- Tôi chỉ đùa chút thôi, anh cũng biết đấy, nằm lâu một chỗ rất là nhàm chán a….
Thuỷ Linh quay trở lại với vẻ nhàm chán uể oải của mọi khi, cười đến loan
thần khiến cho Trần Lâm dù biết rằng mình đang bị đùa cợt cũng không thể nói được điều gì, đành phải hùa theo cười vặn vẹo.
-…chúng ta
nói đến đâu rồi nhỉ? À, tập đoàn của các anh là tập đoàn lấy nhân đạo
làm đầu nhỉ. Vậy sao không nhân đạo với đối tượng là tôi đây trước đi?
3% nói thật cũng là một con số khá lớn nhưng….cái giá để có được sự
thành công nó còn lớn hơn nhiều, vậy nên 7% nghe thì có vẻ thích hợp
hơn. Và hãy nhớ, là 7% trên tổng doanh thu, ko phải là tính riêng lợi
nhuận.
Cô vẫn giữ thái độ cùng lời nói không nhanh không chậm
của mình mang theo một vẻ trào phúng, lại có cả sự lạnh lùng. Đối với
những kẻ giả nhân giả nghĩa thế này, cô tuyệt đối sẽ không lưu tình.
- Bẩy phần trăm trên tổng doanh thu? Như vậy có phải là hơi quá rồi không?
Trần Lâm nhíu mày, trở về với sự nghiêm túc nhìn cô.
- Quá sao? Nếu quá thi tôi nên đòi 10% kìa, dù sao không có tôi thì cũng sẽ không có cái dự án hay nghiên cứu nào hết mà.
Cô mỉm cười híp mắt lại vô cùng vui vẻ khiến cho ai đó cảm thấy vô vùng
chướng mắt hừ lạnh một tiếng, Thuỷ Linh lại càng giống như không quan
tâm đến cô ta hơn.
- Tại sao ta không xem xét lại ở mức 5 nhỉ,
cô còn có thêm ưu đãi khi trở thành cổ đông của tập đoàn nữa. Với một
người phụ nữ thông minh, tôi nghĩ cô sẽ hiểu đâu là giới hạn.
Trần Lâm nhếch khoé môi cười nhạt, mới đầu anh ta nghĩ rằng với một giáo
viên thì cuộc thương lượng sẽ vô cùng đơn giản, ai ngờ…người phụ nữ này
lại tham lam như vậy.
- Hiểu, tôi đương nhiên hiểu. Để trở thành cổ đông đương nhiên phải mua cổ phiếu có phải không? Và để mua được cổ
phiếu của tập đoàn các anh tôi sẽ phải bỏ ra chính số phần trăm lợi
nhuận mình có được, để xem nào….
Thuỷ Linh khẽ nhíu mi lẩm nhẩm, đủ để cho tất cả mọi người cùng nghe thấy.
-…ồ, sẽ là một con số không hề nhỏ. Số lượng cổ phiếu đc bán ra nhiều như
vậy đương nhiên giá cổ phiếu sẽ tăng, tiền lợi tức của tôi sẽ lại tiếp
tục rót vào đấy, thật là….một mũi tên bắn trúng rất nhiều con thỏ đấy
luật sư Trần Lâm.
Yên Chi ở bên cạnh lúc này đã không thể cười
nổi trước sự việc trở nên nghiêm túc một cách quá nhanh chóng như vậy,
miệng nhỏ không thể kìm nổi mà bật thốt lên.
- Vậy không phải sẽ càng lúc càng được lợi hay sao?
Trần Lâm vừa mới gật nhẹ đầu, chưa kịp nói thì lại một lần nữa bị ngắt lời.
- Lợi, đương nhiên phải lợi rồi nhưng vấn đề là lợi cho ai kìa.
Nghe Thuỷ Linh nói vậy, luật sư trần lập tức biến sắc.
- Xin cô đừng hiểu lầm, dĩ nhiên chúng tôi bao giờ cũng nghĩ đến lợi ích của người dân là đầu tiên.
- Vậy sao? Thử làm một bài toán chung xem nhé, số lợi nhuận mà tôi được
hưởng sẽ trực tiếp được quy đổi ra cổ phiếu. Tức là tiền của các người
sẽ được chuyển từ túi bên trái sang túi bên phải còn tôi thì sẽ nhận
được một mớ giấy chứng nhận. Cổ phiếu của các người lại được mua vào
tăng độ biến như vậy chắc chắn sẽ khiến giá trên sàn giao dịch tăng vọt, như vậy vô hình chung tôi chính là trở thành kẻ thúc đẩy giá trị cổ
phiếu cho các người lên rồi. Trong khi đó, tôi vẫn phải cống hiến cho
“công cuộc nhân đạo” kiêm đòn bẩy kinh tế và tấm bình phong cho mọi hoạt động giao dịch chắc chắn chỉ cơ lợi cho các người nhưng mà thứ tôi nhận được chỉ là một tài khoản mình không bao giờ được phép rút. Chậc, nếu
là như vậy thì…tôi phải xem xét lại hai chữ “nhân đạo” mà các người luôn đề cao đấy.
- Cô…
Trần Lâm cứng họng, không ngờ kế sách tưởng như kín kẽ vừa mới nảy ra trong đầu lại bị bóc mẽ một cách không
thương tiếc như vậy. Bất ngờ hơn, một luật sư kinh tế lão luyện như anh
ta lại bị một nữ giáo viên dậy mỹ thuật nhìn thấu. Đây là trách kinh
nghiệm thực tiễn của bản thân chưa đủ hay là trách anh ta đã quá khinh
địch đây. Quả thật, có mấy ai ngờ đến một cô gái dùng thuật ngữ kinh tế
chuyên môn còn chưa chuẩn lại có thể đơn giản vạch trần một luật sư đây? Sau giây phút bối rối, vừa định nói thêm thì cô gái khoác áo thực tập
sinh bên cạnh đã đưa tay ra cản lời, nụ cười trên khoé môi khắc sâu, cằm ngẩng cao đầy kiêu ngạo nhìn Thuỷ Linh.
- Được, 7% trên tổng doanh thu…nhưng, tôi có thêm một điều kiện nữa.
Thuỷ Linh lúc này mới liếc nhìn sang cô ta, nhướn mày thay cho câu hỏi.
- Tôi là Anna Phùng, con gái duy nhất của chủ tịch hội đồng quản trị tập
đoàn Khai Sáng. Hay nói một cách khác tôi mới chính là người đại diện
cho tập đoàn, vì vậy lời nói của tôi là quyết định ở đây.
- Ra là thiên kim đại tiểu thư, thẳng thắn lắm. Được, còn có yêu cầu gì nữa mời nói luôn.
Đối với vẻ kiêu kỳ ngạo mạn của cô ta, Thuỷ Linh không muốn để tâm cứ nhàn nhạt mà trả lời.
- Thêm một triệu mỹ kim nữa để cô “biến mất” trong vòng 3 năm.
Lạch cạch.
Chiếc dĩa trong tay Yên Chi rơi thẳng xuống mặt bàn kính gây ra tiếng động
duy nhất trong phòng bệnh im phăng phắc, ngay cả luật sư Trần Lâm cùng
hai vệ sỹ phía sau cũng trợn tròn mắt nhưng theo kinh nghiệm nghề nghiệp đành phải nén lại mà im lặng.
- Lý do?
Thuỷ Linh là người duy nhất vẫn bình thản, chỉ có giọng nói hơi lộ ra chút…hứng thú.
- Không có lý do gì hết, tôi muốn giữ bí mật chương trình này.
Mặc dù nói vậy nhưng không hiểu sao gò má cô gái có chút hồng hồng, ánh mắt cũng trở nên long lanh hơn, nhẹ cúi đầu chứ ko còn kiêu ngạo như vừa
nãy.
- Ai nha, quả thật là một người con có hiếu, thật biết nghĩ cho cha mình ghê. Chỉ có điều….tôi từ chối…
- Cô từ chối một triệu mỹ kim?
Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Khai Sáng cùng mọi người một lần nữa lại kinh ngạc đồng loạt thốt lên.
- Phải, tôi từ chối bởi….lý do quá nhạt nhẽo. Nếu tôi ký hợp đồng với tập đoàn của cô thì bảo mật chính là một phần của nó rồi, nên một triệu mỹ
kim này tôi không thể nhận khi chưa biết nguyên nhân.
Cô nhún vai thở dài làm như là tiếc lắm vậy.
- Cô…được, một triệu mỹ kim đó là để cô không được liên lạc với bất cứ ai ở bên ngoài, đặc biệt là tiến sỹ Quân Thành. Thầy ấy có liên quan đến
một số tổ chức phi chính phủ và quốc tế, tôi không muốn thông tin rò rỉ
ra ngoài.
Anna Phùng lúc này mặt ko đổi sắc, tim không loạn nhịp nói hết một hơi. Nếu như những ngón tay nhỏ không nắm chặt vạt áo đến
thành vết thì Thuỷ Linh chắc cũng tin phần nào vào lời nói của cô ta,
chỉ có điều đời không bao giờ có chữ nếu.
- À…quả thực vấn đề này cũng đáng để suy nghĩ đấy nhỉ…chỉ là…có một triệu thôi sao?…
Thuỷ Linh lại một lần nữa không để ý đến những người khác mà lẩm bẩm, ánh
mắt của Trần Lâm thoáng có tia hèn mọn còn Anna Phùng lại ngập tràn sự
khinh thị, Yên Chi thì là không hiểu mà thắc mắc.
- Không phải sang tuần là cưới rồi sao? Anh rể như vậy, muốn không liên lạc thì sợ rằng….xoẹt.
Bàn tay đưa lên chặn ngang họng làm cử chỉ cắt cổ sau đó rùng mình một cái, Yên Chi nhìn chị mình với anh mắt hiện rõ ba chữ “thực, đáng, thương”!
- Lòng tham của con người quả thật là vô đáy, nhưng không sao, như vậy
lại chính là dễ trao đổi hơn. Giá cuối cùng là một triệu rưỡi mỹ kim để
cô cắt dứt toàn bộ quan hệ với tiến sỹ Quân Thành, đương nhiên tôi sẽ
trả bằng tiền mặt và sẽ giúp cô bảo đảm sự an toàn lẫn bảo mật.
Anna Phùng đã bỏ đi bộ mặt đài các nhu mì của mình, thay vào đó là một vẻ
khinh miệt nhìn xuống Thuỷ Linh. Giống như một nàng công chúa đang nhìn
xuống một kẻ khất cái ở dưới chân mình, chờ đợi được bố thí.
- Phải, lòng tham con người quả là vô đáy luôn thèm muốn thứ không thuộc về mình.
Thuỷ Linh tựa người trên ghế, bàn tay chống cằm ôm lấy một bên má nhìn xoáy
vào cô gái ngồi đối diện mình, đôi mắt to mơ màng sắc lại, từng lời nói
mang theo quyền uy cùng sự phán xét dõi vào tận tâm can của kẻ khác. Rõ
ràng vừa rồi cô còn một vẻ cợt nhả cùng lười biếng vậy mà giây phút này
lại trở nên bén nhọn và thâm trầm đến mức khó dò, khiến cho ngay cả Trần Lâm cũng phải giật mình. Vì lý do nghề nghiệp anh ta đã từng tiếp xúc
với không biết bao nhiêu loại người, và người phụ nữ tưởng như vô hại
giản đơn lúc ban đầu bây giờ bắt đầu bộc lộ ra những chiếc gai của mình. Cô ta không chỉ là một kẻ thông minh đơn thuần mà còn biết khéo léo
giấu nó đi sau vẻ ngờ nghệch, không những là để đùa cợt người khác mà
còn để lừa người ta đi vào chỗ mất cảnh giác mà lộ ra nhược điểm cũng
như suy nghĩ. Nhìn nụ cười sâu sắc trên đôi môi đầy đặn kia, anh ta bỗng hiểu ra, đây mới chính là mục đích của người phụ nữ này. Cô ta sử dụng
việc trao đổi về dự án cũng như thoả thuận lợi nhuận khiến mọi người
nghĩ rằng mình là một kẻ tham lam dễ lợi dụ để ép cho cô tiểu thư của
tập đoàn Khai Sáng trở nên sốt ruột đến mức đưa ra thoả thuận cuối cùng, thoả thuận đã cho biết ý định thật sự của Anna.
- Chỉ cần tôi muốn là sẽ được, bất kể đó là gì.
Anna Phùng bướng bỉnh nhưg dường như là để tự trấn an mình trước vẻ tự tin đến là đương nhiên của Thuỷ Linh.
- Vậy thứ cô muốn là gì? Là vị tiến sỹ y khoa tài năng, là người đàn ông
anh tuấn lạnh lùng, là một trái tim tràn đầy băng giá hay chỉ là để thoả mãi cái cảm giác đoạt được thứ mà mình muốn?
Cô vẫn giữ nụ cười trên môi, từng lời chậm rãi như đóng đinh vào tai, khiến Anna vừa thấy chột dạ lại vừa thấy vô cùng khó chịu.
- Cô có qua tự tin không vậy? Xét theo bối cảnh, gia thế, tôi với cô
khoảng cách chính là như trời với đất lại chưa kể đến tuổi trẻ, sức khoẻ và ngoại hình. Bất kể ai cũng đều thấy được giữa tôi và cô ai mới là
người có tiền đồ hơn, nếu không có đứa bé trong bụng cô nghĩ khả năng
của mình sẽ là bao nhiêu?
Anna khinh thường cười lạnh, lấy lại được vẻ tự tôn của chính mình.
- Vậy ngoài những thứ ấy thì bản thân cô còn có gì?
Thuỷ Linh không chút nao núng hỏi lại làm cô ta nghi hoặc.
- Ý cô là gì?
- Không hiểu sao? Những thứ cô vừa nói đến đều là vật chất từ người cha
giầu có của cô mang đến, còn cô? Cô có được điều gì của riêng bản thân
mình chưa?
Trần Lâm thấy nụ cười thường trực trên môi tiểu thư
nhà mình đã bị xoá sạch lập tức biết có điều không ổn, lập tức lên tiếng giải vây.
- Cô Tiêu cứ nói đùa, những thứ gì của chủ tịch đương nhiên thì tất cả đều là của con gái ông. Vấn đề này là không còn gì để
bàn cãi nữa, chúng ta quay lại chuyện về dự án được chứ?
- À, cũng đúng.
Thuỷ Linh cười cười dời mắt khỏi khuôn mặt trắng bệch của Anna Phùng trở về
trên tập hồ sơ trên bàn, bàn tay nhợt nhạt vươn ra cầm lấy đưa cho Yêu
Chi ở bên cạnh.
- Được rồi, tài liệu nay để lại chỗ tôi đọc đi, sẽ trả lời các người sau nhé. Tạm biệt, đi ra nhớ đóng cửa lại giùm!
Cô phe phẩy tay trực tiếp hạ lệch đuổi người, mặc kệ sắc mặt như nuốt phải ruồi phải gián của bọn họ.
Yên Chi nhíu mày nhìn đôi mắt giáo hoảnh của của hai tên vệ sỹ đi phía sau
lúc đóng lại cửa phòng tiễn chân bọn họ, trong lòng bỗng dâng lên một
nỗi bất an khó lường.
- Chị, những kẻ này lòng dạ khó lường
không nên làm chúng mất mặt như vậy. Tập đoàn Khai Sáng này thế lực cũng không phải nhỏ, chỉ sợ….
Hai chị em im lặng nhìn nhau hiểu ý,
Thuỷ Linh có chút trầm ngâm. Quả thực lần này cô cũng có chút hơi quá
khi nặng lời như vậy nhưng lửa giận trong lòng vẫn còn chưa nguôi hết
đâu, cô gái kia thực là….dám có ý tưởng với người đàn ông của cô không
nói, thái độ lại kiêu ngạo đến như vậy nếu không cho cô ta bài học thì
thật là quá uổng phí. Chỉ có điều bây giờ cô không còn là thành chủ phu
nhân cũng không còn nhất đẳng thị vệ bảo hộ nữa, anh cũng không còn là
Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành với kiếm thuật tyệt luân và nắm trong tay quyền lực khuynh thiên hạ nữa. Thế giới này là thế giới hiện đại,
nơi kẻ có thế lực, có đồng tiền mới là kẻ mạnh mới là chân lý, nơi này
cô không có chỗ dựa cũng không có thực quyền…phải làm sao đây? Cô không
thể gây rắc rối cho gia đình mình, lại càng không thể để liên luỵ đến
anh.
Chương 66: Nam nhan hoạ thuỷ.
- Chuyện tới đâu thì hay tới đó, em đừng lo cũng không nên nói lại
cho cha mẹ đặc biệt là không được nói cho anh ấy, mất công bọn họ lo
lắng.
Yên Chi không yên lòng nhìn nụ cười gượng gạo và vẻ mặt
không tốt chút nào của Thuỷ Linh, lại nhìn bóng tối bên ngoài đang bắt
đầu buông xuống bên ngoài, cảm giác bất an càng lúc càng tăng thêm.
- Em bồn chồn cái gì, bọn họ dù thế lực có lớn đến đâu cũng không thể một tay che trời. Cùng lắm chị sẽ nhận lời bên viện huyết học trung ương,
hiện giờ là quãng thời gian nhạy cảm chị có vấn đề gì bọn họ cũng không
thể thoát khỏi liên quan nên chắc hẳn sẽ không manh động đâu….
Cô càng nói lại càng thấy có lý, tuy là nói với Yên Chi nhưng cũng là để trấn an chính bản thân mình.
- Chỉ mong là như vậy, em tuy không biết rõ lắm về ngành y dược nhưng
tiếng tăm của tập đoàn Khai Sáng này cũng không được tốt lắm, mấy vụ
vacxin hết hạn vẫn dùng để tiêm chủng hay biến thuốc chống trầm cảm
thành thuốc giảm cân bọn họ tuy chứng minh được mình không có liên quan, là do quản lý kém dẫn đến nhân viên dưới quyền gian lận nhưng điều này
chính là trẻ con 6 tuổi cũng không thể tin.
- Mình biết vậy mà
đề phòng thôi, sáng sớm ngày mai chị sẽ từ chối bọn họ và liên hệ lại
với viện huyết học…. mà cũng muộn rồi, em đi ăn tối đi tiện mua cho chị
một bát phở ở bên ngoài luôn nhé, cháo dinh dưỡng trong viện nói thật là nuốt không thể trôi được….
Thuỷ Linh lại lười biếng nằm dài ra
giường bệnh cỡ lớn của mình, bắt đầu rên rỉ về đồ ăn giống như cậu em
trai út của bọn họ mỗi khi bị mẹ ép uống sữa, làm gì có chút bộ dáng âm
trầm cao thâm khó lường nào của ban nãy khiến cho Yên Chi không thể nhìn nổi xì một cái cười ra tiếng.
- Chị thật là, ba nói anh rể
chiều chị đến hư rồi cũng chẳng sai chút nào. Cháo dinh dưỡng trong viện S là do các ma sơ của tu viện nấu mang đến, mười mấy năm mẹ đem về có
lần nào thấy chị chê đâu vậy mà bây giờ lại than nuốt không trôi.
Nói thì nói vậy nhưng Yên Chi cũng vẫn bước đến bên móc treo quần áo, quàng lên chiếc khăn dạ dồng mầu với áo choàng dầy nặng, sau khi quay lại
nhìn chị mình đang yên vị trong giường nệm ấm áp rồi mới mở cửa bước ra
ngoài hành lang. Thấy bên ngoài không vắng vẻ như mình tưởng cũng yên
tâm hơn, lúc bước vào thang máy cô còn thấy mình thật là có chút quá cẩn thận rồi.
****
Lắc lư….
Thuỷ Linh cố gắng he hé mở mắt để nhìn nhưng không thể, tất cả những gì cô cảm nhận được chính
là sự lắc lư đều đều có nhịp điệu và những tiếng lao xao rì rì nho nhỏ.
Cả thân người bị cảm giác nặng nề bất lực đè nặng, ngay đến cả mí mắt
cũng không thể động, kịp hiểu cũng như xác định được điều gì đang diễn
ra thì âm thanh lanh lảnh của một giai điệu thịnh hành vang lên, giọng
đàn ông trẻ tuổi lại mang theo thổ âm chứ không phải giọng của người
thành phố A trả lời.
-…..hàng đang chuyển….an toàn……địa điểm, kho C-8 cảng Phà Đen cũ.
Sau đó là im lặng, sự im lặng đến đang sợ đối với cô lúc này. Cố gắng hít
vào thở ra thật là đều đặn để ngăn không cho mình mất đi bình tĩnh, cảm
giác dần dần cũng quay trở lại. Cô xác định được mình hiện đang bị quấn
trong một chiếc chăn dầy màu đen và đặt nằm dưới sàn một chiếc xe du
lịch không được sạch sẽ cho lắm bởi một thứ mùi hôi hám và chua nồng
đang xộc vào khứu giác, chật vật đè nén lại cảm giác nôn nao trong người cô tiếp tục im thin thít giả ngủ. Trong lòng có chút chua chát, thật
là….không ngờ bọn chúng lại ra tay quá nhanh như vậy, là ông chủ tập
đoàn Khai Sáng hay thiên kim tiểu thư của bọn họ do quá sốt ruột mà
không thể chờ đợi được đây? Hoặc giả là cả hai đi…
Cạch.
Tiếng cửa xe khô khốc mở ra sau một khoảng thời gian chạy lòng vòng và đỗ lại ở nơi kho hàng tối tăm, cô vẫn tiếp tục giả ngủ để cho một trong hai gã đàn ông lực lưỡng kia vác lên chuyển qua một chiếc xe khác. Lần này có
chút khá khẩm hơn do cô được đặt nằm ở ghế sau chiếc xe và rõ ràng là nó không có mùi vị khó chịu nào, còn đang phân vân không biết có nên hé
mắt ra nhìn hay không thì một thứ ánh sáng dìu dịu đã bừng lên rồi ngay
lập tức vụt tắt, tiếp theo là giọng lạnh nhạt.
- Xác nhận đúng người, tôi sẽ chuyển tiếp từ đây.
Cửa xe đóng lại, rồi tiếp tục di chuyển. Khác với lần trước, lần này chiếc
xe có vẻ như đang đi vào trong nội thành bởi những âm thanh ồn ã náo
nhiệt dần lên.
- Tôi biết thuốc mê không có tác dụng với cô nhiều, cũng sắp đến nơi không phiền nếu cô có thể tỉnh chứ?
Giọng nói rõ ràng có mang theo trào phúng cùng ý cười nhàn nhạt nhưng với
chất giọng lạnh lẽo nó lại trở thành mang tính…đe doạ. Thuỷ Linh biết
người này chắc chắn không đơn giản như những kẻ lúc nãy nữa, hít vào một hơi đầy lồng ngực cô từ từ ngồi thẳng dậy, quấn chiếc chăn trên vai
chặt hơn lại rồi mới nhìn đến bên cạnh mình.
- Anh là người của tập đoàn Khai Sáng?
Cô nheo mắt đánh giá người đàn ông trong bộ tây trang đen huyền có mái tóc bóng mượt được vuốt ngược ra sau chỉnh chu đến mức không một sợi nào
lạc lõng ra ngoài, thứ ánh sáng lờ mờ từ đèn đường hắt vào trong xe
không cho phép cô nhìn anh ta rõ hơn nhưng từ hình thể cao lớn khác
thường cùng đôi mắt mầu hoàng ngọc lạnh lẽo cô xác định anh ta không
phải người Á Đông.
- Có thể có, có thể không. Cô cũng biết đấy,
thông tin về người mang loại máu đặc biệt có thể kháng lại tất cả những
độc chất dù là Cyanua hay Axit Hydrofloric, VX, Ricin, Strychnine thậm
trí là cả Batrachotoxin….rất có giá trị, nên để có được dòng máu ấy
không chỉ là tham vọng của một mình Khai Sáng.
Người đàn ông
thoải mái tựa người trên ghế, đôi bàn tay đeo găng mỏng bằng da cùng mầu với bộ vest đan lại đặt trong lòng vô cùng lịch sự nhưng lại làm cho cô lạnh sống lưng, đặc biệt là khi bị đôi mắt đại bàng ấy ghim thẳng vào.
- Tốt, với tôi vậy là đủ.
Cô gạt đầu coi như đã hiểu, xoay lại người tựa vào ghế ánh mắt trượt ra phía ngoài cửa xe, nơi con phố nhộn nhịp.
- Đủ cho điều gì?
Đôi mắt hoàng ngọc ánh lên một chút khi nhìn vẻ thờ ơ và sự lảng tránh của
cô, thậm trí là đôi tay gầy nắm lấy mép chăn đến trắng bệch để quấn chặt vào người hơn anh ta cũng không bỏ qua.
- Đủ để biết mình sẽ được an toàn….
Ngừng lại một chút, nghĩ nghĩ rồi lại lẩm bẩm tự bổ xung.
- …ít nhất là cho đến khi các người tách được kháng thể ra khỏi máu tôi.
Rồi cả hai lại quay về với sự im lặng, giống như hai người xa lạ trên cùng
một chuyến xe chứ không hề có chút gì giống với kẻ bắt cóc và người bị
bắt cả. Thành phố đông đúc dần bị bỏ lại phía sau, chiếc sedan bắt đầu
đi vào con đường vắng vẻ dành riêng cho khu dân cư cao cấp, dừng lại ở
một khu biệt thự nằm biệt lập. Cửa xe lập tức được người mở ra từ bên
ngoài, có sẵn sáu người đàn ông đứng ở phía bên ngoài đợi cô bước ra.
Thuỷ Linh cũng không lấy điều đó làm lạ, thản nhiên bước xuống trên vai
khoác hờ chiếc chăn giống như một loại áo choàng dầy. Cô phải thầm cảm
ơn quãng thời gian ở tại Hạo Long quốc, vị thành chủ nào đó luôn sợ phu
nhân của mình lạnh mà chuẩn bị rất nhiều loại ngoại bào dầy và dài có
khi còn hơn cả một chiếc chăn thế này, cho nên việc di chuyển trong khi
ôm theo cả một thứ lướt thướt đối với cô không thành vấn đề. Cằm ngẩng
cao, vai và đầu vuông góc tạo thành một cái nhìn từ trên cao xuống, cô
đối diện với người đàn ông trung niên nhưng do được giữ gìn và tập luyện tốt mà vóc dáng cùng phong thái vẫn không hề sa sút. Ông ta khá là nhã
nhặn trong bộ tây trang sáng mầu được cắt may cẩn thận với phom dáng ôm
sát trẻ trung, đôi giầy Gucci da bóng hài hoà và khuy cài tay áo mạ vàng sa sỉ, phong thái thản nhiên và nụ cười thân thiện luôn nở trên môi.
Bất kể người nào cũng sẽ được người đàn ông gây cho ấn tượng tốt nhưng
cô không phải nằm trong số những người đó, đuôi mắt dài liếc qua ông ta
rồi lướt thẳng vào bên trong, giống như cô mới chính là chủ nhân của căn biệt thự này, những kẻ bên cạnh định ngăn lại thì nhận được một cái lắc đầu nhè nhẹ từ chủ nhân của mình nên đành phải lui lại để cô bước qua.
- Cô có muốn thay bộ đồ mới?
Ngay sau khi cô bước vào, hai nữ giúp việc lập tức tiến đến lên tiếng dò hỏi.
- Để lát nữa, cho tôi ly sữa nóng có bỏ nhiều đường thôi.
Cô đưa ra yêu cầu rồi nhằm ngay ghế salon bọc nhung trong phòng khách rộng lớn sang trọng mà sà xuống, bộ dạng vô cùng mãn nguyện không thèm để ý
đến những người xung quanh.
- Cô Tiêu, tôi rất xin lỗi về chuyến đi nhưng tôi mừng vì cô không khó chịu.
Người đàn ông trung niên ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thuỷ Linh, khách sáo
nói. Cô nhàn nhạt liếc ông ta một cái, lại nhìn đến cô gái trẻ vội vã từ bên ngoài đi vào cười nhạt.
- Chỗ quen biết cả mà, không cần
khách sao như vậy đâu ông Phùng, chả gì thì chồng tôi cũng là thầy hướng dẫn của con gái ông nên coi như đến nhà học sinh thăm hỏi thôi…
- Ba, vì sao lại cho người bắt cô ta? Hôm nay con vừa đến đấy gặp nếu như cô ta mất tích mọi nghi ngờ sẽ dồn lên con đó!
Chưa kịp nói hết thì một giọng nói lanh lảnh từ cửa đã vang lên, cắt đứt lời cô. Mới nghe câu đầu tiên Thuỷ Linh còn có chút động lòng nhưng nghe
đến câu thứ hai cô lập tức đen mặt, aizzz….cái cô gái này, hoá ra là sợ
bị xấu mặt còn tưởng đâu cô ta còn chút thiện tâm chứ.
- Anna, mau đến đây chào hỏi cô Tiêu một chút, cô ấy vừa đến làm khách tại nhà chúng ta.
Chủ tịch Phùng không hổ danh là ông chủ của một tập đoàn lớn, gặp chuyện
cũng không đổi sắc một câu nói không chỉ là để cảnh cáo cô con gái mình
mà còn đánh lạc hướng của người khác không để họ tập trung vào từ “bắt”
con gái ông ta vừa dùng. Quả nhiên Anna Phùng lập tức ngậm miệng, lúc
mày mới chú ý đến “đống dạ đen thui” đang hiện diện trên ghế salon lớn
này thực chất là ai. Gương mặt tức giận phải mất một lúc vặn vẹo mới trở về vẻ đài các mọi khi được, chỉ có điều ấn tượng về vị tiểu thư hiền
thục nhu mỳ đã hoàn toàn bị phá vỡ không cách gì lấy lại được.
- Gặp lại sớm như vậy tôi cũng rất vui, ngồi xuống đi.
Thuỷ Linh vẫn giữ bộ dạng nhàn nhạt khi liếc nhìn cô ta, khoé môi khẽ động
từ tốn gật nhẹ đầu với cô ta một cái hết sức có cừng mực, cũng không
quên tỏ thái độ “gia chủ” ra khiến Anna lại một lần nữa trợn mắt định
nổi giận nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo của cha mình mà đành phải nuốt vào.
- Cô…được, coi như cô giỏi. Thái độ bình tĩnh như vậy tức là đã nhận lời rồi phải không?
- Nhận lời? Nhận cái lời gì vậy? Tôi nào có nhận cái lời lãi gì đâu đừng có hiểu nhầm nha…
Cô tỏ ra vô cùng thờ ơ nhưng trong mắt lại ánh lên sự thích thú khi nhìn
thấy sự vặn vẹo kìm chế trên gương mặt xinh đẹp của Anna bị nứt ra, dù
không muốn nhưng không hiểu sao lại cứ thích chọc cô ta vài câu…này…có
được tính là chết cũng không chừa không?
- Cô Tiêu, xin đừng
chấp con gái tôi. Nó tuổi còn nhỏ lại quen được nuông chiều rồi nên tính tình không được tốt cho lắm, có điều tôi cũng đang định hỏi liệu có
phải cô đã đồng ý hới thoả thuận mà chúng tôi đã đưa ra?
Chủ tịch Phùng lập tức hướng câu chuyện trở lại chủ đề chính.
- Ông đã cho người “mời” tôi về đây rồi thì câu hỏi ấy có phải là quá thừa rồi hay không?
Thuỷ Linh ngồi thẳng người lại nghiêm túc nhìn vào chủ tịch Phùng của tập
đoàn Khai Sáng, lời nói mềm mỏng nhưng lại không hề che dấu sự ương
ngạnh.
- Cũng là vạn bất đắc dĩ thôi, bởi tôi nghe nói cô đang
có ý định liên hệ với bên viện huyết học. Cô biết đấy, trên thương
trường kẻ nào chớp lấy thời cơ nhanh hơn kẻ ấy có lợi thế và tôi thì
luôn không muốn đánh mất lợi thế của mình.
Chủ tịch Phùng vẫn giữ vẻ bình thản nhưng đã xuất hiện tia đe doạ.
- Ông cài máy nghe lén trong phòng tôi?
- Cũng không có gì, chỉ để đảm bảo sự an toàn cho thoả thuận của chúng ta thôi.
Nụ cười lạnh nhạt giống như là chế giễu cô đã tự cho mình là thông minh.
- Hiện nay tôi nằm trong tay ông, dĩ nhiên không thể phản kháng lại được
rồi. Tốt thôi, mang hợp đồng ra đây tôi đọc lại một lượt rồi sẽ ký
nhưng….có một điều tôi không thể chấp nhận.
Cô nhún vai, vô cùng thoải mái thuận theo nhanh chóng khiến tất cả chó chút…không thể tin mà nhíu mày nhìn cô chằm chằm. Trong số những luồng mắt ấy cô chỉ cảm thấy không thoải mái với kẻ có đôi mắt mầu hoàng ngọc kia, chỉ thoáng qua
nhưng cũng đủ để khiến người ta phải lạnh sống lưng. Nó có chút gì đó
giống với sự lạnh lẽo từ anh nhưng lại mang theo sát khí lộ liễu hơn rất nhiều, giống như thể cách nghiền ngẫm và nghiên cứu con mồi của loài
chim đại bàng. Bám sát một chút cũng không rời, làm cho người ta có cảm
giác mình là một con mồi đang bị dồn vào chân tường có chạy đến đâu cũng không thể thoát. Nhưng….có lẽ cô đã quen với sự lạnh lẽo từ anh rồi nên ngoài chút khó chịu khi bị nhìn chằm chằm lúc đầu ra dần rồi cô cũng
không cảm thấy bị đôi mắt ấy bức bách cho lắm, đôi mắt đẹp khẽ ngẩng lên lướt qua người đàn ông khuất phía trong góc tối của căn phòng.
Phải nói thế nào về người đàn ông này đây? Có lẽ bóng tối không phải là nơi
anh ta ẩn nấp mà bóng tối chính là từ anh ta toát ra, mái tóc mầu đồng
sáng gợn sóng vuốt ngược ra sau ôm sát lấy đầu để lộ ra toàn bộ gương
mặt góc cạnh đậm chất Địa Trung Hải, sống mũi cao thẳng hơi gồ lên càng
khiến cho đường nét khuôn mặt thêm phần cứng rắn, môi mỏng mềm mại luôn
treo nụ cười nửa miệng và chiếc cằm chẻ chính là để hoàn thiện cho khuôn mặt đã từng khiến cho không biết bao nhiêu cô gái phải phát điên
lên…..nếu như không có một vết sẹo dữ tợn từ gò má cao chạy dài đến phía dưới quai hàm. Thân hình to lớn không biết làm cách nào lại khiến cho
người ta có cảm giác vô cùng linh động dù luôn đứng bất động tại một góc khuất nào đó, lặng lẽ thu lấy biểu tình của mọi người vào trong đôi mắt sâu thẳm trong suốt ấy. Đôi mắt đặc biệt làm cho người ta có cảm giác
đó không phải mắt người mà là một loại bảo thạch mang theo linh hồn, và
sự quyến rũ chết người…
- Cô không phản đối?
Tiếng của
chủ tịch Phùng vang lên đánh thức cô khỏi luồng suy nghĩ đang bắt đầu đi lang thang, thu lại tầm mắt của mình cô khinh thường nhìn vị chủ tịch.
- Phản đối có ích lợi gì? Tôi không bao giờ làm chuyện tự gây khó dễ cho
bản thân mình, thay vì chịu sự uy hiếp, đe doạ hay trò gì đó từ phía ông tại sao tôi không gật, dù sao tôi cũng có lời từ việc nghiên cứu của
tập đoàn ông. Không phải sao?
- Một người phụ nữ thông minh thì
nên như vậy, biết thời thế và tiến lui đúng lúc, tôi rất thích người như cô. Nào, nói cho tôi nghe điều cô không thể chấp nhận?
Ông ta
mỉm cười, có chút bất ngờ bới thái độ quá bình tĩnh cùng sự làm chủ tình thế của cô. Nếu nói rằng người phụ nữ này chỉ là một giáo viên dậy mỹ
thuật tầm thường có đánh chết cũng không có ai tin, một người bình
thường gặp tình huống thế này nếu không hoảng sợ im thin thít thì cũng
sẽ khóc nháo cầu xin chứ làm gì có ai điềm nhiên đưa ra điều kiện với kẻ đang đe doạ mình như cô? Không những thế từ cử chỉ hành động, lời nói
ánh mắt đều toát ra sự tự chủ lẫn tôn nghiêm đại biểu cho thân phận vô
cùng tôn quý. Rõ ràng đến mức ông ta cũng phải giật mình, không giống
như Anna với vẻ đài các do học tập là rèm luyện mà thành, tựa như là
khoác tấm áo cao quý lên mình thôi. Với người phụ nữ này thì điều ấy
giống như là do môi trường tạo thành, giống như là đã quen sống với cuộc sống của một người thuộc tầng lớp quý tộc, ngữ khí ra lệnh lẫn biểu cảm gương mặt hoàn toàn tự nhiên không chút gượng ép. Điều gì đã khiến cho
một người bình thường sau một năm mất tích trở về không những chỉ mang
theo kháng thể đặc biệt trong người mà còn có được loại khí chất này? Đó mới là điều chủ tịch Phùng thật sự quan tâm.
- À, là điều kiện
phụ của Phùng tiểu thư đây. Với tôi thì điều kiện gì cũng có thể xem xét lại, duy nhất chỉ có một điều không thể xem xét chính là…. “người đàn
ông của tôi”.
Thuỷ Linh không nhanh không chậm từng lời từng lời nói ra, đặc biệt nhấn mạng vào mấy chữ cuối cùng ngữ khí độc chiếm bá
đạo khiến cho vị tiểu thư của tập đoàn Khai Sáng phải một phen tím mặt.
- Cô vì sao không thể xem xét lại đề nghị ấy? Với từng ấy tiền và cả số
lợi nhuận sẽ đạt được tôi nghĩ chỉ trong vòng chưa đầy hai năm cô sẽ là
một nữ tỷ phú trẻ tuổi, người đàn ông nào cô không thể có đây?
Chủ tịch Phùng lại một lần nữa chứng tỏ tài năng thương thuyết và “vẽ bánh” của mình.
- Phải, với từng ấy tài sản vì sao con gái ông lại chỉ nhằm vào anh ấy?
Cô cũng thể hiện mình không phải một người dễ bị lung lạc mà hỏi lại khiến ông ta cứng họng.
- Đừng có kiêu ngạo, nên biết cô đang ở đâu.
Anna Phùng hừ lạnh, vẻ đe doạ hiện rõ từ lời nói đến cử chỉ siết chặt hai nắm tay, Thuỷ Linh thấy nhưng cũng chỉ bỏ qua.
- Cô chắc chưa từng yêu ai bao giờ nên không thể hiểu, tình yêu là thứ có thể chia sẻ, có thể đổi thay, có thể cam chịu hay có thể bất công, tình yêu có thể là mọi thứ….chỉ trừ sự trao đổi. Cô chưa từng nghe câu này
sao? “Tình yêu ai bán mà mua, ai cho mà lấy, ai thừa mà xin?” Tình yêu
là thứ cô vĩnh viên không thể chỉ muốn là sẽ có, cầu xin hay chiếm đoạt
là sẽ được. Tôi yêu anh ấy, bởi vậy với tôi người đàn ông đó là không
thể thoả thuận, càng không thể đợi chờ hay đánh đổi, dù cho tôi có không được gì, thậm trí là chết đi chăng nữa thì câu trả lời vẫn cứ là không. Bởi tôi biết, anh ấy cũng vậy.
Cô vẫn ngồi nguyên trên ghế,
lưng ngả ra sau tựa vào nệm lót, đôi bàn tay giao nhau đặt trong lòng
với tấm chăn khoác hờ trên vai, mái tóc nâu dài bồng bềnh buông xoã đằng sau. Đôi mắt to mất đi vẻ sắc sảo ngước nhìn lên tựa như có thể thấy
được cả màn sương của mông lung ở trong đó giống như đang xuyên qua tất
cả bọn họ mà nhìn người trong lòng mình. Làn môi mềm mại khép ra mở vào
giống như là thì thầm, giọng nói mỏng manh tựa làn gió, cô lúc này mang
vẻ yếu ớt giống như một con búp bê sứ trong trẻo nhưng cũng lại cường
ngạnh đến mức bướng bỉnh.
- Cô…từ chối? Tôi sẽ tăng lên, gấp đôi. Ba triệu mỹ kim.
Anna gằn giọng, cuộc đời này cô ta chưa từng không mua được gì mình muốn, dù là lòng người hay trái tim của ai đó. Phải, chỉ cần cô ta muốn, sức
mạnh của đồng tiền chưa từng bị lung lay hay thất bại.
Cười nhẹ.
Cái nhìn của Thuỷ Linh trượt từ cô gái trẻ đang mất hết kiên nhẫn sang phía người cha của cô ta, khuôn mặt hào hoa tự tin lúc này dù hoàn toàn
không đổi, vẫn bình tĩnh và thân thiện như trước nhưng không khó để thấy chiếc mặt nạ ấy đã xuất hiện vết nứt, nó mang theo một chút gì đó…bất
đắc dĩ. Cô gái này dù có vẻ bề ngoài hoàn hảo nhưng thực chất nội tâm
bên trong cũng giống như một đứa trẻ, do được nuông chiều quá mức độ mà
trở nên kiêu ngạo, ích kỷ và hư hỏng. Cô ta muốn không phải là người đàn ông của cô mà muốn thứ mình không có được, cô ta muốn không phải tình
yêu mà là muốn thoả mãn tính ham hư vinh lẫn sự ích kỷ của mình.
.:”*Đã gửi từ trái tim của tôi*”:.
Chương 67: Cây hàn mai.
- Tốt, vậy là thoả thuận đã đạt được, cảm phiền có thể đưa tôi trở về được chứ?
Thuỷ Linh thổi thổi ly sữa nóng vừa được nữ giúp việc đưa tới, nhấm một ngụm rồi nhìn ông chủ tập đoàn Khai Sáng hỏi lại.
- Về vấn đề này….dù cô đã đồng ý nhưng cũng chưa có gì để đảm bảo cho nên cô hãy ở lại đây một thời gian nữa.
Chủ tịch Phùng vẫn dương ra nụ cười điềm đạm của mình nhưng nhất quyết
không thả người, cô bắt đầu cảm thấy hôm nay kiên nhẫn của mình đặc biệt nhiều nên mới không nổi khùng lên. Hoá ra mọi cố gắng giữ bình tĩnh của cô suốt nãy đến giờ là công cốc, bọn họ chính là ngay từ đầu đã có ý
định cả rồi. Khoé miệng khẽ giật giật nhưng cô vẫn nở nụ cười vô cùng
duyên dáng, đôi mắt mở lớn tràn ngập vô tội mà nhắc khéo.
- Ngài chủ tịch, hình như ngài quên mất hiện nay tôi chính là đối tượng được
“chú ý đặc biệt” từ rất nhiều phía, lại có “tiền án” mất tích rồi nữa
nên sợ rằng tôi ở lại sẽ phiền đến ngài thôi.
- Về chuyện này ta sẽ có thu xếp, cô yên tâm. Căn biệt thự này dù sao cũng không phải của
ta nên có phiền hà gì đâu, hơn nữa….cô từng mất tích rồi thì hiện nay
mất tích thêm một lần nữa âu cũng không có gì quá mới lạ cả.
Ôn
ta cười đến mười phần chân thành, phất tay ra hiệu lập tức mấy tay vệ sĩ phía sau bước lên định hộ tống cô đi lên phía tầng hai. Bọn họ chưa kịp đến gần thì người đàn ông có đôi mắt mầu hoàng ngọc đã chậm rãi bước
lên trước, ý định sẽ tự mình đưa cô đi vô cùng rõ ràng. Mọi người không
cần nghe đến mệnh lệnh của ông chủ mình cũng đều tự động lui ra, anh ta
đến trước mặt cô từ trên cao nhìn xuống chờ đợi. Cô dù trong lòng vô
cùng khó chịu cũng đành phải nghe theo, uể oải đứng dậy đi về phía cầu
thang. Anh ta vẫn không nói không rằng bước theo phía sau, giữ một
khoảng cách vừa phải. Đi lên phía trên tầng hai, Thuỷ Linh lập tức bị
những thiết bị tiên tiến hiện đại trong những gian phòng làm cho giật
mình líu lưỡi, vẫn còn đang phân vân không biết nên đi tiếp hay dừng lại thì giọng nói lạnh nhạt phía sau đã vang lên nhắc nhở.
- Cuối hành lang là phòng có giường nệm, còn ở đây chỉ có thiết bị thí nhiệm thôi. Cô thích cái nào?
Thuỷ Linh khẽ rụt vai lại, đương nhiên là đi tiếp về phía cuối hành lang mà không có bất cứ phàn nàn gì.
Nhìn theo bóng lưng hai người đi khuất, ánh mắt Anna ánh lên tia ngoan độc.
Không thèm để tiếng gọi giận dữ của cha mình vào tai mà xoay người đi
nhanh ra bên ngoài, bực dọc ngồi vào ghế lái, đạp mạnh chân ga khiến
chiếc coupe đỏ tươi rít lên ngoặt gấp khỏi sân rộng lao vào trong màn
đêm.
***
Lật phật.
Làn mi dài bất giác mở bừng,
đôi mắt trong suốt nhìn đăm đăm vào màn đêm sau đó cô mới từ từ trở mình ngồi dậy nhìn quanh căn phòng rộng. Khẽ rùng mình một chút khi nhận
thấy hơi lạnh lùa vào bờ vai không được chăn bao bọc, khoé mắt đồng thời cũng bắt được chiếc bóng trắng phất phơ của rèm cửa bị cơn gió lạnh
thổi vào. Thuỷ Linh thở dài một chút, chuồi người ra khỏi lớp chăn nệm
ấm áp đặt bàn chân trần xuống sàn nhà lót thảm lông dầy dặn, cẩn thận
bước đi trong ánh trăng bàng bạc mờ ảo đến bên cánh kính mở ra ban công. Bàn tay gầy nhỏ càng có vẻ trắng bệch yếu ớt trong ánh trăng vươn ra,
vừa chạm được vào lớp vải rèm đồng thời cũng ngừng lại. Đôi mắt đẹp nheo nheo nhìn người đàn ông đang đứng quay lưng lại phía mình ở bên ngoài
ban công, lại nhìn một đống lớn đen thui mềm oặt dưới chân anh ta đang
bị bàn tay to đeo găng mềm nắm lấy, vô cùng nhẹ nhàng và thản nhiên
quăng qua lan can xuống phía dưới gây ra một tiếng động trầm trầm khá
lớn. Cô đoán có thể đây là nguyên nhân làm cho mình thức giấc, ngáp một
cái, thu tay lại dụi dụi mắt nói nhỏ.
- Lại tăng ca sao?
Thân hình to lớn khựng lại, đôi mắt hoàng ngọc ánh lên ánh sáng lạnh lạnh
trong bóng đêm từ từ quay lại nhướn mày nhìn cô. Điếu thuốc lá không
được châm trên môi anh ta trễ xuống một chút có lẽ là biểu lộ duy nhất
của sự ngạc nhiên, còn đâu khuôn mặt sắc nét ấy vẫn đông cứng nhìn cô
chằm chằm một lúc rồi mới lên tiếng.
- Xin lỗi đã làm phiền.
Sau đó anh ta thật sự thu tay lại, không tiếp tục ném nữa mà cúi xuống nhấc “vật” rõ ràng là một người đàn ông trong trang phục gọn gàng mầu đen
lên vác trên vai, nhanh nhẹn sải những bước chân dài ra khỏi căn phòng.
Thuỷ Linh giống như là đã quá quen thuộc với sự bài trí sa hoa xung
quanh và hoàn cảnh chả mấy sáng sủa gì của mình, khẽ nhún vai một cái
lại quay trở về giường tiếp tục bổ ngủ, phớt lờ đi một số tiếng động
không lấy gì làm nhẹ nhàng lắm đang bắt đầu vang lên từ phía bên ngoài
hành lang.
Uỳnh!!!
Vừa mới kịp chui vào trong chăn, cánh cửa bị một lực vô cùng lớn tác động vào từ bên ngoài khiến ổ khoá bằng
đồng kiểu cổ cũng phải bật tung ra. Cánh cửa bị đập mạnh vào tường gây
ra tiếng động khủng bố tiếp theo còn “thứ” bị ném vào cửa thì đang vô
cùng nhanh nhẹn lăn một vòng đứng dậy, nắm lấy vạt áo vest của mình kéo
thẳng lại, rút chiếc carvat vẫn đeo chỉnh chu nơi cổ áo ra quấn một vòng quanh nắm tay. Ánh mắt sáng quắc nhìn những kẻ bịt mặt trong bộ đồ tối
mầu kiểu nhà binh lúc này đã bắt đầu tiến vào trong phòng, chúng gồm tất cả bốn tên và rõ ràng là những kẻ đã qua huấn luyện và có tính kỷ luật
cao. Thuỷ Linh thở dài ngán ngẩm, có dùng đầu ngón chân để mà nghĩ cô
cũng biết được những kẻ này đến đây không phải là để cứu mình bởi lẽ…đã
có kẻ rút súng ra và hướng về phía cô rồi kia kìa.
Vụt.
Thân hình cao lớn giống như một con báo bật lên, nhào về phía con mồi của
mình không chút chần chừ, sải tay dài vung lên vụt mạnh chiếc carvat về
phía kẻ đang cầm súng.
Ánh sáng mờ mờ của bóng đèn ngoài hành
lang hắt vào căn phòng tối khiến cô không nhìn rõ hành động của anh ta,
nhưng thứ đang loé lên thì có thể nhận ra được đó là vật bằng kim loại.
Quả nhiên chiếc carvat đã quấn chặt lấy cổ tay của tên kia giật mạnh
khiến khẩu súng văng ra xa hút theo tầm mắt của cô,anh ta không dừng
lại, tiếp tục kéo gã đàn ông kia về phía mình.
Uỵch!
Với một động tác vô cùng nhanh gọn của cùi chỏ móc lên trên, thậm trí còn
nghe được cả tiếng xương quai hàm của tên kia vỡ vụn ra. Không dừng lại ở đó, nhân lúc những kẻ kia còn chưa kịp thời phản ứng anh ta tiếp tục
lao vào với một tốc độ không ai có thể ngờ tới. Có điều chúng cũng không hoàn toàn là bị thịt tất cả, cơ chế phản xạ có điều kiện của cơ thể
khiến những gã đó nhanh phản ứng lại. Bởi đang cận chiến nên súng hoàn
toàn bị loại khỏi, chỉ còn lại sức mạnh của nắm đấm và sự dẻo dai nhanh
nhạy mà thôi. Những kẻ kia hoàn toàn bộc lộ rõ mục tiêu khi không ngừng
thay phiên nhau cầm chân anh ta để một trong ba gã bọn chúng có thể xông vào, một lần nữa thế mạnh hình thể lại được anh ta sử dụng vô cùng hoàn hảo. Nếu có ai nhìn vào chiều cao hơn 1,9m và cơ thể chắc chắn to lớn
thì hẳn sẽ nghĩ anh ta là một con kingkong chậm chạm, chỉ khi nhìn những cơ bắp hằn lên ở dưới lớp vải y phục và sự khéo léo khi tránh thoát
khỏi nhũng đòn tấn công, hay khi di chuyển người đó hẳn sẽ phải thay đổi lại suy nghĩ. Im lặng, uyển chuyển, nhạy bén và đầy sức mạnh. Anh ta
lúc này thật sự là một con báo đen đang săn mồi, quả nhiên chưa đầy năm
phút những kẻ đó đã trở thành một đống bùi nhùi nằm bẹp dưới sàn, thậm
trí còn không tiếp cận được với cô trong phạm vi nửa căn phòng.
- Dưới đấy thế nào?
Anh ta lạnh lùng nói vào chiếc bộ đàm móc từ nơi thắt lưng ra, hơi thở thậm trí còn không hề rối loạn.
- “Có chút khó khăn, bọn chúng có vẻ đều là lính đánh thuê đến từ Thái Lan, tôi đang bổ sung thêm người.”
Giọng nói trong bộ đàm bộc lộ rõ sự căng thẳng cho thấy mọi chuyện quả thật
là không được tốt cho lắm nhưng ang ta cũng không hề tỏ thái độ gì là
muốn giúp, thản nhiên ngắt liên lạc rồi lấy một điếu thuốc khác trong
túi áo ra ngậm lấy. Thuỷ Linh lúc này đã bắt đầu tỉnh ngủ ngồi ôm má
nhìn anh ta từ tốn khép lại cửa phòng, lôi những kẻ kia ra phía ban công ném xuống phía dưới rồi xoay người tựa lưng vào lan can phía bên ngoài
ban công, cắn lấy đầu lọc của điếu thuốc, hai tay đút trong túi quần bộ
dạng vô cùng tuỳ tiện nhìn cô qua lớp cửa kính, trong sự mờ nhạt của ánh trăng hỏi.
- Cô không sợ?
- Sợ? Đương nhiên sợ, chả có người bình thường nào bị chĩa súng vào lại không sợ cả.
Cô co chân lên trong chăn, hai tay vòng lại ôm lấy rồi tựa cằm vào nhìn anh ta trả lời thản nhiên.
- Vậy vì sao không trốn?
- Trốn? Trốn đi đâu? Cửa anh với bọn họ chặn lại rồi, tôi cũng không thể
đu dây xuống dưới được, càng không có khả năng biến thân thành một cái
đại hiệp phi thân lên nóc nhà bay đi mất.
Cô bĩu môi nguýt anh ta một cái thật là dài.
- Tôi biết cô có nhìn thấy nó.
Đôi mắt mầu hoàng ngọc nhìn xoáy vào cô, hất cằm chỉ về phía khẩu súng đen ngòm lạnh lẽo nằm dưới chân tủ đầu giường.
- Thấy cũng vô dụng, tôi không biết dùng.
Cô tỉnh bơ cúi xuống nhặt nó lên, khá bất ngờ về trọng lượng của khẩu súng rồi tò mò ngắm nghía. Không để ý đến anh ta đang nhìn cô đầy nghi hoặc, đôi mắt nheo lại với một biểu tình rất nghiền ngẫm.
- Thật sự không biết?
Lắc lắc.
- Thật sự là giáo viên dậy mỹ thuật?
Gật gật.
Cô càng ngơ ngác xác nhận lại những câu hỏi của anh ta thì biểu lộ trên
khuôn mặt anh ta lại càng…kỳ quái, anh ta bỗng không còn thong dong tự
tại giống như khi vừa hạ gục song một lúc bốn người đàn ông nữa mà có vẻ gì đó bất đắc dĩ. Khuôn mặt nam tính nhăn lại thành một đoàn khiến vết
sẹo nơi gò má lại càng trở nên đáng sợ hơn, những ngón tay thô ráp đưa
lên lấy điếu thuốc trên môi xuống, siết chặt lại nghiền nát nó miệng lẩm bẩm điều gì đó giống như là “điên rồ và…ngu ngốc” với chất giọng
Anh-Pháp đặc sệt.
Cộc cộc.
Vừa lúc cô đinh lên tiếng hỏi xem anh ta có vấn đề gì với bộ môn nghệ thuật này không thì cửa phòng
vang lên tiếng gõ cửa vội vã sau đó lại một lần nữa bị đẩy bật ra, lần
này người xuất hiện ngoài những vệ sỹ ra còn có cả ông chủ tập đoàn Khai Sáng đã đi khỏi từ tối nữa. Ông ta hoàn toàn không còn chút dáng vẻ hào hoa nhã nhặn nào như cách đây vài tiếng, thay vào đó là sự vội vã đến
hoảng hốt. Thuỷ Linh đưa tay lên, cản bớt ánh sáng đèn trần được bật lên bất ngờ nheo nheo mắt chờ đợi ông ta sẽ lao đến chỗ mình nhưng…
- Ta muốn thay đổi yêu cầu với anh.
Ông ta hoàn toàn không nhìn đến cô một chút, sự tập trung hoàn toàn nhằm
vào người đàn ông vẫn đang thản nhiên tựa vào lan can, rút từ trong túi
áo phụ phía trong ngực ra một hộp đựng thuốc lá bằng kim loại đã cũ, lấy một điếu ra đưa lên môi rồi mới thờ ơ nhìn ông ta.
- Lý do?
- Ta muốn anh đi cứu con gái ta, nó…bị bắt cóc.
Đôi vai xuôi xuống bất lực, tuy cô không nhìn rõ vẻ mặt của ông ta nhưng từ đôi vai và giọng nói gấp gáp ấy cô hoàn toàn hiểu ông ta lúc này đang
vô cùng rối loạn. Không hiểu sao nhưng cô bỗng cảm thấy có chút gì
đó…bất đắc dĩ hộ cho bọn họ, cuộc sống đúng là vô cùng kỳ lạ. Chỉ một
vài tiếng đồng hồ mà vai trò của con người ta đã được hay bị thay đổi
180°, từ kẻ bắt cóc bây giờ lại trở thành kẻ bị bắt cóc và người cha đau khổ. Thật muốn biết biết bọn họ lúc này đã hiểu cảm giác của cô và gia
đình cô chưa? Đúng với câu cười người hôm trước, hôm sau người cười nhỉ. Kẻ bắt cóc con gái của ông ta cũng thật biết chọn lúc để mà bắt, dù
biết là không phải lắm nhưng cô lại muốn ngửa đầu ra sau cười thật lớn
và nếu có cơ hội thì bắt tay người đó.
Nhìn vẻ mặt ngẩn ra rồi
sau đó biến hoá thành đòng cảm, rồi thành trào phúng rồi cuối cùng là hí hửng đến mức đôi mắt đã híp lại cong cong, khoé miệng đầy đặn bắt đầu
nhếch lên thành một nụ cười vụng trộm vô cùng có dáng “tiểu nhân đắc
chí” lại càng giống một con mèo được gãi đúng chỗ ngứa hơn. Đôi mắt mầu
hoàng ngọc toát ra lay động khó hiểu mờ mịt trong một tích tắc rồi lại
trở về với sự lạnh lẽo bất biến, nhàn nhạt nhìn xuống kẻ đang bỏ tiền ra thuê mình.
- Tôi từ chối.
- Cái gì?
Ông chủ tập đoàn Khai Sáng không thế tin được mà hỏi lại, sau đó vội vã rút tập séc từ trong túi áo ngực cùng cây bút máy bằng vàng của mình ra.
- Hiểu rồi, việc này là yêu cầu nằm ngoài thoả thuận, nên ta sẽ trả anh thêm một khoản khác nữa.
- Nhiệm vụ của tôi là đảm bảo không ai động được đến cô gái này, vì vậy tôi từ chối yêu cầu của ông.
Hoàn toàn không để người đàn ông quyền lực vào trong mắt mình, anh ta thẳng thừng từ chối.
- Anh nói cái gì? Cô ta không thể bằng con gái ta được, ta muốn huỷ giao dịch này và thực hiện giao dịch mới.
Gần như là nổi điên lên, ông ta ném cuốn séc đi xông đến nắm lấy chiếc cổ
áo thẳng thướm kia. Bàn tay to xung lên, chỉ một động tác hết sức đơn
giản và nhẹ nhành đã hất được ông ta ra, nụ cười nửa miệng trên môi lại
càng hằn sâu hơn trở thành trâm chọc và dữ tợn.
- Tôi chỉ huỷ giao dịch khi nhiệm vụ đã hoàn thành hoặc khi thân chủ….chết mà thôi.
- Khốn kiếp, quẳng cái nguyên tắc chó chết ấy đi. Ta đã cho người đến thay rồi, anh lập tức có thể thực hiện giao dịch mới.
Ông ta dù có hoảng hốt nhưng quả thật dù sao cũng là một con cáo già thành
tinh đã lâu năm trên thương trường, công việc vẫn được giải quyết hết
sức kín kẽ.
- Điều đó là không cần thiết, bởi ông chưa từng là thân chủ của tôi.
Câu trả lời từ anh ta giống như một tiếng sét ngang tai đối với ông chủ tập đoàn Khai Sáng, sự cảnh giác lập tức nổi lên. Ông ta lui lại ra sau 2
bước trở về trong vòng bảo vệ của đám vệ sỹ, vẫn hết sức bình tĩnh mà
cười lạnh.
- Thảm nào, trước đây ta đã cho người mời vài lần
nhưng mày thậm trí còn không thèm trả lời vậy mà lần này lại tự xuất
hiện và nhận lời đúng lúc ta cho người bắt được cô ta. Ta đã tưởng mình
nghĩ nhiều bởi việc này hoàn toàn là do quyết đinh chớp nhoáng chứ không phải dự tính từ trước, không ngờ mày thật sự là kẻ khác gài vào. Nói
đi, bao nhiêu? Ta sẽ trả gấp 3 lần, chỉ cần cứu được con gái ta về đây
thôi.
Trước thái độ đã có phần mất kiên nhẫn của ông chủ họ
Phùng, anh ta vẫn dửng dưng nhai nhai đầu lọc của điếu thuốc lá nhìn
xuống phía dưới, cùng lúc ấy trên con đường dẫn vào khu biệt thự một
chiếc BMW mầu trắng cũng đang lao đến với một tốc độ có thể nói là đủ để cầy nát mặt đường, hất tung cả đám cát sỏi phía sau xe lên mù mịt.
Tiếng gầm rú khủng khiếp của động cơ cùng ánh đèn xe sáng chói ngay lập
tức thu hút được sự chú ý của mọi người, Thuỷ Linh dĩ nhiên không thể
biết được chuyện gì đang diễn ra ngoài đó nhưng không hiểu sao đột nhiên lại có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng mà rùng mình hắt xì hơi một
cái.
- Hạ hết cửa thép bảo vệ phòng thí nhiệm xuống, điều thêm người xuống phía dưới xem có chuyện gì….
Hoá ra người có dự cảm xấu không chỉ riêng mình cô, ông Phùng cũng là một
kẻ có bản năng rất nhạy cảm, lập tức hạ lệnh cho đám vệ sỹ của mình.
-…còn cô, đi theo ta.
Vẻ tự tin cùng bình tĩnh của ông Ta lúc này hoàn toàn bị sự nghiêm trọng
chùi đi sạch sẽ, nhìn đến cô mà yêu cầu song cũng không hề chờ đợi mà
bước ra ngoài. Thuỷ Linh lại thở dài một hơi rõ là dài chậm chạp bò ra
khỏi ổ chăn ấm áp sạch sẽ, thứ duy nhất cô hài lòng và quyến luyến ở
đây. Cầm lên chiếc khăn choàng bằng len cashmere mềm mại khoác ra ngoài
bộ váy ngủ dài chấm gót mình đang mặc, đôi chân trần thả xuống bước từng bước uể oải trên mặt thảm trải sàn. Vừa ra đến cửa thì âm thanh của sự
đổ vỡ rung chuyển cả căn nhà bất ngờ vang lên khiến cô giật mình, lảo
đảo phải vịn vào khung cửa nẹp gỗ mới có thể đứng vững. Sau thứ âm thanh khủng bố đó cả toà biệt thự rộng lớn bỗng như chìm vào trong yên lặng,
để rồi qua một giây dài như hàng thế kỷ thì bị một giọng nói trầm thấp
mang theo giận dữ cùng băng giá đến cực điểm vang lên xé rách.
- Cô ấy đâu?
Chỉ ba từ duy nhất nhưng cũng đã đủ để nói lên tất cả, trái tim Thuỷ Linh
thót một cái rồi bắt đầu dồn dập lên trong lồng ngực khiến cô phải đặt
tay lên để đè lại. Đôi chân không thể điều khiển được cứ thoăn thoắt
bước đi trên sàn đá hoa cương lạnh lẽo của hành lang, đưa cô chạy ra lan can để nhìn xuống đại sảnh tầng một và…
- Diệp….
Đôi
môi đầy đặn khẽ thì thào khi bóng dáng cao gầy thanh lãnh trong chiếc áo choàng trắng muốt ấy lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của cô,
dường như cảm nhận được lời thì thầm còn nhẹ hơn gió thoảng, đôi mắt sâu thẳm và đen thẫm như saphia lập tức ngước nhìn lên phía trên. Ngay khi
bắt gặp được thân ảnh kiều nhỏ thì ngọn lửa trong đáy mắt lại giống như
bừng lên mạnh mẽ hơn gấp bội phần, khoé môi mím chặt nghiêm nghị lạnh
lùng hé khẽ dương lên thành một nụ cười mềm mại rồi nhanh chống biến
mất, thay vào đó là một vẻ khắc nghiệt cùng cực khi đảo qua người đàn
ông trung niên đang từ trên cầu thang rộng bước xuống sảnh. Cô lúc này
mới để ý, trong tay anh nắm theo….xin hãy chú ý là “nắm” đúng nghĩa một
thân hình mềm oặt lảo đảo.
- Anna, Anna con gái của ba…
Ông Phùng sau khoảng khắc khựng lại do bị cái nhìn buốt giá ấy chiếu phải
cuối cùng cũng giống như cô, nhìn đến được trong tay của anh đem đến là
ai. Vội vã gạt những vệ sỹ xung quanh mình ra định chạy xuống nhưng vừa
mới chuyển động liền phải dừng lại, không thể tin nổi nhìn con gái mình
bị bàn tay với những ngón thon dài trắng muốt không chút lưu tình ném
sấp xuống sàn nhà.
- Anh…là ai? Nếu đã cứu được con gái của ta về thì ta sẽ hậu tạ, cớ sao lại….
Cười lạnh.
Chỉ một tiếng cười hết sức khẽ nhưng lại vô cùng bén nhọn châm chọc vang
lên trong không gian rộng của gian sảnh, cắt đứt lời ông ta.
- Ai nói tôi cứu cô ta?
Bàn tay bên kia khẽ động, để lộ ra một vật kim loại dài và mảnh ánh lên ánh sáng lạnh lẽo bàng bạc khi đặt lên cần cổ trắng mịn của cô gái.
Nhẹ nhàng.
Cơn giơ đông khô hanh mang theo hơi lạnh từ bên ngoài thổi vào cuốn những
sợi tóc dài xoã tung, để lộ ra một khuông mặt trắng đến không còn nổi
một giọt máu với sự hoảng sợ cùng cực vẫn chưa hề phai đi. Tà áo choàng
dài cùng tuệ kiếm không nhiễm một hạt bụi lay động, mang theo hương hàn
mai nhàn nhàn nhạt như có như không quẩn quanh trong không khí. Khuôn
mặt hoàn hảo như được tạc ra từ bạch ngọc với đôi mắt hắc ám từ trên cao nghiêm khắc nhìn xuống không đem theo một tia tình cảm, lạnh lẽo đến
mức làm cho bất cứ ai cũng phải cảm thấy đó không thể là ánh mắt của con người. Sát khí giống như mùa đông tràn ngập trong không gian, một chút
cũng không muốn che dấu ập vào khiến tất cả đều đồng loạt rùng mình muốn lui về phía sau.
- Anh…muốn gì?
Cuối cùng thì chủ tịch Phùng cũng tìm lại được tiếng nói của mình, dù nghe đã lạc hẳn đi.
- Cô ấy.
Thậm trí cả ánh mắt cũng không thèm động, môi mỏng chỉ khẽ nhếch lên nhưng
không hiểu sao người ta hoàn toàn có thể biết được người anh muốn nói
đến là ai. Mọi ánh mắt đều dồn vào Thuỷ Linh vẫn đang im lặng, cũng
không có bước xuống mà cứ đứng ở đó lăng lăng nhìn anh đến ngây ngốc.
- Tiến…tiến sỹ Quân Thành?
Cuối cùng cũng có người nhận ra người đàn ông khoác vẫn còn khoác nguyên áo
blue trắng đang kề kiếm vào cổ thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Khai
Sáng kia là ai, bọn họ dù biết anh là người thuộc tổ chức MSF, lại là
một người không hề đơn giản nhưng…đến mức thế này thì quả thật chưa từng có một ai nghĩ đến.
- Tôi đến đón vợ mình.
Giọng nói
trầm thấp khi nhắc đến chữ “vợ” hoàn toàn không tự chủ được mà mất đi
vài phần khắc nghiệt, bàn tay tinh tế đưa ra hướng về phía Thuỷ Linh
đang đứng trên hành lang tầng hai chờ đợi.
- À…
Làn mi
dài lúc này mới nhẹ nhàng chớp chớp vài cái như bừng tỉnh khỏi giấc
mộng, gò má trắng bệch thiếu sức sống thoáng chốc ửng hồng ngượng ngùng
bởi sự ngẩn ngơ của mình. Cô à lên một tiếng ngốc nghếch gật gật đầu,
không dám ngẩng lên nhìn anh rồi mới thu tay lại xoay người định bước về phía câu thang dẫn xuống sảnh, chỉ có điều…
- Nghĩ cũng đừng có nghĩ.
Một giọng nói khác cũng lạnh lùng và sắt đá không hề kém bỗng vang lên từ
phía sau, Thuỷ Linh theo bản năng giật mình quay mạnh người lại khiến
những lọn tóc nâu nhẹ nhàng bị hất lên, đôi mắt tuyệt đẹp mở lớn trừng
trừng như muốn rách ra nhìn thẳng vào đôi mắt mầu hoàng ngọc ánh lên tia đắc thắng sáng rực của loài chim đại bàng rồi trượt xuống khẩu súng đen ngòm lạnh lẽo trong bàn tay đeo găng bằng da mỏng. Họng súng cũng như
đôi mắt ấy không hướng về phía cô, mà hướng thẳng xuống phía dưới sảnh,
nơi cũng đã từng thu hút hoàn toàn sự chú ý cũng như nhịp đập từ trái
tim cô, nơi anh đang đứng.
Giống như một thước phim được phát
thật chậm, thật chậm….Thuỷ Linh bỗng cảm thấy mọi thứ dường như bị đông
cứng hết cả lại trong màn nước băng giá. Cái lạnh không đến từ bên
ngoài, mà đến từ giữa ngực, từ trong trái tim cô, từ nơi hình ảnh ngày
đông tuyết trắng trong rừng tuyết tùng một lần nữa hiện ra trong tâm trí cô. Một lần nữa cô dường như lại thấy đôi phượng mâu tăm tối bị mất đi
hoàn toàn ánh sáng ấy, thấy nụ cười gượng gạo nhưng ngập tràn yêu thương ấy, thấy dòng máu đen đặc sệt và tiếng hít thở rin rít đầy khó nhọc…và
trong một tích tắc dường như bên tai cô lại vang lên tiếng trái tim đập
đứt quãng từng nhịp chậm dần.
- K..h..ô…n…g…..!!!!!
Đôi
môi hé mở, cô dùng hết sức thét lên đến tê tâm liệt phế nhưng bên tai cô lại vẫn chỉ văng vẳng tiếng nhịp tim nặng nề mà không hề nghe thấy
tiếng của chính mình cũng như những người xung quanh. Tâm trí cô trắng
xoá, thân hình kiều nhỏ không hề đem theo bất kể suy nghĩ nào hết lao
vào chắn trước họng súng tối đen như vực xoáy cuốn hút linh hồn con
người chìm sâu. Đôi mắt trong suốt tập trung hoàn toàn vào ngón tay đặt
trên cò súng đang dần dần siết lại, cảm giác về thực tại lúc này đã kỳ
lạ đến mức thậm trí cô còn thấy được chuyển động lùi lại của nòng súng
để đẩy vỏ đạn ra sau khi viên đạn được bắn xoáy khỏi nòng.
Người ta thường nói, con người khoảng một vài giây trước khi đối mặt với cái
chết thì sẽ thấy xuất hiện lại toàn bộ những kỷ niệm trong cuộc đời. Cô
thấy điều này thật là vớ vẩn, bởi khi lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết
đâm xuyên qua người, cô chỉ cảm thấy lạnh và trước mắt là một đôi phượng mâu đang mở lớn bàng hoàng với hai mầu đỏ và trắng vô cùng tiêm diễm.
Rồi khi ấn tuyệt mệnh trâm lún sâu vào trong trái tim mình, trong mắt cô chỉ nhìn thấy gương mặt thanh thản như say giấc nồng của người đàn ông
mình yêu cùng với sự tuyệt vọng đến vỡ toang lồng ngực. Còn lúc này, thứ đang lướt qua tâm trí cô lại không phải những điều ấy, không phải anh,
không phải thời thơ ấu êm đềm bên cha mẹ hay quãng thời gian kỳ lạ cô
giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên ở Hạo Long quốc mà lại là….
Một cây hàn mai.
Cây hàn mai rất lớn, vô cùng lớn, lớn đến mức độ tán của nó xoè rộng ra bao phủ cả một ngọn đồi dưới chân, tạo thành một đám bạch vân khổng lồ giữa rừng hồng mai đỏ rực. Tán cây lay động theo từng cơn gió mà reo rắc
xuống phía dưới những cánh hoa mỏng manh tinh khiết của mình, mờ mịt hư
ảo đến mức khiến cho người ta sinh ra ảo giác về một thân ảnh bạch y
thanh lãnh đang đứng ở nơi đó. Khẽ nghiêng người cúi xuống, ống tay áo
trắng muốt chậm rãi đưa ra che chở cho một vật nhỏ mềm mại quận lại mà
nằm dưới gốc cây khỏi những giọt băng tuyết buốt giá….
ĐOÀNG!!!
Tiếng súng nổ gần kề như muốn xé tan không gian, xé rách tất cả những ảo mộng sâu trong tâm trí, đem theo mùi cay nồng khét lẹt của thực tại ập vào
khiến thân hình nhỏ bé lảo đảo ngã quỵ.