Lý Thiên Na ngồi trên sô pha nhìn theo hướng giám đốc Mã rời đi, cả người đều không biết phải làm sao, cô ta không biết nên tin ai, càng không biết tiếp theo phải làm sao.
Một người phụ nữ không còn chỗ để dựa vào, lúc này dường như ngoại trừ khóc ra thì cũng không làm được bất cứ chuyện gì khác, nhưng cô ta không hề khóc mà chuyện đầu tiên chính là đón đứa con đang đi học về, sau đó liền đưa đến nhà bạn sống tạm vài ngày.
Sau khi giám đốc Mã về đến nhà máy cũng không tan làm mà là ngồi đó nghĩ lại biểu hiện vừa nãy của Lý Thiên Na, sau đó không khỏi có hơi buồn bực,
chị ta cầm điện thoại lên gọi đi.
“Thế nào rồi?”
“Người phụ nữ đó cứ như trúng độc của Lục Tam Phong vậy, tôi cảm thấy cô ta đang do dự, thật không hiểu nổi cô ta, bản thân không hiểu lại không đưa cho người khác đi làm, thật không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.”
“Tôi nói cho cô biết, đám người Tổng giám đốc Tiêu, Tổng giám đốc Tôn không có nhiều kiên nhẫn lắm đâu, thương trường như chiến trường, cơ hội không biết nắm lấy thì sẽ vụt mất, đối với các cô mà nói, đây là một cơ hội lớn, hiểu chưa?”
“Đương nhiên tôi biết, nhưng cô ta không hiểu mà, hay là cho cô ta chút dạy dỗ?”
Mười giờ tối, Lý Thiên Na vẫn không ngủ được, trong căn phòng trống rỗng tối đen như mực, cô ta có hơi sợ hãi, cuối cùng đành bật đèn ngồi trên giường suy nghĩ lung tung.
Lý Thiên Na có thể cảm nhận được công ty đã đi đến giữa ngã tư, chọn lựa thế nào đều có thể sẽ khiến công ty rơi vào thế không thể nào xoay chuyển được, cô ta xuống giường muốn đến phòng khách uống chút nước thì đột nhiên nghe thấy ngoài sân có tiếng chó sủa.
Một người phụ nữ sống một mình như Lý Thiên Na đương nhiên sẽ cực kỳ cẩn thận, cô ta muốn đứng từ lầu hai nhìn xuống xem thử, nhưng còn chưa đợi thấy được gì thì đột nhiên có một tiếng cạch vỡ vụn vang lên dọa cô ta liên tục thét chói tai.
Tiếp theo chính là tiếng thủy tinh vỡ rơi loảng xoảng.
"Á!"
Lý Thiên Na bị dọa cho thét lớn lên, cả người chui vào phía sau rèm cửa trong góc, gắt gao tóm lấy rèm cửa, cả người đều run lẩy bẩy, cô ta dùng tay bịt chặt miệng mình, không để mình phát ra tiếng, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.
“Nói cho mày biết, đây là cho mày một lời cảnh cáo, lần sau sẽ không còn là đập cửa kính đơn giản thế này thôi đâu.”
“Chặt đứt đường phát tài của người khác chẳng khác gì giết cha mẹ người ta, phải đưa ra lựa chọn thế nào cô hãy nghĩ cho kỹ, mọi người đều là vì tiền mà thôi.”
Bên ngoài chỉ nói hai câu này xong liền không còn tiếng động gì nữa, mấy phút sau tiếng chó sủa cũng biến mất, Lý Thiên Na đi chân trần có người lại một chỗ không dám động đậy, trái tim điên cuồng đập mạnh, ngay cả há miệng thở mạnh cũng không dám, khắp người cô ta đều bị mồ hôi chảy ướt đẫm cứ như vừa mới tắm xong.
Đợi mãi hơn một tiếng, sau khi chắc chắn người kia đã đi rồi cô ta mới run rẩy đứng dậy, đi xuống lầu cầm chìa khóa xe, mang dép lê liền chạy ra khỏi nhà, lái xe trực tiếp chạy vào trong thành phố, tùy tiện tìm một khách sạn ở lại.
Mười một giờ rưỡi, cô ta ổn định tinh thần lại, nhớ lại cuộc gọi lúc chiều Lục Tam Phong gọi cho mình, lại nghĩ đến những lời giám đốc Mã nói, cô ta đương nhiên liền hiểu ngay đám người này là do ai phái tới.
Lý Thiên Na nhấc điện thoại trong khách sạn lên gọi cho Lục Tam Phong.
Lúc này Lục Tam Phong đã ngủ, anh mơ mơ màng màng nghe thấy bên ngoài có tiếng điện thoại thì cũng chỉ lật người không thèm để ý, nhưng không bao lâu tiếng điện thoại lại vang lên, anh có hơi không vui mà bò ra khỏi ổ chăn, trong lòng thầm lẩm bẩm không biết là bộ phận nào trễ thế này rồi còn gọi điện thoại cho mình, nếu xảy ra chuyện lớn thì nhất định phải đuổi việc người này, nếu không phải xảy ra chuyện lớn thì càng phải đuổi.
“Ai vậy?” Lục Tam Phong chau mày, trong giọng nói còn mang cơn tức khi bị người ta quấy rầy mộng đẹp.
“Tổng giám đốc Lục, là tôi, Lý Thiên Na đây!”
“Tổng giám đốc Lý?” Cơn giận của Lục Tam Phong đã bay mất phân nửa, anh có hơi bất lực nói: "Làm sao thế?”
“Vừa nãy trong nhà tôi có một đám người đi vào, bọn chúng đã đập nát cửa kính nhà tôi, còn nói bảo tôi nghĩ kỹ càng... Lý Thiên Na nói hết một lượt những chuyện lúc chiều và lúc tối.
Lục Tam Phong nghe xong liền nhếch miệng cười, giám đốc Mã thật đúng là ngu, đây chẳng phải là đẩy Lý Thiên Na về bên mình sao, vậy mà lại giở thủ đoạn này với một người phụ nữ đang không có cảm giác an toàn
“Bây giờ cô an toàn chưa?”
“Bây giờ tôi đã lái xe vào thành phố rồi, khó trách chồng tôi lại bảo tôi đề phòng giám đốc Mã, thủ đoạn gì chị ta cũng dám dùng, thật đúng là dọa chết tôi rồi, có khi nào chị ta sẽ tìm người đánh tôi không, bây giờ tôi cũng không biết mình nên làm gì nữa."
“Ở khách sạn thì tốt rồi, bây giờ cô đang rất an toàn, chuyện này trong nhất thời tôi cũng không thể nói rõ hết với cô được, có người ở đằng sau sai khiến giám đốc Mã, cô tuyệt đối đừng tin lời cô ta, ngày mai tôi sẽ đi Tiêu Sơn!”
“Thật cảm ơn anh quá, bây giờ tôi thật sự hoàn toàn không biết mình nên làm gì, may mà tin anh nên đã đưa đứa nhỏ đến chỗ bạn ở lại rồi.”
Lục Tam Phong hơi ngập ngừng, nghĩ một hồi, anh quyết định lúc này vẫn là nói rõ hết tất cả mọi chuyện ra thôi, loại người không hiểu gì hết như cô ấy, không thể dùng thủ đoạn được, nhất định phải nói vào trọng điểm.
“Tổng giám đốc Lý, tôi nói vậy với cô nhé, bây giờ tôi đang đối đầu lại với sự cô lập của người trong cả một ngành, những người công kích cô đều là đối thủ cạnh tranh của tôi, tôi có thể thay cô toàn quyền xử lý những chuyện này nhưng tôi cũng có yêu cầu.”
“Có yêu cầu thì tốt, nếu anh cứ tự nhiên không cần gì cả mà giúp tôi thì tôi thật sự sợ là anh muốn có thứ gì đó từ tôi, chúng ta cứ nói rõ hết mọi chuyện ra đi.”
"Đúng đúng đúng, tôi cũng có ý này, đỡ cho tôi và cô nghi kỵ lẫn nhau đúng không, tôi muốn tiến hành làm chủ cổ phần công ty cô đồng thời sát nhập nó vào dưới danh nghĩa xí nghiệp của tôi, trở thành một móc xích trong chuỗi sản nghiệp, những cổ phần còn lại, mỗi năm tôi sẽ chia hoa hồng cho cô, số tiền hoa hồng này đủ cho hai mẹ con cô giàu có sung túc sống hết một đời.”
Lục Tam Phong cố gắng hứa hẹn nhiều điều tốt hơn để đánh tan nỗi lo trong lòng Lý Thiên Na.
Cuộc điện thoại gọi cả một tiếng đồng hồ, từ nguyên nhân cho tới kết quả, cụ thể chấp hành thế nào, chia hoa hồng thế nào, hình thức vận hành trong tương lai, còn có toàn bộ về chuỗi sản nghiệp, Lục Tam Phong dùng những lời chân thật để nói hết một lượt.
“Tôi nói xong hết rồi.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng cả mười phút sau đó mới có người mở miệng nói: “Được!”
“Vậy ngày mai khi nào anh mới tới?”
“Tôi lái xe qua đó, buổi sáng xuất phát chắc chiều mới tới.”
“Được, tôi đợi anh ở phòng 8033 trong Hoàng Gia Quế Đình!”
“Ờ... được!” Lục Tam Phong cúp điện thoại, sao tự dưng cảm thấy trực tiếp báo số phòng thế này cứ quái quái nhỉ.
Hôm sau, buổi sáng sau khi tan họp, Lục Tam Phong sắp xếp sơ lại kẹp văn kiện rồi đưa cho Trương Phượng Tiên: “Mấy ngày này quản lý cho tốt chuyện trong nhà máy, lần sau khi tôi quay lại bản báo cáo tiến độ của bộ phận marketing phải được đặt trên bàn tôi.”
“Anh đi làm gì vậy?” Trương Phượng Tiên nhìn anh, cô ta buồn bực hỏi: “Hiểu Nghi lại nhớ anh rồi?”
“Tôi đến Tiêu Sơn một chuyến!”
“Anh làm thật đấy hả?” Trên mặt Trương Phượng Tiên tràn đầy vẻ không dám tin nói: “Lý Thiên Na kia đẹp đến vậy sao?”
“Còn tung tin đồn bậy bạ nữa coi chừng tôi trừ sạch lương cô, đi làm chuyện chính đi, bảo bộ phận tài vụ trích ra cho tôi vài tỷ tiền vốn, chuyện nguồn vật liệu đã đi đến nước không thể không giải quyết rồi, tôi thật không ngờ đám người kia ngay cả một người phụ nữ góa chồng mà cũng ra tay được.”
Trương Phượng Tiên nghe thấy chuyện đã nghiêm trọng tới mức này thì cũng vội vàng nghiêm túc nói: “Vậy có cần tôi đi với anh không?”
“Tôi tự đi thôi, cô chạy loạn lung tung làm gì, sẽ không có gì nguy hiểm đâu, với thân phận hiện giờ của tôi, tôi không tin bọn họ dám chơi bẩn giở thủ đoạn ngầm.” Lục Tam Phong đưa kẹp văn kiện cho cô ta, dặn dò hai câu sau đó xoay người rời đi.
Trương Phượng Tiên đưa kẹp tài liệu trong tay cho trợ lý của mình sau đó thở dài nói: “Ông chủ cũng thật không dễ làm, giới làm ăn trong nước lúc này vẫn còn đang ở trong giai đoạn bóng tối trước bình minh."
“Tổng giám đốc Lục có tiền như vậy, ngày nào cũng chỉ đi họp mắng người, mỗi ngày đều sống rất tốt mà.” Trợ lý nhỏ đứng bên cạnh lẩm bẩm nói.
“Cô hiểu cái đếch, vậy nên cô mới chỉ là một trợ lý nhỏ thôi đó, chuyện gì anh ấy cũng phải xử lý, phải qua lại với cả ba giới đen trắng xám, nói chuyện này với cô làm gì chứ, cô đi làm việc của mình đi.” Trương Phượng Tiên trách mắng hai câu xong liền giảm giày cao gót đi họp.
Lý Thiên Na căn bản không ngủ nỗi, cả người đều rơi vào trạng thái hoang mang lo sợ, mãi cho đến khi trời vừa sáng mới ngủ được, nhưng đến mười hai giờ trưa liền bị một cơn ác mộng dọa tỉnh.
Hai giờ chiều, Lục Tam Phong dừng xe dưới khách sạn Hoàng Gia Quế Đình, đi lên lầu đứng trước cửa phòng, trong lòng anh cứ cảm thấy không ổn nhưng cuối cùng vẫn gõ cửa.
“Ai vậy?”
“Tôi, Lục Tam Phong!”
Không bao lâu bên trong liền truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng được mở ra, Lý Thiên Na nhìn thấy Lục Tam Phong thì thần kinh căng chặt của mình cuối cùng cũng buông lỏng ra, cô ta nhào thẳng vào trong lòng Lục Tam Phong.
Cô ta mặc một bộ đồ ngủ, vốn là một thiếu phụ, thân hình đương nhiên không tệ, Lục Tam Phong cảm nhận được cảm giác mềm mại này liền có hơi không biết làm sao, trạng thái thế này càng không ổn hơn rồi, cảm giác mình không giống như đến giúp cô ta mà càng giống là bạn trên mạng gặp ngoài đời hơn.
Nghĩ đến trạng thái hiện tại của cô ta, một người phụ nữ thật đúng là quá không dễ dàng, vì vậy Lục Tam Phong duỗi tay vỗ vỗ sau lưng cô ta, an ủi nói: “Không sao, yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô.”
“Tối qua tôi đã bị dọa chết khiếp, thật sự không biết nên làm sao, loại cảm giác tuyệt vọng kia vẫn luôn quấn lấy tôi!”
“Không sao, đều trôi qua rồi.” Lục Tam Phong an ủi cô ta quay về phòng.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lý Thiên Na cũng cảm thấy bản thân ăn mặc không thích hợp lắm nên có hơi ngượng ngùng, nhưng tối qua cô ta chính là mặc thế này trực tiếp chui ra khỏi ổ chăn rồi chạy ra ngoài, quần áo gì cũng không đem theo.
“Tôi đi mặc thêm áo tắm của khách sạn.” Lý Thiên Na vào nhà vệ sinh cầm áo tắm khoác lên, sau đó ngồi xuống nói: “Tiếp theo phải làm sao? Cửa kính nhà tôi đã vỡ rồi?”
“Tôi cảm thấy tạm thời cô đừng quay về, ở nơi này tương đối an toàn hơn, giám đốc Mã không tìm được cô, cô ta sẽ càng nóng ruột hơn cô, bọn họ chắc chắn sẽ có hành động tiếp theo, lát nữa tôi sẽ cùng cô đi báo cảnh sát, lấy lời khai!” Lục Tam Phong nhìn sắc mặt trắng bệch cứ như con thỏ vừa bị dọa sợ của cô ta thì liền hỏi: “Cô ăn cơm chưa?”
Lý Thiên Na lắc đầu!
Lục Tam Phong thở dài một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.