Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 137: Chương 137: Âm ĩ lên rồi




Lục Tam Phong bước vào căng tin, đi qua chào hỏi mấy vị giám đốc điều hành cấp cao, sau khi lấy đồ ăn xong liền ngồi xuống hỏi: “Anh ăn cơm chưa?” “Tôi đã ăn ở bên ngoài rồi. Trong tình hình này, tôi nghĩ chúng ta phải thể hiện sức mạnh của mình ra ngoài thị trường. Chúng ta không vào được thị trường phía Nam thì phải củng cố vững chắc thị trường phía Bắc. Làm ra nhiều sản phẩm là đúng. Chỉ cần có lòng tin vào thị trường thì bảy mươi tỷ chỉ là chuyện nhỏ. Nếu không được nữa thì huy động tiền.” Cao Chí Dũng biết anh muốn làm gì và nói: “Wahaha không phải là Nhậm Thiên Bác, anh làm không được thì lại nói tiếp vậy... “Ai nói tôi muốn tiêu diệt nó?” Lục Tam Phong vừa ăn vừa nói: “Gần đây anh học được rất nhiều, nhưng lại không biết rằng hiện tại chúng ta sống được là nhờ vào Wahaha. Anh nghĩ tiếp thị đơn giản như vậy sao?” “Tôi còn tưởng rằng vừa rồi anh nói chai nước khoảng kia chứ, cẩu thả quá rồi.” “Anh không hiểu sản phẩm này rồi, những thứ này đều là sản phẩm công nghệ cao. Anh đừng đúc kết một cách mù mờ như vậy chứ. Lục Tam Phong ăn một miếng cơm thật to.

Anh nói vậy khiến cho Cao Chí Dũng vui vẻ. Nếu không phải chính mắt anh ta nhìn thấy Lục Tam Phong ngồi chồm hổm trên mặt đất chén chú chén anh thì anh ta thật sự tin Lục Tam Phong chính là một tên không đàng hoàng “Anh đừng gò ép tôi.” “Tôi không muốn ép anh. Trong những tháng gần đây, tôi dự kiến sẽ đưa không dưới mười sản phẩm nước giải khát ra thị trường. Tôi sẽ thực hiện phân phối trên quy mô lớn để có lợi nhuận cao, thúc đẩy các đại lý hoạt động. Hiện tại của chúng ta có một lỗ hổng là bảy mươi tỷ. Dù sao cũng là bảy mươi tỷ mà.”

Cao Chí Dũng có một dự cảm xấu, anh ta mở to mắt nhìn Lục Tam Phong và trái tim run lên. Anh ta hỏi: “Dù sao cũng là lỗ hổng là có ý nghĩa gì?” “Thiếu bao nhiêu cũng không thiếu? Hiện tại đừng nói đến kiếm tiền. Chúng ta là một doanh nghiệp lớn. Chỉ cần chúng ta đủ lớn mạnh thì không ai dám để chúng ta phát sản một cách dễ dàng cả.” “Vấn đề bây giờ là chúng ta không có khả năng xử lý nhà máy của Nhậm Thiên Bác như trước để mà thống trị toàn bộ thị trường và mang về lợi nhuận cao nữa” “Cạnh tranh là một điều tốt. Hãy luôn nhớ rằng cho dù anh đang cách người đứng đầu xa bao nhiêu đi nữa nhưng anh cứ làm làm làm mãi, đến lúc anh sẽ thấy rằng các công ty trước mặt anh đều đã chết hết cả rồi. Chỉ khi nào tìm được đối thủ thì anh mới có thể vượt lên chính mình.

Những lời mà Lục Tam Phong nói với Cao Chí Dũng chính là những lời vàng ngọc lương duyên, đây cũng là cách để công ty tồn tại. Không có mục tiêu, không có đối thủ cạnh tranh thì xem như tất cả đều chết. Ngược lại đấu tranh tới mức chết đi sống lại thì còn sống một cách yên on.

Buổi chiều, bộ phận thiết kế đã họp bàn xong và xác định đóng gói ba sản phẩm. Đầu tiên điều phối nguyên vật liệu cho việc sản xuất lần một. Đồng thời thông báo sẽ công bố sản phẩm mới ra bên ngoài trong trong vài ngày tới.

Một số tờ báo nhỏ vẫn còn tranh cãi về sản phẩm, tuyên truyền và thậm chí là tung ra một số tin đồn nhưng họ đã xử lý công khai xong xuôi chuyện này rồi. Một số tờ báo lớn trên toàn quốc đã bắt đầu chú ý tới việc hai nhà máy đang bán sản phẩm mới trong cùng một ngày. “Wahaha đã tung ra sản phẩm mới, nghe đồn là có thể thay thế dung dịch dinh dưỡng. Hãng này không hề phản hồi câu hỏi nhằm vào hãng của công ty thực phẩm Phong Giai về việc dung dịch dinh dưỡng là thuốc hay là thực phẩm. Và hãng thực phẩm Phong Giai cũng đang vướng phải luồng dư luận bắt nguồn từ người đại diện Tứ Đại Thiên Vương đến việc các phòng thí nghiệm nước ngoài. Và có tin đồn rằng chuỗi tài trợ của bên kia bị thắt chặt, thậm chí một số người trong cuộc còn chỉ ra rằng Phong Giai đang trên bờ vực phá sản”

Trương Phượng Tiên đọc xong thì xếp tờ báo rồi thì thầm: “Chúng ta từ văn phòng thương mại ở các nơi với mong muốn công ty thực phẩm Phong Giai giành được tư cách, hơn nữa phải lấy được nhiều ruộng đất, chính sách. Nhưng mà các ban ngành phải nói năng thận trọng. Cũng có tin đồn rằng công ty thực phẩm Phong Giai là do tổng giám đốc xây dựng vì một đứa con ngoài giá thủ nào đó. “Có thể lắm.” Lục Tam Phong vội vàng kêu cô ta dừng lại, anh không ngờ mấy tờ báo lớn hiện nay cũng làm loại tin đăng ren này để lưu hành. Anh nói: “Hôm nay sẽ phát hàng đúng không?” “Đúng, hôm nay sản phẩm mới của Wahaha cũng được bán. Quảng cáo nói là sữa canxi, nghe nói quảng cáo giống như dung dịch dinh dưỡng. “Tuyên truyền như vậy thật là vớ vẩn” Lục Tam Phong cười nhạt. “Anh đang nói về quảng bá, vậy anh định quảng bá sản phẩm mới của chúng ta như thế nào? Cũng không phải là câu nói cũ đó, cái gì là tốt cho sức khỏe và cao cấp chứ?” Trương Phượng Tiên nhíu mày trầm ngâm một hồi lâu rồi nói tiếp: “Thành thật mà nói, tôi ở bên cạnh anh ngu ngốc lâu như vậy rồi nhưng tôi cảm thấy được anh không giỏi tiếp thị mà chỉ có tài lừa gạt mọi người.”

Lục Tam Phong bật cười, đứng dậy đi lấy một ly nước cho anh rồi nói: “Muốn học bản lĩnh thật sự không?” “Anh có bản lĩnh thật sự sao?” “Cô cứ coi thường tôi đi. Vì cô đã hỏi như vậy nên mấy ngày nữa tôi sẽ bộc lộ tài năng cho cô xem.” Lục Tam Phong ngồi xuống nói: “Mà này, tôi có thể nói cho cô một đạo lý. Đó là bất kể tiếp thị như thế nào nhưng tiếp thị tốt nhất là kiếm tiền, mà kiếm tiền như thế nào là cả một nghệ thuật”

Trương Phượng Tiên cảm thấy rằng những gì anh đang nói có phần siêu hình.

Wahaha đã nhìn chằm chằm vào các sản phẩm mới của Lục Tam Phong và đã lên mạng mua chúng về ngay. Nhưng sau khi mọi người uống các sản phẩm mà họ đặt tên là Yakult thì chỉ có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu họ, đó không phải là sữa canxi AD sao? “Đây là sao chép, sao chép một cách trắng trợn. “Mau phân ra gọi cảnh sát.

Có tổng cộng ba sản phẩm, một chai là nước máy, hai chai còn lại là sữa AD canxi vị chua ngọt đậm đà, một chai có vị nhạt hơn.

Cảnh sát đến và đã bắt đi tất cả những người trong bộ phận nghiên cứu. Chắc chắn đã có người tiết lộ bí mật. Họ đã tung sản phẩm ra thị trường trong cùng một ngày và bị sao chép, đây quả thực là một sự cố ô long.

Sau cuộc họp, tổng giám đốc Tôn đã lập tức gọi điện cho cảnh sát và yêu cầu trực tiếp thu giữ toàn bộ sản phẩm mới trong sáu nhà máy của công ty thực phẩm Phong Giai, đồng thời yêu cầu công ty Phong Giai giao lại công thức cho họ.

Sáu giám đốc nhà máy bao gồm Đỗ Lam Minh đã bước tới và từ chối yêu cầu ngay lập tức và cảnh sát địa phương cũng nói rằng họ đang điều tra. Truyện Đô Thị

Tin tức bùng nổ đến mức khiến bầu không khí dư luận trong chớp mắt như muốn nổ tung. Tất cả các phương tiện truyền thông đều đưa tin như thể đây là một bộ phim giản điệp thương mại. Tất cả mọi con phố và ngõ hẻm đều tranh luận không ngớt về việc công ty thực phẩm Phong Giai có sao chép Wahaha hay không. Có người nói chỉ là trùng hợp mà thôi vì dù sao cũng chỉ là thức uống chua chua ngọt ngọt thôi mà.

Lục Tam Phong cũng không ngờ Wahaha lại phản ứng dữ dội như vậy. Tổng giám đốc Tôn đã tổ chức họp báo và yêu cầu niêm phong công ty thực phẩm Phong Giai ngay tức khắc. Thậm chí anh ta còn nói rằng công ty thực phẩm Phong Giai hoàn toàn là một căn bệnh ung thư trong ngành sản xuất thực phẩm và yêu cầu toàn bộ ngành sản xuất phải cùng nhau bài trừ. Cùng ngày, có hơn bảy mươi doanh nghiệp lớn nhỏ hưởng ứng, chứng tỏ một liên minh công nghiệp sắp được hình thành.

Lục Tam Phong gọi điện cho Đỗ Lam Minh và cử Cao Chí Dũng đến tiếp nhận cuộc phỏng vấn của các phóng viên. Và điều bất ngờ hơn nữa là lại thêm một quả dưa lớn hơn đã phát nổ.

Sau cuộc phỏng vấn, phóng viên phát hiện ra rằng Cao Chí Dũng đã từng làm việc ở Wahaha và vị trí của anh ta làm trước đó không hề thấp. Rõ ràng anh ta có thể là người đã đánh cắp công thức.

Wahaha đã gọi điện cho cảnh sát và nộp đơn kiện lên tòa án địa phương. Sau khi nhận được cuộc gọi từ Lục Tam Phong thì Đỗ Lam Minh nói với các phóng viên rằng: “Nếu muốn kiện chúng tôi cũng được nhưng cần đến tòa án được chỉ định nơi chúng tôi có trụ sở ở đó.

Vào lúc trời nhá nhem tối, một số luật sư của Wahaha nói rằng họ đang kiện khu vực ngay tại địa phương và để công ty thực phẩm Phong Giai đến Xương Châu. Công ty thực phẩm Phong Giai nói rằng họ sẽ không đi, nếu bên kia có bản lĩnh thì đến địa bàn của họ mà kiện. Trong lúc nhất thời đã đánh nhau đến nỗi trọng thương.

Một buổi chiều, điện thoại và fax bận rộn không ngừng. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Điều mà Lục Tam Phong không ngờ là sự việc này thực sự đã lên bản tin từ bảy giờ đến bảy giờ ba mươi phút. Lúc Lục Tam Phong đang ăn cơm ở nhà, nhìn thấy người phát thanh truyền hình đưa tin thì anh không biết nên cười hay nên khóc đây. “Sao lại ầm ĩ đến mức lên cả bản tin thời sự luôn rồi vậy?” Giang Hiểu Nghi kinh ngạc hỏi: “Nhà máy lại xung đột với người khác à?” “Chuyện nhỏ thôi, ăn cơm đi.” “Đã lên bản tin thời sự rồi mà còn là chuyện nhỏ sao?” “Ăn cơm đi, ăn cơm đi.” Lục Tam Phong không muốn nói thêm nữa.

Lục Tam Phong không quá quan trọng hóa vấn đề này.

Nhưng anh không ngờ rằng Cao Chí Dũng và những người khác đã sợ chết khiếp sau khi xem bản tin này, ngay cả Đỗ Lam Minh cũng tái mặt sau khi xem tin đó.

Chuyện này quá ầm ĩ rồi, đã gây sức ép trong thời gian dài như vậy và đã không còn là chuyện sao chép hay cạnh tranh thị trường nữa mà quan trọng nhất là mười sáu nhà máy đằng sau công ty thực phẩm Phong Giai sắp nổ tung.

Trương Phượng Tiên vẫn đang sống trong một khách sạn, cô ta đã trả tiền thuê bao hàng tháng. Cô ta nằm trên giường và xem tin tức. Điện thoại trên bàn cạnh giường vang lên, cô ta trả lời điện thoại và nói: “Ai vậy?” “Thử đoán xem là ai nào.” Có một giọng nói già nua ở đầu dây bên kia vang lên. “Cháu đoán là ông”

Tiếng cười của ông nội vang lên qua đầu dây điện thoại bên kia. “Đoán đúng rồi.” “Ông nội, sao ông lại rảnh mà gọi cho cháu vậy?” “Ông không rảnh. Vừa rồi ông đã xem tin tức và thấy nhà máy mà cháu đang làm việc gần đây quá nổi tiếng rồi đó. Ông nội nói với cháu, đừng nhúng tay quá sâu.” “Hả?” Trương Phượng Tiên bật ngồi dậy và hơi ngạc nhiên. Ông nội nói chuyện thận trọng như vậy, có phải có chuyện nghiêm trọng sắp xảy ra liền mở miệng nói: “Anh ta quá nóng vội, cùng lắm là phá sản và thanh lý thôi. Đất đai và nhà máy đều là ở đó cả. “Cháu không thể chỉ nhìn vào các vấn đề kinh doanh, mà còn là tình hình trong nước nữa. Bây giờ nó đang ở một bước ngoặt của lịch sử. Liệu anh ta có gây ra một vụ lộn xộn lớn như vậy thì dù có là con nhà đại phú đại quý thì cũng bị lôi ra và bắn chết. Chuyện này không biết trước được.

Trương Phượng Tiên không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy nên cô ta nói chuyện phiếm với ông nội một lúc rồi cúp điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người trong toàn bộ nhà máy đều hoảng sợ. Khắp nơi đồn đại rằng nhà máy sắp phá sản và giải thể, mọi thứ từ nhà xưởng, máy móc đến các nhà máy đều sẽ bị tịch thu. Không nói đến công nhân bình thường, ngay cả quản lý cấp cao cũng hoảng sợ. Lục Tam Phong lái xe đến cổng nhà máy, nhìn thấy mọi người đang tụm lại thành từng nhóm nhỏ xầm xì bàn tán. Anh nghe xong liền rất tỏ vẻ không hài lòng. “Nhà máy có quy định cấm la cà bên ngoài trong giờ làm việc. Đừng tung tin đồn thất thiệt nữa. Chúng ta cạnh tranh với Wahaha không phải chỉ ngày một ngày hai. Nếu không muốn tiếp tục làm việc nữa thì có thể rời khỏi đây. Lục Tam Phong đứng ngay cổng, lớn tiếng quát mắng.

Mọi người im lặng, từng người một đứng dậy đi về phía nhà xưởng. Sau khi vào nhà xưởng, nhìn vẻ mặt của Lục Tam Phong trông rất khó coi, anh bước đến văn phòng sản xuất quát lớn: “Trừ ba ngày lương của giám đốc sản xuất và chủ nhiệm sản xuất.

Khi đi ngang qua bộ phận tài vụ, anh mở cửa và nói: “Hôm nay bộ phận tài vụ và bộ phận nhân sự hãy đi hỏi mọi người xem ai muốn nghỉ việc thì lập tức phát tiền lương cho họ, bất kể là quản lý hay người lao động bình thường. Phải trả tiền ngay tại chỗ. Chỉ cần còn làm việc ở đây một ngày thì đừng xìa xào bàn tán to nhỏ với tôi.”

Lục Tam Phong vừa bước vào văn phòng thì Cao Chí Dũng và một số giám đốc điều hành cấp cao đã nối gót theo sau. “Tổng giám đốc Lục, mọi chuyện dường như không còn kiểm soát được nữa. Hôm nay đã có rất nhiều tờ báo viết bừa bãi, nói rằng tôi đang ẩn nấp ở Wahaha với tư cách là một gián điệp thương mại và tôi cũng phải bị truy tố.” “Cử kiện đi, anh ta có thể kiện. Cứ đến thành phố này kiện, nếu anh ta đến đây mà có thể thắng kiện thì tôi khen anh ta giỏi đó.

Trương Phượng Tiên đứng ở cửa và xuyên qua đám đông nhìn thấy Lục Tam Phong. Cô ta phân vân không biết có nên nói với anh hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.