Tạ Thành Kiên đi vào sân dưới những ngôi sao sáng vây quanh, rồi tiếp tục đi tới khu nhà chính đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trên sập đất có đặt một chiếc bàn hình vuông, phía trên có trái cây, các loại hoa quả khô, kẹo bánh và nước trà được trưng bày la liệt.
“Mau vào đây nào, đừng khách sáo, cứ tự nhiên như nhà mình.” Giang Nhị Cẩu mở miệng nói.
“Anh mau lên ngồi đi.” Giang Hiểu Hiện nói.
Tạ Thành Kiên nhìn tình cảnh trước mặt thì hơi nhíu mày lại. Nhưng mà anh ta vẫn phải bước lên đó. Ánh mắt anh ta quét qua khuôn mặt của Giang Hiểu Hiên, cũng không dừng lại lâu.
Anh ta cũng là người có mắt nhìn người đẹp, thực ra thì Giang Hiểu Hiên cũng chỉ được coi ở mức trên trung bình mà thôi.
Sở dĩ anh ta chấp thuận theo Giang Hiểu Hiện là hoàn toàn vì anh hai của Giang Hiểu Hiện đang có mặt ở đó.
Ở thành phố Bạch Nhiên, anh hai của Giang Hiểu Hiện có kinh doanh một cửa hàng. Giang Hiểu Hiên cũng làm việc luôn ở đó. Năm ngoái cũng đã kiếm được chút tiền nên anh hai đã quyết định thực hiện kế hoạch kinh doanh thứ hai của mình, bắt đầu lang thang khảo sát ở các phòng khiêu vũ. Vì vậy đã quen biết Tạ Thành Kiên.
Anh ta biết Tạ Thành Kiên cũng không phải là người có học thức gì cả, lại còn có sở thích hứng thú với phụ nữ. Nên đã làm giả việc Giang Hiểu Hiện là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, rồi thực hiện các thủ đoạn lừa gạt nên mới dẫn tới hôn sự này của Tạ Thành Kiên.
Thật ra thì anh ta cũng là người ham vui, thích chơi đùa, cũng không coi trọng chuyện này quá. Trước khi tới đây, anh ta cũng chỉ nghĩ điều kiện gia đình của Giang Hiểu Hiện ở mức trung bình, nhưng không nghĩ lại có thể kém hơn vậy, trong lòng liền có cảm giác xem thường.
“Đừng khách sáo, trái cây rửa sạch rồi đó. Cậu ăn đi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé.” Mặt Tổng Tuyết Ly rất ra vẻ lấy lòng, quay sang thấy Giang Hiểu Hiện vẫn còn đứng trên đất, vội vàng nói: “Con cũng lên giường ngồi đi, để hai bên cùng giới thiệu qua nào.”
Giang Hiểu Hiện chỉ gặp anh ta mấy lần, biết một vài thông tin cơ bản của anh ta mà thôi. Anh ta lớn hơn Giang Hiểu Hiện tám tuổi, rất có tiền, những thứ khác thì cô ta không biết gì cả. Mặc dù cô ta trưởng thành hơn, không hài lòng với sự lựa chọn của Giang Hiểu Nghi, nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái nhỏ, cũng dễ đỏ mặt giống như một trái táo.
“Hiểu Hiên nhà chúng tôi rất dễ xấu hổ, để tôi giới thiệu qua nhé. Tôi là chị dâu của con bé.” Mợ cả bắt đầu nói trước: “Cũng không có công việc cụ thể gì cả, không giống như anh. Nhìn qua thì anh có vẻ là người có tiền, khí chất cũng không giống nhau nữa, anh thấy đúng không?”
Mọi người rối rít nói thêm vào, mợ cả quay sang nói với Giang Đông Việt, trợn mắt nhìn. Giang Đông Việt như hiểu ra ý, tỉnh táo lại, anh ta lấy ra từ trong túi một bao thuốc lá mới mua hồi sáng, rồi đặt lên bàn nói: “Nào nào, anh hút đi. Tôi là anh cả của con bé. Bây giờ tôi cũng đang kinh doanh nhỏ lẻ thôi. Nghe nói anh làm bên khai thác đảo phải không?”
Trong lĩnh vực khai thác đảo này thì loại người gì cũng có. Tạ Thành Kiên cũng chỉ cần quản lý giám sát từ đất liền. Anh ta cũng không phải nhân vật tầm thường. Ánh mắt Giang Đông Việt quét qua quan sát anh ta, cũng biết được anh ta là người thế nào.
“Tôi có mở ra một sa trường, có khai thác đất và các loại liên quan. Một năm thu nhập tầm hai trăm bốn mươi triệu, và còn cả những tài sản khác nữa.” Tạ Thành Kiên liệt kê ra, hút một hơi điếu thuốc thì đứng lên họ kịch liệt, nhanh chóng đưa điều thuốc vào cây gạt tàn nói: “Đồ giả.”
Trong nháy mắt, Giang Đông Cường nhìn qua tình hình, tiến lên phía trước rồi nói: “Anh cả, anh mua thuốc lá ở đâu vậy, lại mua nhầm thuốc lá làm người ta họ khan rồi kìa. Này anh, hút của tôi đi, tôi là anh hai của Hiểu Hiện, tôi…”
“Ai là anh em với anh chứ?” Tạ Thành Kiên tỏ thái độ không vui, nói: “Anh phải gọi tôi là tổng giám đốc Tạ, có hiểu không?”
Sắc mặt của hai vợ chồng Giang Nhị Cẩu rất khó coi, đang ở nhà mình nhưng lại bị người ta quát tới quát lui, nhưng mà cũng phải nhẫn nhịn thôi. Chỉ cần chuyện này thông công, một năm anh ta kiếm được nhiều tiền như vậy, chỉ cần đào được ít tiền từ kẽ móng tay của anh ta cũng đủ cho một người bình thường thành giàu có rồi.
“Không biết nói chuyện thì mau ra phía sau đứng đi.” Giang Đông Việt nhỏ giọng nói.
Sắc mặt mợ hai rất khó coi, nhưng mà vẫn phải cố nở nụ cười tươi, nói: “Tôi là mợ hai của Hiểu Hiên, tổng giám đốc Tạ nhìn qua vô cùng anh tuấn, chắc chắn ba mẹ anh cũng là người vô cùng tuấn tú và xinh đẹp.”
Tạ Thành Kiên cũng không phản ứng lại gì, nhìn chằm chằm vào Giang Hiểu Hiên, hỏi: “Không phải cô nói là, gia đình cô là gia đình có học thức sao?”
Giang Hiểu Hiên không biết phải đáp lại thế nào, cũng chỉ biết cúi đầu. Hai anh của cô ta cũng thay nhau vẽ vở kịch này, nói gì mà kết hôn với cô là kết thông gia với gia đình tri thức, không phải đều giống nhau sao?
Tống Tuyết Ly nhanh trí chuyển chủ đề, vội vàng nói: “Đúng vậy, trước kia có đỗ Trạng Nguyên, còn có cả Thám Hoa gì đó. Chưa hết, gia phả tổ tiên trên đều có học cao. Hai con trai của tôi không thi đại học nhưng mà con gái lớn của tôi thì có đấy, con bé có thi được lên đại học rồi.”
Không thể không nói, nửa năm nay Giang Hiểu Nghi đã thay đổi rất nhiều. Cả người đều toát ra một vẻ khí chất không thể diễn tả được, loại khí chất đó là của tiền đồ tương lai sáng lạn mà tri thức mang tới.
“Hai cô đừng cứ đứng ở đây như vậy nữa, mau gọi Hiểu Nghi tới đây. Hai cô đi xuống phòng bếp làm việc đi.” Tống Tuyết Ly ra lệnh.
Mợ cả và mợ hai liếc nhìn nhau, đều cảm thấy không biết phải làm sao. Hai người đạp mạnh giày cao gót đi ra ngoài.
Giang Hiểu Nghi ở trong phòng bếp rất bận tay, thấy mợ cả và mợ hai đi vào, mở miệng nói: “Tôi thấy chàng trai ngắm cho Hiểu Hiên rất được đó, cũng cao ráo đẹp trai, chỉ là hơi lớn tuổi chút thôi.”
“Có một tai nạn đã xảy ra, khi đó cậu hai đã nói với anh ta, nhà ta là nhà tri thức, học cao biết rộng. Anh ta tới nhìn qua, tôi cũng không thèm nói chuyện gì cả, chỉ chỉ đường cho anh ta đến thị trấn mà thôi.” Mợ cả nói.
“Mau đi đi, nhớ nói thay tôi nữa đấy nhé.” Mợ hai nhấc cái nồi súp lên nói: “Thức ăn thì cứ để tôi mang cho”
Giang Hiểu Nghi nghe được những lời này thì bỗng thấy khẩn trương, tháo tạp dề làm bếp ra, xoa xoa bàn tay rồi chuẩn bị đi lên. Nhưng cô lại suy nghĩ qua là mình cũng không có học đại học, muốn giả vờ làm sinh viên, lại còn phải là người học giỏi sao? Anh đúng là chỉ giỏi lừa gạt người khác.
Nhưng mà anh ta cũng không có ở đây nữa.
“Hiểu Nghi, cũng hãy suy nghĩ cho anh cả của cô nữa nhé. Chị dâu rất khổ cực, còn anh cả cô đến cả cái quần con cũng mất. Đến Tết Nguyên Đán này mà không có việc thì chỉ có nước uống gió Tây Bắc thôi. Anh kia làm về khai thác đảo. Nếu như hôn sự này mà thành được thì sang năm anh cả cô cũng không thiếu việc làm. Mợ cả mềm giọng nói nhỏ khẽ với cô.
Đến ngày hôm qua vẫn cay nghiệt mắng mỏ chuyện cả nhà Giang Hiểu Nghi, giờ lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
“Được rồi.” Giang Hiểu Nghi vứt tạp dề sang một bên, bước ra khỏi cửa.
Trong phòng đứng đầy người, bầu không khí có vẻ hơi ngưng động. Sắc mặt Tạ Thành Kiên rất không vui, anh ta muốn loại phụ nữ gì mà chẳng được, nhưng lại không hiểu sao đến một vùng nông thôn, cưới một người vợ trong gia đình tri thức làm gì chứ.
“Nào hút thuốc, mời anh hút, uống trà nữa.” Giang Nhị Cẩu không ngừng mời chào.
“Nào nào ăn miếng cam, Hiểu Hiên, mau mau bóc cam cho anh Tạ ăn đi.”
Hiểu Hiện cầm quả cam lên, cơ mặt cứng nhắc. Cô chỉ là một đứa trẻ, không có kiến thức gì cả. Ở với gia đình thì không sao cả những bây giờ thì cứ như mất hồn mất vía.
“Hiểu nghi tới rồi.” Ngoài cửa có một người kêu lên.
Cả đám người tránh sang hai bên, Giang Hiểu Nghi bước vào. Khi càng bước đến gần Tạ Thành Kiên, mặc dù tóc tại cũng hơi bù rù, cũng không để ý vẻ ngoài ăn mặc giống như Giang Hiểu Hiên, nhưng lại cho người ta một cảm giác rất ung dung tự tại.
Quần áo trên người cô đơn giản và có cảm giác hào phóng. Nhưng khí chất bên trong lại vô cùng tốt, toát ra một dáng vẻ không thể diễn tả được. Cô phải giống với Giang Hiểu Hiên với sáu bảy phần.
Nhưng mà, là phiên bản tao nhã dịu dàng đoan trang của Giang Hiểu Hiền.
Đây chính là người phụ nữ mà anh ta muốn. Thật ra thứ mà anh ta muốn không phải là học thức uyên bác hay gì, mà anh ta muốn một người phụ nữ có tư chất tạo nhã thanh cao mà thôi.
“Xin lỗi, nãy giờ tôi bận ở phòng bếp quá, vẫn chưa qua chào hỏi anh được. Anh đừng thấy lạ nha. Tôi là Giang Hiểu Nghi, chị của Hiểu Hiên.” Giang Hiểu nghi chỉ nói hai ba câu đơn giản, bất kể là cô nói thế nào cũng toát ra được dáng vẻ của một người có hiểu biết.
Tạ Thành Kiên ngồi thẳng người, trên mặt đã biến mất đi vẻ tức giận không vui, khách sáo nói: “Không có gì đâu, chị cứ ngồi xuống đi.”
Giang Đông Việt và Giang Đông Cường thấy em gái đã làm bầu không khí hòa hoãn lại, liền lui về phía sau một bước. Tổng Tuyết Ly vội vàng nói: “Hiểu Nghi đã tốt nghiệp đại học đó.”
“Chị đã tốt nghiệp đại học nào vậy?”
“Đại học Giang Tôn.” Giang Hiểu Nghi thuận miệng nói ra, cô cũng có biết qua trường này. Lần trước ở bữa tiệc, cô Ngọc Anh cũng có nói qua, Giang Hiểu Nghi suy nghĩ rồi đáp lại: “Hệ quản lý, học quản trị kinh doanh, có nghe nói anh mở xưởng khai thác sao?”
“Về lĩnh vực đảo, sa trường.”
“Lĩnh vực đó cũng không tệ, lĩnh vực này khá ổn định, không có lỗ, thuộc cấp dưới của chuỗi cung ứng. Nhưng mà lại được rất nhiều lợi nhuận, tương lai cũng sẽ phát triển hơn nữa. Các ngành nghề khai thác đất đai giờ cũng chỉ mới hình thành, mà người dân trong nước lại càng ngày càng tăng. Nhu cầu cuộc sống sẽ càng gia tăng, đối với đất đại lại càng quan tâm hơn.”
Giang Hiểu Nghi nói xong, cảm giác cũng không biết mình đã nói gì. Trước kia cô có nghe Lục Tam Phong nói qua vài kiến thức, tài liệu kiến trúc về các nhà cao tầng, rồi dựa theo trí nhớ mà bịa ra chuyện.
Cô cảm giác bản thân cũng bị anh làm hư rồi, lừa gạt người khác cũng không khác gì nhau.
“Ồ, đúng vậy đó.” Tạ Thành Kiên căn bản cũng không hiểu, giơ tay lên gãi đầu, lộ vẻ lúng túng.
“Người em gái này của tôi cũng vừa mới tốt nghiệp. Con bé còn nhỏ, chưa trải qua xã hội ngoài kia, mong anh giúp đỡ bảo ban con bé nhiều hơn.” Giang Hiểu Nghi nhìn em gái mình, trong lòng vẫn nói đỡ cho cô ta.
“Chị à, năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi?” Tạ Thành Kiên hỏi.
“Năm nay tôi hai mươi bốn.”
Tạ Thành Kiên âm thầm nhẩm trong lòng, hai mươi bốn tuổi thì cũng mới tốt nghiệp đại học được tầm một hai năm.
Bầu không khí trong phòng đã hòa hoãn hơn nhiều rồi. Mợ cả và mẹ hai bắt đầu mang thức ăn lên. Ngược lại, Giang Hiểu Nghi lại ngồi chỗ trên, anh cả và anh hai đứng một bên đi theo cô.
Đang ăn cơm, uống rượu thì Giang Hiểu Hiện gắp thức ăn cho Tạ Thành Kiên. Cô ta có thể cảm giác được người đàn ông mà mình gặp mấy lần này có chút cảm tình với chị của mình.
Thật ra thì, ngồi trên bàn cơm, ánh mắt mọi người cũng nhìn ra được.
Giang Đông Việt không ngừng mời rượu, cứ mở miệng ra là lại gọi một tiếng em rể, cảm giác vô cùng thân thiếu, giống như hôn sự này đã chắc như đinh đóng cột.
“Em rể, tôi mời anh một chén. Một ông chủ lớn như em mà đặt ở huyện của chúng ta thì tuyệt đối nhận được sự kính nể này.” Anh ta vừa nói chuyện vừa giơ ngón tay cái lên, tiếp tục nói: “Anh xem em gái tôi xem, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng không phải chịu thiệt thòi gì cả. Người làm anh cả như tôi rất công bằng.
“Người làm anh hai như tôi cũng cảm thấy như vậy.” Giang Đông Cường vội vàng nói.
Tạ Thành Kiên nhìn qua Giang Hiểu Nghi, rồi lại nhìn tới Giang Hiểu Hiên, để ly rượu xuống, nói: “Chuyện tình cảm này cũng không thể nói rõ ràng được. Tôi nói thật thì tuổi tác chênh lệch quá xa thực sự cũng không tốt lắm. Tôi lại cảm thấy Hiểu nghi cũng không tệ.
Cuối cùng vẫn là mượn rượu để nói ra suy nghĩ thật.
Sắc mặt cả gia đình cứng đờ, nhưng mà cũng cố để che giấu rất tốt.
“Tôi sao?” Mặt Giang Hiểu Nghi đầy kinh ngạc, mở miệng nói: “Có vẻ uống rượu vào nên cũng hơi quá đà, tôi cũng kết hôn rồi.”
“Vậy sao? Vậy tôi cảm thấy không cần phải nói thêm chuyện gì nữa.”
Nhìn thấy con rùa vàng trong tay sắp chạy mất, Tống Tuyết Ly vội vàng nói: “Không có chuyện đó, dừng nghe con bé nói linh tinh”
Vừa nói xong liền kép Giang Hiểu Nghi ra ngoài nhà.
“Mẹ, mẹ lôi ko con làm gì chứ? Bất kể nói thế nào thì con cũng là chị của Hiểu Hiện. Anh ta mới uống rượu vào mà đã nói ra mấy lời như vậy rồi sao?” Giang Hiểu Nghi cảm thấy hơi mất hứng.
“Việc này thực sự không thể lừa gạt được anh ta thêm đâu. Con đã học hết cấp hai, cũng có văn hóa tri thức. Nhưng Hiểu Hiên thì không.” Tống Tuyết Nhi suy nghĩ rồi nói: “Cơ hội tốt như này, tên phế vận Lục Tam Phong kia không thể sánh bằng được.”
Giang Hiểu Nghi biết mẹ mình không thích người nghèo khổ, nhưng mà cũng không nghĩ rằng bà ấy lại có thể nói ra những lời này, trong nháy mắt cảm giác suy nghĩ của mình về mẹ đều bị lật đổ.