Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 384: Chương 384: Bạn học! Bạn học




Lục Tam Phong gật đầu, nói với quản lý Ngưu rằng phòng này là một phòng ban rất quan trọng, sau này nó sẽ là vị trí trung tâm của xí nghiệp, những người làm ở đây, sau này đều sẽ là những người quyết định tương lai của xí nghiệp.

Quản lý Ngưu chất phác gật đầu, nói: "Tổng giám đốc Lục, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ coi trung tâm đào tạo nhân tài như nhà mình, biến nó trở thành một nơi cực kỳ ôn hòa.

Ôn hòa? Đối với một công ty mà nói thì đây không phải là một từ tốt đẹp cho lăm.

"À." Lục Tam Phong yên lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Những đại học kia đã từ chối ông thế nào?”

"Họ cũng khá khách sáo, tôi cũng đã nói rất nhiều về tình cảnh hiện tại của công ty, rồi giới thiệu cho họ về công ty mình, dù sao thì họ cũng là người bên trường đại học, làm công việc văn hóa. Tay quản lý Ngưu xoắn lại, ông ta nói: " Họ bảo tôi cút di!"

Lục Tam Phong suýt thì bật cười ha hả, anh vui vẻ gật đầu, nếu như ông ta thật thà nói hết mọi chuyện ra thì việc người ta bảo ông ta cút đi đúng là vẫn còn khách sáo rồi. Bây giờ người ta phải tốn biết bao nhiêu tiền để học đại học rồi, lại bảo người ta đến một xí nghiệp dân doan để đi làm, chẳng phải là hạ thấp người ta rồi sao?

Nếu học không giỏi thì người ta còn có thể đi nghiên cứu, ở lại trường làm trợ giảng gì đó, phải biết rằng bây giờ mà đến xí nghiệp dân doanh đi làm thì cũng chẳng khách nào là đi làm mấy việc chân tay.

“Chuyện này để tôi làm mẫu trước cho, ông đi theo tôi rồi học hỏi đi. Bây giờ ông liệt kê cho tôi một số trường đại học, lát nữa đưa lên văn phòng của tôi." Lục Tam Phong nói xong thì ra khỏi văn phòng.

Trên đường quay lại văn phòng của mình, anh nói với Trương Phượng Tiên: "Người này không ổn đầu.

"Tôi cũng thấy là không ổn, nhưng có rất nhiều phó tổng giám đốc là trợ lý đắc lực của tổng giám đốc phòng đó rồi, họ có việc làm cụ thể của riêng mình, nếu văn phòng nhân sự ép người ta qua đây thì sẽ khiến họ có cảm giác phiên chán. Mọi người đang lén đồn nhau rằng trung tâm đào tạo nhân tài này chẳng khách gì viện dưỡng lão cả, nếu ai làm việc không hiệu quả thì sẽ bị tổng sang đây rồi một thời gian sau sẽ bị đuổi việc." Trương Phượng Tiên nói.

Lục Tam Phong gật đầu, đây là vấn đề thường gặp ở các phòng ban mới thành lập, chẳng ai biết rõ là sau này phòng ban này sẽ lớn mạnh đến mấy, trước mắt vất vả lắm mới lên được chức phó tổng giám đốc của phòng ban mình rồi, chẳng ai lại muốn đổi sang chỗ mới cả.

Điều này dễ khiến người ta có cảm giác bề ngoài thì thăng chức nhưng thật ra là giảng chức trong âm thâm vậy.

“Nếu không được thì tuyển một người nhảy dù từ bên ngoài xuống cũng được, các sinh viên được tuyển từ các trường đại học thì không được cho làm trưởng phòng ngay, mà nếu cho làm công nhân bình thường thì kiểu gì người ta cũng không chịu làm Cứ làm thế nào cho trung tâm bồi dưỡng nhân tài này nhìn có vẻ có giá hơn đi, sau khi nhận người vào thì bắt đầu huấn luyện, lựa chọn ra những người phù hợp rồi đề cử cho các công ty nghiên cứu phát minh, rồi các công ty con, nếu không ổn thì cứ đuổi việc thẳng tay"

"Hóa ra anh làm ra phòng này là để lừa sinh viên à?" Trương Phượng Tiên mỉm cười. "Chẳng còn cách nào khách, dù sao thì cũng phải cho người ta chút danh tiếng, nếu không thì người ta làm nhân viên tốt rồi, mà không thăng chức cho người ta thì cũng phải nghĩ cách kéo dài thời gian, để xem năng lực thật sự của họ ra làm sao đã chứ.” Lục Tam Phong đẩy cửa đi vào phòng làm việc của mình, ngồi xuống rồi nói tiếp: "Tất nhiên, sau đó thì họ sẽ có một thân phận tượng trưng và được đào tạo cho vị trí tương ứng.

Ý tưởng của Lục Tam Phong về trung tâm đào tạo nhân tài rất đơn giản, bây giờ công dụng của nó là lừa các sinh viên ra ngoài, rồi nói với họ rằng bây giờ họ đang được làm việc ở trung tâm đ*o tạo nhân tài đặc biệt, khiến họ có cảm giác rất đặc biệt, chứ nếu bây giờ nói rằng đây là phòng để thử việc và huấn luyện nhân viên thì có ma nó đến làm.

Sau này thì nó sẽ chỉ được dùng để hội tụ các nhân tài thật, tạo ra một truyền thống về các danh nhân ở nơi này ra, lôi kéo những nhân tài ở nhiều lĩnh vực khách nhau đến học, sau đó tạo ra một biểu tượng riêng cho thân phận của họ, như vậy thì mới có thể lôi kéo được sự chú ý của mọi người trong và ngoài nước.

Khoảng mười phút sau, quản lý Ngưu gõ cửa đi vào, đặt một bản báo cáo trước mặt Lục Tam Phong.

“Ông ngồi đi.” Lục Tam Phong chi vào ghế rồi nói.

Những trường đại học được ghi trong bản báo cáo đều là những trường đại học hàng đầu trong nước, ngay cả hai trường đại học danh tiếng nhất thủ đô cũng được liệt kê ở đây. Lục Tam Phong cử thể lật thắng đến hai trường đại học đó.

Những người có thể đỗ vào trường này rồi thì đều một lòng muốn làm ở những nơi danh giả, đừng nói là bây giờ, dù có là vài chục năm sau thì người ta cũng chẳng bao giờ lo lắng rằng sẽ không có việc để làm. Còn lại hơn mười trường đại học thì có vài trường chẳng có khoa nào dạy chuyên về khoa học kỹ thuật, đọc hơn một nửa thì mới thấy có mấy trường chuyên về khoa học kỹ thuật.

Lục Tam Phong nhìn danh sách này, gật đầu với vẻ hài lòng, nếu có thể thành lập kế hoạch chuyển giao nhân tài với những ngôi trường này thì sau này anh sẽ không phải lo gì nữa rồi.

Nhưng mà những ngôi trường này lại nằm rải rác ở khắp nơi trên cả nước, anh cũng không có thời gian để đi đến từng trường một, anh nhìn liếc về phía quản lý Ngưu rồi nói: “Tôi muốn chọn một trường đại học gần đây, để làm mẫu cho ông một lần rồi ông làm theo nhé. Vì khoảng thời gian này là lúc mà các sinh viên quay lại nhận bằng tốt nghiệp, tham gia lễ tốt nghiệp, nếu bỏ lỡ thời điểm này thì sau khó mà bắt được họ."

"Bắt họ?" Vẻ mặt của quản lý Ngưu lộ ra vẻ vi diệu.

Chữ này khiến cho người ta có cảm giác như đang đi chăn ngựa ngoài thảo nguyên vậy.

“Chọn đại học Tô Ninh đi, lái xe nửa tiếng là đến nơi rồi." Lục Tam Phong cầm điện thoại rồi gọi điện cho đại học Tô Ninh.

“Chào bạn, đây là phòng giáo vụ, cô có thể giúp gì được cho em?” Đầu dây bên kia là giọng nói ngọt ngào của một cô gái.

“Alo, xin chào, tôi là học sinh của

trường a

Học sinh?

Quản lý Ngưu nhìn sang phía Trương Phượng Tiên, ánh mắt tràn đầy sự bất ngờ, ông ta nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Lục từng học ở đại học Tô Ninh à?"

“Anh ta?" Trương Phượng Tiên hừ một cái rồi đáp: “Anh ta đang nói dối đấy.

Quản lý Ngưu còn chưa từng nghe đến tên trường này bao giờ

"Bạn học, có chuyện gì thì bạn cứ nói thẳng, nếu các cô có thể làm gì giúp em được thì các cô sẽ cố hết sức

“Tôi đã tốt nghiệp rồi, nhưng lại rất nhớ trường cũ của mình, nhất là thấy hiệu trưởng. Mãi đến tận bây giờ rồi, tôi vẫn không dám quên những lời dạy bảo của thầy năm xưa, có thể chuyển điện thoại cho hiệu trưởng không? Tôi muốn nghe thầy ấy mắng một hai câu." Lục Tam Phong chân thành nói.

Quản lý Ngưu thở dài, nói nhỏ: “Không có tác dụng đầu, tôi cũng bảo người ta chuyển máy cho hiệu trưởng, nhưng người ta nói rằng hiệu trưởng đang họp

“Ngại quá, hiệu trưởng Vương đang họp, anh có chuyện gì cần hỏi thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp anh chuyển lời "

Lục Tam Phong thở dài, giả vờ như hơi đau đầu, “Chuyện là thế này, sau khi tốt nghiệp ở trường mình, tôi đã xuống biển kinh doanh, gần đây cũng lãi khá nhiều tiền, tôi vẫn luôn nhớ về trường chúng ta, muốn quyền góp ít tiền, cũng không nhiều lắm, khoảng mấy tỷ thôi ấy mà, có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện này không?” "Hóa ra là vậy? Bây giờ đàn anh chắc vẫn khỏe chứ, đợi một chút để tôi vào xem hiệu trưởng Vương đang làm gì, anh giữ máy nhé."

Mấy phút sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời.

“Đàn anh, mấy ngày tới hiệu trưởng Vương đều khá rảnh, anh có thể qua bất kỳ lúc nào. Gần đây trường chúng ta đang chuẩn bị cho buổi lễ tốt nghiệp, mong là an có thể đến để truyền cảm hứng cho các đàn em, tầm khi nào thì anh có thời gian nhỉ?"

“Chiều nay tôi có thời gian rảnh, nói thật là tôi chỉ muốn quyên góp thôi, không thể chở thêm được nữa

Tôi

"Vâng, vâng, tôi rất hiểu tâm trạng của anh, vậy chiều nay anh cứ đến rồi đi thẳng lên phòng giáo vụ, chiều nay hiệu trưởng Vương sẽ ở đó. Hay là chúng ta cứ hẹn giờ rồi chúng tôi sẽ ra cổng đón anh

"Quay về trường cũ của mình thôi mà, phô trương thể làm gì, tôi có thể tự đi được." Lục Tam Phong khách sáo nói hai câu rồi đọc tên của mình ra, sau đó cúp máy.

“Đã xong!” Lục Tam Phong nhìn về phía quản lý Ngưu đang trợn mắt

há mom. “Quyên góp mấy tỷ?” Quản lý Ngưu không dám tin: "Cái giá này có vẻ quá lớn rồi.”

"Câu này chỉ là cách mớm lời thôi, nếu ông không nói thế thì người ta sẽ không chịu gặp đâu. Đợi gặp mặt xong thì sẽ thỏa thuận lại sau, bây giờ ông chuẩn bị đi, xế chiều đến trường đại học.” Lục Tam Phong nhìn quản lý Ngưu rồi nói: “Ăn mặc trẻ trung một chút, đừng nghiêm túc quá."

“Tôi cũng đi, tôi cũng đi." Có vẻ như Trương Phượng Tiên cũng ngửi thấy mùi ngon, rất hào hứng xung phong đi cùng. "Cô đi làm gì? Chiều nay cô vẫn còn cuộc họp cơ mà?"

"Giao cho giám đốc Hàn, tôi tự cho bản thân nghỉ nửa ngày, được không?” Trương Phượng Tiên mở to mắt ra, nhìn chăm chăm vào Lục Tam Phong rồi chớp chớp.

Lục Tam Phong nghĩ lại, hình như cả năm vừa rồi cô ta chưa nghỉ lấy một ngày, đành gật đầu nói: "Đi thôi, cho cô nghỉ nửa ngày đấy.”

“Tôi đi thay quần áo." Trương Phượng Tiên kích động nhảy cẫng lên, sau đó vội vàng bước ra khỏi văn phòng.

Quản lý Ngưu ngồi đó, ngẩn mặt ra, tổng giám đốc Lục lừa người khách thì thôi đi, sao ngay cả giảm đốc Trương, người vẫn được mệnh danh là Diệt Tuyệt Sư Thái của công ty này lại cũng có những lúc nữ tính như vậy cứ?

Giữa trưa, trong giờ ăn cơm, Lục Tam Phong gọi Chu Hoài Đông,

Trương Phượng Tiên và các quản lý cấp cao vào, gần đây phòng tài vụ có vẻ đã khá khẩm hơn, cũng đủ tiền để khai thác thị trường mới rồi, mấy ngày tới anh sẽ tập trung vào việc chiêu mộ người mới cho trung tâm huấn luyện nhân tài, khi nào làm xong thì sẽ theo dõi thị trường nên anh dặn Chu Hoài Đông chú ý nhiều hơn vào vấn đề này.

Đồng thời anh cũng nói với Trương Phượng Tên, chọn ra một người khách để làm quản lý của trung tâm đào tạo nhân tài này, quản lý Ngưu bây giờ khờ quá.

Hai rưỡi chiều, Lục Tam Phong đổi giày thể thao, mặc quần cộc, áo sơ mi ngắn tay, nhìn có vẻ cực kỳ trẻ tuổi, thanh xuân dào dạt, mà Trương Phượng Tiên cũng mặc một bộ váy hoa dài, buộc tóc đuôi ngựa, đi đôi giày trắng.

Vốn dĩ hai người cũng khá trẻ, bây giờ nhìn lại càng giống như hai sinh viên, mà quản lý Ngưu thì lại giống bố của hai sinh viên.

“Xuất phát.

Lục Tam Phong đạp chân ga, lao thẳng ra khỏi xưởng, có một số người quản lý trong công ty cũng chú ý đến Lục Tam Phong, âm thầm hỏi nhau xem anh đang làm gì.

“Đi yêu đương à?”

"Yêu cái rắm, tổng giám đốc Lục

có vợ rồi."

"Có vợ rồi thì không thể đi hẹn hò nữa à? Nhưng nếu đi hẹn hò thì sao lại phải dẫn cả quản lý Ngưu theo?

“Hay phòng đào tạo nhân tài có

gì đó mới?" "Nghe nói tổng giám đốc Lục xem trọng phòng đó lắm đấy.

Mọi người nhao nhao bàn luận một lúc rồi lại tản ra đi làm việc của mình.

Trước khi cải cách, kỳ thi đại học thường diễn ra vào tháng sáu, tháng bảy, kỳ nghỉ hè cũng muộn hơn trước kia. Mặc dù bây giờ đã là tháng chín rồi nhưng bây giờ trường đại học mới tổ chức lễ tốt nghiệp, hơn nữa có rất nhiều trường đại học đã tự chủ rồi nên thời gian của các trường cũng không thống nhất với nhau.

Một tấm băng rôn ghi dòng “Hi sinh mồ hội cho tương lai tươi sáng, góp công sức để xây dựng đất nước lớn mạnh. Chúc buổi lễ tốt nghiệp thứ chín mươi hai sẽ thành công viên mãn.” được treo ngang trước cổng trường.

Có mấy cô gái trẻ đứng trước cổng trường chụp ảnh, gần đó có mấy người đứng chờ, họ cũng chẳng có đồng phục gì, ai nấy đều mặc đồ riêng của mình.

Cổng trường cũng chưa được lát xi măng mà có một con đường cát đá, mấy cô gái còn ôm lấy nhau khóc nức nở, khắp nơi đều là không khí của buổi tốt nghiệp.

Lục Tam Phong đỗ xe lại ở trước cổng trường, nhìn khung cảnh xung quanh trường cao đẳng, chỗ này kém thật đấy, sau khi đi vào cổng trường anh còn thấy một cậu bạn mặc đồ quốc phòng màu xanh lá, cầm khay nhôm chạy về phía căng tin.

"Bây giờ mấy giờ rồi, ăn cơm cũng cũng chẳng còn nóng nữa.” Lục Tam Phong thầm nói một câu: "Bắt lấy một câu thanh niên để hỏi đường đi."

“Các học sinh, nơi này là radio!” Sân trường vang lên tiếng loa.

“Hôm nay là mùng bảy tháng năm, năm 1992, chúng ta sắp chào đón buổi lễ tốt nghiệp năm nay, lại sắp đến mùa chia tay.. Lục Tam Phong nhớ đến ngày tốt nghiệp của mình, hít sâu một hơi rồi nói: "Trường học là một nơi rất trong sáng.

"Như thế nào?" Trương Phượng Tiên tò mò hỏi: "Mềm lòng rồi, không lừa người ta nữa."

“Nói gì vậy? Tôi dẫn họ lên con đường trải đầy hoa hồng đấy.” Lục Tam Phong chợt thấy một cô gái đeo kính, vội vàng nói: "Người đẹp, đợi một chút.”

Người bạn học kia sững người lại, bị Lục Tam Phong gọi như vậy, cô bé ấy lườm anh một cái rồi quát lớn: “Đồ mặt dày!” Nói xong cô bé liên bỏ chạy.

Trương Phượng Tiên đứng cạnh cười đến mức không đứng thẳng nổi

người lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.