Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 63: Chương 63




Cao Chí Dũng nhìn Lục Tam Phong từ trên xuống dưới, cười tít mắt như hồ ly, dựa vào ghế nói: “Thần sắc của tổng giám đốc Lục trông khác hẳn, có xe trông khác hẳn.

“Đừng nói nhảm nữa, anh có biết cơ sở nhập hàng của Tả Hướng Quân ở đâu không? Lục Tam Phong ngồi xuống nói.

“Ở đâu?” Cao Chí Dũng ngồi thẳng người, bỗng trở nên nghiêm túc, những chuyện này có thể đều là bí mật trong ngành thương mại, dường như có một số người không biết nhà máy chế biến thực phẩm của Công ty TNHH Đồ hộp Phong Giai, chỉ có có thể nhận hàng từ bên trung gian.

“Thành phố Bạch Nhiên!” Lục Tam Phong nói ngắn gọn.

“Vậy ý anh là gì? Ăn tết xong thì ném tiền vào đó, tự mình lập một cửa hàng cung cấp hàng hóa?” Cao Chí Dũng hiếu kỳ hỏi.

Lục Tam Phong lắc đầu, giọng trầm xuống: “Quá rườm rà rồi, hơn nữa dưới sự chèn ép của thị trường này, vốn dĩ không thể vào được, tôi chỉ muốn nằm trong tay cổ phần, đảm bảo rằng nó phục vụ cho tôi, chứ không phải có thể bóp cổ tôi bất cứ lúc nào.”

“Tôi cảm thấy hơi nóng vội, thời gian này không phải anh chuẩn bị đi đấy chứ?” “Đúng vậy, tài khoản đã giải quyết xong, tôi không có việc gì phải làm. Tôi có thể yên tâm phát triển mà không phải lo lắng gì. Tôi phải làm việc này trước năm mới.” Lục Phong lộ vẻ lo lắng.

“Đừng đi, anh đừng đi đến địa bàn của người khác, đừng làm loạn mối làm ăn của người khác, người ta còn có hội đồng hương, nói vài câu nghe không lọt tai, không chừng nếu anh chết ở đó cũng không có ai dám thu xác anh, đây không phải nơi của mình, anh phải có quan hệ.

“Khi mới bắt đầu tôi cũng không quen biết ai, mọi người đều dần dần quen nhau mà” Lục Tam Phong đứng dậy nói: “Chuyện này quyết thế rồi, thười gian này tôi làm tổng giám đốc, nhà máy giao cho anh đấy, à đúng rồi, tôi đã mua máy nhắn tin rồi, có chuyện gì thì có thể liên hệ.

Cao Chí Dũng cảm nhận được rằng Lục Tam Phong đã quyết rồi, chỉ cần anh ấy quyết tâm chuyện gì thì rất khó có chuyện quay đầu, chỉ có thể cầu mong may mắn đến.

Ăn cơm trưa xong, Lục Tam Phong xem xét tình hình tổng thể nhà máy một chút, lại triệu tập toàn bộ mọi người lại để họp, coi như là giao quyền lực của nhà máy cho Cao Chí Dũng.

Muốn mở thêm chi nhánh nhà máy, muốn vươn ra toàn cầu thì bắt buộc phải đảm bảo các nhà cung cấp nguyên vật liệu ổn định, nếu không sẽ phải chịu sự chi phối của người khác.

Buổi chiều về đến nhà, Giang Hiểu Nghi mừng rỡ nhìn xe, Lục Tam Phong kêu cô lên xe rồi chở cô đi một vòng trung tâm thành phố, cô vui không nói nên lời.

“Có xe thật là tốt, muốn đi đâu thì đi.” Giang Hiểu Nghi nhìn nội thất trang trí trong xe mặt đầy mãn nguyện.

“Tất nhiên rồi, có xe rất thuận tiện, không phải chịu lạnh.” Lục Tam Phong chuyển đề tài câu chuyện: “Mấy ngày gần đây anh chuẩn bị đi ra nước ngoài một chuyến, có thể sẽ phải đi lâu đấy.”

“Anh đi nước ngoài làm gì?” Giang Hiểu Nghi mặt mày kinh ngạc, đối với họ bây giờ mà nói, đi nước ngoài là một chuyện lớn, giao thông không tiện, rất nhiều người sau khi đi khỏi nhà đều không có tin tức.”

“Chuyện trong nhà máy nói với em em cũng không hiểu.” Lục Tam Phong đạp ga, rẽ vào con đường lớn trước mặt, phía trước là khách sạn Thiên Hương: “Hôm nay vui, đi khách sạn Thiên Hương thôi.”

“Không đi không được à, có chuyện gì thì gọi điện thoại là được rồi, đi mấy ngày thế?” Giang Hiểu Nghi quan tâm nói.

“Không biết nữa, phải làm xong việc, có thể là một tháng, cũng có thể là hai tháng”

“Hai tháng nữa là đến tết rồi, anh để em ăn tết một mình sao?” Trong giọng của Giang Hiểu Nghi có chút trách móc, cô hạ giọng nói: “Chuyện gì anh cũng không bàn với em, chỉ có nói với em kết quả, mấy năm trước một người đàn ông ở làm cậu em đi ra nước ngoài kiếm sống cũng không về nữa.”

“Không đâu mà, em yên tâm đi!” Lục Tam Phong nói xong dừng xe ở tầng dưới khách sạn Thiên Đường.

Bữa cơm này mọi người ăn rất vui vẻ, trong bữa cơm luôn gọi bố, lại còn thơm lên mặt, đứa nhỏ nịnh nọt này ngày càng khiến người khác thích.

Chỉ có Giang Hiểu Nghi lặng lẽ ăn cơm không nói gì.

Sự lo lắng của cô không phải là không có đạo lý, tình hình xã hội hiện nay không lạc quan mấy, côn đồ rất nhiều, thậm chí còn có cướp giật, trộm vặt nhiều vô kể.

Hơn nữa đi tới địa bàn của người khác, động vào ngành nghề của người ta, Lục Tam Phong cũng có chút lo lắng.

Nhưng nếu không đi bước này. anh vì hạn chế quy mô cung ứng nguyên vật liệu, anh không muốn đối đầu với Wahaha, nước đi này phải đi, hơn nữa còn phải hoàn thành trước một năm.

Buổi tối nằm trên giường, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, trong chăn tay Giang Hiểu Nghi đang tìm nắm lấy tay Lục Tam Phong, nói nhỏ: “Không đi nữa được không, chúng ta đã rất giàu rồi.” “Chúng ta nên giàu hơn nữa.” Lục Tam Phong quay đầu nhìn cô nói: “Ngủ sớm đi.”

Giang Hiểu Nghi nhích về phía trước, cắn môi nói: “Hay là hôm nay ngủ nhiều một chút.”

“Anh mệt rồi, không muốn.” Lục Tam Phong đổi tư thế rồi nhắm mắt.

Nhiều ngày liên tiếp nghe ngóng tình hình liên quan đến thành phố Bạch Nguyên, đặc biệt là nội tình của Tả Hướng Quân, có thể càng hiểu rõ càng tốt, Lục Tam Phong chuẩn bị cho mình một cái thẻ, bỏ phần lớn số tiền trong nhà máy vào trong thẻ, mặt sau còn lần lượt viết lại.

Còn hai tháng chín ngày nữa là đến tết, cái lạnh đã bao trùm lên mảnh đất này, Lục Tam Phong vẫn quyết định đi một chuyến, ở đó tìm một chuỗi cung ứng thuộc về mình để hoàn toàn thoát khỏi Tả Hướng Quân.

Lúc sắp đi, anh dặn dò Giang Hiểu Nghi tự chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện đến nhà máy, có có thể gọi tìm anh, trước khi ăn tết cho dù không làm xong việc cũng sẽ về ăn tết với cô.

Bạch Nguyên cách đây hơn 300 ki-lô-mét, nếu là hai ba mươi năm sau, ngồi xe tàu siêu tốc thì không đến một tiếng đồng hồ, cứ tính là mất ba giờ đồng hồ lái xe.

Nhưng bây giờ phải mất tới một ngày.

Đừng nói là đường cao tốc, ngay cả đường bê tông bằng phẳng cũng không có, chỉ có đường đất.

Lục Tam Phong lái xe vô cùng cẩn thận, nhớ kỹ trong lòng, không đi vào thôn, có người hỏi đường thì không dừng xe, trên đường nhìn thấy có người bị thương cũng không dừng xe, tuyệt đối không đi con đường nhỏ gồ ghề.

Cứ như vậy cho đến buổi tối, trái lại không xảy ra chuyện gì, anh đã đến một thị trấn không xa thành phố Bạch Nhiên.

Lục Tam Phong tìm một nhà nghỉ không tệ để ngủ lại, vừa bước vào phòng thì nghe thấy tiếng ở phòng bên, hiển nhiên cách âm cũng bình thường, lái xe cả một ngày đã rất mệt, cũng không có tâm chí đi nghe xem đó là tiếng gì.

Tắm rửa xong, anh đặt đầu là ngủ luôn, trong mơ hồ anh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ, có chút khổ sở, Lục Phong mở to hai mắt, vểnh tai lắng nghe.

Phòng bên cạnh cãi nhau rồi.

Tiếng ồn càng ngày càng to, khiến người khác cảm thấy phiền, một lúc sau có người gõ cửa với vẻ vội vã, bên ngoài cửa có tiếng phụ nữ hét lớn: “Có người không? Mở cửa!”

Lục Tam Phong từ trên giường bò dậy, vừa mở hé cửa thì một người phụ nữ nhanh chóng đi vào phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Trong căn phòng lờ mờ, nhưng Lục Tam Phong có thể cảm nhận thấy cô ấy đang căng thẳng, hơi thở gấp gáp, lưng áp chặt vào cửa, bên ngoài có một người đàn ông đang đi tới, tiếp theo là tiếng chửi bới.

“Cô là ai?” Lục Tam Phong hỏi.

Người phụ nữ lấy tay bịt mồm Lục Tam Phong lại, nói nhỏ: “Đừng nói chuyện.”

Ánh sáng lờ mờ trong phòng tắm chiếu qua hành lang, Lục Tam Phong có thể nhìn thấy người phụ nữ cao khoảng một mét sáu năm, trông như hai bảy hai tám tuổi, nhìn bề ngoài thì trông là người rất tốt và ăn mặc lịch sự. Lời nói mang nặng giọng địa phương.

Đợi lúc lâu sau, người đàn ông ngoài cửa không tìm thấy cô chạy đi đâu mới dần dần im lặng.

“Ông ấy là như nào với cô?”

Người phụ nữ trợn mắt nhìn Lục Tam Phong trả lời: “Người đàn ông của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.