Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 271: Chương 271: Cả thành phố tranh nhau mua




Trong sân truyền đến từng tiếng chó cắn, đèn trong sân cũng dần dần được bật lên, cha mẹ Nhị Tử vội vàng đi vào phòng hỏi: "Con có thể mang ra từ cửa hàng không?" "TV lớn như vậy sao mang ra được? Hơn nữa, quản lý của cửa hàng rất nghiêm." "Vậy có cách nào không?" "Hôm nay đến tìm hai người bởi vì sắp tới nhà có tổ chức hoạt động, mỗi công nhân đóng ba triệu năm trăm nghìn. Ngày mai hai người đi mua với tôi, dùng thân phận của tôi để mua. "Tốn bao nhiêu tiền thế? Đắt như vậy sao mua được chứ? Sính lễ đã tốn sáu mươi ba triệu rồi. Bây giờ trong nhà thật sự không còn nhiều tiền đâu." "Sính lễ sao lại tốn nhiều tiền thế? TV nói thẳng ra không đắt, mười lăm triệu bảy trăm năm mươi nghìn, giảm giá ba triệu năm trăm nghìn rồi thì còn mười hai triệu hai trăm năm mươi nghìn. Tầm hai mươi bảy inch là đủ rồi." "Được được được, vậy làm phiền con rồi!" "Không có gì đâu, tôi chỉ yêu cầu như thế thôi, hơn nữa nhà tôi cũng không có dùng."

Sau khi nói chuyện xong thì đi ra ngoài, màn đêm lại bắt đầu khôi phục dáng vẻ yên tĩnh vốn có. Thi thoảng tiếng chó cắn ở đâu đó vọng lại khiến quang cảnh càng thêm trống trải.

Ngày hôm sau, bởi vì hôm trước báo trí mới đăng tin của Điện tử Thủy Hoàn nên từ đầu đường đến cuối ngõ có không ít người vừa mới ăn xong điểm tâm. Nắng sớm ấm áp, mọi người đều tìm một chỗ nào đó ngồi xuống, lật báo chí xem thông tin.

Với hoàn cảnh khó khăn như vậy thì Waypod sẽ chọn con đường nào nhỉ?

Tiêu thụ của hai ngày tiêu thụ liên tục đều ở mức sấp sỉ con số không. Không biết có phải cửa hàng điện tử đang bị nguyền rủa không nữa?

Nghe đồn Waypod và Công nghiệp đồng Diệc Thần đã dừng hợp tác, hay là có liên quan đến việc thị trường từ đầu đến cuối không được tốt lắm.

Nhìn thấy báo chí, một ít người ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa treo biển hiệu tuyên truyền TV của Waypod sau đó quay sang nói chuyện phiếm với người ngồi bên cạnh.

Khoảng thời gian sau có một hàng ba người đi tới bên dưới Cao ốc Cung Tiêu. "Cửa hàng người ta là bán cho công nhân của bọn họ, hay chúng ta đi thôi?" "Đã nói là tôi sẽ mua mà? Biết đâu bất ngờ. Nếu như không có việc gì thì đi thôi!"

Do dự lên tầng, tầng ba Waypod là quây chuyền bản một loại hàng hóa. Từng tốp công nhân đang đứng ở đó, người đi qua đi lại không ít nhưng đều tránh đi quầy chuyên bán một loại hàng hóa này. Dường như đây là thói quen hai ngày qua của bọn họ.

Nói thẳng ra thì bản thân mỗi người ai cũng lặng lẽ chửi thầm cái quầy bán hàng không bán nổi một sản phẩm nào này. "Chị Yến Hải đến đây à? Hôm nay có vẻ vắng khách hơn nhỉ" "Tôi có nói chuyện với quản lý rồi, không phải cửa hàng có ưu đãi cho công nhân sao? Tôi đến mua cái TV." "Ôi, thế thì tốt quá còn gì? Đây đây đây, chị muốn chọn kiểu nào?" Trưởng quầy vội vàng đứng lên, nói: "Mọi người mua nhiều nhất là màu bạc với màu đen." "Không phải còn có rút thưởng sao?" "Đúng rồi đúng rồi, mọi người đều là người một nhà nên rút thưởng cao nhất là năm trăm hai mươi lăm nghìn. Phần lớn đều là ba mươi lăm nghìn!" "Vậy rút đi, rút đi!" Mẹ Nhị Tử nói: "Ba mươi lắm nghìn cũng là bớt ba mươi lăm nghìn."

Chị Yến Hải tùy tiện xé thưởng, không chút để ý mở ra nhìn, vừa nhìn ra kinh ngạc hồ lên: "Ba trăm năm mươi nghìn!" "Sao lại may mắn thế, tùy tiện rút một cái lại trúng phải tờ ba trăm năm mươi nghìn?" "Vận may như thế chi bằng đi mua xổ số đi nhỉ?" "Tôi xem xem!"

Năm sáu người tụ tập lại xem, ngay giây sau đó sắc mặt của chị Yến Hải lập tức thay đổi, tiếp tục mở ra xem con số đằng sau. "Chẳng nhẽ lại có đến bảy số hả?" "Mau lên, mau mở ra xem đi!" "Ba triệu năm trăm nghìn?"

Chị Yến Hải mở cả tờ giấy ra, quả nhiên là ba triệu năm trăm nghìn, kinh ngạc hồ lên: "Ưu đãi ba triệu năm trăm nghìn?" "Này..." "Có khi nào ấn sai rồi không?" "Chuyện này không có khả năng, một chiếc TV tổn 13,5 triệu, công nhân được ưu đãi tận 3 triệu, sao lại.... sao lại có thể cho rút thưởng ba triệu nữa chứ? Tôi chưa nghe ai trong công ty nói có thưởng lớn như vậy đâu?" "Cái này là rút thưởng được, cô không thể từ chối không chấp nhận chứ hả?" Bố Nhị Tử vội vàng nói. "Đúng rồi, cái này không thể nói không tính được đúng không?" Mẹ Nhị Tử cũng nóng nảy, 3 triệu không phải con số nhỏ đâu. Vốn dĩ bà nghĩ có thể giảm 3 triệu là tốt lắm rồi, bây giờ lên tận 6 triệu, sao không kích động được chứ?

Bên này ồn ào như vậy khiến mọi người đều vây lại xem náo nhiệt. "Làm sao thế?" "Hoạt động rút thăm trúng thưởng. Nhưng mà thưởng lại có vấn đề, rút ra được ba triệu năm trăm nghìn!" "Thưởng đến tận 3 triệu? Này nhất định do lỗi kỹ thuật rồi." "Còn không phải sao? Nếu như thưởng tầm 600, một triệu rưỡi thì còn hiểu được. Lên tận ba triệu? Còn không bằng tặng luôn đi cho nhanh." "Nếu như rút thưởng ba triệu rưỡi tôi mua hết!" "Mọi người đừng loạn, để tôi gọi điện thoại đi hỏi chút. Đây là hoạt động của xưởng nên tôi không nắm rõ lắm. Nếu như bên họ không chấp nhận thì tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm." Trưởng quầy nói xong vôi vã đi gọi điện thoại.

Vốn người bên trong không nhiều lắm, hơn nữa mới sáng sớm cũng không có việc gì làm nên trong nháy mắt mọi người đều biết đến chuyện này.

Trưởng quầy nhanh chóng gọi điện thoại cho phòng thị trường của Điện tử Thủy Hoàn, người nghe máy cũng không dám làm chủ nên đành phải gọi lại báo chờ một chút. Sau đó lập tức gọi tới văn phòng của Chu Hoài Đông.

Chu Hoài Đông vừa mới đi vào văn phòng, chuẩn bị mở cuộc họp thì nhìn thấy phó quản lý bộ thị trường đi vào hỏi. Anh ta nói: "Chuẩn bị họp." "Tổng giám đốc Chu, có chút chuyện. Không phải chúng ta tổ chức hoạt động rút thưởng sao? Thưởng xảy ra vấn đề, rút ra được phần thưởng 3 triệu, người ta yêu cầu phải thực hiện đúng quy tắc"

Trong lòng Chu Hoài Đông khẽ lộp bộp một tiếng, chuyện này ngoại trừ ba người bọn họ thì không ai biết. Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thực hiện, chỉ cần có con dấu của tôi thì tôi đều biết. Rút được 3 triệu cũng phải thực hiện. Đi thôi, chuẩn bị họp." "Vâng!"

Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, trưởng quầy vội vã chạy đến, trên trán toàn mồ hội, quanh quầy đã vây kín người, âm thanh ồn ào. "Nhường một chút, nhường một chút!" "Nếu cô làm hoạt động thì không thể không giữ lời được. 3 triệu không thưởng được thì còn rút thăm cái gì?" "Đúng thế, hoạt động của cửa hàng này không đáng tin!" "Tổ chức hoạt động cũng xảy ra vấn đề thì có thể thấy quản lý không nghiêm rồi."

Trưởng quầy đi vào, thở dốc nói: "Phía bên kia nói chỉ cần có dấu chống giả thì đừng nói 3 triệu, có là 30 triệu cũng đồng ý!"

Mẹ Nhị Tử lập tức vui mừng, kích động nói: "Nói như vậy có nghĩ là 7 triệu rưỡi cũng có thể mua?" "Đúng vậy!" "Bố đứa nhỏ, mau bỏ tiền!" Mẹ Nhị Tử vội vàng thúc giục, sợ người ta đổi ý. 7 triệu rưỡi là có thể mua một chiếc TV 27 inch, quả thật nằm mơ cũng cười tình.

Thanh toán tiền xong, ba người vội vã mang theo TV rời đi, vốn bọn họ định hỗ trợ chuyển đồ về nhưng lại bị từ bối.

Chiếc TV đầu tiên của Waypod bán đi thuận lợi nhưng lại ảnh hưởng vô cùng lớn. Giá 7 triệu rưỡi đập vào mắt mọi người. "Đây là gặp phải may mắn gì thế? Sao lại có chuyện để người ta rút được chứ, bà chủ, bà ấy không phải do bà mời đến lừa gạt người khác chứ hả?" "Đúng thế!"

Trưởng quầy cười cười nói: "Đây là hoạt động bên nhà máy, tôi không rõ lắm. Bên kia đã thông báo thì có rút được 30 triệu tôi cũng dám thực hiện. Nhưng mà lúc ấn cái này thì không nên có chuyện sai sót." "Để tôi quay thử xem?"

Một người công nhân trực tiếp đi lên tùy ý ấn nút, nhìn thấy con số trong đó không khỏi ngây ngốc, sắc mặt kích động, cố gắng đè thấp âm thanh nói: "Sao lại thế này? Tôi rút được ba triệu rưỡi!" "Cái gì?" Trưởng quầy vội vàng tiến lại nhìn sau đó vỗ vỗ ngực. Âm thanh nói chuyện của hai người tuy rằng nhỏ nhưng vẫn bị người khác nghe được. Sắc mặt mọi người đều thay đổi, đây là lỗi kỹ thuật sao? "Bà chủ, tôi mua một cái!" Một cậu thanh niên đi vào hỏi: "Một người có thể mua mấy tấm?" "Cái này không quy định, nhưng mà phải mua trước rồi mới rút thưởng!" "Tôi mua!" Cậu thanh niên nói xong lập tức thuận tay ấn nút quay, thấy rút được 3 triệu lập tức vui vẻ nói: "Giảm giá 3 triệu!" "Ào ào!"

Toàn bộ hiện trường đều nóng lên!

Ấn sai rồi!

Tuyệt đối là ẩn sai rồi! "Mua TV đi nhanh lên, mau lên không bên họ lập tức sửa lỗi bây giờ." "Tôi đoán có khi giảm giá 30 nghìn thì đánh thành 3 "Thế thì không phải cửa hàng ưu đãi 3 triệu mà là triệu rồi." ưu đãi 6 triệu sao?"

Cái này không phải giảm giá nữa mà là chặt chém giá rồi. Có khi tiền thu về căn bản không bù lỗ được. Đúng lúc mọi người cần mua TV nên đều đổ dồn đến, hơi khó khống chế hiện trường. "Tôi lại đi hỏi bên kia một chút được không?" "Không được, không phải cô vừa mới hỏi rồi sao? Bán cho cậu ta rồi thì nhất định phải bán cho tôi, không bản không được!" "Đúng rồi, phải bán!"

Trưởng quầy chỉ có thể kiên trì bán tiếp.

Tin tức này giống như gió lốc thổi tung toàn bộ tòa cao ốc, mỗi người đều nói bí mật này cho người quen của mình, nhưng tốc độ truyền nhanh nhất vẫn ở trong cao ốc.

Vừa đến giữa trưa, Cao ốc Cung Tiêu của Waypod tiêu thụ hết hai trăm sáu mươi chiếc TV, trong đó có một nửa là bị công nhân nhà máy mua.

Các quầy hàng khác cũng vô cùng náo nhiệt, lỗi sai lớn như vậy có lẽ ngày mai sẽ không còn nữa. Vốn dĩ mấy người đang tính tạm thời không mua đều lập tức vay tiền để tranh thủ lỗi sai bên nhà máy.

Từng người từng người mua được TV trong quầy đều cười tươi, nụ cười chiếm tiện nghi. "TV này thật nặng, một người căn bản không thể di chuyển được, chất lượng còn tốt nữa!" "May là mua được, nói không chừng sẽ không bán ngay bây giờ." "Thật may mắn!"

Các bên tiêu thụ không ngừng gọi điện thoại cho phòng thị trường, yêu cầu làm rõ tình huống, tiền lãi bản TV nhanh chóng được thu về, bọn họ càng bán càng hoảng hốt.

Điện thoại bên phòng thị trường nối một mạch tới bên trong văn phòng, Lục Tam Phong đang đứng ở một bên, trên gương mặt không có biểu tình gì. Ngoại trừ Chu Hoài Đông thì tất cả những người khác của phòng Marketing đề đổ mồ hôi lạnh, quản lý phòng tiếp phẩm thì càng sợ tới mức hai chân run lên. Tổn thất lớn như vậy, anh ta không gánh vác được. "Chỉ cần rút được thì tôi đều đồng ý. Cứ nói như vậy với bên đại lý, tôi nói cứ tiếp tục bán!" Lục Tam Phong thấp giọng nói.

Điện thoại cứ nối tiếp nhau kéo đến, có người nói ở đó không mua được nên đi đến huyện lỵ mua. Ở huyện lỵ không mua được thì lên trấn nhỏ Thiên Hà mua, một ngày này cả thành phố đều tranh nhau mua.

Đã tầm sáu giờ rồi, Lục Tam Phong nhìn qua thời gian, phân phó: "Bắt đầu từ ngày mai, giảm giá cho công nhân nhà máy đều bị hủy bỏ!" "Được, chút nữa họp tôi sẽ lập tức thông báo xuống." Chu Hoài Đông nói. "Tổng giám đốc Lục, tôi phạm phải sai lầm lớn như vậy có cần phải đăng báo nói rõ ràng không?" Quản lý phòng Marketing hỏi.

Lục Tam Phong lạnh lùng nhìn anh ta, đến lúc này mà anh ta vẫn làm như không biết đang xảy ra chuyện gì. Lục Tam Phong nói: "Cậu bị đuổi việc, dọn dẹp một chút rồi cút đi!" "A? Tổng giám đốc Lục, sao lại đuổi việc tôi? Chuyện này không phải trách nhiệm của tôi, là lỗi của phòng tiếp phẩm mà?"

Quản lý phòng tiếp phẩm lặng lẽ lùi ra sau một bước, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cúi đầu không dám nhìn thắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.