[JX3 Kiếm Võng Tam Đồng Nhân] Tú Sắc | Thất Tú

Chương 21: Chương 21




Chương 20: Cứu người

Trong bóng đêm, Diệp Lâm nhìn thấy trong ngõ nhỏ đối diện sau cửa sổ trừ hai người bọn họ vừa mới nghe được tiếng nói ra, không lâu sau lại có bốn người đến tụ họp lại với bọn họ.

“… Đồ vật tới tay?”

“Ừ, chỉ còn một loại cuối cùng này.” Trên lưng người nói chuyện vác một cái bao rất lớn, nhìn trọng lượng không nhẹ.

Người mở miệng đầu tiên mặc một thân áo choàng đen, hơn nữa bên ngoài còn khoác một cái áo choàng có mũ trùm, căn bản không nhìn rõ là cái dạng gì, nhưng từ giọng điệu kiêu căng cùng cây trượng chỉ lộ ra khỏi quần áo một đoạn ngắn của hắn đến xem, Diệp Lâm đoán vị này là một ma pháp sư.

“Đã nói tiền trao cháo múc!” Trừ vị ma pháp sư này ra, năm vị khác hiển nhiên là cùng một phe.

Người áo đen thanh âm trơn mềm, nghe có loại cảm giác âm lãnh khiến người cực kỳ không thoải mái, “Mở bao ra.”

Người vác bao nghe vậy, đặt bao xuống, cởi ra, nhờ ánh trăng, Diệp Lâm nhìn thấy một mái tóc vàng rực rỡ rối tung tản ra, ở trong ngõ nhỏ âm u kia càng thêm lóa mắt.

Diệp Lâm thiếu chút nữa kêu ra tiếng, gắt gao bịt kín miệng mình, bởi vì thiếu niên nằm trên mặt đất hai mắt nhắm nghiền, sắc môi tái nhợt kia, không phải Ocklan đang hôn mê thì còn là ai?

Đầu ngón tay người áo đen khẽ nhúc nhích, trước mắt xuất hiện hình ảnh giống như một mặt gương, mà trong hình ảnh chính là Ocklan ngồi nghiêm chỉnh mang theo nụ cười tao nhã, vì thế hắn vừa lòng gật đầu, “Không sai, đúng là thằng nhóc Chaeky muốn.”

Diệp Lâm mở to mắt, Chaeky? Là Chaeky kia?

Bỗng nhiên y hiểu được, vì sao chín năm sau, khi Ngạo Thiên đi vào đô thành thì Ocklan sẽ nơi chốn nhằm vào hắn như vậy, gần như là ác độc đến không có đạo lý, dù sao Ocklan rõ ràng là một thanh niên được giáo dục tiêu chuẩn quý tộc mà lớn lên, Ngạo Thiên nói thế nào cũng là đường đệ của hắn, cứ việc năm đó phụ thân Ngạo Thiên cùng phụ thân Ocklan vì tranh tước vị tranh đến ngươi chết ta sống, cũng không đến mức sau khi Ngạo Thiên ít nhất nhìn bề ngoài còn chưa có bao nhiêu uy hiếp đến đây, lại đối chọi gay gắt nơi chốn muốn đưa hắn vào chỗ chết như vậy đúng không?

Ngạo Thiên là một cô nhi mất cả cha lẫn mẹ đến đô thành, bất luận là phương diện nào cũng ở thế yếu, năm đó khi Diệp Lâm đang xem tiểu thuyết cũng cảm thấy loại hận thù khi Ocklan đối đãi Ngạo Thiên cũng quá điên cuồng, nhưng sau khi chân chính gặp được Ocklan, cảm thấy người này trừ ngạo mạn một chút thì cũng không có loại cảm giác cay nghiệt này a?

Trong nháy mắt nhìn thấy Ocklan hôn mê, Diệp Lâm đã nghĩ đến rất nhiều thứ, tỷ như phụ thân Ocklan chỉ có một mình hắn là con trai, nếu Ocklan chết, như vậy phụ thân Ngạo Thiên hoặc Ngạo Thiên, khả năng thừa kế tước vị là quá lớn, trong tiểu thuyết ban đầu chính là sau khi Ngạo Thiên giết chết Ocklan thì kế thừa tước vị vốn thuộc về Ocklan.

Như vậy, Chaeky Bonas đối phó với Ocklan thì Diệp Lâm cũng không cảm thấy kỳ quái.

Tuy rằng nói, thủ đoạn này thật sự không được coi là quang minh chính đại, nhưng mà tranh đấu giữa quý tộc, tự cái chuyện kỳ vọng quang minh chính đại đã là tương đối buồn cười. Chỉ là ở trong lòng Ngạo Thiên, phụ thân hắn chính trực dũng cảm, tính tình ôn hòa, một mặt âm u này đương nhiên sẽ không biểu hiện trước mặt hắn.

Cứu hắn.

Diệp Lâm không tiếng động làm một khẩu hình phát âm với Xavier, Xavier không hề gì mà nhún vai.

Lúc này ma pháp sư đã đưa ra một cái túi to, một người cầm đầu trong đám áo đen tiếp nhận, nhờ ánh trăng nhìn, liên tưởng với ban đầu, Diệp Lâm hít ngược một hơi khí lạnh, nếu là một gói kim tệ lớn đương nhiên không đến mức khiến y kinh ngạc như vậy, nhưng mà nghĩ đến Ocklan, lại thêm một gói to nữa không biết bên trong có cái gì, giá cả đương nhiên không phải một gói kim tệ có thể so sánh.

Mà trong gói to này, chứa chính là một loại đá quý cho tới bây giờ Diệp Lâm cũng chưa từng thấy, ánh sáng lam nhạt xinh đẹp giống như bầu trời, trong suốt rực rỡ giống như một viên kim cương.

Lúc này ánh mắt Xavier mới sáng ngời lên.

Diệp Lâm: …

Xem ra vị này không có ích lợi thật sự là sẽ không cam tâm tình nguyện ra tay… Trong lòng Diệp Lâm chợt động, chợt nhớ tới Ocklan trong nguyên tác có từng nói thiếu Xavier một phần nhân tình, chẳng lẽ chính là lúc này đây?

“Quả nhiên là đá tân nguyệt.”

Thừa dịp năm người kia nghiệm thu, Diệp Lâm đã nhìn thấy ma pháp sư lặng lẽ nâng pháp trượng lên, trong bụng cười lạnh, cùng Xavier liếc nhau, quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.

“Muốn chiếm tiện nghi trước mặt một vị ma pháp sư, không khỏi suy xét rất không chu toàn một chút.” Khi thanh âm âm nhu vang lên lần thứ hai, cùng với tiếng ngâm xướng trầm thấp, trong ngõ hẻm tối tăm bỗng nhiên sáng ngời một mảnh.

“Ngươi ——”

“Huynh đệ Gaete chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Candi, chạy mau!”

Lấy thực lực mà nói, năm huynh đệ này thật ra cũng không kém, nếu không cũng không thể đến trong nhà Bonas trộm đồ, còn lẻn vào Berysford mang Ocklan ra mà không ai phát hiện, cho dù Ocklan mới mười một tuổi, dù sao cũng đã là một ma pháp sư sơ cấp.

Ánh sáng đấu khí sáng lên, trong lòng Diệp Lâm rùng mình, kiếm sĩ cấp bảy!

Hiện tại Diệp Lâm bắt đầu nghi ngờ dựa vào y cùng Xavier liệu có thể cứu được Ocklan hay không, trong năm huynh đệ phía dưới, trừ một người chạy trốn, còn lại bốn người áo đen đều là kiếm sĩ cấp năm đến cấp bảy, đáng tiếc bọn họ đối mặt chính là ma đạo sư.

Cấp bậc ma pháp sư chia làm ma pháp học đồ, ma pháp sư sơ cấp, ma pháp sư trung cấp, ma pháp sư cao cấp, đại ma pháp sư, ma đạo sư, đại ma đạo sư, lại hướng lên trên chính là pháp thánh, cũng chính là thánh ma đạo sư. Cho dù là kiếm sĩ cấp bảy, chống lại ma đạo sư cũng là không có phần thắng, trừ khi là kiếm sĩ cấp mười mới có chút khả năng.

Cho nên pháp sư áo đen chỉ là lạnh lùng mỉm cười, pháp trượng trên tay nở rộ ánh sáng chói mắt, một luồng lửa bắn ra chặn vị muốn chạy trốn kia lại trong hẻm.

“Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy.”

Vị Candi kia không do dự chút nào, lập tức chạy trở về, “Không có biện pháp khác, liều mạng! Ma đạo sư thì như thế nào, hắn chỉ có một người, động tĩnh lớn một chút thì sẽ dẫn quân đội phòng thủ thành phố tới, hắn không dám dùng ma pháp cỡ lớn!”

Thanh âm pháp sư lạnh như băng, “Thật sự là khờ dại, cho rằng khác biệt giữa ma đạo sư cùng pháp sư cấp thấp chỉ là ở ma pháp cỡ lớn?”

Đương nhiên không phải.

Diệp Lâm là biết từ tiểu thuyết, ma pháp ở thế giới này cực kỳ mạnh, sự khác biệt giữa ma pháp sư cấp cao và ma pháp sư cấp thấp không chỉ ở chỗ ma pháp sư cấp cao có thể sử dụng ra cấm chú(1), mà còn ở trình độ nắm giữ nguyên tố ma pháp, cho dù không cần ma pháp cao cấp, năm kiếm sĩ ở đây vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn như thường.

Nhưng thân là ma pháp sư thân thể yếu ớt, đối mặt năm kiếm sĩ giỏi đánh lén cùng ám sát này, lại đang ở trong ngõ hẻm hẹp không quá có lợi với ma pháp sư, cũng cần cẩn thận một chút, nếu không rất dễ dàng lật thuyền trong mương(2).

Nếu đây là năm vị kiếm sĩ cấp bảy bình thường, chỉ sợ đã sớm chết ở trong tay đại ma đạo sư mạnh mẽ này, nhưng đây là năm đạo tặc kinh nghiệm phong phú, ở toàn đô thành cũng rất có danh khí, đương nhiên không phải hạng người vô dụng, không có một bản lĩnh bên người thì cũng không đến lượt bọn họ đánh ra danh tiếng ở đô thành, đặc biệt là kiếm sĩ thân pháp cực nhanh vượt xa bình thường.

Cho dù người này là đại ma đạo sư mạnh mẽ, muốn bắt được năm người này cũng không phải chuyện một chốc một lát.

Trong ngõ nhỏ thỉnh thoảng sáng lên vệt sáng khiến Diệp Lâm cảm thán, may mà lầu hai này chỉ có gian phòng này của bọn họ là có cửa sổ, hơn nữa khi bọn họ nghe được tiếng người đã nhanh chóng thổi tắt nến, nếu không nói không chừng vị đại ma đạo sư này sẽ lên giết người diệt khẩu trước.

“Ta đi.” Xavier đè thấp thanh âm nói.

Diệp Lâm hít một hơi thật sâu, cắt trị liệu, ngưng trọng gật gật đầu.

Bóng dáng Xavier lẫn vào trong bóng tối.

Chính như lời hắn nói, ám tinh linh là thích khách trời sinh, nếu không phải xuất phát từ cảm ứng đặc biệt, thậm chí ngay cả Diệp Lâm cũng rất khó phát hiện sự hiện hữu của hắn, càng làm cho người khó có thể tin chính là, vị này ở Berysford chỉ được phán định là học sinh có thiên phú ma pháp.

Diệp Lâm cùng Xavier cực kỳ lý trí, sau khi nhìn thấy thực lực của vị ma đạo sư này, bọn họ sẽ không nghĩ tới muốn chiếm bao nhiêu tiện nghi, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, Ocklan ngã trên mặt đất cùng gói to chứa đầy đá tân nguyệt bị ném ở một bên.

Khi bóng đen chợt xuất hiện mạnh mẽ kéo Ocklan lên lưng, còn một cái thuận tiện lấy đi gói đá tân nguyệt, cho dù là vị ma đạo sư kia cũng nhất thời không phản ứng kịp.

“Chết tiệt!” Hắn tuôn ra một câu thô tục, lập tức buông tha mấy kiếm sĩ đang vây quanh hắn kia, một luồng lửa cháy bừng bừng đánh về phía sau lưng Xavier giống như sao băng!

Trong lòng Diệp Lâm căng thẳng, vô cùng may mắn kỹ năng trị liệu của y phán định là chỉ cần ở trong phạm vi tầm mắt là có thể có hiệu quả, vì thế nhanh chóng một chiêu tường vũ một chiêu thượng nguyên điểm hoàn, hai chiêu trị liệu duy trì liên tục ném ra, Xavier đã chạm đến bức tường lửa ở đầu hẻm kia, cấp tốc xông ra ngoài, Diệp Lâm vội vàng ném một vương mẫu huy duệ qua trước khi hắn rời khỏi phạm vi trị liệu của mình, mà thời gian này, toàn thân Xavier giống như đã biến thành một quả cầu lửa, Diệp Lâm nhìn mà hết hồn.

Mà sau khi ma đạo sư kia thấp giọng ngâm xướng, trong cơn tức giận phóng ra một cái lửa địa ngục, lập tức cả ngõ nhỏ đều là ngọn lửa thiêu đốt, mặt tường bị đốt đen không thể che giấu, trong ngày mai khẳng định sẽ khiến cho quân đội phòng thủ đô thành chú ý, dưới tình thế cấp bách chắc chắn ma đạo sư này đã nghĩ ra lý do tốt lắm thì mới dám dùng ma pháp cỡ lớn như vậy. Vài kiếm sĩ kia kêu thảm thiết, không một người may mắn sống sót, chỉ thấy thân hình pháp sư áo đen chợt lóe, sau đó đuổi theo hướng mà Xavier chạy trốn.

Lúc này Diệp Lâm vô cùng nghi ngờ nếu chỉ có một mình Xavier, rốt cuộc là làm như thế nào cứu được Ocklan lại còn chạy thoát?

Ước chừng chỉ qua không đến một phút đồng hồ Xavier đã cõng Ocklan từ nóc nhà bay xuống, vào trong phòng theo cửa sổ, Diệp Lâm nhìn góc áo còn đang cháy của hắn, trước ném một phong tụ, thấy một đóa hoa bán trong suốt màu hồng nhạt không ngừng xoay tròn vòng quanh Xavier, cây quạt duy trì lay động liên tục dùng hồi tuyết phiêu diêu, thẳng đến khi vết sẹo do bỏng trên da Xavier bong ra từng mảng hoàn toàn khôi phục bình thường mới thôi.

“Nhanh thay quần áo đi!”

Xavier nhận lấy quần áo Diệp Lâm đưa cho, người đã quen với kiếp sống hắc ăn hắc như bọn họ, tùy thân đặt vài bộ quần áo trong nhẫn chứa vật, thay một bộ quần áo tương đối giống tự nhiên là chuyện nhỏ, cho dù là áo choàng Berysford cũng có đến vài bộ.

Diệp Lâm tự mình bắt đầu thay Xavier sửa sang lại mái tóc dài rối bời, chính bởi vì kinh nghiệm phong phú, trước khi đi xuống hắn đã đặc biệt dùng khăn trùm đầu bọc lại toàn bộ tóc, cho nên trên người thậm chí trên mặt hắn đều có bỏng, tóc lại không bị tổn hao chút nào, mà dưới sự trị liệu của Diệp Lâm, bất luận là chỗ bỏng nào cũng đều khôi phục nguyên dạng, nhưng nếu tóc bị thiêu cháy, Diệp Lâm cũng không thể nào làm nó mọc dài ra được.

Khi hai người nghe được tiếng vị ma đạo sư kia vang lên ở tầng dưới thì đã sớm chuyển dời sang một gian ghế lô không có cửa sổ ở cách vách, đốt cây nến tối mờ mờ, Diệp Lâm tiếp tục nhấp rượu mật, Xavier cầm dao nĩa cắt bánh mì hương vị không được tốt cho lắm.

Về phần Ocklan, khụ khụ, hắn hôn mê bị nhét ở dưới gầm bàn phủ khăn trải bàn sát đất.

Mà lúc này, một bóng người cao gầy xuất hiện ở trong ngõ nhỏ không một bóng người, nhìn nhìn mấy thi thể bị đốt trọi kia, hắn vừa nhấc tay, một tiếng “đinh đang” nhỏ vang lên, một cái huy chương rơi dưới chân hắn, sau đó hắn nhanh hơn bước chân rời khỏi ngõ nhỏ u ám này. Khi chuyển tới đường cái sáng ngời, trên khuôn mặt thanh tú của hắn hiện lên nụ cười nhàn nhạt, tóc đỏ mắt lam, chính là Ian Marbot.

Ma đạo sư không thu hoạch được gì, hầu như tất cả khách nhân trong quán rượu nhỏ, bà chủ đều có thể chứng minh bọn họ đã vào cửa hàng từ rất lâu trước, cũng không có người nào bị thương.

Dáng người nhỏ bỗng nhiên xuất hiện lại chợt biến mất kia hoàn toàn không có tung tích.

Ma đạo sư rất có lòng tin với ma pháp của mình, trên người người nọ nhất định có vết bỏng rất nghiêm trọng, hẳn là cũng không khó tìm mới phải, đáng tiếc lại giống như tan rã ở trong không khí, chút xíu phần đuôi cũng không nhìn thấy.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể trở lại trong ngõ hẻm, hy vọng có thể tìm được một chút manh mối, dưới ánh trăng, một tia sáng bạc lóng lánh lóe lên.

Cúi đầu nhặt lên, “Berysford…”

Ma đạo sư lạnh lùng mỉm cười, Ocklan bị bắt tới cũng không mặc áo choàng Berysford định chế, cho nên nói ——

Phải là thứ người cứu tên tiểu tử kia để lại đúng không?

(1) Những pháp thuật bị cấm

(2) Thất bại ở những việc nhỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.