Ánh mắt Lục Tam Phong độc ác cỡ nào, mặc dù Nhậm Thiên Bác chỉ nói với anh mấy câu, anh liền nhận ra nguy cơ, sự thật là anh không đoán sai chút nào.
Nhà máy của Nhậm Thiên Bác không chỉ làm đồ hộp mà còn có các thực phẩm khác, chủ yếu là đi cung tiêu xã, quầy bán đồ vặt, loại thị trường này tương đối ổn định, mà chỗ xấu là quá ổn định.
Mấy ngày này, Nhậm Thiên Bác nghe ngóng được không ít chuyện của Lục Tam Phong, hiểu rõ ràng hình thức tiêu thụ của anh, khó khăn nhất chính là trạm lương thực, có điều tổn chút tâm tư, tiêu ít tiền cũng không có vấn đề gì.
Chuyện làm ăn hừng hực khí thế, quy mô sản xuất cũng hướng tới ổn định, lợi nhuận đều hai triệu tư đến hai triệu tám, Lục Tam Phong đề bạt hai người làm chủ quản, có điều anh vẫn không yên lòng, mỗi lúc trời tối đều phải trực ca đêm.
Trả tiền máy đóng gói xong, tiền trong tay Lục Tam Phong còn bốn mươi lăm triệu, tính tiền quay vòng cũng gần năm mươi tư triệu, trước đó anh còn cảm thấy ba triệu thật xa xôi, không ngờ đã sắp được sáu mươi triệu rồi.
Chạng vạng tối, công nhân ca sáng tan làm, công nhân ca đêm lại bắt đầu bận rộn, Đầu To và Lục Tam Phong có thời gian ăn cơm, Lục Tam Phong phát hiện chung quanh bắt đầu xuất hiện một số người không biết đang làm gì.
“Đầu To, mấy người trẻ tuổi hôm nay làm gì thế?” Lục Tam Phong hỏi.
“Nghe ngóng giá cả, hỏi mấy người giao hàng kia trả giá bao nhiêu, khấu trừ thế nào.” Đầu To đặt đũa xuống, nghi ngờ nói: “Gần đây người nghe ngóng chúng ta nhiều thật, anh Phong, cái tên Chu Hào kia cũng không tới kéo hàng, còn làm trung gian khấu trừ cho người khác, khiến không ít người nhập hàng khó chịu.”
“Đừng để ý tới anh ta!” Lục Tam Phong khoát tay, chung quy lại thì Chu Hào cũng chỉ là người hợp tác thôi, anh ta muốn làm gì thì làm đó, với cả cái tên này quả thực kiếm được không ít lời, mấy triệu là ít.
“Tối nay cậu thay anh trực một đêm, có Hàn Dương giúp, cậu cũng không cần quá mệt.”
“Anh Phong, anh có chuyện gì thì đi làm đi, em tới xem là được.” Đầu To suy nghĩ một chút rồi nói: “Sáng nay Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bân lại tới.”
Lục Tam Phong thở dài, mấy ngày nay hai người họ gần như ngày nào cũng tới, giúp Lục Tam Phong nhiều như vậy chính là muốn được anh bảo đáp, bây giờ anh cứ chối lại chối, hai người đều muốn trở mặt.
Trở mặt thì trở mặt, hai tên này bị lợi dụng xong rồi, cũng không tạo ra nổi sóng gió gì.
“Đừng quan tâm bọn họ, cho dù bảo cậu đi uống rượu cũng không đi, hiểu không?”
Đầu To gật đầu.
Ăn cơm xong thì vào nhà xưởng, bên trong mọi người đều đang bận rộn, góc tường có quầy thu ngân tạm thời, tủ bên dưới khóa chặt, để thuận tiện cho việc xuất nhập sổ sách, trong thời gian này Lục Tam Phong không hề động tới tiền.
Mọi người xung quanh càng lúc càng pha tạp, Lục Tam Phong không khỏi lo lắng khi bỏ nhiều tiền vào đây, tìm một cái bao da, mở khóa ra, Đầu To kinh ngạc khi nhìn thấy bên trong có tiền.
Anh ta biết rất lãi, nhưng khi nhìn thấy tủ đầy tiền, hiệu ứng thị giác vẫn khiến anh ta giật mình.
Lục Tam Phong lặng lẽ quan sát biểu hiện của Đầu To, dường như anh ta chỉ đơn giản là ngạc nhiên vì nhiều tiền như vậy, chứ trong mắt anh ta không có những cảm xúc phức tạp như tham lam, bất công và ghen tị.
“Đầu To, có phải cậu cảm thấy thế giới này rất bất công không? Tôi làm cậu cũng làm, thậm chí tôi còn làm ít hơn cậu, thế nhưng số tiền này lại là của tôi.” Lục Tam Phong hỏi.
“Anh Phong, em không làm gì cả, đều là anh làm. Em đã lấy được rất nhiều rồi. So với bọn họ, em thoải mái hơn nhiều.” Đầu to chỉ vào những công nhân đang chăm chỉ làm việc, nói: “Anh Phong, anh là người làm chuyện lớn, đây đều là do anh kiếm ra!”
Lục Tam Phong vỗ vỗ bả vai Đầu To, bắt đầu nhặt tiền, bốn mươi lăm triệu không ít, đè nặng cả tay, Lục Tam Phong nhìn Đầu To, nói: “Bây giờ chỉ là mới bắt đầu thôi, thêm một thời gian nữa, bốn mươi lăm triệu hôm nay sẽ thành bốn trăm năm mươi triệu, bốn tỷ năm trăm triệu, cậu tin tưởng anh Phong, anh Phong sẽ không bạc đãi cậu.”
Đầu To gật đầu, không nói gì.
Lục Tam Phong cưỡi xe máy về nhà, Giang Hiểu Nghi đã bỏ công việc ở tiệm cơm, Lục Tam Phong bảo cô bỏ luôn việc ở nhà máy điện tử, nhưng cô không nghe. Có điều có đã thoải mái hơn nhiều, ít nhất không cần mỗi ngày dậy sớm, nợ bên ngoài trả xong rồi, mỗi ngày đều vui vẻ, thời gian bắt đầu phi theo hướng tốt đẹp hơn. Lục Tam Phong gõ cửa một cái, Giang Hiểu Nghị liền ra mở, thấy trên mặt anh là nụ cười sung sướng.
“Không phải anh trực ca đêm à? Sao lại về rồi?”
“Để Đầu To trực rồi, tôi nhớ em chứ sao.” Lục Tam Phong cười đi vào nhà.
“Nói nhảm gì đấy.” Giang Hiểu Nghi đỏ mặt đánh anh một cái, nhìn phía ngoài phòng, xác định không có ai nghe được thì mới yên tâm đóng cửa lại.
“Em qua đây, cho em xem thứ này.” Lục Tam Phong đặt bao da lên bàn.
“Anh nói nhỏ chút, Như Lan đi ngủ rồi.” Giang Hiểu Nghi đi tới, buồn bực nói: “Cái gì thế?”
“Em mở ra đi!”
“Cái gì đấy? Giả thần giả quỷ, mua cho tôi à? Không phải nói với anh, đừng mua đồ vớ vẩn sao, đàn ông mua đồ không biết trả giá…”
Giang Hiểu Nghi vừa nói vừa kéo bao da ra, lời nói liền im bặt, trừng to mắt nhìn đồ bên trong.
“Cái này…
“Nhiều tiền như vậy?”
Cô nói xong thì vội vàng dùng tay che miệng lại, sợ tại vách mạch rừng.
“Không nhiều, có bốn mươi lăm triệu!”
Lục Tam Phong lạnh nhạt nói.
Bốn mươi lăm triệu còn không nhiều?
Mặc dù bây giờ ba triệu không được giá như hồi đầu những năm tám mươi, nhưng ai có ba triệu thì tuyệt đối là kẻ có tiền, bốn mươi lăm triệu trong miệng Lục Tam Phong lại lạnh nhạt như thế.
“Anh lấy từ đâu mà nhiều tiền thế? Cướp ngân hàng à?” Giang Hiểu Nghi lo lắng nói.
“Tôi kiếm, không phải nói với em là mở nhà máy à.” Lục Tam Phong thấy cô vừa mừng vừa lo, nước mắt bắt đầu chảy xuống khỏi hốc mắt, liền hạ giọng: “Lại khóc, anh đang tự nhủ trong lòng là cho em có được cuộc sống tốt rồi.”
“Em rất vui!”
Giang Hiểu Nghi là một người phụ nữ truyền thống, nhất là chuyện nam nữ, nhưng mà trong thời gian này sống chung với Lục Tam Phong, đã bắt đầu được anh khai sáng một chút, ít nhất sẽ không lại đỏ mặt lúc hai người liếc nhau.
Bây giờ tâm tình kích động, trực tiếp nhào vào lòng Lục Tam Phong, ngẩng đầu hôn chụt một cái lên mặt anh.
Như Lan không biết tỉnh dậy từ lúc nào, nằm lý trên giường nói: “Mẹ ơi, xấu hổ!”
“Hả?”
Giang Hiểu Nghi nhìn qua Như Lan, mặt đỏ tới tận mang tai, vừa thẹn vừa ngượng nói: “Đứa nhỏ này, đêm hôm khuya khoắt rồi còn không ngủ đi?”
Lục Tam Phong vươn tay sờ mặt mình, cười nói: “Không sao, em cất số tiền này đi, lát nữa tôi còn phải đi thay Đầu To nữa.”
“Nhiều tiền như vậy, để chỗ nào được?” Giang Hiểu Nghi lo lắng nói.
Lục Tam Phong nhìn dáng vẻ của cô như vậy, bất đắc dĩ nói: “Em thả gầm giường đi, sáng mai đi mua ít quần áo, đồ tiêu dùng cho cả nhà.”
“Có chút tiền đã bắt đầu phung phí, phải tiết kiệm.”
Lục Tam Phong không nói gì, anh biết rõ tầm quan trọng của quần áo, mọi người đều nhìn quần áo mặc trên người, nếu không anh cũng không dựa vào bộ âu phục mặc thời kết hôn mà lừa được nhiều người như vậy.