Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 35: Chương 35




Vẻ mặt của Cao Chí Dũng chùng xuống, trong công ty thực sự có người giỏi hơn anh ta, hơn nữa bây giờ công ty đang phát triển rất nhanh, sở dĩ anh ta chạy lên phương Bắc chính là muốn cướp thị trường, nâng cao quyền nói chuyện của mình ở công ty.

Còn về thân phận của Lục Tam Phong, anh ta không hề hoài nghi, nghe nói ông chủ có giao thiệp với ông chủ nước ngoài, chuẩn bị góp vốn, bây giờ có khá nhiều nhà đầu tư Việt Kiều, nước ngoài, đảo Hồng Phú.

“Không biết gia đình anh làm nghề gì?” Cao Chí Dũng tỏ ra lịch sự hỏi.

“Gia đình buôn bán nhỏ thôi, ba tôi hợp tác với người ta mở công ty ở trên đường Hoa Nhĩ, bán các sản phẩm tài chính và bảo hiểm!” Lục Tam Phong thờ ơ nói, như thể nhà anh làm ăn thật vậy.

Sản phẩm tài chính và bảo hiểm? Đây gọi là buôn bán nhỏ sao?

“Đối với người như anh mà nói, quả thật là buôn bán nhỏ, có thể gặp nhau ở đây xem như cũng có duyên, anh là đang khảo sát dự án nào sao?” Cao Chí Dũng hỏi.

Những người khác cũng tò mò.

“Quê nhà của tôi ở đây, ba tôi đến Ninh Giang năm năm mươi sáu, năm sau đến Hồng Phú, năm sáu mốt thì sang Mỹ, tay trắng lập nghiệp không dễ, anh cũng biết đấy, đi đầu người An Lạc cũng mở nhà hàng, con người, một khi có tiền rồi, thì đặc biệt nhớ nhà, con người của ba tôi cũng vậy, cứ luôn nhắc tới quê hương, tôi phải về trước xem thử!” Lục Tam Phong vừa nói vừa thở dài, giống như có cảm giác từng trải qua thăng trầm của cuộc sống.

“Dù đi đâu, làm gì cũng không được quên gốc gác!” Có người bên cạnh nói.

“Đúng vậy, chính là nhờ những con người yêu nước này mà chúng ta mới có thể phát triển được.”

“Nói cho cùng, chúng ta cũng đâu phải là người nước khác, chúng ta đều là con cháu của Viêm Hoàng.”

“Anh có định ở lại trong nước?” Cao Chí Dũng hỏi.

“Ba tôi muốn tôi ở lại trong nước, tôi thật sự không biết phải làm gì, nghe xong cuộc nói chuyện của ông chủ các người, ngược lại tôi cảm thấy có hứng thú với thực phẩm, gần đây đang khảo sát để làm thử, lần đầu tiên khởi nghiệp, thất bại cũng không sợ, tổn thất vài ba chục triệu cũng là chuyện nhỏ.” Lục Tam Phong thờ ơ nói.

“Vài ba chục triệu?” Có người trợn to mắt tỏ vẻ khó tin.

“Cái này có phải nhiều quá rồi không?” “Nhiều sao?” Lục Tam Phong mỉm cười làm ra vẻ như chẳng quan tâm đến tiền: “Muốn làm thì phải làm cái lớn nhất, đặt mục tiêu nhỏ trước, kiếm một trăm triệu”. Cái đầu của Hàn Dương và Đầu To như muốn áp xuống mặt bàn, căn bản không dám ngẩng đầu lên, bọn họ sợ bản thân không nhịn được mà cười thành tiếng.

Lục Tam Phong quả thật là một cao thủ diễn xuất, hai người thậm chí cảm thấy anh ta chọn lầm nghề rồi, khoe khoang không hề đỏ mặt, mọi chi tiết đều nắm chắc trong lòng bàn tay, nói như thật vậy.

“Nhưng tôi không quen ai ở trong nước, anh Cao, nếu như anh có ai thích hợp có thể giới thiệu cho tôi, tiền công đãi ngộ không thành vấn đề.” Lục Tam Phong duỗi tay nói: “Cảm ơn nhé!”

Cao Chí Dũng và mấy người khác có hơi thẫn thờ, nhìn Lục Tam Phong cảm thấy giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, bọn họ nghe nhiều câu chuyện như thế này rồi, cái gì mà ăn cơm tình cờ gặp ông chủ lớn, cuộc sống phất lên, cái gì mà chủ tịch giả làm người bình thường và cái kết.

Bây giờ mấy chuyện này đã xuất hiện trước mặt Cao Chí Dũng, khiến anh ta có chút choáng váng.

“Anh tên là?” Cao Chí Dũng phát hiện ra anh ta vẫn chưa biết tên của anh, hỏi.

“Tôi họ Lục, tên tiếng anh là Jason Lu!” Lục Tam Phong giới thiệu.

Đầu To nghe thấy cái tên tiếng anh này không nhịn được cười, vội vàng bịt miệng lại, cảm giác giống như bị kẹt ở cổ họng, hì hục cả nửa ngày.

“Denis cậu sao thế?” Lục Tam Phong cay cú nhìn Đầu To, Đầu To lập tức xua tay tỏ vẻ ngượng ngùng, Lục Tam Phong quay đầu lại nói: “Đây là Denis, quản gia của nhà tôi, đây là Claude, tài xế kiêm bảo vệ của tôi.”

“Xin chào.” Cao Chí Dũng chào hỏi, có chút hưng phấn nhìn Lục Tam Phong nói: “Nếu có ứng viên thích hợp, không biết tôi sẽ liên lạc với anh như thế nào.”

“Tôi mới về nước, danh thiếp nước ngoài cũng không thể dùng, năm ngày sau đi, tôi sẽ đến nhà hàng tìm anh.”

Lục Tam Phong nói xong liền nhìn về phía Đầu To và Hàn Dương nói: “Denis và Claude hai người ăn xong chưa”

“Yes! Yes!”

Hai người vội vàng gật đầu hợp tác với Lục Tam Phong, Hàn Dương còn hơi giật mình, Đầu To thì tỉnh bơ hơn, dù sao thì cũng đã cùng Lục Tam Phong hợp tác mấy lần rồi.

“Hẹn gặp lại!” Lục Tam Phong đứng dậy xua tay.

“Anh lục, tôi không ở Thiên Hương, ở khách sạn Lệ Tinh phía đối diện.”

“Được, tôi biết rồi.” Lục Tam Phong đi tới người phục vụ, gói mấy điểm tâm mang về, ung dung bước ra khỏi cửa.

Vừa bước ra khỏi cửa, Hàn Dương và Đầu To thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lục Tam Phong nói: “Anh Phong, anh nói những thứ đó làm gì? Cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

“Đúng vậy, vốn dĩ là muốn đi tìm vợ của Nhậm Thiên bác, chuyện làm xong rồi, sao còn nói với mấy người kia những thứ này!” Hàn Dương thì thào: “Nếu không phải tôi biết chuyện của anh, thì còn lâu mới tin.”

“Cao Chí Dũng đó là một nhân tài, tôi muốn thu hút anh ta” Lục Tam Phong thản nhiên nói.

“Hả? Sao anh biết người đó là nhân tài?” Hàn Dương tự hỏi.

Lục Tam Phong không biết nên trả lời như thế nào, nên không thể trả lời anh ta, anh không chỉ biết anh ta là nhân tài, còn biết tương lai sau này Wahaha sẽ rất phát đạt, anh chỉ biết mỉm cười cho qua, nói đó là trực giác cảm nhận như thế.

Chín giờ rưỡi tối, trong một căn biệt thự nhỏ ven thành phố, những cuộc cãi vã liên tục ập đến kèm theo tiếng đập phá.

“Nhậm Thiên Bác, anh biết xấu hổ không vậy, ngay cả quả phụ cũng muốn!”

“Liên quan gì đến cô? Ai làm việc nấy, không muốn thì cút”

“Bây giờ muốn đuổi tôi rồi, anh đủ lông đủ cánh rồi nhỉ, nếu không nhờ ba tôi, anh có được ngày hôm nay sao, anh chỉ là một thằng đến ở rể mà thôi.”

“Cút mẹ mày đi!”

Tiếng la hét, chửi tục, khóc lóc, gào thét, trong mắt người ngoài, Nhậm Thiên Bác là người có tiền, nở mày nở mặt, và rất hạnh phúc, nhưng cái gọi là hạnh phúc ấy, cũng chỉ có mình ông ta biết.

Lục Tam Phong đỗ xe ở nhà Lão Tam, chuẩn bị lên lầu thì nhìn thấy Ngô Nhân Vũ ngồi xổm ở cửa hút thuốc, nhìn Lục Tam Phong có chút bực bội.

Lục Tam Phong lui về phía sau mấy bước, đứng ở trước mặt anh ta nói: “Nếu anh còn dám đến nhà tôi, tôi sẽ phế anh, tôi không muốn chấp nhặt với anh, nếu còn làm phiền tôi, chúng ta liều thử xem.”

“Hừ!” Ngô Nhân Vũ đứng dậy quay vào nhà, cho anh ta ba cái gan cũng không dám đi, đặc biệt là sau chuyện của Tứ Hầu, anh ta càng biết sợ.

Lục Tam Phong vừa mở cửa đã thấy Giang Hiểu Nghi và Như Lan đang ngồi trên bàn ăn, cả hai đều mừng rỡ khi thấy anh trở vê.

“Sao giờ này mới về, đồ ăn nguội hết rồi, Như Lan làm ầm ĩ đòi ăn.” Giang Hiểu Nghi có chút trách cứ.

“Con muốn ăn thì cho con ăn, đợi tôi làm gì, tôi ăn bên ngoài rồi.” Lục Tam Phong đặt túi đồ trong tay lên bàn, mỉm cười với Như Lan: “Con thử cái này đi.”

“Đây là cái gì?”

“Đồ ngọt!”

“Thế chắc là đắt lắm, anh cũng vậy, gần đây tiêu tiền hơi quá rồi đấy, những ngày tháng sau này làm sao mà sống, tiết kiệm một chút tiền đi, nhà chúng ta không thuộc hạng giàu có, đừng đua đòi theo người khác…”

Giang Hiểu Nghi lảm nhảm như một bà già, nhưng tay lại rất mau lẹ mở cái túi ra, lấy một miếng cho Như Lan ăn.

“Em yêu à, hay chúng ta đổi sang nơi khác ở đi.”

Lục Tam Phong nhìn khuôn mặt xinh xắn dưới ánh đèn, trong tòa nhà này có quá nhiều người ghen tị với bọn họ, ai biết sẽ làm ra chuyện gì, sau khi thành lập nhà máy, chắc chắn sẽ làm liên tục, nếu như có chuyện gì, anh thật sự lo không xuể.

Giang Hiểu Nghi nhìn anh, đột nhiên đỏ mặt, xấu hổ đấm anh một cái, nói: “Cái gì mà em yêu, sao lại nói mấy cái sến súa vậy chứ, sau này không được nói nữa, ngượng chết được.”

Lục Tam Phong mỉm cười hỏi: “Thế gọi là gì?”

“Gọi tên em.”

“Vậy thì chán lắm!”

“Thế gọi là “mình” đi.”

“Cũng chán, tôi cảm thấy gọi là em yêu, bảo bối, bé yêu, bà xã đại nhân cũng tốt đấy, em chọn cái nào.” Lục Tam Phong cố ý nói câu này, chủ yếu là vì anh chưa bao giờ thấy một cô gái ngượng ngùng xấu hổ như vậy.

“Anh cố ý chọc em có đúng không?” Giang Hiểu Nghi đứng dậy, giơ tay muốn đánh.

Lục Tam Phong xoay người bỏ chạy, nhất thời căn nhà trở nên náo nhiệt hắn.

Cao Chí Dũng nằm trên giường khách sạn, không thể ngủ được, những lời nói đó cứ văng vẳng trong đầu anh ta, ông chủ của anh nói, anh không phải là ưu tú nhất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.