Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 255: Chương 255: Cảm giác như ở nhà




Giang Hiểu Nghi và Trương Phượng Tiên trò chuyện rôm rả suốt chặng đường, Lục Tam Phong tự hỏi liệu việc bố trí Trương Phượng Tiên làm chủ tịch của Thủy Hoàn có phù hợp hay không.

Khu nhà xưởng cũ bị mưa gió vùi dập trong hai ba năm đã được sơn sửa lại, đống phế liệu và cỏ dại tích tụ đều được dọn sạch. Cánh cổng bằng thép không gỉ khổng lồ được dựng lên, phía trên tấm bảng là dòng chữ Điện tử Thủy Hoàn.

Xe chạy thẳng vào nhà máy, dừng trước tòa nhà văn phòng, Trương Phượng Tiên quay đầu lại nói: “Đến nơi rồi!”

Sau khi mở cửa bước xuống xe, Giang Hiểu Nghi mới biết nhà máy lớn cỡ nào, mặt bằng bằng phẳng lót bê tông, cách đó không xa trồng một vài cây thông. Khu văn phòng ở đây là một dãy nhà năm tầng liền kề, sơn màu xám và trắng., Trên mái có một vài dòng chữ rất lớn đề là tòa nhà văn phòng.

Nhìn về phía xa, có thể thấy thấp thoáng một loạt công trình như nhà kho, xưởng sản xuất, quy mô nơi này khiến Giang Hiểu Nghi kinh ngạc. “Chỗ này rộng quá nhỉ?”

Trương Phượng Tiên giải thích: “Ban đầu diện tích gần 2000 mẫu đất này là công trình trọng điểm đấy, rộng là cái chắc.” Trương Phượng Tiên giải thích

Lục Tam Phong đi về phía chiếc xe phía sau, tài xế mở cửa, Chu Hoài Đông bước xuống nhìn xung quanh nói: “Rộng quá! “Đúng vậy, nếu không thì sao lại đắt đỏ thế chứ?” Lục Tam Phong cười nói.

Mười mấy người bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, có vẻ như họ là cấp quản lý, nhóm người bước lên nhìn Lục Tam Phong với nụ cười trên môi, Trương Phượng Tiên giới thiệu: “Đây là giám đốc kinh doanh của chúng ta...”

Hiện tại, nhà máy này có hơn 5000 người, vị trí quản lý các cấp về cơ bản đã hoàn thiện, nhiều người trong số họ được đào từ các xí nghiệp quốc doanh xung quanh, chỉ cần có tiền thì tuyển nhân viên là việc đơn giản.

Lục Tam Phong chỉ nói mấy câu lịch sự với những người bên dưới. Khi công ty chính thức bắt đầu hoạt động, những người quản lý, giám sát, v.v. này bị đào thải rất nhanh, có khi chưa kịp quen mặt nhau đã bỏ đi vì hiệu quả công việc không đạt tiêu chuẩn. “Những công nhân này hàng ngày làm những gì?” Lục Tam Phong đi về phía khu sản xuất, xung quanh là mấy chục người xôn xao. “Công việc sẽ chính thức bắt đầu từ sau rằm tháng Giêng âm lịch. Giai đoạn ban đầu chủ yếu là dọn dẹp vệ sinh, hiện tại công việc dọn dẹp vệ sinh đã hoàn thành, một số nhân viên cũng đã dọn vào ở trong ký túc xá rồi. Chủ yếu là đào tạo, làm quen với dây chuyền lắp ráp, vận hành các máy móc khác nhau, với các thợ cơ khí thì đào tạo nâng cao, tìm người khó lắm.”

Trương Phượng Tiên vừa đi vừa giới thiệu: “Bên này là nhà kho, tổng cộng có sáu kho lớn, trong đó có hai kho thích hợp để chứa các nguyên liệu hóa chất đặc biệt. Kho thành phẩm có thể chứa hàng trăm tấn, kho nguyên liệu cũng có sức chứa hàng trăm tấn, hiện tại trong kho đang lưu trữ lô nguyên vật liệu đầu tiên, quần áo bảo hộ lao động của nhân viên và các vật dụng khác, để quản lý thống nhất thì quần áo bảo hộ lao động, phù hiệu, số hiệu... đã được tùy chỉnh cho nhân viên. “Trong khoảng thời gian này, quá trình tiêu chuẩn hóa đã bắt đầu đi vào nề nếp và một số hệ thống như quy định quản lý nội bộ và quy định an toàn sản xuất đã bước đầu được hoàn thiện. Tổng giám đốc Vương của phòng thương mại đã đảm phán hợp tác được với nhiều doanh nghiệp trong vài ngày qua, nhiều nguyên liệu là do phía tổng giám đốc Hồng cung cấp!”

Lục Tam Phong khẽ gật đầu, không phải tổng giám đốc Hồng chỉ đợi ngày hôm nay sao? Anh ấy đã kiếm được rất nhiều tiền cho việc trang trí hai biệt thự, Lục Tam Phong có thể nhìn thấy bóng dáng của Thực phẩm Phong Giai trong việc quản lý nơi này, mọi thứ xem như đã đi vào trật tự. “Tổng giám đốc Chu, anh đã thấy chưa? Trước mặt anh có ba xưởng rất lớn. Một khi dây chuyền lắp ráp ở đây hoạt động suốt đêm thì mỗi năm có thể sản xuất hàng chục triệu linh kiện cốt lõi của TV màu, rồi chúng sẽ được vận chuyển đến mọi miền đất nước. Chúng tôi đã có được ủy quyền toàn bộ bằng sáng chế công nghệ của Hùng Miêu, ban đầu nơi này là nhà máy chi nhánh của Hùng Miêu!”

Lục Tam Phong nhìn Chu Hoài Đông và hỏi: “Anh có biết điều này có nghĩa là gì không?” “Là gì?” “Hùng Miêu đã sụp đổ. Tôi sẽ sản xuất với số lượng lớn và chiếm vị trí thống lĩnh trong ngành. Một khi sản xuất hàng loạt, giá cả sẽ hạ xuống. Trước hết, sản phẩm của chúng tôi sẽ bao phủ toàn bộ khu vực đồng bằng Trường Giang và tiến sâu vào nông thôn. Điều tôi muốn không phải là lợi nhuận tuyệt đối, mà là thị phần. “

Lục Tam Phong nhìn xung quanh rồi trầm giọng nói: “Cho dù chỉ có 10% lợi nhuận, tôi vẫn sẽ tiếp tục làm. Chỉ khi những công ty đó bị tiêu diệt hoàn toàn trên thị trường, lợi nhuận trong tương lai mới là của tôi. Mảnh ghép đầu tiên của xây dựng luôn là phá hủy, một phép màu sẽ được sinh ra ở đây”

Lục Tam Phong liếc nhìn Chu Hoài Đông nói: “Người anh em ạ, nơi đây là của anh em chúng ta, cũng là nơi chúng ta cùng phấn đấu gây dựng sự nghiệp, thằng em xin nói ngay tại đây rằng Điện tử Thủy Hoàn sẽ luôn để giành vị trí tổng giám đốc cho anh. Điện tử Thủy Hoàn là của tôi và cũng là của anh. Chỉ cần anh đến, sẽ không phân biệt của anh và của tôi gì cả.”

Phải thừa nhận rằng lời Lục Tam Phong nói quá cảm động, nói ra lời này trước mặt rất nhiều quản lý thực sự là có sức cảm hóa lớn nhất. “Người anh em, có câu nói này của anh là đủ rồi.

Chỉ ở đây tôi mới cảm nhận được thế nào là thế giới rộng lớn, còn nhiều điều phải làm” Chu Hoài Đông nhìn mọi thứ xung quanh đầy xúc động. “Không phải chỉ là nói suông, tôi biết anh có năng lực, anh em là thế nào, anh em tức là, của anh là của tôi, của tôi là của anh, chúng ta không phân biệt, anh hiểu không?” Lục Tam Phong khẳng định dứt khoát.

Giang Hiểu Nghi ở bên cạnh cảm thấy lo lắng, tại sao lại cho không anh ta như thế, chẳng phải tốn rất nhiều tiền mới mua được nơi này sao, cô muốn lên tiếng, nhưng lại sợ nói lung tung.

Không kể đến Giang Hiểu Nghi, tất cả ban quản lý đều sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Hoài Đông, trong lòng rất tò mò về thân phận của người này.

Trương Phượng Tiên cũng hơi sững sờ, người nào mà khiến Lục Tam Phong phải rào trước đón sau ghế gớm như vậy.

Chu Hoài Đông cảm thấy mắt ươn ướt, hít sâu một hơi ôm lấy vai Lục Tam Phong, lúc này mới thực sự tìm được cảm giác như ở nhà tại nơi đây.

Sau khi dạo quanh nhà xưởng, trong nháy mắt đã tới buổi trưa, mọi người dùng bữa trong nhà ăn, bữa ăn này có phần thú vị hơn, nhưng Chu Hoài Đông nhất quyết bay về ngay trong chiều, vì buổi tối còn một cuộc hop..

Lục Tam Phong giữ mãi, cuối cùng vẫn đích thân tiễn anh ta ra sân bay. “Chờ tin tức của tôi!” Chu Hoài Đông vỗ vai Lục Tam Phong nói. “Không sao, đừng lo lắng, đợi Lenovo quốc hữu hóa xong anh lại đến cũng không muộn. Dù sao ở đây luôn có chỗ cho anh, đừng lo lắng!” Lục Tam Phong nghiêm túc nói.

Sau khi nhìn Chu Hoài Đông đi, Lục Tam Phong thở phào nhẹ nhõm. “Anh ta thuộc công ty nào vậy? Làm cho anh vất vả như vậy sao?” Trương Phượng Tiên đứng bên cạnh nói: “Khó lừa lắm hả?” “Nói năng cái kiểu gì đấy?” Lục Tam Phong quay đầu hỏi: “Trong tài khoản còn bao nhiêu tiền? “Mười mấy tỷ? Sau khi nhận khoản vay cầm cố của ngân hàng, đã chuyển thẳng lên thành phố, chỉ còn lại mười mấy tỷ, đủ dùng trong hai tháng. Dù sao hôm nay cũng căng thẳng lắm. Tôi đã gọi điện cho tổng giám đốc Cao nói chuyện. Anh ấy bảo làm việc cho anh là thể đấy, tài chính eo hẹp quanh năm!” Vẻ mặt của Trương Phượng Tiên rất không nói nên lời. “Cô đừng nói với anh ấy quá nhiều điều không nên nói. Tôi phải kiếm một khoản vốn khởi nghiệp càng nhanh càng tốt. Còn việc miễn thuế bên phía thành phố thì sao?”

Trương Phượng Tiên nghe anh nói muốn ra ngoài kiếm tiền, điều đầu tiên cô ta nghĩ đến là đi cướp ngân hàng, nói: “Tôi đã đến hỏi mấy lần, không được, người ta nói chúng ta không phải là công ty thu hút đầu tư nên không được hưởng chế độ đó.” à?” “Cái chết tiệt gì? Ai nói thế? Hoàng Hữu Danh nói “Người bên cục thuế nói. Tôi nào dám xúc phạm những người đó. Trương Phượng Tiên thì thào: “Họ còn đập bàn với tôi. Tôi muốn tìm thư ký Hoàng, nhưng không thấy ai cả. “Buổi tối đặt lịch hẹn giúp tôi, nếu anh ta tránh không gặp, tôi sẽ tới tận cửa chặn được anh ta.” Lục Tam Phong nói xong liền lên xe.

Trương Phượng Tiên gật đầu. Khi thực sự quản lý một doanh nghiệp, cô hiểu rằng lịch sự và văn hóa chưa chắc đã là điều tốt, khi người ta thấy anh dễ bảo thì mọi thứ sẽ bị trì hoãn và không thể làm được gì.

Ngược lại, kẻ gian xảo như Lục Tam Phong, ở trong môi trường này hệt như cá gặp nước, ai cũng ngại anh ta, bởi vì người khác không biết anh ta sẽ làm ra chuyện không có giới hạn gì.

Trương Phượng Tiên đang định ngày mai sẽ để Lục Tam Phong tổ chức một cuộc họp để tìm hiểu thêm về các quản lý, nhưng đã bị Lục Tam Phong từ chối, cho rằng chưa phải lúc, máy móc của Điện tử Thủy Hoàn chưa đi vào hoạt động nên không cần phải vất vả thế.

Cả chiều gọi liên tục hơn chục cuộc nhưng đều không tìm được người. Vì nhiều lý do nên Lục Tam Phong sắp xếp cho Giang Hiểu Nghi ở khách sạn, nghĩ xem có nên đưa họ đến Thành Minh trước không, rồi gọi điện thoại cho tổng giám đốc Hồng yêu cầu anh ta bố trí một trường mẫu giáo tốt, và anh ta đã đồng ý.

Chờ đến năm giờ vẫn không liên lạc được với Hoàng Hữu Danh, Lục Tam Phong chỉ đơn giản tìm một chiếc xe, mua một ít quà ở chợ, đi thẳng đến lối vào của khu nhà đứng đợi.

Sáu giờ, vợ của Hoàng Hữu Danh xách giỏ trở về, Lục Tam Phong đẩy cửa xe bước xuống: “Chị ơi, chị đi chợ về đấy à?”

Đối phương tần ngần nhìn Lục Tam Phong, ngạc nhiên nói: “Sao lại là cậu? Sao cậu lại ở ngoài này?” “Khu nhà này không có ai ra đón thì làm sao em vào được. Em đến chúc Tết anh chị. Tết này em về Bắc, thực sự là ngại quá.” Lục Tam Phong mở cửa nói: “Chị lên xe đi.”

HỒ, cậu khách sáo quá, đến thì đến còn bày đặt quà cáp làm gì, ông Hoàng nhà tôi đã về đâu...

Anh lái xe vào khu nhà, Lục Tam Phong chuyển đủ loại hộp vào nhà, đợi đến gần bảy giờ, thức ăn đã nấu tươm tất, cánh cửa đẩy ra, Hoàng Hữu Danh đã về.

Anh ta cởi áo khoác treo lên giá rồi vui vẻ nói: “Bà nó ơi, hôm nay thằng nhóc đó về rồi. Đúng như tôi đoán, gọi điện thoại cho tôi cháy cả máy. Tôi là ai cơ chứ? Nó vẫn muốn tìm tôi cơ đấy? Tôi cũng có ngu đầu mà để nó lợi dụng? Chắc chắn nó không thể tìm được... “Anh Hoàng đã về đấy a?” Lục Tam Phong thò đầu ra khỏi bếp trong chiếc tạp dề, mặt mày vui mừng hớn hở.

Hoàng Hữu Danh đứng như trời trồng, anh ta đã tính toán hết mọi thứ, chết tiệt, nhà của anh ta bị trộm mò vào rồi! “Lục... Lục Tam Phong?” “Anh chàng này đến chúc Tết nhà mình, còn mua bao nhiêu là nhiều quà. Khách sáo quá!” Vợ của Hoàng Hữu Danh vừa bước ra ngoài vừa nói chuyện.

Lục Tam Phong mỉm cười nhìn anh ta, bước tới nói: “Anh Hoàng, em không tìm được anh đúng không? Ai lại làm như thế? Thăng em này dốc hết ruột gan làm cho anh có ít việc đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.