Lục Tam Phong nhìn về phía cậu sinh viên kia rồi hỏi: "Cậu chỉ cần một sân khấu, một nơi để thể hiện những gì cậu đã học thôi, đúng không?”
Cậu sinh viên kia gật đầu như bổ
cúi.
“Không nhất thiết phải là xí nghiệp nhà nước chứ?"
“Vâng, em tin rằng chỉ cần có bản lĩnh thì đi đến đâu cũng sẽ kiểm được cơm ăn thôi.”
“Đi thôi. Cậu nhớ kỹ những gì mình đã nói đây." Lục Tam Phong đi về phía hiệu trưởng Vương rồi vẫy tay, ra hiệu là mọi người có thể đi tiếp được rồi.
Hiệu trưởng Vương vội vàng đi theo, vẻ mặt tươi cười, tổng giám đốc Lục muốn quyên góp mấy tỷ?"
"Hả?” Lục Tam Phong nhìn về phía ông ta, đột nhiên nhận ra ông hiệu trưởng này có vẻ rất có tiềm năng đi làm doanh nhân.
Ông ta cũng ngại ngùng gãi đầu: “Thôi thì mấy trăm triệu cũng được, để đổi hai cái nồi hơi, thay cửa sổ ở ký túc xá sinh viên rồi trải đường ở trước cổng trường, rồi thì... “Thôi dừng, dừng!" Lục Tam
Phong cắt ngang lời ông ta, nếu để ông ta nói tiếp thì chắc có khi anh phải móc túi ra mấy chục tỷ cho ông ta giải quyết vấn đề mất: "Tôi quyến góp 150 triệu, cửa sổ và hai nồi hơi cho sinh viên tôi bao hết. Nhưng lúc nãy tôi đã nói là mỗi sinh viên đến chỗ tôi thực tập sẽ trích ba trăm nghìn tiền lương ra để trả lại cho trường thì bây giờ phải bỏ mục đó đi. Được không?”
Hiệu trưởng Vương dừng bước,
khó xử nói: “Vậy thế này đi, tôi cho anh bằng sinh viên danh dự, 300 triệu nhé?"
“Đừng đừng, cải danh sinh viên này đất quả, chỉ 150 triệu thôi. Lục Tam Phong chém định chặt sát nói.
Hiệu trưởng Vương lại thâm tỉnh toán một lúc, ông ta thấy Lục Tam Phong chắc cũng chẳng kêu gọi được bao nhiêu đầu, mỗi một sinh viên đi thực tập nửa năm cũng chỉ kiếm được 180 nghìn, nếu chỉ có vài ba sinh viên đi thì chẳng bằng lấy luôn 150 triệu đi.
“Vậy tôi chọn 150 triệu!”
"Lát nữa quản lý Lưu lên ký hợp đồng với hiệu trưởng, bên phía trường học hãy giúp tôi thông báo từ bây giờ đi, ngày mai tôi đến dẫn người đi, còn có chiêu mộ được ai hay không thì là chuyện của tôi, dù ngày mai có không chiêu mộ được ai thì tôi cũng không đòi lại 150 triệu này đâu."
“Được!"
Hai người thỏa thuận xong thì trao đổi danh thiếp với nhau, Lục Tam Phong đi ra ngoài cổng trường, quản lý Ngưu vẫn còn cố tiêu hóa cách làm việc của Lục Tam Phong, hỏi: "Tổng giám đốc Lục, vậy là trường nào cũng quyền góp 150 triệu à?”
“Ông có bỏ tiền túi ra không?” Lục Tam Phong nhìn ông ta, cảm thấy rất không hài lòng với vị quản lý Ngưu này, anh liếc mắt về phía Trương Phương Tiên rồi đi ra
Trương Phương Tiên nhìn quản lý Ngưu, thở dài, ông ta được lên làm quản lý của chỗ này là vì ở phòng ban cũ của ông ta có quản lý làm việc tốt hơn, nên mới bị đẩy sang phòng mới để lên chức quản lý, vốn dĩ ông ta đã được xếp vào danh sách bị sa thải của công ty rồi.
Quản lý Ngưu thấy Trương Phượng Tiên nhìn mình thì hơi luống cuống, vội vàng nói: "Tổng giám đốc Lục mất hứng à? Tôi chỉ muốn xác nhận lại chuyện này mà
“150 triệu là tiền quyền tặng, cứ làm theo những gì anh ấy nói đi, mỗi sinh viên được chiêu mộ thì đều sẽ bị trích ba trăm nghìn ra để trả lại cho trường. Đi thôi." Trương Phương Tiền đi về phía xe ô tô.
Lục Tam Phong không lên xe mà đứng cạnh đó, hút thuốc.
"Sao thế?"
"Đổi lại người đi, có người nào phù hợp không?” Lục Tam Phong vừa hút thuốc vừa hỏi.
Trương Phương Tiên rất khó xử, nói: "Bây giờ đang trong lúc cải tổ, có rất nhiều phòng ban đang loạn lắm, sắp tới chúng ta mở rộng thị trường nên người bên phòng thị trường không thể đổi được. Mà cũng chẳng thể để người không quen lên năm quyền, từ khi chúng ta thành lập đến giờ, luôn có sự thay đổi giữa quản lý và các giám đốc cấp cao, giờ cần có thêm thời gian để sàng lọc ra nhân tài.
Lục Tam Phong cũng biết rằng bây giờ phải từ từ mới chọn ra được một quản lý phù hợp, anh thở dài rồi nói: "Tạm thời cứ vậy đi, sang năm phải cho một người giỏi giỏi lên làm quản lý của phòng này đấy.
“Tôi sẽ về họp lại nhân sự.
Trương Phượng Tiên nói xong, tò mò hỏi: “Ngày mai anh định chiêu mộ sinh viên kiểu gì vậy? Ở đây có rất ít sinh viên có hoàn cảnh như cậu sinh viên kia, huống chi khi đó cậu ta chỉ bị kích động, một khi tỉnh táo lại thì cậu ta sẽ không chọn doanh nghiệp tư nhân đầu."
"Vậy thì đừng để cậu ta tỉnh táo lại." Lục Tam Phong mim cười lên xe.
Không để cậu ta tỉnh táo lại?
Suy nghĩ của Lục Tam Phong rất đơn giản, anh vẫn còn nhớ rất rõ những năm đầu hai nghìn, có rất nhiều người mang tiếng đi diễn thuyết vào trường, lôi kéo cái loa cũ, rồi đứng lên một cái bàn tạm thời gì đó rồi viết là cảm ơn nền giáo dục.
Về cơ bản thì đó là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, kể cho mọi người nghe câu chuyện về cô gái nhỏ nào đó. Càng kể thì lại càng bị thảm, các sinh viên nghe bên dưới thì khóc như mưa, rưng rưng mua một chồng sách cao ngất, rồi cuối cùng cũng chỉ để chúng bám bụi ở góc phòng chứ chẳng bao giờ động vào. . Truyện Khác
Lúc học ở trường cấp hai, Lục Tam Phong cũng đã từng nghe câu chuyện như vậy rồi, lúc đó anh cũng đã từng ôm đầu khóc òa lên, mà có thể đạt được đến trình độ đó thì chỉ có một vở kịch với cái kết đẫm nước mắt mang tên “Tiểu Hoa” mà thôi.
Những lúc kích động thì con người thường không chú ý đến hậu quả, mà xúc động đưa ra quyết định
theo cảm tính.
Tất nhiên là Lục Tam Phong cũng biết rằng hành động của mình sẽ thay đổi cuộc sống của rất nhiều người, còn theo hướng tốt hay xấu thì còn phải xem chính bản thân họ rồi.
Lục Tam Phong viết một bức thư co ngành điện tử, giống như đang gieo một hạt giống trong lòng những người trong nghề vậy, bức thư đó đã bị các báo chí khách đăng lại, thậm chỉ còn có vài tờ báo quan trọng bình luận!
Trên tỉnh cũng gọi điện cho Hoàng Hữu Danh, bảo ông ta rằng đừng có vì chút chiến tích nhất thời mà hủy hoại tương lai của cả một xí nghiệp.
Hoàng Hữu Danh chỉ nhẫn nhịn, không nói câu nào cho qua chuyện. Sau khi cúp máy, ông ta định gọi điện cho Lục Tam Phong mằng một trận, nhưng rồi nghĩ lại, ông ta đã từng chứng kiến tận mắt cảnh làm giàu của Lục Tam Phong.
Ngầm lại thì khi đó xưởng nhỏ ấy đã từng dám kiêu chiến với Nhậm Thiên Bác cơ mà, dũng khí ấy, người bình thường không thể có nổi, bây giờ, Lục Tam Phong đối diện với các xí nghiệp quốc tế lớn, thì có khách gì đứng đối mặt với Nhậm Thiên Bác năm đó sao?
"Cậu đúng là, khiến người ta vừa
yêu vừa hận!”
Hoàng Hữu Danh thở dài, chắc thiên tài nào cũng vậy, cuối cùng ông đành bỏ điện thoại xuống, không gọi nữa, để hôm khách măng sau vậy.
Sau khi quay về, đầu tiên là Lục Tam Phong gọi bộ phận nhân sự lên để họp, đã đến lúc cần phải cải cách lại bộ phận nhân sự rồi, công cuộc cải tổ lần này cũng nhằm vào những đoàn người kết bè kết phải, đánh tan họ ra để rót một luồng sinh khí mới vào xí nghiệp.
Ở Hương Giang có rất nhiều bảo chỉ, lương tin tức hàng ngày lớn ngoài sức tưởng tượng của những người trong nước. Tin ba xí nghiệp lớn thu mua Thủy Hoàn thất bại đã bị bảy, tám tạp chí đăng ting, nhưng trong hồ lớn thì tin này chẳng là gì cả.
Màn đêm buông xuống, Hương Giang cực kỳ xinh đẹp, cuộc sống xa hoa ở nơi này là rất bình tường, những ngôi nhà cao tầng thể hiện sự phồn hoa, sự hiện đại của nền khoa học kỹ thuật. Các trung tâm mua sắm tổng hợp, tàu điện ngầm và các con đường thô đã được hoàn chỉnh rồi, cở sở hạ tầng nơi này rất hoàn thiện, là nơi hội tụ tài chính của toàn câu. Bây giờ Hương Giang là nơi lần lớn đủ kiểu người, người ở tầng bên trên thì cực kỳ xa hoa, khống chế toàn bộ lợi nhuận của toàn Châu Á, tầng giữa thì là những người bôn ba vì nhà ở xe cô, tiền bạc, những người ở tầng dưới cùng thì chẳng khách nào xã hội nguyên thủy ở thế giới hiện đại.
Qua những bộ phim về thập niên chín mươi ở Hương Giang, có thể thấy được sự đen tối và sự rạch ròi giữa ba giai cấp ở đây.
Trước cửa sổ sát đất của một tòa cao ốc, một người phụ nữ kẹp điều thuốc trên tay, gương mặt cô ta khuất trong màn đêm nên không thể thấy rõ được, nhưng trong ảnh tráng mở ảo, ta vẫn có thể cảm nhận được rằng dáng người của cô ta rất đẹp.
Trên tay cô ta là một tờ báo, trên tiêu đề ghi là Điện tử Thủy Hoàn... còn phần sau thì không rõ lắm.
Cô ta hít một hơi thuốc lá, tàn thuốc bừng cháy lên trong màn đêm, lỏe thành một ngọn lửa màu đỏ.
“Điện tử Thủy Hoàn!!!
"Điện tử Thủy Hoàn
“Lục Tam Phong, tôi muốn anh phải chết!”
Một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa ra vào rồi nói: “Tổng giám đốc Trần về rồi
"Tôi đã biết!”
Sáng sớm hôm sau, mọi người trong trường đều bàn tán về một chuyện, có một xí nghiệp muốn tiến hành tuyển dụng trong trường, nghe nói còn muốn diễn thuyết.
Có phải là xí nghiệp nhà nước thông báo tuyển dụng không? Có rất nhiều giả thuyết, có bên nói rằng là xí nghiệp nhà nước, có người lại bảo là doanh nghiệp tư nhân.
Vậy là các sinh viên không có nơi để đi làm trong trường lại trở nên rất hào hứng, ai cũng mong rằng người tới sẽ là xí nghiệp nhà nước, rằng nơi này sẽ nhận mình vào làm.
Lúc này Lục Tam Phong còn đang ăn sáng, đọc báo. Chu Hoài Đông họp buổi sáng xong thì gõ cửa đi vào.
"Ăn sáng chưa?" Lục Tam Phong không ngẩng đầu lên, cứ vậy mà hỏi.
"Nãy đi ngang qua căng tin tôi lấy hai phần rồi, tổng giám đốc Lục tìm tôi có chuyện gì thế?” Chu Hoài Đông ngồi xuống rồi hỏi.
“Đã chọn được chưa?" Lục Tam Phong nhìn Chu Hoài Đông rồi hỏi: “Khai thác thị trường nào trước đây?
“Tôi cảm thấy Tử Vĩnh là lựa chọn tốt, trước kia chúng ta cũng đã chuẩn bị kha khá rồi, đường xá ở đây cũng bình thường, chúng ta lập công ty con ở Mai Khánh, sau đó đi từ Tam Hợp xuống, giá vận chuyển khá thấp, còn về những chuyện khách thì cứ được một nghìn sản phẩm thì đưa sang bên đó bảy trăm là đủ rồi.
"Làm nhanh cho tôi một bản báo cáo thị trường ngắn, sắp tới chắc sẽ bận lắm đấy, cuối năm trừ Tử Vĩnh ra thì bao gồm cả Ninh Giang vào kế hoạch đó đi, đây là thị trường có nhiều công ty nước ngoài đầu tư vào nhất, chúng ta phải liều mạng” Lục Tam Phong thấp giọng nói.
Chu Hoài Đông gật đầu, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói:
Trưởng Hồng, Sang Duy, TCL, gần đây ba nhà đó đã đưa ra thị trường một loại radio, hơn nữa lại còn đều mở rộng thị trường sang điện gia dụng, chúng tôi đã làm thử dự đoán cơ bản thì có vẻ như sang năm thị trường đồ điện gia dụng sẽ có thay đổi rất lớn đấy.”
"Mảng điện gia dụng tôi đã bảo Liễu Ngoạn gấp rút nghiên cứu và phát triển thêm rồi, trước cuối năm nay sẽ có thể làm ra vài thứ mới." Lục Tam Phong cầm hai tập tài liệu trên bàn lên, đây là báo cáo về các sản phẩm mới đang trong quá trình sản xuất. Ba đời của Waypod đã có vẻ hơi lỗi thời rồi, bây giờ thị trường đang cạnh tranh rất khốc liệt, có tin nói rằng bây giờ tất cả các nhà máy đều chuẩn bị cải tiến các màn hình nhỏ, chuyển sang làm sản phẩm mới.
Sang năm, Waypod cũng phải được thay đổi hoàn toàn, 4 tỷ rưỡi mà anh đã đầu tư vào công ty nghiên cứu và phát minh cũng không phí lắm, bây giờ các kỹ thuật đều đã được nâng cấp, có rất nhiều chỗ đã mang bản sắc riêng của waypod rồi.
Chu Hoài Đông rời đi, Lục Tam Phong mới nhớ ra hôm nay mình phải đến trường đại học. Anh thay một bộ quần áo mới, lần này anh không chỉ gọi mỗi quản lý Ngưu đi theo, mà còn gọi thêm vài nhân viên khách của trung tâm đào tạo người mới, tiên thể nhờ họ giúp đỡ.
Khoảng chín giờ hơn, buổi lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu, cách buổi lễ không xa, có mười người công nhân bận rộn dựng sân khấu mới, điều này khiến cho rất nhiều sinh viên không thể tập trung được vào lễ tốt ngiệp, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán với nhau.
Sau khi phần khung sân khấu được lập xong, có một tấm áp phích rất lớn được căng ra ở phía sau, trên đó viết: "Mọi người cam lòng sống như vậy mãi à? Cuộc sống của mọi người cử lao xuống như vậy mãi sao? Bậc thầy khát vọng sẽ chỉ đường dẫn lỗi cho mọi người."
"Bậc thầy... bậc thầy khát vọng là
gi?"
"Bậc thấy khát vọng là gì chứ?”
"Chưa từng nghe thấy ai nhắc đến cái tên ấy bao giờ, mà sao bảo là xí nghiệp đến thông báo tuyển dụng?”
"Sự kiện gì đó à?"
Hôm nay Lục Tam Phong ăn mặc như một doanh nhân thành đạt, đi giày Tây, tóc vuốt keo bóng bẩy, sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, Lục
Tam Phong đứng ra phải sau sân khẩu, nhìn những sinh viên sắp cất cánh bên dưới, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Tổng giám đốc Lục, chuẩn bị xong rồi, tiếp theo phải làm gì đây?” Quản lý Ngưu hỏi.
“Tiếp theo là hãy khiến họ phải nghẹt thở vì giấc mơ của mình đi