Tít….tít….tít….tít…
Âm thanh nhàm chán đều đặn, không to, không
nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng khiến làn mi
dài cong veo khe khẽ lay động, dập dờn như cánh bướm rồi nhẹ nhàng mở
ra.
Trắng….
Trần nhà trắng mịn không có bất kể dấu vết
gì của sà gỗ trạm khắc tinh sảo hay ngói lưu ly xếp lớp với những trang
trí bằng vàng hoa mỹ, ánh sáng rõ ràng và mạnh chứ không dìu dịu giống
như ánh sáng của dạ minh châu phát ra. Rèm vải trắng muốt lay động, nệm
bông trắng tinh sạch sẽ thoang thoảng mùi ấm áp của nắng và gay gay mũi
của thuốc khử trùng. Ngoài hành lang tiếng người rì rầm nho nhỏ cùng
những tiếng cồm cộp của giầy đế cứng va chạm với sàn nhà lát đá hoa,
ngoài cửa sổ xa xa vọng lại tiếng còi hụ gấp gáp của xe cấp cứu. Tia
nắng nhạt mầu được lọc qua lớp vải rèm dịu dàng phủ xuống lọ pha lê
trong suốt cắm bó hoa lan tường trắng tinh khôi, xen lẫn vài bông phớt
hồng nhè nhẹ vẫn còn vương sương sớm.
Cô gái với mái tóc nâu dài hơi xoăn bồng bềnh tản ra trên gối ngơ ngác nhìn cảnh vật vừa lạ lẫm
vừa quen thuộc xung quanh, bàn tay khẽ đưa lên, những ngón tay nhỏ nhắn
với móng đã được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, nơi mu bàn tay xanh xao vẫn
cắm chiếc kim luồn trong mạch máu đang được nối với dây chuyền nước,
từng giọt, từng giọt chậm rãi chảy xuống đưa chất điện giải vào trong cơ thể cô. Nhìn xuống, trên người là những điện cực tiếp xúc với da, nối
liền với chiếc máy phát ra âm thanh tẻ nhạt kia, hiển thị những con số,
biểu đồ thông báo những số liệu của sự sống.
Cô gái chớp chớp
làn mi một vài lần nữa, chống bàn tay không có gắn kim xuống lớp nệm
bông từ từ ngồi dậy. Ngơ ngác nhìn xung quanh một lần nữa, thật sự xác
định được mình đang ở trong phòng bệnh riêng tại…bệnh viện, một bệnh
viện hiện đại. Bàn tay nhỏ nhắn, cổ tay được quấn băng ép mầu trắng lộ
ra dưới lớp tay áo bệnh nhân vươn ra, với lấy tờ báo gấp làm đôi đặt
trên tủ inox xám bạc bên cạnh đầu giường. Bỏ qua bài đưa tin về một vụ
tai nạn máy bay thảm khốc chính giữa trang nhất, nhìn chằm chằm vào ngày tháng phía trên đầu, cạnh tít báo.
” BÁO CÔNG AN NHÂN DÂN số xxxx. Ra ngày 9 tháng 11 năm 2013.”
Xoạt…
Tờ báo giấy tuột khỏi những ngón tay run rảy rơi xuống sàn nhà lát gạch
men trắng nóng, cô gái bắt đầu run rảy, mặc kệ kim luồn bị lệch khỏi ven khiến cho máu trào ngược lại trong dây chuyền hai tay vòng lại lấy bờ
vai gầy, cả người thu lại thành một đoàn. Đầu gục xuống chôn giữa hai
đầu gối lắc lư chao đảo giống như một con diều bị đứt mất dây, tiếng
thút thít nho nhỏ đầu tiên bật ra. Cho đến khi y tá trực trong phòng
giao ban song và quay lại thì tiếng thút thít ấy đã trở thành những
tiếng kêu gào đến tê tâm liệt phế, cô gái giống như mất đi sự kiểm soát
vật lộn với chính cơ thể của mình bất kể hộ lý cùng y ta kìm giữ thế nào cũng không dừng lại. Chỉ đến khi y tá trưởng xuất hiện, điên tiết mà
gào lên chỉ đạo cấp dưới của mình đi lấy thuốc an thần loại dành nhẹ
dành cho phụ nữ có thai thì cô mới đột ngột dừng lại. Bàn tay rớm máu do kim luồn bật ra run run đưa đến trước bụng mình, đôi mắt đỏ bừng mờ mịt những lệ ngơ ngác nhìn đến y tá trưởng, đôi môi mọng từng hồng hào mượt mà giờ trắng bệch khô nứt mấp máy, thanh âm khào khào thì thầm giống
như không thể tin mà hỏi lại.
- Ta….tôi…đứa nhỏ của tôi không có làm sao?
Mọi người bị hành động điên cuồng của cô ban nãy làm cho cảnh giác, lúc này tuy thấy cô có vẻ bình tĩnh trở lại nhưng vẫn rất đề phòng. Y tá trưởng là một người phụ nữ trung niên vóc dáng vẫn cân đối, gương mặt lạnh
lùng cùng chiếc kính viền vàng càng tăng thêm sự nghiêm nghị nhìn thẳng
vào cô.
- Phải, lúc này thì không làm sao nhưng chỉ cần hành động vừa rồi của cô xảy ra một lần nữa thì chúng tôi cũng không chắc.
- Thật? Thật sự không làm sao?
Cô gái đờ đẫn hỏi lại, bàn tay ôm lấy bụng mình hơi siết lại nhưng tinh thần có vẻ không còn bị kích động nữa.
- Thật, chúng tôi…
- Chị Minh? Con gái em làm sao vậy?
Một giọng nói hốt hoảng xen lẫn cả kinh hoàng đột ngột cắt ngang lời của y
tá trưởng, tiếp theo một bóng người nhỏ nhắn với chiếc giỏ xách cùng cặp lồng, bình giữ nhiệt hết sức lỉnh kỉnh nhưng vô cùng nhanh nhẹn lách
qua cả đám hộ lý cùng y tá mà không rơi một đồ vật gì hết lao vào. Đến
khi nhìn thấy cô gái vẫn một thân chật vật ngơ ngẩn ngồi trên giường
bệnh, một tay chảy máu ròng ròng ôm lấy bụng, tay kia vẫn bị một hộ lý
nam nắm chặt lấy thì nhẩy dựng lên. Xông đến có chút hung hăng đẩy người hộ lý kia ra ôm lấy cô vào lòng, ánh mắt khó hiểu hướng về phía y tá
trưởng.
- Nó vừa mới tỉnh, sao lại thế này?
Y tá trưởng
tên Minh sau khi thấy người mẹ của cô gái vào thì có vẻ thả lỏng hơn một chút, ngữ điệu cũng có chút nhẹ nhàng hơn lúc nãy.
- Con gái cô mới tỉnh nên có chút kích động, ừ…khá là kích động, tôi đã chỉ định dùng thuốc an thần nhưng…
- Thuốc an thần? Nó đang có thai!
Bà rít lên lanh lảnh, ánh mắt sắc bén quét về phía những y tá đứng gần mình nhất.
- Cô thật là, cô có phải người trong ngành nữa không vậy? Chẳng nhẽ cô
không hiểu bệnh nhân phải thế nào tôi mới ra chỉ định dùng thuốc an
thần, khả năng ảnh hưởng đến thai nhi của thuốc và khả năng ảnh hưởng
đến thai nhi khi người mẹ bị kích động là bao nhiêu phần trăm? Bên nào
nặng bên nào nhẹ chẳng nhẽ không thể tính ra? Nhìn vào bộ dạng của con
gái mình chẳng nhẽ cô không biết lúc ấy thế nào? Tôi biết cha mẹ nào
cũng xót con, nhưng thân làm y tá lâu năm cô cũng không thể vì vậy mà
quên hết bản năng nghề nghiệp của mình được.
- Kích động?
Bà lúc ấy mới buông con gái mình ra, cẩn thận đánh giá lại một lượt. Cô
gái lúc này đã có vẻ tỉnh táo hơn so với trước nhưng vẻ thất thần thì
vẫn còn nguyên si, cô nhận ra mẹ mình, vùi đầu vào trong lòng bà nhưng
khi nhìn vào trong đôi mắt tan rã của cô bà biết cô không chỉ đơn giản
là bị kích động.
- Thật xin lỗi, em đã vội quá…nhưng lúc này nó đã yên tĩnh lại, liệu có cần dùng thuốc?
Bà ngước lên, áy này cùng chờ mong nhìn y tá trưởng đang đẩy lại gọng
kính, cúi đầu cẩn thận xem xét những dữ liệu mà máy điện tâm đồ ghi lại.
- Ngay lúc này thì có lẽ không cần nhưng….tôi nghĩ vẫn nên đợi kết quả sau khi bác sỹ kiểm tra lại thì tốt hơn.
****
Hai ngày sau.
-….PTSD (Posttraumatic Stress Disorder) ? Hội chứng rối loạn stress sau sang chân?
Người phụ nữ trung niên nhỏ nhắn toát ra vẻ nhanh nhẹn đã thay một bộ đồng
phục y tá nghi hoặc hỏi lại bác sỹ trưởng khoa tâm lý, người đàn ông lớn tuổi khoác áo blu trắng đang bắt đầu hoàn thành song bệnh án.
- Trong thời gian hôn mê, con gái cô đã có những biểu hiện của việc gặp
ác mộng, bằng chứng là luôn lập đi lập lại một từ vô nghĩa, thổn thức
cùng hoảng loạn bất an. Cô ấy cũng hoàn toàn né tránh đề cập đến sự việc xảy ra trong khoảng thời gian bị mấy tích gần một năm trước, có nhạy
cảm nhưng may là chưa đến mức độ thái quá. Theo như lời của y tá thì còn có biểu hiện rối loạn ngôn ngữ, những từ đầu tiên cô gái trẻ này nói
khi tỉnh lại hoàn toàn không phải tiếng Việt mà là tiếng Trung. Kỳ lạ
rằng không phải tiếng Trung hiện đại mà là tiếng Hán cổ, trước đây con
gái cô từng học qua cổ văn?
Ông ngước lên nhìn bà dò hỏi.
- Cổ văn? Cổ ngữ? Lại là tiếng Hán? Con gái tôi theo học mỹ thuật chứ
không phải khảo cổ nên tôi có thể chắc chắn nó chưa từng tiếp xúc với
những thứ ấy.
Bác sỹ nhíu đôi mày đã bắt đầu có vài sợi bạc lại, cẩn thận đánh giá lại một lượt hồ sơ bệnh án, chiếc bút trong tay theo
vô thức nhịp nhịp trên bàn.
- Con gái cô được phát hiện trong tình trạng thế nào còn nhớ chứ?
Bà Bích Thuỷ, mẹ của cô gái cũng đã bắt đầu tỏ thái độ sốt ruột nhưng vẫn
kiên nhẫn nói lại với vị bác sỹ gìa đáng kính của viện sức khoẻ tâm
thần.
- Một tuần trước tôi nhận được điện thoại của công an, yêu cầu đến bệnh viện quân đội tại quận X để xác nhận nhân thân của một cô
gái trẻ vì cô ấy có nhiều điẻm trùng khớp với Thuỷ Linh, con gái tôi đã
bị mất tích trong khi đi dậy về gần một năm trước. Dĩ nhiên tôi nhận
diện được con gái mình, nhưng khi ấy nó nhìn thật sự rất kỳ quái. Tóc
tuy có chút tán loạn nhưng vẫn có thể thấy là được vấn lên cầu kỳ, có
cài trâm ngọc, gắn những chi tiết nhỏ tinh sảo bằng vàng. Trang phục
cũng là y phục kiểu cổ, được may và thêu thủ công rất chi tiết, chân đi
hài gấm lót lông cáo trắng có đính ngọc trai, cổ tay và bàn tay trái có
vết cắt sâu do vật sắc bén bằng kim loại và vật nhọn cắt vào đã được đắp thuốc và băng bó theo kiểu đông y, ngón tay áp út đeo chiếc nhẫn không
phải cái trước đây nó đeo, trên người cũng tìm thấy vài chiếc kim trâm
cứu loại cực mảnh, chỉ cần đâm vào da lập tức nó sẽ gẫy và theo mạch máu chạy vào tim. Cái thai trong bụng được mười một tuần, có dấu hiệu từng
bị xuất huyết và doạ sảy. Ngoài ra thì giấy tờ tuỳ thân cùng điện thoại, túi sách hoàn toàn không có. Công an khi ấy đã có kết luận rằng rất có
thể nó đã bị một tên bệnh hoạn nào đó bắt cóc sau đó thì trốn được, hoặc cũng có thể là bị bỏ lại nơi ngoại thành vì khi ấy tình trạng của nó
hết sức nguy kịch. Sau đó tôi lập tức làm hồ sơ thủ tục chuyển cho nó về viện chúng ta….
Nhận được cái gật đầu của bác sỹ, bà ngừng lời, lại càng có vẻ lo âu hơn. Lúc trước lo cho con gái hôn mê bà không có
chú ý đến, nhưng khi bây giờ rà soát lại một lượt mọi chuyện thì bà càng lúc càng bất an.
- Tôi cũng đã nhận được hồ sơ bệnh án và kết
luận của bác sỹ bên bệnh viện quân đội chuyển sang, con gái cô từng có
dấu hiệu sảy thai và bị băng huyết ồ ạt nhưng vì một lý do không thể
giải thích nào đó thì cái thai vẫn sống và đến bây giờ thì phát truyển
hoàn toàn bình thường, có vẻ còn khá là tốt nữa. Trên chiếc trâm bạch
ngọc cũng có phản ứng dương tính với máu và xét theo góc độ của vết
thương thì vết cắt trên cổ tay do chính cô ấy tự rạch, trên kim châm cứu gỡ từ người con gái cô có phải ứng dương tính với ít nhất bốn mươi lăm
loại độc tố từ nhân tạo đến tự nhiên. Những loại độc tô ấy dù dính phải
0,1 mg cũng có thể gây chết người nhưng trong huyết thanh của con gái cô lại chứa một loại kháng thể tự động loại bỏ toàn bộ những độc tố ấy.
Chúng tôi đã cố tách loại kháng thể ấy ra khỏi huyết thanh lấy được từ
người cô ấy nhưng chỉ cần rời khỏi huyết tương những kháng thể ấy lập
tức bị triệt tiêu, hay nói một cách khác chính máu của con gái cô là một loại thuốc giải độc và chỉ có tác dụng khi dùng trực tiếp…
- Khoan đã, ý của bác sỹ là sao?
Bà cảnh giác nhìn vị bác sỹ đang bắt đầu lâm vào những nghiên cứu chuyên
sâu mà đối tượng không ai khác chính là con gái bà, nhận ra sự thay đổi
trong giọng nói, bác sỹ có chút ngượng ngùng hắng giọng một chút.
- Cũng không có gì quá nghiêm trọng, ý tôi là con gái cô ngoại trừ chút
bất ẩn tâm lý thì sức khoẻ đã hồi phục gần đến mức như bình thường.
Tôi….chỉ là thay mặt của viện nghiên cứu huyết huyết học muốn…muốn có
một chút đề nghị với bà và con gái….
- Xin lỗi nhưng tôi hoàn
toàn không đồng ý với bất cứ điều gì ông hay viện nghiên cứu huyết học
sẽ đề nghị, nếu sức khoẻ đã không còn trở ngại tôi muốn làm thủ tục xuất viện trong tuần này.
Một giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa xen
vào, đánh gẫy lời của vị bác sỹ. Ông cùng bà Bích Thuỷ đều giật mình
quay lại thì thấy cô gái đang được đề cập đến không biết đã ở đó từ khi
nào, đôi mắt đẹp tuyệt không còn một chút bóng dáng của sự mơ màng cùng
thất thần khi nãy. Tuy vẫn phải ngồi xe lăn và được một hộ lý đưa đến
nhưng từ thái độ đến ngữ điệu cùng lời nói lại toát ra vẻ gì đấy không
cho phép người khác được từ chối, giống như….đã quen ra mệnh lệnh đối
với người khác. Hoàn toàn không có chút gì liên quan đến cô gái vừa được kết luận là gặp tổn thương về tâm lý và bị sang chấn tinh thần. Ông bác sỹ có chút bối rối hiếm hoi, đẩy đẩy lại gọng kính không được tự nhiên
lựa lời.
- Cô Thuỷ Linh, tôi nghĩ rằng cô cũng biết khá rõ về
bản thân mình, nếu như cô đồng ý thì rất có thể…không, là chắc chắn sẽ
cứu được rất nhiều người….
Thật kỳ quái, rõ ràng ông là một vị
bác sỹ, một giáo sư vô cùng có uy tín trong nghành y và là một giảng
viên nghiêm khắc tại viện đại học y quốc gia, từng đứng trước cả ngàn
sinh viên cùng đồng nghiệp mà không một chút biến sắc nhưng tại sao cô
gái trẻ này chỉ mở miệng vài câu ông đã cảm thấy mình bị…áp lực.
- Cứ cho là ích kỷ đi, nhưng tôi không muốn làm chuột bạch cho những thí
nghiệm của các người… Mẹ, con muốn về phòng, lát nữa hiệu trưởng cùng
đồng nghiệp của con sẽ đến thăm.
Cô gái vô cùng dứt khoát và
thẳng thừng từ chối, câu sau dĩ nhiên là nói với bà Bích Thuỷ, mẹ của
mình. Bà khi được gọi đến, theo bản năng lập tức đứng dậy tiến đến tiếp
nhận tay cầm của chiếc xe lăn, đưa cô trở lại hành lang đi về phòng bệnh riêng biệt của mình. Để lại bác sỹ trưởng khoa cùng một vài người khác
cũng phải ngơ ngẩn, đúng thật là lần đầu tiên trong nghiệp lương y từ
mẫu họ gặp phải một bệnh nhân…như vậy.
Trên hành lang sạch sẽ, bà Bích Thuỷ đẩy chiếc xe lăn chầm chậm, ngần ngừ nhìn con gái mình nhưng muốn nói lại thôi.
- Linh, có chuyện gì…mẹ không thể biết được sao?
- Mẹ có mang truyện đến cho con không? Trong này rất nhàm chán, con muốn về sớm…
Cô nhẹ nhàng yêu cầu, cố ý tránh đi câu hỏi của mẹ mình. Bà thở dài, từ
trong túi áo blu rộng của mình ra quyển sách mỏng, ngoài bìa đề vài chữ
“Lục Tiểu Phụng truyền kỳ chi Quyết Chiến Tiền Hậu”.
- Người mới khoẻ lại, đọc truyện sẽ không tốt.
- Mẹ~~~
Cô bắt đầu dài giọng, giống như mọi khi làm nũng khiến bà đánh bất lực thở dài, ném quyển truyện vào trong lòng cô cằn nhằn.
- Đây, đây, của cô đây. Sắp làm mẹ đến nơi còn…
Bà biết mình lỡ lời, lập tức khựng lại cẩn thận nhìn cô con gái lớn của
mình, tuy cô không chịu nói nhưng bà biết, đứa nhỏ chắc chắn là một khúc mắc rất lớn trong lòng, chỉ sợ…
- Ai nha, mẹ có cháu liền lập
tức quên con gái sao? Con thực đau lòng mà, để khi nào sinh nó ra rồi
con sẽ tét vào mông nó vì tội ngay cả mẹ của mẹ mà nó cũng dám tranh.
Thuỷ Linh một bộ vô cùng tủi thân ôm ngực nhìn bà ai oán, giống như thật lại vô cùng tự nhiên, không có điểm nào khó chịu khi nhắc đến đứa nhỏ hết.
Chẳng nhẽ bà đã nghĩ sai?
- Đồ quỷ, mẹ nào đi tị nạnh với cả con? Để tối nay bố cô đem các em vào, xem chúng nó có cười cô thối mũi ra không.
Bà cũng bớt một phần nào lo lắng, cười cười yêu thương dí tay vào trán cô
một cái đẩy nhẹ sau đó đỡ cô trở lại giường rồi mới khép cửa phòng lại
ra ngoài đi làm công việc của mình.
Ngay khi cửa phòng cạch mộ
tiếng đóng lại, ngăn cách cô với sự ồn ào nơi hành lang bệnh viện, nụ
cười ngờ nghệch cùng gương mặt ai oán lập tức hạ xuống, thay thế bằng
một sự bình lặng, bình lặng đến tưởng như trống rỗng. Bàn tay luồn xuống phía dưới gối nằm, tìm kiếm sau đó rút ra một quyển sổ cùng chiếc bút
chì. Đôi mắt tròn to có chút mờ đi, làn môi run rảy sau đó mím chặt lại
khi ngón tay nhỏ nhắn lướt trên những đường nét chân dung còn chưa hoàn
thành.
Đầu bút chì chầm chậm miết trên giấy, đem bóng hình yêu
dấu in hằn trong tim kia vẽ ra. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi nhưng mỗi
một biểu cảm như khi nhíu mày, khi trừng mắt, lúc lạnh lùng, khi hài
lòng, từng ánh mắt, từng cái nhìn và cả….nụ cười của duy nhất một người
đàn ông trong y phục kiểu cổ với mái tóc đen dài như huyền tơ cài trâm
bạch ngọc đã tràn ngập một cuốn sổ bìa da.
Độp…
Âm thanh đùng đục của giọt nước rơi trên trang giấy, cô gái vẫn mặc kệ, để nó
lăn dài xuống chảy qua đuôi mắt phượng khẽ xếch lên nghiêm khắc khiến nó phai mờ, làm cho mục quang sâu thẳm tựa hắc ngọc ấy trở nên nhu hoà. Cô gái giống như không thể kìm được nữa lại gục xuống, ôm cuốn sổ vào
trong lòng nấc lên nghẹn ngào trong câm lặng.
-….Diệp….
Một cái tên, chỉ duy nhất một chữ nhưng cũng đã bao trọn tất cả yêu thương
nhung nhớ và cả đau đớn đến tận cùng tâm can. Phải, cô chính là Tiêu
Thuỷ Linh, ái thê của Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành. Ký ức của cô
một lần nữa quay trở về với Hạo Long quốc, buổi sáng định mệnh ngày hôm
ấy, ngày mà cô sâu sắc nhận lấy bài học mà lão thần tiên kia đã giáo
huấn cô. Rằng mệnh trời là không thể cải, phàn nhân không thể nghịch
thiên, cô đã chống lại thiên mệnh khi cứu hắn một mạng thì hắn…..cũng sẽ vì cô mà mất đi mạng sống.