“Ừm, cả buổi chiều ở nhà không có làm gì nên dọn dẹp một chút.” Ánh mắt Lục Tam Phong rơi vào cánh tay còn lại của Giang Hiểu Nghi.
Một túi đựng rau, nước tương và một miếng thịt heo nhỏ, món mì trụng hồi trưa không đủ dinh dưỡng, bây giờ Lục Tam Phong đã thấy đói đến hoa mắt chóng mặt.
Giang Hiểu Nghi nhìn theo ánh mắt của Lục Tam Phong đến chiếc túi trên tay cô, nói: “Tôi mượn chị Lý ở nhà máy hai trăm bốn mươi đồng, mua một ít thịt rau, anh cầm giúp tôi, tôi lập tức đi nấu cơm.”
Lục Tam Phong cầm lấy túi nói: “Em trông đứa nhỏ, để anh nấu cho.”
Nói xong liền lao vào phòng bếp, Giang Hiểu Nghi đặt Như Lan đang ngủ lên giường, nhìn nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, lại nhìn bóng lưng đang bận rộn trong bếp, cô cứ tưởng bản thân mình đang nằm mơ.
Đây là hiện thực sao?
Có phải ông trời thấy cô quá khổ, nên ban cho cô một chút ngọt ngào?
Giang Hiểu Nghi chưa từng tham phủ tham quý gì đó, cô nhìn người đàn ông đang bận bịu dưới bếp mà chỉ cầu mong cuộc sống như thế này có thể kéo dài thêm vài ngày, cho dù là vài tiếng, cô cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Lục Tam Phong lần đầu tiên thành lập công ty cũng không kích động như thế này, bây giờ nhìn mấy lạng thịt trước mắt, tâm trạng từ lâu đã không thể bình tĩnh được nữa, cảm thán một câu, bây giờ vật giá đúng là rẻ thật.
Hai trăm bốn mươi đồng có thể mua được một đống đồ như thế.
Hiện giờ một số nơi nhỏ lẻ vẫn còn sử dụng lương phiếu, một con thỏ trắng ba đồng ba miếng, thịt heo không đến một trăm năm mươi đồng nửa cân, Giang Hiểu Nghi rất chịu khó, với thu nhập của cô, đủ để cả nhà được ăn no mặc đủ.
Miếng thịt nằm trong chảo phát ra tiếng kêu xèo xèo, mùi thịt khiến người ta thèm nhỏ dãi, Lục Tam Phong cho rau vào chung xào qua xào lại trông rất thành thạo, mùi thịt thoang thoảng bay ra khỏi nhà.
Trong một căn nhà cho thuê khác, một người phụ nữ mập mạp khoảng bốn mươi tuổi khụt khịt mũi hỏi người đàn ông bên cạnh: “Mùi thịt của nhà ai thế?”
“Bà quản nhà người ta làm gì, lo ăn đi.”
“Trong khu nhà này có mấy nhà mua nổi thịt mà ăn, lại chẳng phải ngày lễ, cũng không có chuyện đại sự nào, tôi phải đi xem thử, lỡ như là nhà Lục Tam Phong thì sao?”
“Con ma bạc Lục Tam Phong đó nghèo đến nỗi còn không có gió đông bắc để hít, có thịt ăn sao?”
“Lỡ như cậu ta thắng được tiền thì sao? Hai tháng trước vợ cậu ta còn mượn của tôi ba trăm sáu mươi đồng mới trả một trăm tám, còn một trăm tám nữa, mẹ nó, thấy tôi liền trốn”
Người phụ nữ nói rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Lục Tam Phong đặt thức ăn đã nấu xong lên bàn, nhìn Giang Hiểu Nghi nói: “Ăn cơm thôi, đừng làm phiền Như Lan, để lại một chút đồ ăn cho nó là được rồi.”
Giang Hiểu Nghi gật đầu, ngồi ở đối diện, nhìn trên bàn đầy ắp thức ăn mà khỏe mắt có chút ươn ướt, dường như muốn nói gì đó, nước mắt lã chã rơi xuống miệng.
“Làm sao vậy?” Lục Tam Phong lấy một cái bánh bao đưa vào miệng cắn một miếng lớn, hỏi: “Sao lại khóc?
“Không sao, chỉ là tôi đang vui thôi.” Giang Hiểu Nghi lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Mấy ngày nữa anh đi tìm việc làm, những ngày tháng sau này sẽ tốt hơn, đừng qua lại với đám bạn đều của anh nữa, có được không? Tôi cầu xin anh đấy.”
“Ừm, không qua lại nữa.” Lục Tam Phong gật đầu, còn chuyện tìm công việc, anh không có đồng ý, sau bữa ăn này, anh phải quay về rồi.
Lục Tam Phong liếc nhìn Như Lan đang ngủ say, trong lòng thầm chúc hai mẹ con sẽ có một tương lai tốt đẹp, Người phụ nữ đó đi qua đi lại ngoài hành lang một hồi, cuối cùng vẫn quyết định giơ tay gõ của nhà Lục Tam Phong.
“Ai đó?” Giang Hiểu Nghi hỏi.
“Là tôi! Lý Phượng.” Giọng nói ngoài cửa rất trầm, dường như có chút tức giận.
Giang Hiểu Nghi trông có vẻ căng thẳng khi nghe đến cái tên này, hộ gia đình nào trong khu này mà không biết Lý Phượng khó chọc, nếu không phải vì hai tháng trước thật sự không còn tiền để trang trải, cô cũng sẽ không đi mượn tiền Lý Phượng.
Vốn dĩ chờ phát lương sẽ trả, nhưng nào ngờ, vừa phát lương đã bị Lục Tam Phong lấy tiền đi nhậu nhẹt ăn chơi với đám bạn của anh ta, cô phải cố gắng gom góp được một trăm tám mươi đồng trả trước một nửa cho cô ta.
“Sao vậy?” Lục Tam Phong cảm giác được cô có gì đó không ổn.
“Không sao, chỉ là tôi vẫn chưa trả cho chị ta một trăm tám mươi đồng còn lại, tôi đi nói với chị ta một tiếng, đợi tháng này phát lương, mới trả tiền cho chị ta.” Giang Hiểu Nghi đứng dậy mở cửa.
“Để tôi dọn bát đũa xuống bếp.” Lục Tam Phong cầm bát đũa đi vào phòng bếp.
Trong bếp Lục Tam Phong đã hứng được nửa chậu nước, bên cạnh còn có ổ cắm và hai dây điện, Lục Tam Phong nhìn mọi thứ trước mắt, hít sâu một hơi rồi bắt đầu hí hoáy, trong lòng thầm cầu nguyện nhất định phải thành công, hi vọng bản thân lúc mở mắt ra lần nữa có thể trở lại là chủ tịch Lục Tam Phong ngày nào!
Giang Hiểu Nghi vừa mở cửa liền nhìn thấy Lý Phượng sắc mặt tối sầm, cô mỉm cười hỏi: “Chị Lý, đã muộn như vậy rồi, có chuyện gì sao?”
“Điều kiện nhà cô cũng tốt nhỉ, ăn thịt nữa à!” Lý Phượng dựa vào khung cửa nói: “Cô còn nợ tôi một trăm tám, khi nào trả đây? Số tiền này của tôi cũng không dám mua thịt ăn, da mặt cô cũng dày thật, mượn tiền mà còn ăn sang nữa à.”
Giang Hiểu Nghi ngượng ngùng nói: “Chị Lý, điều kiện nhà tôi không mấy tốt, hôm nay vừa mượn người ta hai trăm bốn mươi đồng, cải thiện bữa ăn một chút, chị cho tôi thêm mấy ngày, đợi phát lương rồi, tôi nhất định sẽ trả cho chị.”
“Bớt nói mấy lời thừa thãi với tôi, cô trì hoãn bao lâu rồi hả? Tôi đã nể mặt cô lắm rồi, bây giờ, trả tiền ngay!” Lý Phượng đắc lý không tha người nói.
Giang Hiểu Nghi vội vàng sờ vào túi tiền, hai trăm tám vẫn còn dư được chín mươi đồng, vì vậy nói: “Tôi trả cho chị chín mươi đồng trước, đợi phát lương rồi, tôi chắc chắn sẽ trả cho chị.”
Lý Phượng giật lấy chín trăm đồng, hét lớn: “Chín mươi đồng nữa đâu? Nếu hôm nay không trả hết đừng trách tôi chửi bóng chửi gió.”
“Chị Lý, chị có thể cho tôi vài ngày được không?” Giọng nói đầy khẩn cầu của Giang Hiểu Nghi, hai mắt đỏ hoe, cuộc sống của cô cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng, cô tin tưởng tương lai nhất định sẽ tốt hơn.
“Tôi cầu xin chị đấy!”
Lý Phượng hất tay Giang Hiểu Nghi, lạnh lùng nói: “Bớt dùng cái chiêu này, trả tiền mau, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
“Chị Lý, chị có thể để cho tôi vài ngày được không, chỉ vài ngày! Tôi quỳ xuống cầu xin chị.” Giang Hiểu Nghi bật khóc quỳ trên mặt đất.
Mượn nợ trả nợ là chuyện bình thường, ngoại trừ cầu xin, cô thật sự đã hết cách rồi.
Trong phòng bếp, Lục Tam Phong đã cắm hai dây vào giắc cắm, một tia lửa phát ra, anh nghe hết cuộc nói chuyện ở cửa, thầm nhủ mọi chuyện không liên quan đến mình, anh chỉ muốn quay về.
“Bớt dùng chiêu này đi!” Lý Phượng ở trong hành lang hét lên: “Mọi người ra đây mà xem, Giang Hiểu Nghi nợ tiền không trả này!”
Mọi người cùng đổ ra xem náo nhiệt, không ngớt lời thì thầm bàn tán.
“Người này đúng là không biết xấu hổ, mượn tiền người ta còn mặt dày không trả.”
“Cô không biết, còn có cái không biết xấu hổ hơn cơ.”
“Có người nhìn thấy cô ta làm gái đấy!”
“Nhìn thấy ở đâu?”
“Mặc kệ là nhìn thấy ở đâu, nhưng chắc chắn là thật, người đàn ông đó của cô ta suốt ngày rượu chè gái gú, lấy đầu ra tiền?”
“Đúng vậy, đẹp như thế này ít ra cũng có chỗ dùng chứ.”
Đủ loại lời lẽ sỉ nhục khiến Giang Hiểu Nghi cảm thấy vô cùng xấu hổ, đứng dậy đóng cửa lại, chạy đến bên giường ôm đầu khóc.
“Mở cửa đi, trốn bên trong làm con rùa rụt cổ chi chứ? Nợ tiền không trả cô còn có lý không vậy?” Bên ngoài cửa vang lên tiếng la ó của Lý Phượng, cùng với tiếng đập cửa bình bịch.
“Ở khu nhà này ai không biết cô là con điểm chứ? Không có tiền thì đi bản thân là nợ tiền không trả, da mặt cô sao lại dày thế chứ?”
“Mở cửa!”
“Xinh đẹp cũng có ích đấy, có bản lĩnh thì đi tìm mấy người đàn ông đến trả tiên cho cô?”
Giang Hiểu Nghi ôm gối khóc lóc thảm thiết, không dám ra ngoài cãi nhau, đối phương một câu trả tiền là có thể khiến cô á khẩu không nói được lời nào, cô chỉ có thể im lặng chịu đựng, mấy năm nay không biết bao nhiêu lần cô bị người †a sỉ vả như thế rồi.
Lục Tam Phong nhìn dây điện trong chậu nước đang bốc khói xì xì, trong lòng rối bời, không ngừng tự nhủ bản thân không được mềm lòng, nhất định phải quay về, công sức phấn đấu mười năm giờ mới được thành công, vẫn chưa hưởng thụ được thì đã mất rồi.
Nhưng tiếng khóc mong manh và bất lực của Giang Hiểu Nghi ngoài bếp khiến anh có chút đau lòng, anh hít một hơi thật sâu quyết định thò tay vào chậu, nếu như quay vê, mọi chuyện ở đây sẽ không còn liên quan đến anh nữa.
“Bịch bịchl”
“Con điếm! Mở cửa ra! Mau trả tiền đây!”
Tiếng cửa đập ầm ầm khiến Như Lan giật mình tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy cô bé liền khóc gào lên.
Giang Hiểu Nghi vội vàng ôm Như Lan vào lòng, hai mẹ con cuộn tròn ở góc giường, cô không ngừng võ lưng trấn an Như Lan.
“ba! Con sợi”
“Ba”
Tiếng kêu khóc của Như Lan như xé nát ruột gan!
Lục Tam Phong tay vừa định chạm tay vào chậu nước, liên nghe thấy tiếng Như Lan gào khóc, vội vàng thu tay lại, hít một hơi thật sâu: “Ông trời ạ, ông thắng rôi!”
“Nếu như không giúp hai mẹ con nhà này sống tốt, tôi sẽ không mang họ Lục!”