Thuỷ Linh kinh ngạc nhìn người đàn ông cao ráo tuấn tú trong bộ quân
phục xanh lá mạ và có nụ cười tươi sáng đang vô cùng đương nhiên mà mói
với mình như vậy, như thể giữa hai người đang có cái gì đó rất…mờ ám.
Không để cho cô kịp suy nghĩ thêm, thậm trí vẻ kinh ngạc còn chưa kịp
biến mất anh đã ôm lấy vai xoay người cô lại hướng ra phía cửa. Tay còn
lại với lấy túi xách của cô trên bàn, vừa đi vừa nói, không to không nhỏ nhưng cũng đủ để cho toàn bộ giáo viên trong phòng hành chính nghe
thấy.
- Bà xã, giận anh thì làm ơn về nhà hẵng giận có được hay
không? Anh muốn đến xin lỗi bà xã về chuyện lần trước, bà xã không nói
gì đã bỏ anh mà đi như vậy bảo anh phải làm sao đây…
- Hoàng Minh!
Cô không thể nghe tiếp được nữa đẩy mạnh vai anh ra mà cao giọng, Hoàng
Minh ngay lập tức nắm lấy bàn tay cô vẻ mặt vô cùng đau khổ cùng hối
hận.
- Bà xã, là anh sai rồi! Anh không nên chọc giận em như
vậy, em cũng biết công việc của anh thế nào mà. Em đem con bỏ anh lại mà đi như vậy anh đau lòng lắm em có biết không? Đêm anh quên ăn, ngày anh quên ngủ, trái tim anh chỉ hướng về em và con…
- Dừng, anh đừng diễn trò nữa. Con của em không liên quan gì đến anh!
Cô cáu gắt hất tay anh ra, đừng đùa như vậy chứ. Dù có hay giỡn nhưng
không thể giỡn trước mặt đồng nghiệp của cô như vậy được, hơn nữa thái
độ của anh lại vô cùng kỳ quặc làm cho cô có cảm giác không được tốt
lắm, quả nhiên…
- Bà xã, em nỡ lòng nào nói lời tuyệt tình với
anh như vậy? Em muốn anh phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm mình đã gây
ra đây? Đó là công việc của anh, anh cũng không thể làm gì khác được.
Một tuần qua anh đã phải làm việc điên cuồng để hoàn thành tất cả khối
lượng công việc trong hai tháng, em xem, thậm trí đến cả quần áo cũng đã bốc mùi do không trở về nhà để thay được. Anh đã phải ngủ ở đội, ăn mì
gói cùng uống cafe cầm hơi, trong người anh lúc này không phải máu mà
toàn bộ đều là cafe cả đấy bà xã…
Hoàng Minh nhất định không
chịu thả tay cô ra, hai người cứ như vậy giằng co nhùng nhằng từ phòng
hành chính ra đến hành lang thu hút không ít người đến xem náo nhiệt.
- Quần áo anh bốc mùi liên quan gì đến em, anh cuồng công việc liên quan
gì đến em, nếu máu anh có là mầu xanh đi chăng nữa cũng chẳng liên quan
gì đến em hết. Buông ra!
Hoàng Minh đột nhiên bỏ đi vẻ mặt nhăn
nhó, trở lại với vẻ nghiêm túc có phần lạnh lùng của mình. Buông bàn tay nhỏ của cô ra nhưng lại nắm lấy vai gầy ép cô nhìn thẳng vào mình.
- Liên quan! Bởi vì chúng ta sẽ kết hôn vào tháng sau.
“Chúng ta sẽ thành thân vào 3 ngày sau!”….
“Chúng ta sẽ thành thân vào 3 ngày sau!”………
“Chúng ta sẽ thành thân vào…..3 ngày sau”………..
Từng từ, từng chữ đập vào tai cô vang vọng lại ong ong giống như ngày đó…tại Vạn Mai sơn trang, ai đó đã bá đạo tuyên bố rằng bọn họ sẽ thành thân
trong vòng 3 ngày nữa. Cũng thái độ cương quyết, cũng ngữ khí khẳng
định, cũng cường ngạnh giống như đây chỉ là thông báo cho cô biết mà
thôi còn muốn hay không thì điều đó cũng sẽ vẫn xảy ra. Chỉ khác
chăng….chỉ khác chăng người đàn ông trước mặt cô đây không mang theo vẻ
cuồng ngạo cùng đắc thắng khi nói những lời ấy. Cô dại ra nhìn Hoành
Minh, nhìn anh nhưng thực chất là nhìn xuyên qua không gian, qua thời
gian, qua ký ức trở về với ngày Diệp Cô Thành chính thức tìm được cách
trói buộc cô lại bên mình.
Đầu gối khuỵ xuống, nếu không nhờ đến Hoàng Minh đang nắm giữ chỉ sợ rằng cô cũng đã không thể đứng vững. Tầm mắt của cô nhoè đi, chỉ cảm thấy một đôi tay vòng lại ôm lấy mình sau
đó hơi ấm nóng phả lại thì thầm bên tai.
- Những điều anh nói đều là thật, em nên nghĩ cho đứa trẻ. Nó không thể được sinh ra mà không có cha, anh sẽ lo cho em, tin anh.
- Không…không thể, anh không thể làm như vậy….
Cô quay mặt, giấu đi đôi mắt mờ lệ nhưng cũng không còn đẩy anh ra nữa, cô thật sự không còn đủ sức. Hoàng Minh thở dài, để cô dựa vào trong ngực
mình đi ra bên ngoài nơi mình đỗ xe. Cẩn thận giúp cô ngồi vào ghế
trước, cài dây an toàn rồi mới vòng qua bên kia trở về ghế lái. Chầm
chậm cho xe chạy trong con phố đông đúc của khu trung tâm giờ tan tầm,
vươn tay sang cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn vẫn chưa được điều hoà trong xe
làm cho ấm lại được, từ tốn nói.
- Anh muốn chăm sóc cho em, điều đó không có gì là không thể được?
Cô nghiêng đầu nhìn dòng người vội vã đông đúc, cũng không rút tay mình
lại, mặc cho anh nắm lấy sưởi ấm giọng bình lặng pha chút mệt mỏi.
- Đừng thương hại, em biết anh là người tốt nhưng đây là chuyện cả đời anh làm ơn đừng đùa như vậy.
Kéttttt!
Xe bất ngờ quặt gấp đỗ vào phía lề đường khiến cô nghiêng ngả chao đảo,
kinh ngạc quay sang nhìn anh, hôm nay Hoàng Minh có gì đó rất lạ khiến
cô không thể hiểu nổi.
- Thuỷ Linh, em có gì đó khiến anh phải thương hại sao?
Hoàng Minh nghiêm túc nhìn cô hỏi.
- Không, nhưng…
- Em nghe rõ lời của anh nhé, anh không thương hại em! Anh cũng không hề
đùa, chưa từng đùa. Ngay từ thời còn học chung trường mỗi một lời của
anh nói với em đều là lời thật lòng, anh thích em là thật và bây giờ anh nghĩ rằng mình yêu em cũng là thật. Yêu môt người và muốn chăm sóc, che chở cho người ấy thì có gì là không thể được?
Anh nhìn cô, mỗi
một lời nói đều chắc chắn như đinh đóng vào cột. Trước đây hay cả bây
giờ anh vẫn luôn thích nói những điều nhố nhăng với cô nhưng cũng chưa
từng có bất kỳ hành động nào quá phận, lời nói tuy buồn cười lại giống
như lời kịch nhưng anh chưa một lần nói rằng yêu hay thích cô. Cũng chưa từng hứa sẽ hái sao trên trời chưa từng muốn sẽ cùng cô sống đến đầu
bạc răng long, chưa từng nói đến những hứa hẹn hay khiến cô hiểu nhầm
điều gì. Cô cũng không phủ nhận mình có từng thích anh, thích bởi vì anh là người đáng tin cậy, thích bởi vì anh làm cô cười vui vẻ, thích bởi
nụ cười tươi sáng ngập tràn tự tin, thích bởi vì anh là người đầu tiên
vươn tay ra chào đón cô khi mới nhập học. Cô đã từng níu lấy lưng áo
rộng ấy khi anh đưa cô về sau khi tan học, cô đã từng nắm lấy bàn tay ấy khi cả hai đi dạo dưới mưa, cô đã từng giống như trẻ con khóc lóc không muốn chia tay khi anh tốt nghiệp và lựa chọn học viện an ninh nhân dân. Cô đã từng buồn khi cả hai không còn gặp nhau vào mỗi buổi sáng trước
khi vào lớp và giờ ra chơi, cô đã từng nhớ đến anh khi đi trên con đường ngập lá của mùa thu nhưng đó mãi là thích…..chỉ là thích của những rung động thủa học trò.
- Minh, em…cũng đã từng thích anh….
Cô nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay mình, những ngón tay to và thô ráp
rám nắng không còn trắng trẻo mảnh khảnh như xưa lại càng toát ra vẻ đàn ông rắn rỏi.
-….nhưng thích không phải là yêu. Anh nghĩ cho mẹ
con em như vậy em rất cám ơn, chỉ có điều em không muốn mình phải mắc nợ anh anh như vậy. Nợ vật chất thì bao nhiêu cũng có thể trả được nhưng
món nợ tình cảm thì vĩnh viễn không thể anh ạ….
- Em cũng đã
từng thích? Anh chỉ cần như vậy vào lúc này, còn sau này…anh tin vào khả năng của mình, anh tin sẽ làm cho em yêu anh.
Hoàng Minh mỉm
cười, bàn tay khẽ siết lại. Anh chưa từng hi vọng cô sẽ dễ dàng chấp
nhận nhưng được biết rằng cô cũng có tình cảm với mình, dù là đã từng
cũng là quá đủ. Tình cảm cũng giống như một loại hạt giống, khi được
chăm sóc bằng trân thành và được tưới tắm bằng yêu thương nó sẽ đâm trồi nảy nở trở thành một gốc đại thụ cắm sâu trong lòng hai người.
- Em cũng tin vào năng lực và cách làm người của anh nhưng em lại càng
tin vào trái tim của mình hơn, có lẽ anh sẽ không tin nhưng đến lúc
chết….em cũng sẽ không yêu nổi một ai khác ngoài cha của đứa nhỏ này.
Cô nhẹ nhàng rút bàn tay của mình ra khỏi tay Hoàng Minh đặt lên bụng vỗ
về âu yếm, ánh mắt cô không tự chủ ánh lên chút hạnh phúc nhỏ nhoi rồi
sau đó vụt tắt trở về với sự ảm đạm. Chiếc nhẫn nơi ngón tay sáng lên
lấp lánh giống như minh chứng cho lời khẳng định ấy, như một vết cắt nhỏ nhưng sắc bén cứa vào lòng anh.
- Đừng nói trước điều gì vào
lúc này em ạ, quan trọng là tương lai của em và đứa bé. Em yên tâm, anh
sẽ chỉ là người chồng của em trên pháp luật cùng người cha trên danh
nghĩa mà thôi. Anh sẽ không làm gì quá phận nếu như em không đồng ý, nếu như em cảm thấy không thể tiếp nhận nổi thì….khi đứa nhỏ qua ba tuổi
chúng ta có thể ly hôn, còn từ bây giờ anh sẽ công khai theo đuổi em, bà xã bé nhỏ.
Nụ cười tươi sáng tự tin một lần nữa lại hiện ra
trên môi anh, như thách thức và khiêu chiến cô đi vào thử thách dành cho trái tim này. Cô cũng phải bật cười, đập nhẹ vào vai anh, lắc đầu nghĩ
thật không biết phải làm sao với người đang ông bướng bỉnh này. Cô cũng
biết anh nói đúng, xã hội hiện nay tuy không bài xích những bà mẹ đơn
thân nữa nhưng…cô là giáo viên, cô là người trực tiếp dậy dỗ và ảnh
hưởng đến nhân cách của những đứa trẻ đang ngồi dưới bục giảng kia. Tuy
cô không làm gì sai nhưng cô cũng không thể giải thích về đứa con của
mình được, nếu nói rằng chồng cô, tướng công của cô là Thiên Ngoại Phi
Tiên Diệp Cô Thành và đứa trẻ là của một nhân vật trong tiểu thuyết. Ai
tin? Ai sẽ tin đây? Trời biết, đất biết, cô và Diệp của cô biết, người
của toàn bộ Hạo Long quốc biết nhưng….có ai biết Hạo Long quốc ở đâu
không?
Những ngón tay nhỏ nhắn lơ đãng xoay xoay chiếc nhẫn nơi
ngón tay áp út không chú ý đến chiếc BMW trắng bên cạnh cũng đang dừng
đèn đỏ, người đàn ông nơi ghế lái mệt mỏi chống khửu tay lên cửa luồn
những ngón tay thon dài vào trong mái tóc ngắn với những sợi mềm mại.
Không biết anh ta đang chăm chú nhìn vào thứ gì trong tay còn lại, đến
nỗi đèn xanh cũng không để ý khiến những chiếc xe phía sau liên tục bấm
còi giục giã. Cô thoáng nhìn qua gương chiếu hậu nhưng cũng chỉ nhìn
thấy chiếc xe trắng ấy bắt đầu ngoặt về con đường bên phải, hướng về
phía bệnh viện S.
-…ven Hồ Tây hay em muốn đến quán Ý?
Hoàng Minh lại nắm lấy tay cô, kéo về phía mình nghiêng đầu nhìn cô cười hỏi.
- Em gần đây không ăn được đồ ngấy….ưhm…
Vừa nghĩ đến mùi vị có phần hơi nồng của pizza với Mozzarella, spastag hay
spaghetti có nhiều phomai Parmesan mình vẫn thích lập tức vị chua trong
họng lại chực trào lên. Cô vội ôm lấy miệng và hạ bớt cửa kính xuống để
không khí lạnh bên ngoài lùa vào, xua đi cảm giác khó chịu đang lửng lơ
nơi lồng ngực.
- Em không sao chứ?
Hoàng Minh dừng xe,
vừa nhíu mày đánh giá vừa đưa cho cô chai nước suối đã mở sẵn nắp. Thuỷ
Linh nhận lấy, uống một ngụm nhỏ rồi lắc đầu.
- Không sao, chỉ là nôn nghén thôi.
- Con à, con thật là hư quá đi. Con làm mẹ mệt như vậy không phải con
cũng sẽ bị đói rồi sao? Papa định ghi nợ để sau này con lớn sẽ hỏi tội
nhưng nghĩ đến con hiện giờ đang bị đói papa sẽ tha cho lần này, nếu còn lần sau nữa papa sẽ tét vào cái mông nho nhỏ của con đấy nghe chưa?
Anh lấy bộ mặt tức giận trừng mắt nhe răng nhìn vào bụng cô, còn thật sự
giơ giơ tay lên giống như đang đe doạ. Hành động trẻ con này của anh lại khiến cô phải bật cười, lập tức quên đi sự khó chịu trong người mà trải qua một buổi tối có chút thoải mái kể từ khi trở về đã không có được.
23h 15′….
Dưới chân khu nhà chung cư, Hoàng Minh lặng lẽ nhìn những đường nét của
khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra mờ ảo dưới thứ ánh sáng mờ mịt trong xe. Khi
làn mi cong vút ấy khép chặt, anh lại có cảm giác cô trở về như thủa
ngày xưa. Hồn nhiên, đánh yêu và quẩn quanh nhũng nhẽo với anh mỗi khi
có thể. Khi ấy cô cũng thường hay ngủ gật thế này, khi gục trên bàn học, khi tựa vào vai anh trong góc nhỏ của thư viện trường, khi là lúc họp
đoàn, khi là đi xem phim. Cô luôn như vậy, luôn yên tâm giao mình cho
đôi vai của anh nâng đỡ nhưng…. lần này cô lại thu mình lại, tựa đầu vào cửa kính xe phía bên kia. Đôi mắt anh trượt xuống ngón áp út nhỏ xinh
của cô, nơi chiếc nhẫn vàng tinh sảo ánh lên tía sáng lạnh lẽo của riêng mình. Anh nhớ như in cảm giác cực kỳ không tốt của mình khi nhìn thấy
nó, cùng chiếc trâm bạch ngọc nổi bật lên giữa những thứ trang sức kỳ lạ thu lại từ trên người cô. Những thứ kia cũng là trâm vàng, nhẫn ngọc,
cũng tinh sảo cầu kỳ, cũng đều là đồ thủ công được chế tác từ những bàn
tay vô cùng tài hoa cùng những chất liệu quý giá nhất. Đơn giản chỉ là
những bông hoa mai cài tóc nho nhỏ nhưng lại được đánh bằng thứ bạc được pha trộn theo một tỷ lệ đặc biệt để mỗi cánh hoa đều có thể mỏng manh
đến trong suốt nếu như đặt trước nguồn sáng nào đó. Nhuỵ hoa là dùng
những sợi vàng cùng chấm bạc li ti kết thành, đài cùng lá hoa là dùng
ngọc phỉ thuý thiên nhiên tạo thành với những đường gân, nếp cuốn mềm
mại như thật. Trân châu điểm trên tóc cũng là loại trân châu tự nhiên
không cần mài dũa mà vẫn tròn trịa mười hạt như cả mười, tuy một hạt có
thể là bình thường nhưng mấy chục hạt châu tự nhiên đều nhau như vậy lại là một chuyện khác hẳn. Một đôi vòng ngọc trên cổ tay cũng là loại
dương chi bạch ngọc lâu năm trong suốt không một chút tạp mầu, đặt trong bóng tối sẽ tự động phát ra một thứ ánh sáng nhẹ nhàng dìu dịu. Là loại ngọc vô cùng trân quý, đến nay chỉ có thể tìm thấy trong viện bảo tàng
hay trong những bộ sưu tập riêng của các nhà tài phiệt tư bản. Thậm trí
đến ngay cả trên đôi giầy vải, hay còn gọi là hài gấm thêu bằng chỉ bạc
nàng đi trên chân mỗi bên cũng đính đến hai viên ngọc dạ minh châu.
Những thứ quý giá và sa sỉ như vậy bất kỳ ai có cũng sẽ cất trong gét
bạc của ngân hàng và không dám mang ra dùng tuỳ tiện còn cô thì lại dùng để cài tóc, đeo tay, và….đi dưới chân. Với sự hiểu biết về cô và gia
đình cô thì không thể nào phô trương đến như vậy, thậm trí đến ngay cả
trên cúc áo cũng được khắc một loại dấu hiệu đặc biệt, một đám mây trắng và một ký tự hán theo lối chữ triện khi được dịch ra nó có nghĩa là
“Diệp”, đó là tên cũng có thể là họ của một ai đó. Anh đoán đó là tên
bởi trong lòng chiếc nhẫn cô đang đeo trên tay cũng có hai chữ “Diệp” và “Linh” lồng vào nhau, chắc hẳn người đàn ông ấy cũng vô yêu cô, chăm
sóc cô rất cẩn thận nhưng vì sao lại để cô ở trong tình trạng kỳ lại như vậy? Anh cũng đã cho người điều tra về những gia tộc lớn với khả năng
tài chính hùng mạnh cũng như sự quy mô về thế lực nhưng thật đáng tiếc
không hề có kết quả, còn về phía Thuỷ Linh thì cô nhất định không chịu
nói.
Thở dài…
Hoàng minh bước vòng qua mở cửa xe rồi tần ngần nhìn cô đang say ngủ, bàn tay to vươn ra gạt đi những sợi tóc phủ
xuống gò mà, đầu ngón tay khi lướt qua khoé mắt cô liền thấy giọt nước
vẫn còn nóng hổi chưa kịp rơi xuống. Như cảm nhận được có người chạm vào mình, cô hơi nghiêng người để tựa hẳn vào trong lòng anh. Đầu nhỏ dụi
dụi tìm kiếm vị trí đễ chịu nơi hõm vai sau đó yên ổn tựa vào, tay cũng
không quên nắm chặt lấy ngực áo anh không buông. Bất đắc dĩ Hoàng Minh
đành phải cúi hẳn người xuống, luồn tay qua đôi chân thon bế cô lên.
Giống như đã rất quen thuộc, cô không có giật mình mà thức giấc chỉ ậm ừ nho nhỏ trong họng sau đó vòng tay qua ôm lấy lưng anh.
Hoàng
Minh mặt mũi tuy vẫn bình thường, hơi có phần nghiêm khắc nhưng vành tai lại đỏ bừng lên khi đi ngang qua phòng bảo vệ, bị mấy người ở đó nhìn
chằm chằm . Cũng may hiện nay anh vẫn mặc cảnh phục, bằng không…chỉ sợ
họ sẽ đi theo đằng sau từng bước để xem nhất cử nhất động của anh mất,
chỉ có ai đó trong lòng anh bất chấp ánh mắt của bao nhiêu người vẫn cứ
thật êm đẹp mà ngủ. Đứng đợi thang máy chưa đến một phút mà anh có cảm
giác như là hàng thế kỷ đã trôi qua, tiếng “tinh” nhẹ nhành báo hiệu
thang máy đã xuống đến nơi lúc này đột nhiên lại giống như tiếng chuông
siêu thoát vậy. Nhưng anh chưa kịp thở phào, thang máy đã mở ra, người
phụ nữ trung tuổi từ bên trong vừa ngẩng đầu lên định bước ra lập tức
khựng lại nhìn chằm chằm vào anh cũng như Thuỷ Linh trong tay anh. Đôi
mày bà nhíu lại, thậm trí còn không thèm nói lấy một câu hay liếc thêm
một cái, túi rác đen thui trong tay bay thẳng vào đầu Hoàng Minh với một tốc độ mà vận động viên ném tạ cũng phải kính nể. Ngay cả những nhân
viên bảo vệ cũng phải rớt hết cả cằm, không ngờ người phụ nữ có bề ngoài nhỏ nhắn này lại có thể làm như vậy. Rau với vỏ trứng và túi nilon đựng thực phẩm như bươm bướm bay đầy sảnh còn bà Bích Thuỷ mặc bộ pizama vẫn trong tư thế quẳng…à là ném rác thẳng tay thì như “thiên nữ tán hoa”
trong truyền thuyết, “Thiên nữ” sau khi “tán hoa” song lập tức biến thân thành siêu cấp la sát thét lên lanh lảnh.
- Thằng kia! Thằng ranh con biến thái này, mày làm gì con tao hả?