Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 417: Chương 417: Con muốn có một đứa em trai






Lục Tam Phong một tay giữ Như Lan không cho con bé quấy, tay kia bấm điện thoại gọi cho Liễu Ngoạn.

"Alo, ai vậy?” Giọng của Liễu Ngoạn vang lên từ đầu dây bên kia.

"Liễu Ngoạn, là tôi đây, Lục Tam Phong, dạo này nghiên cứu phát triển sản phẩm thế nào rồi?" Lục Tam Phong hỏi.

“Dự án sắp tới của chúng ta đang tiến hành tương đối thuận lợi. Công việc nghiên cứu và phát triển sản phẩm cũng đã hoàn thành. Hiện giờ chúng tôi đang tiến hành thử nghiệm và điều chỉnh lại các sản phẩm. Trước mặt đã có radio, đầu phát băng và máy chiếu phim gia đình nữa. Các sản phẩm mà các đối thủ cạnh tranh của chúng ta đưa ra trên thị trường là chủ yếu tập trung vào mấy sản phẩm như thế này." Liễu Ngoạn dừng lại một chút, nói: "Tổng giám đốc Lục, nếu anh có thời gian anh có thể đến đây kiểm tra một chuyển.

“Hiện tại tôi đang ở Thành Minh, ngày mai có được không?" Lục Tam

Phong hỏi. "Ngày mai thì gấp quả, chúng tôi cần phải chuẩn bị một chút, ngày mốt nhé!

"Ngày mốt tôi còn có việc bận, ngày kia đi, sản phẩm hiện giờ so với sản phẩm trên thị trường như thế nào rồi?" Lục Tam Phong hỏi.

“Tổng giám đốc Lục, anh cũng biết rằng kinh phí năm nay chỉ có bốn mươi lăm tỷ, phần lớn đều được chi cho phòng nghiên cứu truyền hình R&D và đào tạo nhân sự. Việc nghiên cứ các sản phẩm điện tử nhỏ như thế này chỉ mất có vài tháng. Chúng tôi đã kết hợp các đặc điểm của một số sản phẩm khác để nghiên cứu và phát triển thêm nữa, cho nên chất lượng có thể được đảm bảo.” Liễu Ngoạn nói rất khéo léo.

Lục Tam Phong đã hiểu anh ta nói như thế nào, chủ yếu dựa vào doanh thu tiếp thị

"Năm tới, chúng ta có thể cải thiện được bao nhiêu trong lĩnh vực này? ít nhất chúng ta phải có những điểm riêng độc đáo của chính mình, tìm ra hướng phát triển sản phẩm và tự làm ra những sản phẩm ưng ý nhất của riêng chúng ta. Trước hết cậu gửi một số kế hoạch ngân sách R&D cho tôi xem. Tôi cho rằng ngân sách không đủ nên công ty phải tiến hành cải tổ lại, thế nhưng các cậu vẫn chưa thực hiện được. Liễu Ngoạn ở đầu dây bên kia nghe đến đây thì sửng tốt, đây có phải là công ty Điện Tử Thủy Hoàn nghèo rách mồng tơi không đấy?

Sao bây giờ lại sặc mùi tư bản đốt tiền thế này?

Liễu Ngoạn đã hỏi nhân viên tài chính về tình hình tài chính của công ty, theo lời của người phụ trách tài chính thì nếu vị Điện Tử Thủy Hoàn với một người bằng xương bằng thịt thì về lâu về dài, anh ta cảm thấy người này sớm muộn gì cũng chết đói.

“Tổng giám đốc Lục, công ty của chúng ta đã gây quỹ chưa? Hình như tôi chưa nghe nói đến thì phải.” Liễu Ngoạn thắc mắc.

"Chưa, nhưng mà có kế hoạch gây quỹ rồi, vì vậy tôi đã cử một đội đến Hương Giang rồi."

"Vậy thì... vậy thì có phải là do ông già nhà anh bảo làm không?”

“Ý cậu là gì?” Lục Tam Phong bực mình hỏi: “Cậu muốn nói gì cơ?”

“Ngân sách tôi đã gửi trước đó đã dự toán được mấy phần rồi, đều là dựa theo mục cao nhất để tích. Ngân sách cao nhất là chín tỷ, đã tăng vọt một trăm phần trăm so với năm nay roi. "Không sao đâu. Chuyện về cái tổ nhà máy mới tỉnh sau đi, kiểu gì cũng sẽ dự ra một ít. Còn về vấn đề tiền bạc thì các cậu không cần phải nghĩ nhiều. Các cậu cứ yên tâm nghiên cứu phát triển dùm tôi. Thị trường đô thiết bị vi điện tử của chúng ta nhất định phải ổn định, tương lai trong vài năm tới sẽ tăng trưởng bùng nổ. Ngân sách của phòng R&D sang năm tới sẽ được dự toán cụ thể, bét nhất cũng phải mười lăm tỷ, nếu có khả năng mức chi cao nhất là ba mươi tỷ

Mười lăm tỷ?

Ba mươi tỷ?

Hai con số này khiến cho lỗ tại của Liễu Ngoạn ù ù cạc cạc, cả người đã đờ đẫn tại chỗ, mừng đến mức nước mặt lưng tròng

Nghiên cứu đúng là đốt tiền, nếu như không có phòng thí nghiệm riêng mà muốn yêu cầu cái này, yêu cầu cái kia thì phải tìm một ông trùm kỹ thuật, ngồi xổm trước cửa chờ đợi. Nếu muốn học kinh nghiệm của người khác thì ít nhiều cũng phải nhìn sắc mặt người ta mà sống.

“Tổng giám đốc Lục, chỉ cần rót tiền đúng chỗ là anh đã cho chúng tôi cả phi thuyền vũ trụ rồi, những cái khác thì không thành vấn đề!” Liễu Ngoạn xúc động nói. "Còn những dự án cần phải rót thêm nhiều tiền hay nhiều tiền hơn nưa thì cứ gọi qua điện thoại trước cho tôi nhé."

Thật ra Lục Tam Phong muốn trò chuyện với anh ta nhiều hơn nữa nhưng bên cạnh vẫn còn có một con quỷ nhiều sự. Sau khi cúp điện thoại, Lục Tam Phong trừng mắt nhìn Như Lan đang cầm bút vẽ vẽ trên tay.

“Nhóc con, con càng lúc càng hư rồi đấy!

Bàn tay chuẩn bị vẽ của Như Lan khựng lại giữa không trung, cải miệng nhỏ nhắn của con bé cong lên, đôi mắt to đen láy của con bé mơ mơ màng màng nhìn anh. Lúc này Giang Hiểu Nghi đã bày xong thức ăn lên bàn rồi, chuẩn bị Lục Tam Phong xuống ăn cơm, đến khi cô nhìn thấy bộ dạng của anh bây giờ thì không khỏi bật cười thành tiếng.

"Con gái của em làm đấy, anh chỉ biết gọi điện thoại thôi." Lục Tam Phong bất lực nói.

Lúc này, lông mày của Lục Tam Phong bỗng dưng đậm bất thường, vành mắt cũng bị tô cho đen xì, hai má thì ửng đỏ, trông buồn cười không thể tả.

Như Lan bỏ chiếc bút trên tay xuống, một giọt nước mắt lớn củacon bé rơi xuống, hình như con bé sắp bật khóc thật to rồi.

"Vẽ, vẽ, vẽ tiếp thôi con!” Lực Tam Phong vội vàng dỗ dành con bé: "Con cứ vẽ đi, muốn vẽ kiểu gì thì vẽ!

"Không vẽ nữa, con muốn ăn com!"

Đang ăn cơm thì họ lại nhắc đến chuyện ở trường học, con bé cũng đã học xong lớp mẫu giáo lớn rồi, hè năm sau sẽ vào lớp một, cần chuyển trường cho con bé thôi.

Như Lan tuy thông minh nhưng lại ương bướng, khi còn ở nhà trẻ thì chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, hơn nữa Lục Tam Phong lại thường xuyên vắng nhà, Giang Hiếu Nghi lại

cung chiều nó quá.

Cho nên con bé hơi hư.

Mọi người vừa ăn cơm vừa phải uốn nắn con bé nhiều hơn, thế nhưng Lục Tam Phong thấy con bé càn quấy như vậy thì thực ra trong lòng anh rất vui vẻ, anh vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp con bé, vừa rụt rè vừa sợ sệt, như một chú chim nhỏ nấp sau chân của Giang Hiểu Nghi.

So với rất nhiều hồi đó, bây giờ Lục Tam Phong thích cô hơn.

“Ba, con muốn có một đứa em trai." Như Lan đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Lục Tam Phong. Lục Tam Phong quay sang nhìn Giang Hiếu Nghi, đối phương nhanh chóng phủ nhận: "Em không có dạy con bé đầu nhé."

“Tại sao con lại muốn có em trai?"

"Bởi vì rất nhiều bạn nhỏ đều có em trai!” Giọng Như Lan tràn đầy khao khát.

Trong nháy mắt Lục Tam Phong tưởng tượng ra một loạt hình ảnh như: chị gái đang chăm sóc cho em trai mình, hai chị em đang yêu thương lẫn nhau và cùng nhau chơi đùa.

“Có em trai rồi thì con sẽ chăm sóc em như thế nào?” Lục Tam Phong hỏi.

"Con đánh em và bắt em phải xách đồ cho con. Ở trong lớp của chúng con có bạn Tôn Phương Anh có em trai. Em trai của bạn ấy đáng yêu lắm, còn làm ngựa cho bạn ấy cưỡi nữa chứ!" Như Lan vui vẻ nói.

Lục Tam Phong sau khi nghe thấy con gái nói vậy thì cạn lời, day day trán, nhưng nghĩ lại cũng phải, anh biết thường thì chị em ruột thịt khi còn nhỏ lúc nào cũng đánh nhau toán loạn mới chịu được.

Giang Hiểu Nghi ngồi bên cạnh không nói gì, thật là muốn sinh một đứa nửa quả, nhưng để cho bọn trẻ bắt nạt nhau như vậy, Giang Hiếu Nghi thật sự sẽ không thiên vị một đứa sao?

“Em trai là để yêu thương nhé." Lục Tam Phong nói xong bèn đứng dậy bắt đầu dọn dẹp bát đĩa.

“Để em dọn dẹp cho, anh đi làm đi." Giang Hiểu Nghi nói.

“Nhà mình thật sự không cần phải thuê giúp việc sao mà em cứ phải phải tự mình rửa bát thế.”

“Chỉ rửa một ít bát đĩa mà thuê giúp việc chẳng phải là tốn tiền hơn sao?” Giang Hiểu Nghi bưng bát đĩa vào phòng bếp, Lục Tam Phong cũng bưng vài chiếc bát đĩa vào theo. Giang Hiểu Nghi thu dọn bát đĩa rất nhanh chóng, vừa làm vừa nói: “Anh nói xem đứa nhỏ này, càng lớn thì càng ngày càng nghịch ngợm, sau này mà có một "

“Nếu như em có con ruột, em có thương Như Lan nữa không?” Lục Tam Phong ngắt lời cô.

"Này, anh đang nói gì thế? Anh nói bé thôi, đừng nói lung tung như vậy chứ." Giang Hiếu Nghi trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Như Lan cũng là con của em, khi nó còn bé chỉ có mấy tháng đã ở bên em rồi, cho dù nó có tè dầm hay gì đi chăng nữa thì em vẫn thương nó. "Em không nghe con bé bảo muốn có em chỉ để cho nó cưỡi ngựa thôi sao?"

“Trẻ con đánh nhau cãi nhau là chuyện bình thường. Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, sau này anh không được phép nhắc đến chuyện này nữa. Mặc kệ sau này con bé có còn ở nhà hay không, hai năm qua con bé ngày càng bướng lên rồi. Có đôi khi đánh nó là nó đã khóc òa lên rồi, nhưng cho dù có thể nào đi chăng nữa, em vẫn thương con bé nhiều lắm."

Giang Hiểu Nghi vừa rửa bát vừa lẩm bẩm, từ trước đến giờ cô vẫn luôn yêu thương Như Lan như vậy. Lục Tam Phong đi rửa mặt, vốn định gọi điện thoại đến Hương Giang, vấn đề tài chính nhất định phải giải quyết xong trước cuối năm, nếu không năm nay thật sự sẽ rất khó khăn.

Đã sắp đến mười mọt rồi, tiết trời ở Thành Minh đang là mùa thu, nhiệt độ càng lúc càng thấp, Lục Tam Phong dỗ Như Lan đi ngủ rồi thu dọn đồ chơi cho con bé.

Giang Hiểu Nghi thay đồ ngủ bước ra ngoài, tay cầm một tờ báo lớn.

“Để em cho anh xem show thời trang năm nay bọn họ trang điểm theo phong cách gì nhé" Giang Hiếu Nghi ngồi xuống xem tạp chí thời trang, chỉ vào nhân vật trên đó nói với Lục Tam Phong.

Màu lông mày, kẻ mắt, kem lót, bóng mắt gì đó, Lục Tam Phong nghe cô ấy kể mà ngắn ngắn ngáp dài.

Có một nhãn hiệu thời trang mời cô ấy đi trình diễn thời trang, đây chính là buổi trình diễn về sự kết hợp giữa trang phục và mỹ phẩm, coi như là một show thời gian cách tân. Giang Hiểu Nghi đang nói về chất liệu và cách dưỡng da ra sao.

“Anh có nghe không đấy?”

“Đang nghe, anh đang nghe đây! Lục Tam Phong vừa nói xong lại ngáp một cái, nhìn thì biết anh thật sự chẳng có hứng thú với mấy thứ này tẹo nào.

“Thôi dẹp đi, chúng ta đi ngủ thôi!” Giang Hiếu Nghi đứng dậy kéo tay Lục Tam Phong: "Đi, chúng lên tầng thôi

"Em có chắc là chúng ta chỉ ngủ thôi không?” Lục Tam Phong nghi ngờ hỏi.

“Anh lại làm sao đấy? Bảo ngủ thì ngủ đi.”

“Nhưng mà anh mệt lắm rồi, em cứ ngủ đi là được rồi." "Ôi trời ạ, cái người này nữa, anh có đi không đẩy, em còn lừa anh được sao? Đi ngủ, đi ngủ thôi." Giang Hiếu Nghi kéo tay Lục Tam Phong đi lên lầu.

Vài phút sau, giọng nói của Lục Tam Phong từ trong phòng vang lên: "Đừng nhúc nhích, động tác này của em không phải đang "ấy ấy” lắm sao!”

Hương Giang, dưới màn đêm âm u, trong khách sạn lớn có hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau, đại diện của Điện Tử Thủy Hoàn và một đối tác đang ăn tối với nhau, có lẽ đa phần dự án đã được định sẵn rồi.

Miễn là công ty đồng ý và tiếp tục bàn bạc kỹ càng thì vấn đề tài chính có thể được giải quyết trong vòng một tháng.

Đối tác là một công ty tài chính quy mô vừa, chủ yếu đầu tư mạo hiểm, thị trường vốn ở khoảng mức năm chục tỷ, rất có hứng thú với đầu từ trong nước, cả hai bên đã tiếp xúc một thời gian.

Sau khi dùng bữa xong, trước cửa khách sạn, hai bên thống nhất cuối tuần sau sẽ tiếp tục đàm phán tiếp, bọn họ chỉ cần phải báo cáo lên cấp trên, xác định không có vấn đề gì nữa là có thể ký hợp đồng ngay.

Bên cạnh đó, ở trong một căn phòng, một người phụ nữ đang vật

chân ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ rất quyến rũ, trên tay cầm điếu thuốc yểu điệu, trên bàn bày một chiếc ly để cao, và còn có một người đàn ông đang đứng đối diện người phụ nữ đó.

“Bọn họ đã liên hệ với công ty nào vậy?” Người phụ nữ hỏi.

“Cuộc đàm phán giữa công ty họ và công ty đầu tư Thiên Hồng diễn ra rất suôn sẻ, công ty đầu tư Thiên Hồng cũng có ý định đầu tư vào thị trường trong nước để mở đường đầu tư lâu dài. Chuyện này cô cũng đừng bận tâm quá nhiều. Cô cũng biết là tổng giám đốc Trần không thích cô can thiệp vào chuyện công ty mà." Người đàn ông kia khuyên cô ta.

“Cô ta không thích tôi nhưng tôi cứ thích can thiệp vào đấy, tôi đã nói rồi, giữ tôi và công Điện Tử Thủy Hoàn này có thù có oán!"

“Cô không giữ chức vụ gì trong công ty và cũng không phải là cổ đông của công ty. Nói thật đi, nếu hôm nay tôi không ở đây thì bà cũng sẽ không tuyển tôi đúng không.

"Vậy thì anh có thể không đến mà, vậy thì tại sao lại muốn đến đây làm gì? Bởi vì anh biết nếu không tới thì sẽ không có kết quả tốt đúng không, và anh cũng biết công ty đầu tư Thiên Hồng này có liên quan gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.