Dương Khiếu Thiên về nhà lấy hết tiền trong nhà, xong quay lại quán cà phê để ký hợp đồng, anh ta vừa tới chưa được bao lâu thì có ba người theo sau, nói đúng hơn là các cô gái môi giới đến để lấy tiền.
Khi biết rằng Dương Khiếu Thiên không đưa tiền hoa hồng cho ba người sau khi đầu tư lại, ba người rất không vui, nhưng cũng không nói gì, chỉ cảm thấy sau này khi giới thiệu các ông chủ tham gia thì ngay từ lúc đầu nhất định phải thỏa thuận trước mới được.
Lục Tam Phong nhếch mép cười nhìn theo ba cô gái bước ra ngoài, bây giờ khoảng cách tiến tới cái bẫy mà anh giăng sẵn cho Từ Quân Doanh và Tôn Hùng Cường ngày càng gần hơn.
Dương Khiếu Thiên mặc dù kiếm được một số tiền nhưng anh ta vẫn cảm thấy lo lắng, có một vài vị khách ngỏ ý muốn mời anh ta dùng bữa nhưng anh ta xem ra vẫn không hề có chút phản hồi nào, hiện tại chỉ biết trông chờ đến ngày mai, nếu ngày mai số lợi nhuận thu về vẫn như cũ không có gì thay đổi được đưa về tay anh ta thì ông ta thực sự đã giàu to rồi!
Ngày hôm sau, Lục Tam Phong đúng giờ gọi điện thoại cho anh ta, vẫn là quy tắc cũ, cọc tiền được đặt ở trước mặt anh ta, nhìn thấy cọc tiền này, Dương Khiếu Thiên lần này thật sự không còn cảm thấy hoài nghi gì nữa.
"Tôi sẽ tiếp tục đầu tư vào!" Dương Khiếu Thiên đẩy tiền đến trước mặt Lục Tam Phong nói: "Hợp đồng đâu? Tôi ký!"
Nhìn cọc tiền trước mặt, Lục Tam Phong lộ vẻ ngượng ngùng, nói: "Tổng giám đốc Dương, có một số chuyện tôi phải nói với anh. Vì thị trường trong nước phát triển, nên hội đồng quản trị đã đưa ra điều kiện khá là thoải mái. Đầu tư với chút tiền như thế này, những dự án tầm thường nhất cũng chẳng thấm vào đâu, huống gì đây lại là Phố Wall. Mặc kệ là tiền của nước nào, ở đây chúng chẳng khác gì những tờ giấy vô tri vô giác.
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Hội đồng quản trị đã gọi cho tôi và nói chuyện này không được phép lặp lại lần nữa. Hôm nay là lần cuối cùng chúng ta giao dịch, tôi sẽ tự mình chi ra. Những hợp đồng đầu tư sau này không thể thấp hơn ba trăm triệu. Tất nhiên, nếu muốn, anh cũng có thể đầu tư vào bằng cách tìm vài người hợp tác, tạo ra một tài khoản để chuyển lợi nhuận vào đó, sau đó tự các anh chia tiền cho nhau."
Lục Tam Phong nhìn anh ta nói chuyện một cách rất nghiêm túc, đồng thời lấy ra một bản fax, toàn bộ được viết bằng tiếng Anh, đưa tới trước mặt anh ta: "Không phải tôi không muốn để anh đầu tư vào. Nhưng văn kiện bản thảo đã được quy định rất rõ ràng rành mạch, anh có thể tự mình xem."
Dương Khiếu Thiên làm sao hiểu rõ được những văn kiện bằng tiếng Anh như thế này cơ chứ, chỉ cần nhìn lướt qua thôi là cũng đủ để anh ta cảm thấy mù mịt hết cả đầu rồi, nhưng anh ta vẫn liên tục gật đầu khẳng định lần sau chắc chắc sẽ đầu tư đúng với yêu cầu được đưa ra, và cảm thấy rất hài lòng khi được tham gia vào hoạt động đầu tư mạnh mẽ như vậy.
Sau khi Dương Khiếu Thiên rời đi, Lục Tam Phong thu dọn đồ đạc quay về, anh biết nếu không ép ông ta tăng số tiền lên thì ông ta vẫn sẽ tiếp tục chơi với mức nhỏ như này, và đây không phải là kết quả mà Lục Tam Phong muốn.
Trên đường trở về, Dương Khiếu Thiên có chút lo lắng, tiền mặt có trong tay anh ta không được bao nhiêu hết, nhưng thật sự vẫn không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, sau khi một hồi suy đi nghĩ lại, anh ta vẫn gọi điện cho đám người của ông chủ với mong muốn có thể cùng họ phát tài.
Dương Khiếu Thiên mặc dù trong lòng cảm thấy không hề mong muốn, có ai lại muốn những người xung quanh bên cạnh mình phát tài bao giờ chứ? Nhưng điều anh ta hy vọng nhất chính là anh ta sẽ trở thành người giỏi nhất trong vòng tròn của chính mình.
"Này, tổng giám đốc Lý, sao nào? Ra ngoài làm vài ly rượu chứ chứ?"
"Ồ, tổng giám đốc Dương có chuyện gì vui à? Sao nào? Lỗ hỏng tài chính được lấp đầy lại rồi sao?"
"Lỗ hỏng đó cũng chỉ có hai trăm mười triệu thôi, đối với tôi mà nói thì đó chỉ là con số nhỏ thôi, tôi đây là ai kia chứ??"
"Anh không phải bị điên rồi chứ? Hai trăm mười triệu không phải là tiền sao?"
"Hôm trước quả thật tôi cảm thấy rất lo lắng. Nhưng nay tôi đã có cách hái ra tiền rồi. Tôi đang có ý định kéo anh cùng phát tài chung với tôi đấy. Đi ra làm vài ly nào. Tôi sẽ gọi cho vài những người khác nữa. Chỗ cũ nhé! Tôi mời.” Dương Khiếu Thiên nói xong liền cúp điện thoại.
Trên tầng hai của khách sạn Xuân Mai, những người từng tham gia vào buổi tiệc rượu hôm trước căn bản đều đến đông đủ, Dương Khiếu Thiên ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt rạng rỡ, mọi người có mặt tại đó ai nấy cũng đều có chung một câu nghi vấn, cái tên này nhặt được vàng hay sao mà lại vui vẻ đến vậy?
"Đóng cửa lại." Dương Khiếu Thiên nói với người phục vụ.
"Có chuyện gì thế, ra vẻ thần thần bí bí, lại còn sợ tai vách mạch rừng nữa chứ?"
"Đúng rồi, mau nói đi!"
Dương Khiếu Thiên cười bí hiểm nói: "Khoản đầu tư mà hôm trước tôi đã nói với các anh đây, hai ngày nữa là hoàn vốn rồi."
"Là khoản đầu tư vào phố Wall à?"
"Đúng vậy, lợi nhuận tiêu chuẩn là 10%, là một ngày 10% đó, tính ra 10 ngày là 100%. Phố Wall chính là cây hái ra tiền đó!"
100% trong mười ngày?
Đây là lãi suất gì thế này? Đến dân cho vay nặng lãi khi nghe đến lãi suất này chắc chắn cũng phải la làng “trời ơi!” đấy!
"Tổng giám đốc Dương, anh chắc không phải đã bị lừa rồi chứ?"
"Cho dù là cướp ngân hàng cũng không kiểm tiền nhanh thế được đầu. Anh nói tôi nghe xem anh đầu tư gì mà có thể kiếm được nhiều tiền như thế?"
"Đúng rồi, trên đời này làm gì có thể kiếm tiền được nhanh như thế chứ. Nếu dễ dàng như thế thì thiên tài chỉ cần ngồi nói một tiếng, sau đó trực tiếp đập thẳng tiền vào thì liền có thể tiền đẻ ra tiền sao!"
Dương Khiếu Thiên nghe thấy lời nói của đám người không có đầu óc này, liền liên tục xua tay nói: "Các anh không hiểu đâu, tất cả giấy tờ hợp đồng đều được viết bằng tiếng Anh, rất là đẳng cấp. Để tôi nói cho các anh biết, hôm qua tôi đã cầm mười lăm triệu đánh thắng cuộc chiến kinh tế này rồi. Đây chính là cuộc chiến kinh tế cỡ quốc tế. Lãi suất nhiều ít gì cũng là do nhà mang tầm nước chi trả, tôi chỉ là nhận được cái hậu sau cùng thôi"
“Cuộc chiến kinh tế?"
"Anh thật sự dễ bị người khác lừa mà, đừng cái gì cũng có thể thử khi đang cảm thấy cùng đường như thế này!"
"Các anh không hiểu, tôi đang muốn nói với các anh về tỷ giá hối đoái của các quốc gia khác nhau dao động rất lớn. Nó được gọi là... Trái phiếu nhà nước, trái phiếu càng nhiều, thì tiền sẽ không có giá trị, khi đó tỉ suất hối đoái sẽ liền bị dao động. Tiền của chính phủ sẽ không đáng giá nữa thế thì chính phủ có thể sẽ không cần ngần ngại mà mua các doanh nghiệp nhà nước, đất đai và cả cái đống hỗn độn của người dân, các anh hiểu không?" Dương Khiếu Thiên hỏi mọi người.
Mọi người có mặt đều cảm thấy anh ta chắc hần là đầu óc có vấn đề rồi.
Lục Tam Phong nói với Dương Khiếu Thiên một ít về cuộc chiến kinh tế mục đích là để dọa cho anh ta hốt hoảng sửng sốt, và cũng muốn thể hiện một chút trước mặt anh ta, nhưng hẳn anh đã quên dặn dò anh ta cho cẩn thận.
"Tôi nói với anh cái này, nếu mai này chính phủ thật sự công kích tiền của người dân, thì chắc hẳn ta không thể có thêm tiền mới được, nếu không sẽ có lạm phát và ta chỉ có thể ra vay mượn quốc tế, điều này liên quan đến an toàn quốc gia. Anh cảm thấy phần lãi suất này thật sự sẽ cao thế sao?” Dương Khiếu Thiên cuối cùng đã tìm thấy cốt lõi của những gì Lục Tam Phong nói với ông ta.
"Tổng giám đốc Dương, anh cầm tiền đem lại
đây đi!"
"Tôi chắc chắn có thể thu về được. Hôm nay, anh ta đã đặt tiền trước mặt tôi, nhưng tôi không nhận lại. Người ta là một tập đoàn lớn, chuyên làm những việc lớn, có quy định mức đầu tư tối thiểu. Ý của tôi là thế, tôi muốn cùng mọi người phát tài...
“Nâng lỵ, nâng ly lên nào!" Bên cạnh vội vàng cầm ly lên nói.
Mọi người nâng ly uống rượu, Dương Khiếu Thiên bị ngắt lời, trong lòng cũng cảm thấy có chút không vui, có lòng tốt muốn bọn họ phát tài, nhưng lại không được đãi ngộ, nêu không phải vì trong tay ông ta không có đủ số tiền thì ma xui quỷ khiến mới gặp họ nói chuyện như thế này.
Bữa ăn này Dương Khiếu Thiên giống như một người bị ma nhập, anh ta liên tục nói với mọi người về lãi suất, phố Wall và tình hình quốc tế, làm mọi người cảm thấy thật sự không thể chịu đựng nổi.
“Tổng giám đốc Dương, như vầy đi, ngày mai anh đưa chúng tôi đến đó. Nếu anh lấy lại được tiền vào ngày mai, chúng tôi nhất định sẽ đầu tư vào.” Một trong số họ đề nghị.
"Đúng, chính là như thế?”
"Yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ đưa các người đến đó, các anh cứ cho người lấy tiền ra đi, nhất định sẽ có lãi."
Tan tiệc, bọn họ cùng nhau họp bàn bạc, đều nhất trí đưa ra kết luận là Dương Khiếu Thiên nhất định đã bị lừa, ngày mai phải giúp anh ta lấy lại tiền, sau đó mọi chuyện kết thúc.
Sáng hôm sau, Lục Tam Phong đến quán cà phê với một bộ vest thật đẹp, đeo kính gọng đen nhấp một ngụm cà phê để trước mặt, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy bảy tám người bước vào cửa, Dương Khiếu Thiên dẫn đầu đi trước với vẻ mặt hào hứng quay sang nói chuyện cùng mọi người, quán cà phê yên tĩnh ngay lập tức trở nên ồn ào hơn hàn.
Lục Tam Phong đứng lên lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Tổng giám đốc Dương thật sự rất đúng giờ."
“Vị này là tổng giám đốc Lý, anh ấy là tổng giám đốc về đầu tư thị trường. Dương Khiếu Thiên giới thiệu.
"Xin chào các vị "
Bảy tám người bọn họ liên tục nhìn về hướng Lục Tam Phong, như thể đang dánh giá một tên
trộm.
"Tiền đâu?"
"Đưa tiền ra nữa chứ!"
Lục Tam Phong nở một nụ cười ngượng ngùng, nói: "Mọi người ngồi xuống trước đi, chưa gì đã muốn lợi nhuận rồi."
"Các người sao thế?" Dương Khiếu Thiên có chút bất mãn nói: "Ngồi xuống trước đi. Mọi người đều làm kinh tế cả, không cần phải thô lỗ như thế."
Lục Tam Phong ngồi xuống nói, từ trong túi xách bên cạnh lấy ra vài xấp tiền đặt trên bàn, sau đó lấy ra tờ biên lai, các loại giấy tờ cần phải ký
tên, trông rất trang trọng.
Dương Khiếu Thiên ký mà không nói gì.
"Sống ở nước ngoài sao? Có thể nói vài câu tiếng Anh cho tôi nghe được không?" Một ông chủ bên cạnh nhìn chăm chăm Lục Tam Phong hỏi.
Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn anh ta, Dương Khiếu Thiên nhìn chăm chăm người đàn ông nói: "Anh Lục, anh làm sao vậy? Người ta nói ra, anh hiểu được sao? Thật ngại quá tổng giám đốc Lục, bọn họ đều là ông chủ của những công ty lao động tay chân. Thật đã làm cho anh phải chê cười rồi. "
"Không sao đâu, anh cầm tiền đi. Ngày hôm qua tôi đã nói với anh rằng hội đồng quản trị liên tục thúc giục tôi nâng ngưỡng tối thiểu lên. Với số tiền này thật sự không đủ." Lục Tam Phong đặt số tiền xuống trước mặt ông ta.
Bên cạnh Dương Khiếu Thiên có người đưa tay ra cầm số tiền lên, nhìn lướt qua, xác định không dưới mười lăm triệu, trực tiếp nói: "Chúng ta không đầu tư nữa, tạm biệt!"
“Anh Lục, anh làm sao vậy?" Dương Khiếu Thiên thay đổi sắc mặt, có chút khó chịu, nếu người đó không phải là anh Lục, hẳn ông ta đã bắt đầu đánh nhau rồi.
"Đi thôi, chúng ta về thôi!"
Hai ba người cùng nhau kéo Dương Khiếu Thiên ra ngoài, Dương Khiếu Thiên vùng vẫy liên tục, những bàn khác trong quán cà phê đều quay lại nhìn, tỏ vẻ rất khó chịu vì thật sự đã làm quấy rây không gian yên tĩnh của bọn họ.
Ra khỏi quán cà phê, Dương khiếu Thiên liên tục vùng vẫy thoát ra khỏi hai người bên cạnh, quát: "Các người làm sao vậy? Tôi có nhã ý đem cơ hội kiếm tiền đến cho các người, ngược lại các người lại chặn đứt con đường tại lộc của tôi?"
"Tên đó là lừa đảo đấy!"
"Anh mới là tên lừa đảo? Chút tiền nhỏ nhoi đó là gì chứ? Anh kiếm đâu ra tiền chiết khấu 10% mỗi ngày? Anh không muốn giàu thì đừng cản tôi!"
"Anh tin anh Lục không, bọn tôi không đầu tư đầu, tên đó nhất định là kẻ lừa đảo."
"Nếu các anh còn tiếp tục như thế, tôi có thể trở mặt với các anh. Tôi, Dương Khiếu Thiên, hôm nay nói những lời này tại đây. Tôi có lòng tốt đưa các anh đến đây, nếu các anh không tin, các người có thể cùng tôi đầu tư trước mắt là ba mươi triệu. Nếu như các anh không cho tôi đầu tư, lại còn chặn đứng con đường tài lộc của tôi, đừng trách tôi sao lại trở mặt với các anh."
Những người có mặt đều im lặng, người đàn ông gọi là anh Lục thở dài một cách bất lực, dù sao cũng đã thân quen nhiều năm, nếu anh ta thật sự đi lầm đường thì hẳn sẽ bị lừa đến tan nhà nát cửa.
Ba mươi triệu tuy nhiều nhưng cũng đáng để mua một bài học.
"Được!"
Lục Tam Phong nhìn Dương Khiếu Thiên bị lỗi