Lục Tam Phong nhìn thấy ba mình muốn chen vào khoe khoang với người ta liền đưa tay ra kéo ông, cả nhà bác cả, cô cả, cô hai hai sôi nổi bước vào nhà hàng. “Con kéo ba làm cái gì?” Lục Minh Thông bực bội nhìn Lục Tam Phong nói: “Không có tiền đồ.”
Lục Tam Phong bị mắng một câu không nói lời nào, anh cũng nhìn ra, đừng nói là đưa cho ông hai tỷ, liệu có thể để cho ông kiếm lại tất cả sĩ diện của bốn mươi năm về trước.
Gia đình này có sự phân chia giai cấp trầm trọng, nhà cô cả hiển nhiên là trần nhà của cái nhà này, ngay cả Lục Bỉnh Văn đối tốt với con gái lớn, đến nhà hàng dùng cơm cũng phải ngồi xe sang của con rể cả.
Vu Mặc Nguyên là một nhân vật có tiếng tăm ở huyện này, trong thành phố cũng được coi là tầng lớp trên của xã hội, nhà bác cả trước đây cũng không khá hơn nhà Lục Bỉnh Văn bao nhiêu, nhưng mà con gái của ông gả được chỗ tốt, lần này đến đây rõ ràng là muốn khoe khoang.
Gia đình cô hai coi như trụ cột vững chắc, đối tốt với chị gái, từ khi bước vào cửa đến giờ đều vây quanh Lục Minh Nguyệt nói chuyện.
Lục Minh Thông bị ngột ngạt trong chính ngôi nhà này, kìm nén mấy chục năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể nhổ ra, nhưng Lục Tam Phong lại cực kỳ muốn điệu thấp, sao ông có thể không bực bội?
Khi vừa bước vào nhà hàng, gia đình Lục Minh Nguyệt đã trò chuyện với một vài người đàn ông mặc âu phục đi giày da, trông bọn họ rất quen thuộc, họ gọi nhau là CEO. “Minh Thông, anh sắp xếp chỗ ngồi cho ba, mẹ trước đi, Vu Mặc Nguyên gặp vài vị CEO, phải đánh tiếng chào hỏi.” Lục Minh Nguyệt dặn dò nói.
Lục Minh Thông gật đầu, nhìn Lục Tam Phong nói: “Con có quen mấy người kia không?” “Sao con có thể quen họ được?” Lục Tam Phong cảm thấy ông lại muốn tranh đua hơn thua cùng người ta nữa rồi, vội vàng nói: “Đi thôi, sắp xếp chỗ ngồi cho ông nội, bà nội trước nào, buổi trưa rồi, đến giờ ăn cơm rồi.” “Con dù sao cũng là CEO, con qua đó khách sáo chào hỏi người ta hai câu, trao đổi danh thiếp, sau này có chuyện gì còn dễ đi lại!” “Cái này có cái gì tốt mà khách sáo? Con không có thói quen khách sáo với người khác, lại không quen biết!” Lục Tam Phong rất là bất đắc dĩ nói. “Con ra ngoài làm ăn, không xã giao với người ra, nói không chừng không có cái dự án hợp tác nào đâu!”
Lục Minh Thông thực sự nói đúng, anh rất ít khi xã giao với người khác, đều là người khác chủ động xã giao với anh, thân phận hoàn toàn khác nhau.
Giang Hiểu Nghi đứng bên cạnh mở miệng nói: “Ba bảo anh qua đó, thì anh qua đi chứ!”
Lục Tam Phong chỉ có nhắm mắt đưa chân bước qua đó. “Hãy nhớ, nói con là chủ tịch đấy!” Lục Minh Thông dặn dò nói.
Ngay khi Lục Tam Phong vừa bước tới, Lục Minh Nguyệt đã liếc nhìn anh rồi nói: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là cháu trai của tôi, hiện là quản lý của Thực phẩm Phong Giai, giỏi lắm đấy.”
Mấy người nhìn qua Lục Tam Phong, khen ngợi anh hai câu trẻ tuổi có triển vọng. “Lục Tam Phong, mày đi với ba mày Trương Lỗi đi thôi, đây đều là tổng giám đốc và chủ tịch, đang nói về những vấn đề lớn trong ngành!” Vu Mặc Nguyên nói với Lục Tam Phong. “Nói mày nghe cũng không hiểu!” Vu Quang Lâm hơi có vẻ không kiên nhẫn xua tay nói: “Bận việc thì cứ đi trước đi.” Lục Tam Phong biết, người nhà này từ trước đến nay ở trong nhà họ Lục luôn có cảm giác ưu việt hơn, đối với ai cũng đều là hộ tới quát lui, căn bản không nể mặt mũi ai bao giờ.
Nhưng mà trước mặt người ngoài vẫn bày ra dáng vẻ như vậy, khiến anh ngầm cau mày. “Làm một người lãnh đạo nhỏ ở Thực phẩm Phong Giai thực ra rất dễ dàng, nhưng mà muốn làm lâu dài thì lại không dễ dàng chút nào, tôi nghe nói bên trọng bọn họ cạnh tranh vô cùng khốc liệt.” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nói. “Đúng vậy, Tổng giám đốc Tiền đang làm ở Thực phẩm Phong Giai, nghe nói bây giờ đã là phó tổng giám đốc rồi.” “Thăng chức nhanh như vậy sao? Tôi nhớ tới hồi đầu năm anh mới vào làm cái chức gì chủ nhiệm, giờ đã là phó tổng rồi?” “Nghe nói anh ta nói, trong đấy còn mệt hơn gấp mười lần so với công ty nhà nước, nhưng mà tiền lương và chức vụ thì lại tăng vèo vèo, cách đây một thời gian không phải mới cho thôi việc một số lượng lớn nhân viên sao, anh ta đã nhân cơ hội này mà tiến vào, người ta không dựa vào lương, có cổ phần, hoa hồng cuối năm.” “Tổng giám đốc Tiền trước đây không phải làm việc ở Tứ Xưởng à?” Vu Mặc Nguyên hỏi. “Đầu năm nay đã không làm nữa rồi, cuối năm Tứ
Xưởng ngay cả lương cũng không phát, một lát nữa anh Tiền sẽ đến, anh đưa người cháu trai này của anh qua kính một lỵ, chắc chắn sẽ có chiếu cố”
Vu Mặc Nguyên có chút không vui liếc nhìn Lục Tam Phong, thằng nhóc này thật không hiểu chuyện, cũng không nói một câu cảm ơn, mở miệng nói: “Một lát nữa lại nói sau đi, Tổng giám đốc Tiền bây giờ đang phụ trách cái gì vậy? Có thể kéo ra ngoài vài đơn đặt hàng không, Thực phẩm Phong Giai muốn cái gì, chúng tôi liền sản xuất cái đó.” “Việc này hơi khó, Thực phẩm Phong Giai người ta là một chuỗi sản nghiệp toàn ngành, bản thân có nhà máy sản xuất nguyên liệu, đến khi đó hãy hỏi thử xem, có chút đồ ngoài rìa, chẳng hạn như quần áo bảo hộ lao động, bàn ghế gì đó, dính chút bên kia vậy cũng sẽ phát tài!”
Lục Tam Phong muốn nói chuyện, nhưng anh chưa từng có cơ hội nói.
Vu Mặc Nguyên khách sáo nói hai câu, nói lát nữa Tổng giám đốc Tiền đến, ông ta nhất định sẽ qua đó uống hai lỵ, quay người đi về phía sau, Lục Minh Nguyệt nhìn thấy Lục Tam Phong đi theo phía sau, mở miệng nói: “Tam Phong à, cậu nhanh tay nhanh chân lên một chút, đi giúp đỡ ba cậu một ít việc. “Vâng!” Lục Tâm Phong trả lời một câu, chậm rãi chạy về phía phòng riêng. “Lục Tam Phong này thật giống như một tên ngốc, ngay cả một câu cũng không thèm nói, đứng bên kia nhìn thật phiền, như vậy mà vẫn vào nhà máy được?” Vu Mặc Nguyên khinh thường hừ lạnh nói: “Anh nhớ trước đây nó không phải như vậy, sao lại có sự thay đổi lớn thế?” “Em cũng đã không gặp nó mấy năm nay rồi, giống như đã trở thành một người khác, lát nữa đi gặp Tổng giám đốc Tiền anh đừng dẫn nó theo đấy.” Lục Minh Nguyệt nói nhỏ: “Xem dáng vẻ kia của nó, chở gây chuyện, kéo ít việc về cho nhà máy của Quang Lâm, chuyện Phó xưởng trưởng này phải nắm chắc.” “Ba, xưởng trưởng của chúng ta nói, ai có thể nhận được đơn hàng thì người đấy chính là ông chủ, qua tết sẽ chọn Phó xưởng trưởng, nếu như bỏ qua ngôi làng này thì sẽ không tìm thấy cửa hàng nào nữa đâu.” Vu Quang Vinh khẩn trương nói. “Yên tâm đi, dựa vào mối quan hệ của ba, chuyện giúp con đánh tiếng chào hỏi, con đã lớn như vậy rồi, có thể đừng lúc nào gặp chuyện cũng để ba đến giải quyết, đến lúc con nên tự mình gánh vác rồi.” “Con trai em bây giờ đã là phó xưởng trưởng rồi, còn không thể tự mình gánh vác được sao?” Vẻ mặt Lục Minh Nguyệt cưng chiều nhìn Vu Quang Lâm.
Trong phòng riêng, mọi người đều đã ngồi, Lục Bỉnh Văn là nhân vật chính của hai ngày qua, đương nhiên cũng ngồi ở trên, đám người cô hai ngồi tán gẫu chuyện năm nay, bác cả ra ra vào vào mấy lần, gọi mấy cuộc điện thoại để xác định chị Dao Thùy Chi tạm thời có việc bận sẽ không đến được.”
Vu Mặc Nguyên mở cửa bước vào, dượng hai vội vàng đứng dậy nói: “Vu Mặc Nguyên, mau ngồi xuống, đang chờ nhà các người đấy.” “Anh xem chuyện này, để ông phải chờ chúng tôi, nhưng mà thật sự không có cách nào, mấy vị CEO cứ tới lui, không lên chào hỏi thì thật không phải phép.” Vu Mặc Nguyên ngồi xuống, nhìn Lục Minh Thông nói: “Minh Thông à, vừa nãy nói chuyện phiếm với mấy vị CEO, vừa hay có một vị CEO của Thực phẩm Phong Giai, lát nữa tôi đưa Lục Tam Phong qua đó uống mấy ly rượu, nhưng đừng nói tôi không chăm sóc cháu trai đấy nhé!”
Lục Minh Thông nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, trong lòng có một loại cảm giác bất lực không ra hồn, bảo nó qua khoe khoang mấy câu, làm quen người ta, kết quả lại để cho người ta cất nhắc nó.
Lục Minh Thông luôn tin chắc một điều, con trai mình tuyệt đối không phải là vật trong ao, sự tự tin mật ngọt này đã đi kèm với việc Lục Tam Phong đã cầm về cho gia đình hai tỷ, ông cũng không có chút nghi ngờ nào. “Thật ra thì thằng bé Lục Tam Phong này, đã thay đổi khá nhiều rồi!” Lục Minh Thông nói.
Những người có mặt đều rối rít gật đầu, bọn họ cảm thấy không phải thay đổi quá nhiều mà thực sự như đã biến thành một con người khác, bao gồm cả tướng đi đứng cũng đều không giống.
Giang Hiểu Nghi ngồi bên cạnh Lục Tam Phong, trong đầu đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng anh nấu ăn cho mình vào ngày hôm đó, vừa định suy nghĩ lại, lời nói của Lục Minh Thông đã cắt ngang dòng suy nghĩ ủa cô. “Có lẽ là do bước chân vào tầng lớp trên của xã hội, bây giờ rất ngại khoe khoang, tôi nói với nó, đều là người trong nhà cả mà, không thành vấn đề, nghe nói Dao Thùy Chi gả cho Chủ tịch? Quang Lâm cũng sắp làm phó xưởng trưởng? Lục Tam Phong nhà chúng tôi, kỳ thực là chủ tịch của nhà máy thực phẩm đó!” “A!” Vu Mặc Nguyên giễu cợt một tiếng, nói với Lục Minh Nguyệt bên cạnh: “Em trai của em thật khoác lác, anh nghi ngờ hai tỷ kia có thật hay không đấy, con trai của cậu ấy, chủ tịch? Sợ rằng cậu ấy không biết Thực phẩm Phong Giai rộng lớn bao nhiêu nhỉ!” “Tất cả đều là người một nhà, có chuyện gì cứ việc nói, mọi chuyện đều có thể giải quyết hết cho mọi người.” Lục Minh Thông xua tay rất hào phóng nói.
Vẻ mặt Vu Quang Lâm tràn đầy chế nhạo, nói: “Vậy một lát nữa, khi đến gặp Tổng giám đốc Tiền, Tổng giám đốc Lục ra lệnh một tiếng, đừng nói chỉ là một chức phó xưởng trưởng, ngay cả xưởng trưởng cũng không thành vấn đề” “Mày chờ đấy, có thể chờ đến khi chết!”
Trong giọng nói Vu Quang Lâm tràn đầy sự chế giễu và nhạo báng, nói với Lục Tam Phong: “Chú em, tiền đồ tương lai của nhà tạo đều phụ thuộc hết vào mày, lát nữa đến trước mặt Tổng giám đốc Tiền đừng để bị lộ tẩy nhé.”
Lục Tam Phong nhìn anh ta cười cười không nói gì, đừng nhìn vẻ mặt anh cười cười, nếu thật sự biết được thân phận của Lục Tam Phong, chỉ sợ sẽ trở thành thuốc cao da chó, kéo mãi không ra. “Con trai tôi là chủ tịch, không quen thuộc với anh ta, không cùng đội ngũ, nhà máy rộng như vậy mà, không quen biết cũng là chuyện rất bình thường” Lục Minh Thông giải thích.
Lục Bỉnh Văn ngồi trên vị trí cao nhất nhìn đứa con trai mà mình không ưa thích nhất khoe khoang về đứa cháu trai mà mình không ưa thích nhất, mặt già của ông ta kéo dài ra, ho khan một tiếng nói: “Được rồi, bớt nói hai câu đi, cho dù là chủ tịch, thì làm sao?” Trong lòng Lục Tam Phong thầm chặc lưỡi, anh đã từng gặp qua người bất công, nhưng chưa từng gặp người nào bất công như vậy, may mà anh không lớn lên trong cái gia đình này, bằng không cũng sẽ bị tức chết.
Giang Hiểu Nghi đang ngồi vẻ mặt cũng có chút khó coi, chẳng qua cũng không nói lời nào, tính tình cô yếu ớt, trong đại gia đình này không có cơ hội lên tiếng. Ăn được nửa bữa, cửa phòng riêng bị đẩy ra, ông chủ vừa nãy nói đến đỏ mặt, dò đầu vào nói: “Đang ăn sao?” “Mau vào, ăn chút gì đi!” Lục Minh Nguyệt đứng dậy nói. “Không cần không cần, cái đó... Tổng giám đốc
Tiền đến rồi.” “Được, được, được, tôi qua ngay đây! Vu Mặc Nguyên đứng dậy vẫy tay với Vu Quang Lâm: “Đi thôi, con trail
Lục Tam Phong vội vàng cắm đầu ăn, tránh khỏi bị dẫn đi, anh thật sự không biết cái tên Tổng giám đốc Tiền này làm ở bộ phận nào, ngộ nhỡ bị nhận ra thì thật lúng túng?
Vốn dĩ Vu Mặc Nguyên cũng không muốn dẫn anh theo, nhưng mà cái tên Tổng giám đốc Tiền này vừa nghe đã không phải là nhân vật đơn giản, Lục Minh Thông làm sao có thể để con trai mình bỏ qua cơ hội tốt như vậy? “Anh rể, anh dẫn Lục Tam Phong theo đi, nó là chủ tịch, đến đó nhất định sẽ cho anh mặt mũi, mặc dù không chắc là sẽ quen biết, nhưng mà nhắc đến chức vị chắc chắn biết.”
Vu Mặc Nguyên nhìn Lục Tam Phong cười nhạo một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, bị mất mặt vậy thì đừng trách mình!