Ngáp….uể oải….uể oải.
Thuỷ Linh gật gù ngồi trong văn phòng ôm
tách sữa nóng trong tay, khăn quàng len đan tay to sụ quấn quanh cổ
nhưng thi thoảng vai cô vẫn run lên nhè nhẹ, chốc chốc lại liếc nhìn
đồng hồ treo tường đầy sốt ruột.
- Em không sao chứ?
Giọng nói quan tâm nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, cô lập cập ngước lên nhìn người đồng nghiệp lớn hơn mình vài tuổi lắc lắc đầu.
- Hôm nay lạnh lắm, chị sợ rằng đến trưa nhiệt độ cũng không tăng lên
được bao nhiêu đâu, em cũng chỉ còn hai tiết nữa trong tuần này hay là
nghỉ đi chị bù cho.
- Em…em không sao, chỉ là không chịu được lạnh thôi. Phiền…phiền chị quá…
Cô gượng cười, nhiệt độ hôm nay có lạnh hơn thật nhưng cũng ở mức 9-12°c
vậy mà cô cũng đã cảm thấy khó chịu nổi. Mọi người ở trong văn phòng
cũng vẫn cởi bỏ áo khoác được, chỉ có cô là vẫn mặc nguyên cả áo cả khăn mà vẫn lập cập. Lúc này cô bỗng thấy nhớ đến những khi Thanh Y vừa cười khúc khíc, vừa bỏ thêm than vào trong ấm lô đặt dưới chân ghế quý phi
lót lông thú mà cô hay lười biếng nằm nghe Hồng Y đọc sách hay Tử Y kể
chuyện nhân sỹ giang hồ. Phía ngoài cửa sổ giấy bồi những bông tuyết
trắng muốt nhẹ nhàng buông, cánh mai im lìm trong băng lặng lẽ nở
và….tiếng lưỡi kiếm sắc bén cắt qua không khí vun vút tựa gió xoáy.
- Thuỷ Linh? Em đang có thai, cứ thế này….không tốt cho đứa bé.
Người đồng nghiệp đặt tay lên vai cô siết nhẹ, ánh mắt ái ngại chuyển xuống
chiếc bụng hơi nhô nhô dưới lớp áo dầy. Cô hơi giật mình luyến tiếc rời
khỏi ký ức của mình, tay theo thói quen đặt trên bụng nhè nhẹ vuốt ve,
ánh mắt có chút nhạt nhoà.
- Hôm nay em có hẹn, chắc khi hết giờ học buổi sáng anh ấy sẽ đến.
Cô thật sự cần nói chuyện với Hoàng Minh, cô biết nếu không có sự giúp đỡ
của anh thì tương lai của mình sẽ rất khó khăn nhưng cô không thể. Cô
không thể làm cản trở tương lai của anh, cô biết anh thích mình, biết
anh là thật lòng nhưng cô không thể gọi hay coi một người đàn ông khác
là chồng mình, dù chỉ là đóng kịch cũng….không thể.
- Là chàng
thiếu uý đẹp trai hôm qua sao? Cậu ấy thật dễ thương nha, nếu có lỗi gì
thì em cũng nên bỏ qua, giận dỗi làm gì khi cả hai đã sắp làm cha và mẹ? Mà sao không thấy em nói gì, để mặc cho bọn họ nói những lời khó nghe
vậy?
Có thêm vài người nữa đến gần góp chuyện, đa phần là do tò
mò chứ không phải quan tâm như người nữ đồng nghiệp đã đề nghị dậy thay
cô.
- Có gì em cần phải nghe sao?
Cô lạnh nhạt liếc nhìn những người đang vây quanh mình nhưng bàn tay nhỏ vươn lên nắm nhẹ lấy bàn tay đặt trên vai mình.
- Chị lên lớp hộ em, nghỉ ngơi đợi chàng đến rước về dinh nhé.
Người đồng nghiệp hiểu ý khẽ cười, vỗ vỗ lên lưng bàn tay rồi cầm lấy quyển
giáo án trên mặt bàn cô, nháy mắt một cái rồi nhanh nhẹn bước ra khỏi
văn phòng.
Cửa kính mở ra rồi nhanh chóng đóng lại nhưng vẫn kịp để không khí lạnh lùa vào, cô rùng mình, chôn người sâu hơn trên chiếc
ghế, đeo lên tai chiếc headphone nho nhỏ lại tiếp tục lơ mơ mặc cho xung quanh xì xào những gì.
(Ivy: nhấp vào lick vừa nghe vừa đọc
đoạn này các nàng ná hi
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Unbreak-My-Heart-Toni-Braxton/ZWZB8A7Z.html )
…Don’t leave me in all this pain
Don’t leave me out in the rain
Come back and bring back my smile
Come and take these tears away
I need your arms to hold me now
The nights are so unkind
Bring back those nights when I held you beside me…
Đừng bỏ em với tất cả nỗi đau thương này,
Đừng bỏ em bên ngoài màn mưa thê lương
Trở về đem lại cho em nụ cười
Đến và mang đi những dòng lệ này đi
Em cần hơi ấm từ vòng tay của anh ngay lúc này.
Màn đêm sao thật tàn nhẫn,
Hãy đem trở về những đêm khi em có anh ở bên….
Làn mi chầm chậm khép lại theo từng nốt nhạc, trái tim cô giống như lời bài hát…tan vỡ theo những giọt lệ lặng lẽ rơi. Hàng đêm cô vẫn luôn đứng
nơi ban công nhà ngước nhìn lên vầng trăng trên cao kia, dù ở đâu cũng
vậy, trăng vẫn tròn, vẫn sáng và…vẫn say lòng như thế. Chỉ có người bên
cạnh giờ đây đã không còn, trước đây cô vẫn luôn nghĩ đến khi phải trở
về thì sẽ ra sao, cô vẫn sợ rằng rồi đây bên người Diệp của cô sẽ có
bóng dáng người phụ nữ khác, rồi đây tất cả những ôn nhu cùng sủng nịnh
ấy sẽ dành cho người khác nhưng bây giờ cô lại mong…mong thà rằng những
điều ấy thật sự xảy ra.
….Un-break my heart
Say you’ll love me again
Undo this hurt you caused
When you walked out the door
And walked out of my life
Un-cry these tears
I cried so many nights
Un-break my heart
My heart……
Đừng làm tan vỡ trái tim em,
Hãy nói yêu em một lần nữa.
Hãy xoá đi nỗi đau mà anh đã gây ra,
Khi anh bước qua cánh cửa
Và bước ra khỏi đời em.
Xoá tan đi những dòng lệ này,
Em đã khóc quá nhiều đêm
Đừng làm tan vỡ trái tim em,
Tim em…
Thà rằng ánh mắt ấy, đôi môi ấy, trái tim ấy dành cho người khác còn hơn là giờ đây băng lãnh lạnh lùng nằm một mình trong toà hoàng lăng buốt giá
ấy. Cô và hắn…cả hai giống như là một giấc mơ dài của nhau, một năm
không phải là nhiều nhưng trong khoảng thời gian một năm ấy cả hai đã
nếm trải mọi cung bậc cảm xúc dành cho cả một cuộc đời. Từ ngỡ ngàng hồi hộp đến yêu thương sâu đậm và rồi vụn vỡ chia ly, yêu một người là dành toàn tâm trí hướng về người ấy, yêu một người là vĩnh viễn không muốn
chia sẻ nhưng cô yêu hắn đến mức thà rằng chia sẻ, thà rằng không bao
giờ có được hắn nhưng biết rằng hắn vẫn đang sống còn hơn hắn là của một mình cô nhưng lại…
-…có kiếp sau, khi gặp chàng sẽ tìm ra em sao?
Tách…
Giọt nước mang theo hơi ấm rơi trên bề mặt chiếc nhẫn nơi ngón tay cô, tan
ra lan theo ngón tay rơi xuống. Cô biết rằng mình không thể cứ đắm chìm
mãi bên trong ảo tưởng của mình mãi như vậy nhưng…cô lại không thể dứt
ra, có biết có những người đã phát điên vì bị thất tình, nếu một ngày
nào đấy cô có trở thành như vậy cũng….không có gì lạ. Nếu như điên để có thể một lần nhìn thấy hình bóng người mình yêu, được sống lại những
phút giây ngọ ngào nhất, hạnh phúc nhất trong đời mình thì tại sao lại
không? Cô nhận được một số triệu chứng bất ổn của chính bản thân mình,
cô cũng biết Mirtazapine là gì, đó là một loại thuốc chống trầm cảm đa
vòng nhóm SSRI mà mẹ vẫn thường cho cô dùng gần đây nhưng… Nhìn viên
thuốc nhỏ trắng muốt đặt cạnh viên sắt tổng hợp mầu đỏ tươi cùng canxi
xanh dương nhàn nhạt, cô lại một lần nữa gạt bỏ nó ra.
- Em vẫn luôn có tật xấu bớt thuốc phải uống như vậy sao?
Headphone trong tay cô bị nhẹ nhàng lấy đi, giọng nói trầm ấm mang theo cả tiếng
cười vang lên bên cạnh. Không cần ngước lên nhìn cô cũng biết đấy là ai, cười nhẹ cô đành bất đắc dĩ nhặt lại viên thuốc trên mặt bàn mà mình đã gạt ra, cho cả ba viên thuốc vào miệng rồi uống một ngụm sữa thật to,
nhắm mắt nuốt hết xuống. Dù có vị sữa át đi nhưng mùi bao phim của viên
thuốc vẫn khiến cô nhăn nhó lợm giọng, mở ngăn kéo lấy ra hộp ômai nhón
lấy một viên cô mới hoàn toàn át đi được sự nôn nao khó chịu ấy.
- Bà xã của anh vậy mới ngoan chứ.
Hoàng Minh cười cười, vươn tay xoa mái tóc của cô rối tung lên. Thuỷ Linh
phụng phịu ngước lên nhìn anh, lúc này đã thay một bộ thường phục tối
mầu đứng bên cạnh chống tay vào bàn cười tươi rói với mình.
- Anh hôm nay không phải đi làm sao mà đến sớm vậy?
- Bà xã, em nhớ anh đến vậy à? Ôi cảm động quá, anh chỉ muốn đến sớm một
chút để ngắm em khi đang đứng trên bục giảng, ai ngờ…lại bắt được con
mèo lười đang giấu nớt thuốc đi.
Anh không hề có ý định buông tha, còn cố tình nhắc đến khiến cô có chút cảm giác xấu hổ của “kẻ bị bắt gian tại trận”.
- Linh tinh, em…là em không muốn uống nhiều loại cùng một lúc thôi, tác dụng của thuốc sẽ “oánh nhau” anh không biết sao? Ngốc!
Xấu hổ thì xấu hổ, vẫn cứ phải cãi lại cái đã.
- Ồ vậy à? Vậy bà xã bé nhỏ của anh khi uống thuốc với sữa có nghĩ đến chúng sẽ “oánh nhau”to trong bụng em không?
Hoàng Minh ái muội cúi sát xuống thì thầm bên tai khiến khuôn mặt khả ái đã
hồng lại càng thêm đỏ rực, đẩy vai anh ra xa giữ khoảng cách.
- Cán bộ, thỉnh tự trọng với nhân dân.
- A, không cần không cần. Nhân dân sắp tới sẽ được vùng lên làm chủ cán
bộ rồi nên…cán bộ đang luyện tập chịu bị ức hiếp dần cho quen.
“Cán bộ” vô cùng vô sỉ nhe nhởn cười hì hì với “nhân dân”, nghe anh nói vậy cô bỗng thấy ngại ngùng.
- Hoàng Minh, em…chúng mình có thể nói chuyện được không?
Hoàng Minh thoáng nhận thấy sự biến hoá trên nét mặt cô nhưng cũng không hỏi
thêm điều gì, anh cảm giác được đây là chuyện quan trọng. Vẫn tay thân
thiện với mấy người không có tiết đang ngồi tú tụm với nhau trong văn
phòng, anh vẫn vô cùng cẩn thận đỡ cô đi ra bên ngoài, thậm trí có hơi
quá khi kéo cô nép sát vào bên người mình để tránh đi cơn gió lạnh. Cô
hơi ngẩng lên nhìn anh, thở dài nho nhỏ, thật sự cô cũng không biết phải bắt đầu thế nào. Là do cô không dứt khoát ngay từ đầu, anh đã định ngày cưới gấp như vậy chắc chắn cũng đem chuyện nói rõ ràng với gia đình
anh, bây giờ cô từ chối thế này….
- Sao vậy? Có chuyện gì khó nói với anh sao?
Nụ cười trên môi anh vẫn luôn như vậy, toả sáng và ấm áp đến nỗi thu hút
tất cả mọi người đắm chìm vào bên trong….dĩ nhiên là cô cũng từng như
vậy, chỉ là hiện nay đã khác rồi.
- Em nghĩ….chuyện kết hôn của chúng ta…..
- Cẩn thận!
Hoàng Minh giật mình hét lên, vội đẩy cô ra phía sau mình che chở trước khi
chiếc xe BMW mầu trắng giống như bị điên, phóng từ ngoài mặt đường Hai
Bà Trưng tấp nập thẳng qua cổng trường, ngoạt lái sầm sập lao đến trước
hai người.
KÉTTTTTT!!!!….
Tiếng động chói tai của phanh
cùng bánh xe trượt như cào rách mặt đường, Thuỷ Linh theo bản năng sợ
hãi níu lấy cánh tay Hoàng Minh nhắm chặt mắt lại.
Rầm!
Cửa xe bị đạp văng ra khô khốc, tiếp theo là một luồng khí còn lạnh hơn cả
gió đông ập lại, thân người cao lớn trong bộ tây trang sáng mầu giống
như một cơn bão lao ra. Hoàng Minh sau giây phút tức giận do hành vi
điên khùng của chủ nhân chiếc xe, định tiến lên nắm lấy cổ áo hắn hỏi
tội bỗng khựng lại.
- Tránh!
Môi mỏng mím lại, giọng nói trầm thấp như rít qua từ kẽ răng. Đôi mắt băng giá đen thẫm lại giống
như muốn nứt ra bởi lửa giận, bàn tay nắm lại phát ra âm thanh răng rắc. Khuôn mặt tuấn lãnh băng giá ngay cả khi bị cả đám côn đồ bao vây đe
doạ, cả khi bình tĩnh chặt đi một bàn tay người khác cũng không đổi giờ
vặn vẹo kìm nén. Chiếc mặt nạ tĩnh lặng vỡ vụn để lộ ra cuồng nộ ngập
trời….
- Tiến sỹ Quân Thành, có chuyện gì hãy nói sau. Anh đang làm vợ chưa cưới của tôi sợ…
Hoàng Minh bất giác lùi lại phía sau, càng đem Thuỷ Linh che chở kỹ hơn nhưng không ngờ hành động này lại càng giống như đổ thêm dầu vào lửa…hay
chính xác hơn là những điều anh vừa nói đã châm ngòi cho trái bom đang
âm ỷ muốn phát nổ.
- Sợ? Còn biết sợ? Còn biết sợ mà dám đi làm vợ chưa cưới của người khác? Giỏi, nàng càng lúc càng giỏi!
Đôi mắt đen dài khép lại thành một khe hở hẹp giống như xuyên qua người
Hoàng Minh nhìn như thiêu đốt người đang núp sau lưng anh, người ngay
khi nghe thấy tiếng “Tránh!” đầu tiên của người đàn ông kia đã cứng đờ
lại, sau đó im lặng rồi cuối cùng thở dài ngao ngán.
- Hoàng Minh, anh không nên để em uống viên thuốc ấy….
- Thuốc?
Hoàng Minh chưa hết kinh ngạc cũng như chưa kịp hiểu hết những gì người đàn
ông kia nói thì đã bị câu này của cô làm càng thêm lú lẫn mà hỏi lại.
- Mẹ thật là….có lẽ em bị tác dụng phụ của Mirtazapine…
- Thuốc chống trầm cảm?
Giọng nói trầm thấp nguy hiểm rít lên bên cạnh nhưng biểu hiện của cô lại coi như không có gì, bàn tay run run đưa lên xoa xoa trán giống như rất mệt mỏi nói tiếp.
- Em đang xuất hiện huyễn thanh, có lẽ một lúc nữa sẽ là ảo giác…đưa em đến bệnh viện….
Hoàng Minh nghe thấy vậy lập tức đỡ lấy cô nhưng lại bị một bàn tay lạnh lẽo
nhanh như chớp đưa ra gạt phắt đi, Quân Thành không biết làm cách nào đã tiến đến xen vào giữa hai người. Ánh mắt trở lên lo lắng nhìn chằm chằm vào biểu hiện của cô, đôi mày anh tuấn nhíu chặt lại.
- Không cần em….
Cô vừa ngẩng lên, định gạt bàn tay đang đỡ lấy mình ra liền ngừng lời.
Khuôn mặt khả ái trắng bệch, đôi môi mấp máy nhưng không một lời nào
được thoát ra, giống như những điều cô muốn nói đều bị bóp nghẹn lại
trong lồng ngực, làm mi run rảy khép vào lại mở ra đông cứng ngước nhìn
người đang đỡ mình.
Sau đó….
Giống như một đoá hoa vươn ra khỏi băng giá, nở bừng đắm chìm trong tia nắng ấm áp, toả ra mùi hương dịu dàng hạnh phúc.
Hoàng Minh bất giác đưa tay lên nắm lấy ngực áo mình, giống như vậy sẽ làm
cho sự buốt nhói ở nơi ấy giảm bớt. Nụ cười tựa như mật ong, tựa như
hương hoa mùa hè ngọt ngào của cô, lần đầu tiên anh được thấy nhưng….nó
lại không dành cho anh.
-…. rất thật….
Cô vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, ngón tay vươn lên chạm vào điểm nhăn lại giao nhau
của hàng lông mày đen như vẽ, lướt dọc theo sống mũi cao thẳng tắp xuống đến đôi môi mỏng đang mím chặt.
-…..tướng công…ngay đến ảo ảnh của chàng cũng nghiêm nghị như vậy…
Tách.
Giọt nước từ làn mi men theo gò má lăn dài xuống khoé môi cong lên mềm mại,
cô lúc này tựa như một đoá hoa ướt đẫm sương mai trong nắng sớm, vừa
khiến người ta ngẩn ngơ trước vẻ đẹp mỏng manh lại vừa khiến người ta
phải đau lòng vì sự yếu đuối.
Thở dài…đôi mắt đen tối cũng theo
nụ cười trên môi cô tan ra, bàn tay với những ngón thon dài lành lạnh
phất nhẹ qua khoé mắt, đem theo giọt lệ nóng dời khỏi làn mi.
- Linh Nhi….là sự thật, ta là thật!
Hơi thở nam tính đem theo hương hàn mai một lần nữa lại vờn quanh cô, vòng
tay mạnh mẽ lại ôm siết lấy đem cô ôm chặt vào trong lòng.
- Không….là ảo giác, là ảo giác…em điên rồi, em điên rồi Diệp….em nhớ chàng đến phátfgi điên rồi….
Cô giống như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi mà lồng lên, bất chấp tất cả mà
đẩy Quân Thành ra vừa khóc vừa thét lên, loạng choạng xoay người chạy về phía văn phòng. Hoàng Minh mặc dù nghe cách xưng hô kỳ lạ có phần không hiểu, nhưng nhìn vào hành động của hai người thì biết, mối quan hệ của
bọn họ….
- Thuỷ Linh, em bình tĩnh.
Dù biết rằng cô
không thuộc về mình nhưng Hoàng Minh vẫn không thể khống chế nổi bản
thân mà hướng theo cô, lo lắng cho cô. Lúc hai người đàn ông chạy đến
được cửa văn phòng là lúc thấy cô đã loay hoay tìm được lọ thuốc trong
ngăn kéo, trong sự ngạc nhiên của rất nhiều người Quân Thành vô cùng tực nhiên tiến đến dùng một tay để ôm ghì cô lại, một tay đoạt lấy lọ thuốc trong tay cô. Vừa tức giận lại vừa xót xa, khuôn mặt tựa tượng thần
băng giá một lần nữa vùi vào trong làn tóc bồng bềnh hít vào mùi hương
ngọt nào của riền cô, thì thầm.
- Linh Nhi, là ta….là tướng công của nàng, là chồng của nàng, là Diệp Cô Thành bằng xương bằng thịt….Linh Nhi….
Giọng anh trầm thấp, da diết lại mòn mỏi, giống như đã chờ đợi quá lâu chỉ để có thể gọi tên cô, chờ đợi quá lâu để có thể nói những lời này với cô.
- Phải, em đã điên rồi….điên thật rồi mới cảm nhận được chàng chân thật đến như vậy…
Cô gục xuống vai anh thổn thức, đôi bàn tay nhỏ vòng qua vai rộng tham
luyến níu chặt lấy. Sợ rằng chỉ cần bàn tay buông lỏng anh sẽ giống như
giấc mộng hàng đêm của cô, biến mất.
-….Sáng nay có rượu sáng
nay say , ngày mai sầu đến ngày mai sầu…..ngày mai tỉnh lại chàng sẽ lại biến mất, vậy hãy để ngày mai khóc đi….có được không? Diệp…
Quân Thành thoáng cười nhẹ, môi mỏng hạ xuống bao phủ lấy hai cánh hoa mềm
mại khép vào mở ra như chêu như chọc, một lần nữa lại được nếm vị ngọt
trên đôi môi mình ngày đêm nhung nhớ…cô nói cô nhớ anh đến phát điên
không bằng nói rằng anh cũng như vậy ngay từ giây phút mở mắt ra sau vụ
tai nạn và phát hiện hơn 30 năm làm một vị thành chủ cao cao tại thượng, một cái thế ngoại cao nhân của mình hoá ra chỉ là một hồi mộng. Phát
hiện ra người con gái mình yêu đến gần như cuồng si cũng chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào đến mức khi tỉnh lại anh đã nghĩ mình phát
điên rồi nếu không còn được gặp cô nữa. Anh không chỉ là một bác sỹ mà
còn là một người lính đặc biệt, một sát thủ, một cỗ máy giết người hoàn
hảo với những hiểu biết về giải phẫu cơ thể của một tiến sỹ y khoa. Một
kẻ máu lạnh, lạnh từ trong ra ngoài, lạnh từ tim gan phế phủ đến lời nói hành động nhưng ngày hôm ấy đã phải đau đớn đến mức rơi lệ. Anh không
biết nếu như không thể bình tĩnh lại được thì mình sẽ ra sao, có lẽ sẽ
bị đưa đi điều trị rối loạn đa nhân cách….hoặc tệ hơn là tìm mọi cách để lấy những hình ảnh, những ký ức chân thật đến tan nát trái tim ấy ra
khỏi đầu mình. Anh trở nên sợ mỗi khi mệt mỏi, anh sợ rằng mình sẽ ngủ
và sẽ lại gặp cô, để ngày mai khi tỉnh lại nỗi đau ấy lại quấn lấy anh
mà dầy vò. Cho đến vài hôm sau, khi người của đội cứu hộ đem đến đồ cá
nhân của anh trong chuyến bay định mệnh ấy, anh đã chết lặng khi mở
chiếc hộp nhỏ ra và thấy hai chiếc nhẫn, hai chiếc nhẫn quen thuộc đến
mức từng hoa văn, từng đường trạm, từng vết xước trên ấy không cần kiểm
tra cũng nhớ rõ.
Chỉ khi ấy anh mới tin, tin rằng mình không bị
điên, tin rằng người con gái mình yêu là thật, cô không phải một giấc mơ nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng bọn họ….cách nhau cũng với một khoảng cách xa như vậy. Hai thế giới, không chỉ là khoảng cách gần một ngàn
năm mà còn là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Khi ấy anh đã hoàn toàn
từ bỏ, chưa từng có hi vọng, càng chưa từng có chờ mong cho đến khi bắt
gặp lại đôi mắt sắc lạnh tối đen của chính mình qua những nét chì phác
thảo….