăn chứa đó.
Gareth gật đầu tán thành, rồi ra hiệu cho cô bước sang bên khi anh đẩy cái tủ lại sát vào vách tường. “Cô có tìm thấy điều gì có ích trong ghi chú đó không?” anh hỏi.
“Ghi chú? Ồ, cái ghi chú này,” cô nói, cảm thấy ngốc nghếch cùng cực. “Chưa. Tôi khó mà đọc được chỉ nhờ ánh sáng trăng. Anh nghĩ thắp một cây nến lên có được - ”
Cô ngừng lời. Cô phải ngừng thôi. Gareth đã bịt một bàn tay không thương xót lên miệng cô.
Mắt mở to, cô nhìn lên gương mặt anh. Anh đang giữ một ngón tay trên môi và dùng đầu ra hiệu về phía cửa.
Và rồi Hyacinth nghe thấy nó. Tiếng người di chuyển trong hành lang. “Cha anh?” cô thì thào, khi anh đã nhấc tay đi. Nhưng anh không nhìn cô.
Gareth đứng lên, và đi đến cánh cửa trên đôi chân cẩn trọng và không phát ra tiếng động. Anh áp tai vào lớp gỗ, và rồi, chỉ một giây sau, vội bước lùi lại, hất đầu về bên trái.
Hyacinth đến bên anh ngay lập tức, và trước khi cô biết được chuyện gì đang xảy ra, anh đã kéo cô qua một cánh cửa để vào một nơi đầy quần áo, có vẻ như là một cái tủ lớn. Không gian tối đen như mực, và không có chỗ để nhúc nhích qua lại. Hyacinth buộc phải lùi sát vào một thứ gì đó cảm giác như một bộ váy thêu kim tuyến, và Gareth buộc phải lùi sát vào người cô.
Cô không chắc mình biết làm thế nào để thở.
Môi anh tìm thấy tai cô, và cô cảm thấy hơn là nghe thấy, “Đừng nói gì.”
Cánh cửa phòng làm việc thông với hành lang mở ra đánh tách, và những tiếng bước chân nặng nề kêu lộp độp trên sàn nhà.
Hyacinth nín thở. Có phải là cha Gareth?
“Lạ thật,” cô nghe thấy một giọng nam nói. Nghe như nó phát ra từ hướng cửa sổ, và -
Ôi, không. Họ đã để những tấm rèm mở ra.
Hyacinth chụp lấy bàn tay Gareth và siết chặt, như thể sẽ bằng cách nào đó truyền được phát hiện của cô cho anh.
Người đang ở trong phòng bước một vài bước, rồi ngừng lại. Kinh hãi sẽ bị bắt, Hyacinth cẩn thận lùa tay ra sau, cố gắng dò dẫm chiều sâu của cái tủ còn được bao nhiêu. Bàn tay cô không chạm vào vách tủ, thế là cô ngọ nguậy giữa hai bộ váy và lèn người ra sau chúng, kéo nhẹ tay Gareth trước khi thả ra để anh cũng làm như cô. Chắc hẳn vẫn có thể thấy được bàn chân cô, vì chúng ló ra dưới gấu những bộ váy, nhưng chí ít thì bây giờ nếu có ai đó mở cửa tủ, mặt cô cũng không ở ngay tầm mắt người đó.
Hyacinth nghe thấy một cánh cửa mở ra và đóng lại, nhưng rồi tiếng bước chân lại di chuyển trên tấm thảm. Người đàn ông ở trong căn phòng rõ ràng vừa mới nhìn ghé qua phòng ngủ của nữ nam tước, căn phòng Gareth đã nói với cô là được thông với thư phòng nhỏ.
Hyacinth nuốt xuống đánh ực. Nếu người kia đã dành thời gian xem xét phòng ngủ, vậy thì cái tủ này sẽ là mục tiêu tiếp theo. Cô dựa vào sâu hơn, lỉnh ra sau cho đến khi vai cô đụng vào vách tủ. Gareth đang ở ngay sát bên cô, và rồi anh kéo cô vào người anh, ấn cô vào góc tủ trước khi dùng người anh bao phủ hết người cô.
Anh đang bảo vệ cho cô. Che cho cô để nếu cánh cửa tủ bị mở ra, sẽ chỉ có cơ thể anh bị thấy.
Hyacinth nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Nắm tủ đã bị lỏng và ọp ẹp, và nó kêu lạch cạch khi một bàn tay đáp lên đó.
Cô chụp lấy Gareth, nắm chặt mặt bên áo khoác anh. Anh đang ở gần, gần đến báo động, với lưng anh ép chặt vào cô đến mức cô thể cảm thấy toàn bộ chiều dài của anh, từ đầu gối cô lên đến vai.
Và tất cả mọi thứ ở khoảng giữa.
Cô bắt mình phải thở điều hòa và khẽ khàng. Có điều gì đó về vị trí của cô, cộng thêm điều gì đó về hoàn cảnh cô hiện tại - đó là một sự kết hợp giữa sự sợ hãi và cảm giác nhận biết, và sự kề cận nóng bỏng của cơ thể anh. Cô cảm thấy thật lạ lẫm, rối rắm, gần như cô đã bị đóng băng trong thời gian, sẵn sàng lơ lửng và trôi đi mất.
Cô có thôi thúc lạ lùng muốn áp sát anh hơn, muốn nâng hông cô về phía trước và bao lấy anh. Cô đang ở trong một cái tủ quần áo - một cái tủ quần áo của một người xa lạ trong đêm hôm khuya khoắt - vậy mà thậm chí khi cô đóng băng lại vì sợ hãi, cô vẫn không thể ngăn mình không cảm thấy một điều gì đó khác...điều gì đó còn mạnh mẽ hơn nỗi sợ. Đó là sự phấn khích, một sự hồi hộp, điều gì đó ngây ngất và mới mẻ khiến trái tim cô đập rộn rã và máu chảy dồn dập, và...
Và điều gì đó khác nữa. Điều gì đó mà cô chưa sẵn sàng nghiền ngẫm hay gọi tên.
Hyacinth cắn môi.
Nắm tủ xoay.
Môi cô há ra.
Cánh cửa mở.
Và rồi, thật kỳ diệu, nó đóng lại. Hyacinth cảm thấy mình gục vào vách tủ, cảm thấy Gareth gục vào người cô. Cô không chắc làm sao họ lại không bị phát hiện; có lẽ Gareth đã được những bộ phục trang che chắn kỹ lưỡng hơn cô nghĩ. Hoặc có lẽ ánh sáng quá yếu, hoặc người kia đã không nghĩ ra phải nhìn xuống để tìm những bàn chân bị ló ra dưới những bộ váy. Hoặc có lẽ ông ta bị bệnh mắt kém, hoặc có lẽ...
Hoặc có lẽ họ quá may mắn.
Họ chờ trong im lặng cho đến khi người đàn ông kia rời khỏi thư phòng, và rồi họ chờ thêm tròn năm phút nữa, chỉ để cho chắc ăn. Nhưng cuối cùng, Gareth bước đi chỗ khác, xô đẩy qua những bộ váy để đến cửa tủ. Hyacinth chờ ở vách tủ cho đến khi cô nghe thấy tiếng anh thì thầm, “Đi thôi.”
Cô yên lặng theo anh, rón rén đi trong căn nhà cho đến khi họ đến cánh cửa sổ với cái chốt bị hỏng. Gareth nhảy xuống trước cô, rồi đưa hai bàn tay ra để cô có thể giữ thăng bằng và kéo cánh cửa đóng lại trước khi nhảy xuống.
“Theo tôi,” Gareth nói, nắm lấy tay cô và kéo cô theo sau khi anh chạy qua những con phố của Mayfair. Hyacinth tập tễnh theo sau anh, và với mỗi bước chân một sợi gai sợ hãi đã khiến cô co rúm trong cái tủ đó lại được thay thế bởi sự hào hứng.
Niềm vui đến phấn khích.
Đến lúc họ tới được Đồi Hay, Hyacinth cảm giác như cô đang sắp sửa cười lên khanh khách, và cuối cùng, cô phải dậm gót chân vào lòng đường và nói, “Dừng lại đã! Tôi không thở được.”
Gareth ngừng theo, nhưng anh quay người lại với đôi mắt nghiêm nghị. “Tôi cần phải đưa cô về nhà,” anh nói.
“Tôi biết, tôi biết, tôi - ”
Mắt anh mở to. “Cô đang cười sao?”
“Không! Có. Ý tôi là” - cô mỉm cười không thể ngăn được - “có lẽ.”
“Cô là một người điên.”
Cô gật đầu, vẫn còn cười toe toét như một kẻ ngốc. “Tôi nghĩ thế.”
Anh quay sang nhắm vào cô, hai bàn tay chống trên hông. “Cô có lí trí không vậy? Chúng ta đã có thể bị bắt ngay tại đó. Đó là người hầu của cha tôi, và tin tôi đi, ông ta chưa từng sở hữu chút đầu óc hài hước nào. Nếu ông ta phát hiện ra chúng ta, cha tôi sẽ quẳng chúng ta vào tù, và anh trai của cô sẽ lôi chúng ta đến nhà thờ.”
“Tôi biết mà,” Hyacinth, cố gắng làm ra vẻ nghiêm trang một cách phù hợp.
Cô thất bại.
Thảm thương.
Cuối cùng, cô từ bỏ và nói, “Nhưng chẳng phải nó thật là vui sao?”
Trong một lúc cô không nghĩ anh sẽ trả lời. Trong một lúc dường như tất cả những gì anh có thể làm là đờ đẫn nhìn chằm chằm như một người đần độn. Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng anh, trầm và ngờ vực. “Vui?”
Cô gật đầu. “Ít nhất thì chỉ một chút thôi.” Cô mím chặt môi, cố gắng hạ khóe môi xuống. Bất cứ điều gì để giữ không cười phá lên.
“Cô điên rồi,” anh nói, trông vừa nghiêm nghị vừa sửng sốt vừa - Chúa cứu giúp cô - đáng yêu. “Cô hoàn toàn điên rồi,” anh nói. “Mọi người đã nói với tôi, nhưng tôi không thật sự tin - ”
“Có người nói với anh tôi bị điên à?” Hyacinth ngắt lời.
“Lập dị.”
“Ồ.” Cô chúm môi. “Ái chà, tôi cho là điều đó đúng.”
“Quá rắc rối không người đàn ông có lí trí nào muốn gánh.”
“Họ nói thế sao?” cô hỏi, bắt đầu cảm thấy ít giống được ca tụng.
“Tất cả những chuyện đó và còn hơn nữa,” anh xác nhận.
Hyacinth nghĩ về điều đó trong một lát, rồi chỉ nhún vai. “Thế đấy, họ chẳng có chút lí trí nào, bất kể người nào trong số họ.”
“Lạy Chúa lòng lành,” Gareth lầm bầm. “Cô nghe giống y như bà ngoại tôi.”
“Anh đã từng nói vậy rồi,” Hyacinth nói. Và rồi cô không thể cưỡng lại. Cô phải hỏi mới được. “Nhưng nói tôi nghe đi,” cô nói, nghiêng người tới một chút. “Thật lòng nhé. Chẳng phải anh cũng có chút phấn khích hay sao? Một khi nỗi sợ bị phát hiện không còn nữa và anh biết chúng ta sẽ không bị lần ra ấy? Chẳng phải,” cô hỏi, câu nói bật ra trong một tiếng thở dài, “có một chút tuyệt vời hay sao?”
Anh nhìn xuống cô, và có lẽ là do ánh trăng, hoặc có lẽ chỉ là do cô mơ mộng, nhưng cô nghĩ mình đã thấy điều gì đó chớp lên trong mắt anh. Điều gì đó dịu dàng, điều gì đó có chút bao dung.
“Một chút xíu,” anh nói. “Nhưng chỉ một chút xíu thôi đấy.”
Hyacinth mỉm cười. “Tôi biết anh không phải một kẻ bảo thủ mà.”
Anh nhìn xuống cô, với một vẻ chỉ có thể được gọi là bị làm cho phát cáu. Chưa từng có ai quy cho anh là một con người ù lì. “Một kẻ bảo thủ?” anh nói vẻ kinh tởm.
“Lạc hậu ấy.”
“Tôi biết ý cô là gì.”
“Thế sao anh còn phải hỏi?”
“Bởi vì cô, thưa Cô Bridgerton...”
Và thế là câu chuyện cứ tiếp diễn, suốt trên đường về nhà.