Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 160: Chương 160: Cái bẫy




Ánh mắt của hầu hết mọi người trong căng tin đều đổ dồn về phía họ. Bây giờ hai người này chắc chắn được tính là nhân vật nổi tiếng, những lời đàm tiểu và tin đồn cũng rất nhiều.

Kim Ngọc Anh nhìn món trứng xào cà chua trên đĩa đến mơ hồ, lên tiếng: “Sao anh lại keo kiệt như vậy?” “Không được bày biện lãng phí, ăn một bữa đơn giản là được rồi. Cô nên đặt tâm tư lên việc học.” Lục Tam Phong nói xong, nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói: “Có phải là cô hết sinh hoạt phí rồi không?” “Tôi không dùng đến chỗ tiền cô đưa, tiền của tôi đủ để dùng trong học kỳ này. “Đừng tỏ ra xa cách với tôi như vậy. Tôi không cho cô mà cho cô mượn thôi. Đương nhiên là nếu cô nghĩ đây là một cuộc giao dịch thì cô có thể trả tiền lãi

Kim Ngọc Anh trừng mắt nhìn Lục Tam Phong, không nói gì. Tiền sinh hoạt của cô ta đã được coi là trung thượng lưu ở trong trường. Nhưng cô ta vẫn thấy hơi có chút cảm động đối với những lời Lục Tam Phong vừa nói. Chỉ có điều, vì gia giáo từ nhỏ đến lớn nên cô ta không mở miệng nói ra.

Chỉ cần chỗ có Kim Ngọc Anh thì không bao lâu sau Miêu Thiên Vũ sẽ đuổi tới, bây giờ anh ta đã giống như một loại keo chó, quấn chặt lấy cô ta.

Anh ta thích Kim Ngọc Anh đến mức nào? Thực ra anh ta thật sự không có bao nhiêu thích thú với cô ta, chỉ là cái danh Pháo vương bất khả chiến bại luôn dính lên người anh ta, khiến anh ta thấy vô cùng mất mặt.

Lục Tam Phong ăn cơm rất chậm, chưa ăn được một nửa, Miêu Thiên Vũ đã dẫn theo ba bốn người bước vào. Ngay tức khắc, ngay cả người dì đang nấu ăn cũng đặt muôi xuống, nhìn về phía họ với khuôn mặt hiện đầy vẻ mong chờ muốn xem náo nhiệt.

Tại thời điểm đó chưa có Internet, loại náo nhiệt này là một trong số ít cách để giải trí.

Lục Tam Phong đã đặt đũa xuống, nói: “Đừng ăn nữa, có người đãi khách ăn một bữa lớn”

Kim Ngọc Anh hơi mơ hồ ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Miêu Thiên Vũ, sắc mặt cô ta đã khó coi đến cực điểm. Lục Tam Phong vô liêm sỉ đùa cái trò đùa ngu ngốc này, cô ta vẫn cần mặt mũi đó, đặc biệt là nếu gây ảnh hưởng không tốt trong trường thì sau này nó sẽ ảnh hưởng đến việc cô ta thi công chức.

Miêu Thiên Vũ đứng trước bàn, cà lơ phất phơ nhìn hai khay đồ ăn của hai người họ, khịt mũi một cách khinh bỉ: “Trứng xào cà chua? Ăn hết bít tết của ngày hôm qua rồi, hôm nay ăn thứ đồ ăn rách nát này có phải là thấy rất khó nuốt không?” “Có phải là cậu chủ Miêu lại muốn mời tôi ăn bít tết không?” Lục Tam Phong tựa vào ghế một cách thoải mái, trong giọng điệu thậm chí còn có vài phần trêu tức. “Con mẹ nó anh thật sự không biết xấu hổ hả? Chỉ cần anh bằng lòng tự cào vào mặt mình thì ngày nào ông đây cũng mời anh đi ăn.” Miêu Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi nói. “Nói như vậy, tôi ước chừng mình có thể ăn đến khi cậu phá sản đấy.” Lục Tam Phong nói cũng tự thấy vui vẻ, quay đầu nhìn khuôn mặt u ám của Kim Ngọc Anh, nói: “Cậu ta vừa mắng rồi, cậu ta rất không tôn trọng cô “Anh trêu chọc một đám sinh viên có thú vị không?” Kim Ngọc Anh nhìn Miêu Thiên Vũ, nói: “Cậu đừng ngang với anh ta, mấy ngày nay anh ta nhàn rỗi không có việc gì làm nên trêu cậu cho vui thôi. Một sinh viên như cậu có đấu được với một ông chủ lớn có giá trị con người hàng trăm tỷ như anh ta không?”

Ông chủ lớn có giá trị con người hàng trăm tỷ?

Thật sự không đấu được?

Mỗi một từ thốt ra từ miệng của Kim Ngọc Anh thực sự khiến mọi người không khỏi bật cười, giống như đây là câu đùa hài hước nhất thế giới vậy. “Phụt! Hahahaha!” Tất cả những người đang có mặt trong căng tin đều bật cười ha hả. “Cậu ta nghĩ cái gì vậy? Một nhân vật lợi hại như vậy mà lại mời cậu ta ăn trứng xào cà chua trong căng tin sao?” "Hahahahaha!"

Kim Ngọc Anh muốn giải thích, nhưng cô ta đột nhiên nhận ra mình hoàn toàn không có bất cứ minh chứng gì chứng minh Lục Tam Phong là người có rất nhiều tiền. Dù nói anh là chủ sở hữu của thực phẩm Phong Giai cũng không có bằng chứng gì hết.

Lục Tam Phong nhìn cô ta duỗi một tay ra, vẻ mặt như đang nói, anh xem, không có ai tin tưởng kìa.

Nghiêm Quốc Kiên bước vào, anh ta nghe nói Miêu

Thiên Vũ đang ở đây liền vội vàng chạy tới. Lúc bước vào đúng lúc nghe tiếng cười của mọi người, anh ta thấy hơi mơ hồ không rõ liền đi lên trước hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại cười vui vẻ như vậy?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Miêu Thiên Vũ cười đến đỏ cả mặt, thở chậm lại nói: "Ngọc Anh nói, anh Lục đây là một tỷ phú, đến đây chỉ để trêu chọc đảm sinh viên nghèo chúng ta cho vui thôi” "Hahahaha!” Nghiêm Quốc Kiên cũng không nhịn được cười, nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Tổng... tổng giám đốc Lục, hahaha!” “Cậu tìm một tên rác rưởi nghèo hèn thì tự nhận đi là xong, còn dát vàng lên mặt mình nữa. Người còn chưa tới đã nghe thấy một giọng nói cay nghiệt khiến người ta thấy rất khó chịu.

Hàn Thiên Nguyệt bước vào, nhìn Lục Tam Phong bằng ánh mắt giễu cợt: “Là anh ta sao? Tỷ phủ ư? Cậu thật sự cho rằng chúng ta là những kẻ không biết gì à? Có tỷ phủ nào lại đi ăn chực uống chực không? Chẳng qua cậu chỉ đang muốn nâng giá thân mình lên thôi. “Hàn Thiên Nguyệt, cậu nói năng kiểu gì đấy? Cái gì mà giá thân?” Kim Ngọc Anh lạnh mặt, đứng dậy chất vấn: “Năm bốn tôi sẽ đi thực tập, chỉ còn lại hơn một tháng cuối cùng nữa thôi, tôi không muốn tính toán so kè với cậu. “Cậu không so kè tính toán với tôi á? Cậu cũng xứng sao? Ai mà chẳng biết trong ký túc xá tôi là người xinh đẹp nhất, tôi luôn đổ kỵ tôi. Hôm nay tôi sẽ nói toạc ra, tôi nói cho cậu biết, Thiên Vũ không thích cậu, Nghiêm Quốc Kiên càng không thích cậu. Bọn họ chẳng qua chỉ đang chơi đùa một chút thôi, đừng tưởng mình là cái gì đấy cao sang” “Cậu!” Kim Ngọc Anh tức đến run cả tay. Từ nhỏ đến lớn, những người mà cô ta tiếp xúc luôn là những người nho nhã lễ độ, đâu có kiểu người ăn nói tục tĩu như Hàn Thiên Nguyệt bao giờ.

Lục Tam Phong nhìn thấy lửa giận trong ánh mắt của cô ta, lời này của Hàn Thiên Nguyệt tương đương với việc trực tiếp mắng cô ta là một con điểm. Một cô gái trả chưa trải qua thử thách, sóng gió của xã hội đương nhiên sẽ không thể đấu lại được những lời nói kích thích đó. “Đủ rồi.” Miêu Thiên Vũ lên tiếng ngăn Hàn Thiên Nguyệt lại không cho cô ta nói tiếp: “Người bạn trai này của cậu thật vô dụng. Bao nhiêu người nhìn như vậy cũng không nói giúp cho cậu một câu. Còn nữa, sau này đừng tùy tiện nói triệu phú tỷ phú gì đấy, dễ khiến người ta cười đến vỡ bụng đấy. Sau khi nghỉ hè tôi mời cậu đi nghỉ mát ở Maldives, cậu có đi không?” “Tôi không đi!” Kim Ngọc Anh cự tuyệt một cách không hề do dự. “Xem ra cậu vẫn chưa nghĩ thông. Thế này đi, ba ngày sau Hội sinh viên sẽ tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ. Tôi hi vọng đến lúc đó cậu sẽ làm bạn nhảy của tôi. Cậu không cần phải bỏ ra gì cả, tôi có thể cho cậu có được thứ cậu muốn một cách dễ dàng. Miêu Thiên Vũ nói xong lại nhìn sang Lục Tam Phong, nói: “Cũng hoan nghênh anh tới. Tiệc khiêu vũ này của chúng tôi không hạn chế người ngoài trường, càng không hạn chế giả thân.

Miêu Thiên Vũ nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi, Hàn Thiên Nguyệt vội vàng đứng bên cạnh nói: “Em đi Maldives cùng anh được không? Em rất ngoan ngoãn mà.” “Ngoan ngoãn một chút mới có cơm ăn.” Miêu Thiên Vũ vuốt vuốt tóc Hàn Thiên Nguyệt rồi sải bước rời đi.

Nghiêm Quốc Kiên nhìn chằm chằm vào Lục Tam

Phong, trong ánh mắt chứa đầy vẻ khinh thường, anh ta bước lên trước, nói: “Tôi nói cho cậu biết, tiệc khiêu vũ là cơ hội cuối cùng của cậu. Nếu hôm ấy cậu làm bạn nhảy của tôi, tôi có thể cho cậu mười bảy triệu, cậu chỉ xứng với cái giá đó thôi, hiểu chưa?”

Kim Ngọc Anh đứng đó với đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm lệ nhòa. Hôm nay chắc chắn là một ngày tủi nhục nhất đối với cô ta. Những tiếng cười khúc khích cách đó không xa, vô vàn những âm thanh khó nghe như đâm vào tai khiến trái tim cô ta đau như bị dao cứa. Sau khi Nghiêm Quốc Kiên rời đi, cô ta ngồi xuống ôm đầu khóc lóc một cách đau khổ. Lục Tam Phong đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, anh không cần một Kim Ngọc Anh vô dục vô cầu. Hận thù và phẫn nộ sẽ khiến con người ta mất đi lý trí.

Cô ta hận những người đó bao nhiêu thì sau này cô ta sẽ càng cảm kích Lục Tam Phong bấy nhiêu. Loại thủ đoạn này quả thực không quang minh chính đại cho lắm, giống như đi tìm một người uy hiếp mỹ nhân sau đó mình đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, dựng nên một hình tượng cao đẹp trong lòng người ta để từ đó đạt được mục đích của mình. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Nhưng quả thực là loại thủ đoạn này rất có tác dụng, đặc biệt là trong giới kinh doanh, Lục Tam Phong đã từng dùng thủ đoạn này để đào sâu vào bộ phận giám điều hành của đối thủ, reo rắc sự bất hòa gây xích mích, chia rẽ. Lúc ăn cơm riêng anh nói với bọn họ, tại sao bọn họ vì công ty mà bỏ ra nhiều như vậy, bọn họ có năng lực như vậy mà kết quả lại chỉ nhận được một chút tiền?

Giám đốc điều hành cấp cao từng an phận làm việc tại công ty bắt đầu cảm thấy không công bằng. Anh ta cảm thấy công ty này có được như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ có mình. Sau đó anh sẽ không ngừng ám chỉ rằng những người có năng lực giống họ nhận được mức lương cao gấp đôi anh ta. Lòng tham và sự phẫn nộ sẽ bùng phát một cách triệt để, và sau cùng, anh ta từ chức trong sự giận dữ. Sau khi nghỉ việc, anh ta sẽ phát hiện ra công việc có lương cao rất khó kiếm. Sau nhiều lần liên tiếp vấp phải trở ngại, có người đưa một cành ô liu ra, cho anh ta một công việc, đối phương sẽ dễ dàng nhận chức, hơn nữa còn rất biết ơn công ty đó.

Lục Tam Phong nhìn Kim Ngọc Anh khóc lóc đau khổ. Mười phút sau, cô ta vẫn còn nức nở sụt sịt, người trong căng tin đã đi gần hết. Lục Tam Phong ngồi xuống bên cạnh cô ta, dùng tay vỗ vỗ lưng cho cô ta, an ủi. “Không sao đâu, có tôi ở đây, cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô trả thù bọn họ.

Kim Ngọc Anh nhào vào lòng Lục Tam Phong bật khóc nức nở, cô ta nghẹn ngào nói: “Ba năm nay tôi luôn nhẫn nhịn bọn họ. Bọn họ nói xấu tôi sau lưng, mắng chửi tôi, tôi đều nhịn được. Hôm nay cô ta lại nói tôi như vậy trước mặt bao nhiêu người.

Lục Tam Phong nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô ta, một lúc lâu sau cô ta mới nín khóc, Kim Ngọc Anh ngẩng đầu lên hỏi: “Tại sao anh không ra mặt giúp tôi? Cô ta nói tôi như vậy, anh không quan tâm sao?” “Tôi không biết nên dùng thân phận gì để nói lại cô ta, một câu nói đã thật sự trở thành bạn trai của cô. Nếu để vợ tôi biết được sẽ lúng túng đến mức nào.” Lục Tam Phong đưa tay lau vết nước mắt trên mặt cô ta, nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô báo thù “Thật ư?”

Lục Tam Phong gật đầu nói: “Chúng ta là đồng hương mà!" “Thật quá đáng. Tôi chưa bao giờ phải chịu ấm ức túi thân như vậy. Tôi phải gọi điện cho người nhà.” Kim Ngọc Anh nói rồi lại lau nước mắt.

Lục Tam Phong an ủi cô ta, nhưng trong lòng anh lại thầm thấy vui mừng. Chuyện này cũng không phải vô ích, xem ra còn có chút hy vọng.

Trong một khu văn phòng trên tầng chín của một tòa nhà thương mại dịch vụ, có hơn 20 nam nữ trong trang phục chuyên nghiệp đang ngồi trong phòng họp. Vị trí đầu tiên là một người đẹp với áo sơ mi trắng và chân váy công sở ôm lấy thân hình bốc lửa cùng chiếc kính gọng đen.

Hiện giờ cách ăn mặc trang điểm như vậy quả thực rất đẹp. Nếu Lục Tam Phong nhìn thấy sợ rằng anh sẽ hét lên một tiếng “má ơi, giống hệt với cách ăn mặc của nhân vật giáo viên nữ có lời thoại khá ít, động tác cử chỉ đơn điệu trong một bộ phim truyền hình nào đó có khá ít tuyến nhân vật của một quốc gia nào đó của mười năm sau.” “Tổng giám đốc Tô, điện thoại của người tên Lục Tam Phong kia không có ai bắt máy. Hơn nữa, buổi sáng chúng tôi đã nhận được điện thoại của Wahaha, hỏi chúng ta muốn làm gì. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi nói. “Liên quan gì đến Wahaha? Sao họ lại gọi điện đến đây?” “Có người nói, chúng ta phải giúp Thực phẩm Phong Giai thưa kiện, giúp anh ta ra mặt” “Chuyện này liên quan gì đến chúng ta. Công ty Thực phẩm Phong Giai cũng là công ty chuyên gây rắc rối. Tổng giám đốc Tô, tôi nghĩ chúng ta thay đổi mục tiêu đi, người này quá phiền phức không biết an phận, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện

Tổng giám đốc Tô cầm một cây bút, không ngừng chọc chọc vào đầu mình. Hiển nhiên là cô ta đang buồn bực, cô ta dừng tay đẩy kính, nói: "Trước mắt trong nước chỉ có duy nhất công ty anh ta có mười mấy nhà máy sản xuất. Anh ta là mục tiêu tốt nhất, có thể liên hệ hẹn gặp nói chuyện một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.