Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 309: Chương 309: Bốc phét






Bây giờ mạng internet đã tràn vào trong nước, một số trang vàng được tiếp tục mở ra, nhưng quy mô không lớn, phần lớn là được tuyên truyền trên báo.

Vào năm 91, mạng internet ở nước ngoài đã trải qua một làn sóng bong bóng nước ngoài, những nhân vật lớn tiếp xúc với internet nước ngoài đã bắt đầu về nước, để tìm kiếm vùng đất internet mới.

Hai từ khóa hot nhất năm 1999 chính là internet và khí công.

Lý Kiều Loan nhìn thấy Lục Tam Phong và tổng giám đốc Chu có chút ngẩn người, dường như bị từ internet này dọa sơ, mở miệng nói: "Làm sao? Hai vi không biết internet sao? Chính là internet!".

Lý Kiêu Loan nói xong, gương mặt hiện lên sự ưu viết, vô cùng cao ngạo

"Internet tôi biết chứ, trong nhà tôi còn có máy tinh nữa." Tong giám đốc Chu cười nói: "Mạng của co là gì, gửi cho tôi, lúc đó tôi cũng lên đó xem xem.”

Lý Kiều Loan đưa ra một tấm danh thiếp, ảnh mắt nhìn về phía Lục Tam Phong, hỏi: "Cậu có lên mạng không?"

Lục Tam Phong lắc đầu, bây giờ trong nước quả thật có thể lên mạng, nhưng đối với một người đã từng dùng Internet tốc độ cao như Lục Tam Phong, mạng internet hiện tại quá chậm, hơn nữa nội dung rất nhàm chán, đa số là hình ảnh, văn tự, số đơn giản.

"Đưa cho cậu danh thiếp, đi về mua một cái máy vi tính, cũng không quá mắc đầu.

“Ừ ừ!” Tổng giám đốc Chu liên tục gật đầu, ngồi kế bên nói: "Máy tính bây giờ đúng là rẻ thật, sáu bảy triệu là có thể mua một cái chất lượng ổn, vốn dĩ trong nhà tôi có một cái máy tính, kết quả là bị bảo mẫu làm hư rồi, tức chết tôi rồi, lúc đó tôi muốn cho bà ta nghỉ việc, nếu như không phải bảy tám người bảo mẫu còn lại cầu xin, thật sự muốn đuổi quách bà ta."

"Không phải vậy sao, tôi cũng có nỗi khổ giống như vậy, người trong nhà dùng nhiều, rất phiền phức, đừng thấy kiểm được nhiều tiên mà xài cũng nhiều tiến, lúc nào cũng được mọi người tung hộ là phủ bà nhưng thật ra chỉ là vẻ bên ngoài, chẳng có nhiều tiền đầu." Lý Kiều Loan bày ra khuôn mặt buồn bực nói: "Chi hy vọng bản thân là một người bình thường. “Vậy cô cứ tiêu hết tiền là được rồi." Lục Tam Phong thẳng thắn nói.

“Ý tôi là muốn có được sự bình dị đơn giản và tâm trạng dễ dàng thỏa mãn của người bình thường. Lý Kiều Loan lại nhìn về phía Lục Tam Phong hỏi: “Cậu có bao nhiêu tài sản?”

"Tôi?" Lục Tam Phong suy nghĩ một chút, tuy anh có hai công ty, nhưng mà cổ phiếu trong Phong Giai chỉ còn lại 30%, còn về Thủy Hoàn thì còn nợ một đồng cổ phiếu đây.

“Không có bao nhiêu, chắc cũng tầm hơn ba tỷ

thôi.”

Lục Tam Phong tùy tiên nói ra một con số, anh nghĩ những người đến được hội nghị này, đều là một doanh nghiệp ưu tú được mọi thành phố chọn ra, hơn nữa, thân là một nhà doanh nghiệp, có nghèo cũng cỡ này thôi.

Không ngờ Lý Kiêu Loan và tổng giám đốc Chu nghe Lục Tam Phong nói con số này xong, âm thầm kinh ngạc, hơn ba tỷ không phải là một con số nhỏ, càng huống hồ Lục Tam Phong vẫn còn trẻ

"Ba của cậu làm về phương diện điện tử sao? Tổng giám đốc Chu hỏi.

"Không phải l

Hai người nhìn thấy Lục Tam Phong có vẻ như không muốn nói chuyện, trong xe rơi vào sự im lặng trong chốc lát, tổng giám đốc Chu hỏi tài xế: "Còn bao lâu nữa mới đến vậy?”

“Còn phải hơn nửa tiếng nữa." Tài xế không quay đầu lại trả lời.

Máy lạnh trong xe rất mạnh, nhưng vẫn có khí nóng tràn vào, Lý Kiều Loan hàng hàng giọng, lấy chai nước trước mặt uống một ngụm, mở miệng nói: “Giá trị bản thân là ba tỷ, ở thập niên tám mươi thì cũng được, nhưng nếu là hiện tại thì hơi quá

"Ừ ừ ừ!" Tổng giám đốc Chu cũng nói tiếp: "Hai năm gần đây giá cả vật chất đều tăng cao, tiền bị mất giá

Hơn ba tỷ không phải là tiền sao?

Lục Tam Phong nhìn hai người họ, tâm tình không thể bình tĩnh lại, nói chuyện cả một chẳng đường, anh cũng hiểu ra hai người phụ nữ này không bốc phét thì sẽ chết giấy ra thôi.

“Tôi cũng biết mình không có nhiều tiền, chỉ là tới đây để mở mang kiến thức thời." Lục Tam Phong khiếm tổn nói.

Tổng giám đốc Chu nghe vậy thì nở nụ cười, cô ta chỉ biết kiểu hội nghị như này, những người thực sự giàu có có được mấy người, những người còn lại đều giống như hai người họ, thậm chí còn không bằng họ, đều là đến góp vui “Không sao, cậu cứ đi theo tôi, tôi đưa cậu đi làm quen với một số người, đảm bảo cậu có thể lăn lộn được thuận lợi trong ngành điện tử. Tổng giám đốc Chu bảo đảm với Lục Tam Phong.

Giống như chỉ cần cô ta mở miệng, Lục Tam Phong có thể ngồi ổn định trong ngành này giống như ngồi câu cá vậy.

"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?” Lý Kiều Loan hỏi.

“Tôi hai mươi lăm tuổi.

“Còn nhỏ hơn tôi, ở tuổi này của cậu, chủ yếu phải biết tạo những mối quan hệ, tôi cũng đã từng đi lên ở độ tuổi như cậu, yên tâm đi, theo hai chúng tôi, cậu sẽ được lợi."

"Đúng vậy, không cần lo lắng, kiểu hội nghị này trải qua một lần, lần sau sẽ dễ dàng hơn.

Trong lòng hai người nghĩ là, một cảnh tượng lớn như vậy, bản thân lại là lần đầu tiên đến, mang theo một người bên cạnh, cũng coi như là làm nổi bật thêm.

Lục Tam Phong là một đối tượng không tôi,

ngoại hình ổn, còn có giá trị thân phận hơn ba tỷ, trong ngành điện tử đang hot này có một lão tổng như vậy đi bên cạnh, thể hiện bản thân rất có thàn phận, những người khác tự nhiên cũng không dám coi thường.

Lục Tam Phong vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lại nghĩ có hai người bên cạnh cũng tốt, chuyến này anh chắc chắn là đối tượng bị bao vây, không chừng hai người này có thể giảm bớt độ hot.

Trên cả chặng đường Lục Tam Phong giống như một em trai ngoan ngoãn nghe hai người nói chuyện, từ chợ địa phương đến thị trường quốc tế nóng bỏng, vẫn luôn nói chuyện về du lịch, về sự yên tĩnh ở hồ gì đó, cái gì mà món ăn ở Úc, chơi với những chú chim cánh cụt ở Bắc Cực, ở Châu Úc ăn tôm hùm và khóc dưới tháp Eiffel ở Paris.

Chiếc xe dừng lại ở cổng hội trường, Lục Tam Phong mở cửa xe, hít sâu một ngụm khí, trong lòng vang lên một câu, hai người này đúng thật bốc phét, bốc phét không còn chỗ để nói luôn, mình nhịn cười gần chết.

“Tam Phong à!” Tổng giám đốc Chu đưa túi xách cho Lục Tam Phong nói: "Giúp tôi cầm một chút."

Lục Tam Phong nhìn túi của cô ta, lại nhìn cô ta một cái, bản thân chỉ khách sáo với cô ta vài câu, khiêm tốn nói bản thân trong ngành là một người mới vào, còn cần hai chị chỉ giáo

Đây đây chỉ mới có nửa tiếng ngắn ngủi thôi thần phân phát sinh ra tay đổi lớn như vậy? “Câm lấy đi.

Lục Tam Phong giơ tay cầm lấy. “Giúp tôi cầm bình nước, tí nữa vào xem xem chỗ nào có bán nước khoáng, mua một chai bỏ vào.” Lý Kiều Loan thuận tay đưa bình nước qua.

Không đến hai phút, trên người Lục Tam Phong có ba cái túi xách, cầm lấy bình nước của người đàn bà, nhìn giống như một kẻ theo hầu, hai người xuống xe, chỉnh trang lại đầu tóc, đeo lên mất một cái kính chống nắng to, đó gọi là phong cách ngoại quốc.

Hai người họ mang giày cao gót tiến vào hội trường.

"Xin chào, mời ngài đưa ra thư mời, chúng tôi sẽ đổi thành giấy thông hành." Một cô gái lễ tân nói.

Hai người tìm thư mời của mình rồi đưa ra, Lục Tam Phong cũng vội vàng tìm thư mời của mình, cô gái lễ tân có chút nghi ngờ nhìn Lục Tam Phong, cô ta nghĩ rang Lục Tam Phong là trợ lý, không nhìn ra được anh là người được mời.

Chỉ khi nhìn thấy chữ viết trên thư mời là chủ tịch Lục Tam Phong của công ty trách nhiệm hữu hạn điện tử Thủy Hoàn thì ngân người, loại doanh nghiệp được thành phố đề cử đến đây, càng là thành phố lớn, thì doanh nghiệp càng có tiếng

Hai vị trước mặt đều là đến từ thành phố nhỏ của khu vực Tay Bạc, có người còn không biết đến thành phố Lục Tam Phong đang ở theo lý mà nói không phải xách túi cho hai người này chứ

Ánh mắt cô ta sáng lên, hai mắt cô ta cong lên nhìn Lục Tam Phong cười, cả người như đang nổi sóng, cơ hội của cuộc đời chỉ có trong chốc lát, cơ hội được gả vào gia đình giàu có đã đến rồi.

“Thưa anh, đây là giấy thông hành của anh." Cô gái dùng cả hai tay đưa huy hiệu cho anh, lúc đặt vào tay Lục Tam Phong, ngón tay còn nhẹ nhàng miết nhẹ bàn tay anh.

Lục Tam Phong cảm nhận được tay mình ngứa ngứa, nhìn về phía cô gái, không biết cô ta có chuyện gi.

Tổng giám đốc Lục có thể cho phương thức liên lạc được không?” Ánh mắt cô gái như sắp bay ra ngoài, không ngừng phóng điện cao áp.

"Không tiện!” Lục Tam Phong dứt khoát từ chối.

"Tam Phong! Nhanh chút đi Tổng giám đốc Chu

hối thúc.

"Đến đây!” Lục Tam Phong bước nhanh qua

“Lề mà lê mê làm gì đó? Cậu có biết chuyển này cậu đến làm gì không? Trên xe đã nói với cậu rồi, nhanh nhẹn một chút." Tổng giám đốc Chịu nhìn Lục Tam Phong oán hận nói.

"Đúng vậy, cơ hội này có khó được, tuyệt đối là sự trợ giúp lớn cho sự thành thục của cậu." Lý Kiểu Loan nhìn tổng giám đốc Chu nói. "Em không phải tính giới thiệu cho cậu ta vài người có tiếng trong ngành sao?"

“Đúng, anh ta chắc đã đến rồi, chúng ta nhanh lên, chút nữa thì hội nghị bắt đầu rồi.”

Tổng giám đốc Chu nói xong liền đi vào bên trong, vừa đi vừa ngó xung quanh tìm người, Lục Tam Phong liếc nhìn về phía hội trường, đoán có hơn một nghìn chiếc ghế, sau lưng mỗi chiếc ghế đều có viết tên, trên bục giảng đang thử micro.

Hội nghị này chia thành hai tiết mục, buổi sáng là hội nghị tổng thể, nơi các lãnh đạo của các phòng thương mại, hiệp hội, lãnh đạo doanh nghiệp có bài phát biểu, buổi chiều là màn phân hội của các nhà doanh nghiệp lớn, Lục Tam Phong lên bục giảng phát biểu chính là ở màn phân hội

Đây cũng là điểm mà Lục Tam Phong cảm thấy, buổi chiều tuyệt đối là lý do trở nên kịch liệt.

"Ở đó

Tổng giám đốc Chu bước nhanh về phía đám đàn ông trung niên, và nhiệt tình chào hỏi một trong những người đàn ông mặc vest đi giày da nói: "Tổng giảm đốc Vương, đã lâu không gặp, càng ngày càng phong đó nha."

Người đàn ông nhìn tổng giám đốc Chu một lượt, nghi hoặc hỏi: "Cô là Chu Thục Liên “Đúng đúng đúng, ông còn nhớ tôi sao?"

“Mấy năm không gặp, tổng giám đốc Chu càng ngày càng xinh đẹp rồi, biết được lần này cô cũng đến, tôi thật sự bất ngờ"

"Không phải vậy sao, tối hôm nay nhất định phải cùng nhau uống một lỵ, tổng giám đốc Vương ông còn làm ngành điện tử không?” Tổng giám đốc Chu hỏi.

“Đúng vậy, phát triển hiện tại vẫn ổn, ở thành phố chúng ta tôi là làm tốt nhất đó.”

"Quá tốt rồi, chúng tôi giới thiệu cho ông một người, người trẻ tài giỏi.” Tổng giám đốc Chu vừa nói liền lập tức kéo Lục Tam Phong qua nói: "Cậu ta cũng làm ngành điện tử, đây là tổng giám đốc Vương, là một công ty đứng hàng đầu trong lĩnh vực điện tử ở đây.

Tổng giám đốc Vương vừa nhìn Lục Tam Phong, âm thầm cau mày, người còn trẻ như vậy, cũng làm ngành điện tử?

Đây đúng là dọa người mà

Nhưng mà mề mặt tổng giám đốc Chu nên cũng không nói gì, cười cười, đợi Lục Tam Phong chào hỏi ông ta, ông ta không thể giơ tay ra trước để bắt tay Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong cũng quen với việc được người


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.