Nghe thấy tiếng tút tút của điện thoại, Lục Tam Phong có chút bối rối. Anh chỉ muốn hỏi chuyện này là do thành phố làm hay là do mặt mũi của Hoàng Hữu Danh sai khiến.
Nếu Hoàng Hữu Danh đứng sau kiểm soát, thì mặt mũi này lớn lắm.
Muốn gọi điện hỏi thăm nhưng sau khi nghĩ lại thì thôi bỏ đi. Có vẻ bản thân lại phải nợ ân tình của hai bên.
Nhấc điện thoại lên và gọi cho Hồ Hải Long.
"Alo Tổng giám đốc Lục, anh nghĩ kỹ chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi, là do tôi không biết điều, mong Tổng giám đốc Hồ đừng để bụng. Bữa ăn này nhất định phải ăn. Ăn gì cũng không quan trọng. Quan trọng là ăn cùng với nhân vật như Tổng giám đốc Hồ đây. Chuyện này có thể hòa giải thì đương nhiên là tốt nhất, sau này vẫn mong một nhân vật như Tổng giám đốc Hồ chiếu cố cho!"
Hồ Hải Long đặc biệt ngạc nhiên khi nghe được điều đó. Có bao nhiêu thời gian đâu mà thái độ của Lục Tam Phong thay đổi rất nhiều, mặc dù không hiểu nhưng ông ta cảm thấy đây là dấu hiệu cho thấy Lục Tam Phong yếu đuối.
Ông ta đoán rằng Lục Tam Phong có thể đã dò hỏi được một số chuyện liên quan đến ông ta và thấy sợ rồi.
Sợ là tốt, chỉ sợ anh ta không biết tốt xấu. Tối nay xảy ra mâu thuẫn, đánh cho gãy chân anh ta kẻo lại xảy ra rắc rối nữa thì không hay. Tổng giám đốc Hồ muốn anh ta ngoan ngoãn ở lại một tháng thôi.
"Tổng giám đốc Lục khách sáo rồi, buổi tối tôi sẽ nhờ người đến đón anh. Chúng ta cứ hẹn vậy đi, đừng đổi ý đấy."
"Không vấn đề gì!"
Sau khi Lục Tam Phong cúp điện thoại, nhìn thời gian đã là ba giờ chiều, chuẩn bị xong xuôi, đi tắm rửa thay quần áo, tuy rằng chỉnh tề hơn rất nhiều nhưng bảy màu sắc sặc sỡ trên đỉnh đầu vẫn rất bắt mắt.
Sau khi đi ra ngoài, anh gõ cửa phòng Tần Thiên Thạch. Cửa mở ra, Tần Thiên Thạch nhìn thấy là Lục Tam Phong, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Tối nay anh phải người ra ngoài cùng tôi một chuyến, rủi ro khá lớn. Tôi phải tham gia một bữa tối."
Bữa tối?
Ngày mai, nhiệm vụ của bọn họ đã đến hạn mà tối nay lại làm chuyện ong bướm này khiến Tần Thiên Thạch có chút không vui: "Bữa tối gì? Lùi lại đi, ngày mai chúng tôi rời đi rồi."
"Ngày mai đi là việc của ngày mai. Bữa tối nay rất quan trọng, nhất định phải tham gia!" Lục Tam Phong nghiêm nghị nói.
Lục Tam Phong trầm giọng nói, sắc mặt của Tần Thiên Thạch nhất thời trở nên xấu xí, lời nói này giống như chỉ huy anh ta vậy, anh ta quát mắng: "Anh đang nói chuyện với ai đấy? Ta nói cho anhbiết, tôi nói anh ở trong phòng thì cứ ở lại trong phòng, tính mạng của anh quan trọng hay bữa tối quan trọng. Anh cứ tự xem lấy mà làm, đừng có dùng giọng điệu đó mà nói chuyện với tôi!"
Lục Tam Phong thấy anh ta mẫn cảm như vậy thì cảm xúc hơi bùng nổ, vẻ mặt dịu đi, nói: "Bữa cơm này đối với tôi rất quan trọng, làm phiền anh rồi."
"Đây là thái độ cầu xin của anh sao?"
Lục Tam Phong khẽ cau mày, có chút bất mãn nói: "Vậy anh muốn tôi làm cái gì?"
"Tôi muốn anh ở trong khách sạn và không đi ra ngoài. Người được bảo vệ phải tuân theo sự sắp xếp của tôi. Tôi nói cho anh biết, mấy hôm trước đi tán loạn khắp nơi là tôi đã bực mình anh lắm rồi, biết chưa?" Sắc mặt Tần Thiên Thạch cứng lại, dùng tay chỉ vào mũi của Lục Tam Phong và quát lên: "Về phòng đi!"
Giọng nói của Tần Thiên Thạch rất lớn, vang vọng khắp hành lang, cửa phòng Hà Thanh Du mở ra, nhìn thấy hai người đứng ở cửa nhìn nhau chằm chằm, trong nội tâm kêu lên một tiếng, mang dép lê chạy tới.
"Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì?" Hà Thanh Du vội vàng đẩy Lục Tam Phong lại.
Cô có thể cảm giác được, hai người nhìn chằm chằm vào mắt nhau, giữa hai bên đã có lửa giận rồi, Lục Tam Phong mấy ngày nay đều nhịn không được, rõ ràng hôm nay anh thật sự rất tức giận.
"Anh đang nhìn cái gì?" Tần Thiên Thạch dùng ngón tay chỉ vào Lục Tam Phong và mắng: "Nhìn lại thử xem. Có cái thá gì mà phách lối? Tiền khốn kiếp của anh từ đầu ra anh còn không biết sao?"
“Bớt nói lại đi!” Hà Thanh Du vừa nói chuyện vừa đẩy anh ta vào phòng.
Cửa phòng kia mở ra, tất cả thành viên trong đội của Tần Thiên Thạch bước vào, dù sao cũng là thuộc hạ của người ta, nhìn Lục Tam Phong với ánh mắt không mấy thiện cảm, Lục Tam Phong bị bọn họ vây quanh.
Lục Tam Phong nhìn chung quanh thở dài một hơi bất lực, từ trong túi áo lấy ra điều thuốc, châm lửa, quay đầu nói với Hà Thanh Du: "Đừng cản anh ta!"
"Anh giỏi giang cái gì? Ta nói cho anh biết, nếu không có nhiệm vụ thì anh tàn rồi!"
Vẻ mặt Lục Tam Phong trở nên lạnh lùng phun ra khói thuốc: "Nào, anh em, hôm nay tôi cho mấy người đánh. Đánh đây đi, tôi tuyệt đối không trả đũa, mẹ nó không đánh thì không phải đàn ông!"
“Con mẹ nó!” Tần Thiên Thạch đẩy Hà Thanh Du ra rồi lao ra ngoài, giơ tay đánh vào mặt Lục Tam Phong một đấm.
Lục Tam Phong đứng bất động nhìn anh ta, anh ta nghĩ công tử bột như Lục Tam Phong thấy nắm đấm của Tần Thiên Thạch đưa đến mặt hẳn là sợ hãi ngồi xổm xuống, nhưng lúc sắp rơi xuống mặt của Lục Tam Phong, anh vẫn không nhúc nhích.
Quả đấm không có rơi xuống, chỉ còn cách mặt của Lục Tam Phong một chưởng, Tần Thiên Thạch thở hổn hển, sự xấu hổ không nói nên lời, người bên cạnh cũng không có tới ngăn cản.
Hà Thanh Du đứng sang một bên lạnh lùng quan sát, cũng không có ngăn cản. Muốn đánh thì đánh đi, nói anh đến bảo vệ người ta, kết quả Lục Tam Phong không bị những người đó đánh mà lại bị chính người của anh đánh, quay về đảm bảo bị trừng phạt.
Hiện trường có bảy tám người, không một ai lên tiếng.
Cảnh tượng vô cùng xấu hổ!
Lục Tam Phong cầm điếu thuốc nhấp một ngụm nói: "Tôi cho anh một cơ hội, anh không tận dụng. Tối nay cử vài người đi ăn cùng tôi!"
Không ai trả lời, Lục Tam Phong cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.
Tần Thiên Thạch liếc nhìn đám người, ánh mắt khá hung ác, tất cả mọi người có mặt đều không dám nhìn anh ta, tầm mắt rơi vào trên người Hà Thanh Du, Tần Thiên Thạch bất mãn nói: "Cô giúp anh ta? Thích anh ta rồi đúng không?"
“Đội trưởng Tần, anh nói như vậy là có ý gì?” Hà Thanh Du bị chọc đến lòng tự trọng, kêu lên: “Anh nghĩ tôi là loại người gì?
"Không phải cô để ý đến mấy đồng tiền hôi thối của anh ta sao? Mấy ngày nay có nhắm mắt cũng nhìn ra được." Tần Thiên Thạch rất tức giận nói, dùng hai chân đá vào cửa, quát: "Cô không phân biệt được người đàn ông nào mới có tiền đồ sao?Anh ta chỉ là tên trai bao, phóng khoảng khắp nơi dựa vào tiền của người phụ nữ đó. Năm nay tôi hai mươi tám tuổi đã là đội trưởng rồi!"
Tần Thiên Thạch có chút cuồng loạn, mọi cảm giác danh dự của anh ta đều tan vỡ trước mặt Lục Tam Phong, trong lòng anh ta thật là không cam lòng, lòng kiêu hãnh cùng cảm giác thành công của anh ta không thể thu hút được Hạ Thanh Du vào lúc này, điều này khiến anh ta rất điên cuồng.
“Anh đang nói cái gì vậy?” Hà Thanh Du nhìn Tần Thiên Thạch trong tình trạng như vậy, lúc đầu cô ta quả thật có ấn tượng tốt với người con trai cao lớn này, nhưng hiện tại dấu vết ấn tượng tốt duy nhất trong lòng cô ta đã biến mất.
"Tôi thích ai là chuyện của tôi, nhưng bây giờ tôi nói với anh, tôi không thích anh. Tôi không quan tâm anh là đội trưởng hay cái gì trưởng. Không liên quan gì đến tôi. Tôi cũng không thích Lục Tam Phong và càng không thích một người chỉ vì tiền.” Hà Thanh Du đanh mặt nói.
"Vậy cô nhiệt tình với anh ta như vậy, nói chuyện với anh ta..."
"Tôi không thể nói chuyện với người khác sao? Những người như anh thật kinh khủng. Lòng đố kỵ của anh đã khiến anh bây giờ trở nên hoàn toàn khác." Hà Thanh Du không muốn nói thêm một lời nào, sải bước đi về phía phòng của cô ta.
Hiện trường chỉ còn lại có một đám trưởng lão nhìn nhau, một đội viên có quan hệ tốt đứng lên nói: "Đội trưởng Tần, con gái muốn dỗ dành đó mà, không sao đâu, đừng lo lắng quá. Nhiệm vụ của chúng ta sẽ kết thúc vào ngày mai. Không bao giờ gặp lại Lục Tam Phong này nữa đâu.”
"Đúng vậy, anh mới là người ở bên cô ấy sớm chiều."
Tần Thiên Thạch sốt ruột nói: "Vẫn như cũ. Tối nay tôi sẽ đi cùng Thanh Du."
Hà Thanh Du đang ngồi trên ghế số pha xem quảng cáo trên TV, đầu óc cô ta không có ở đó, thật lâu sau
cô mới thở dài, có lẽ chỉ cần chốc lát
để nhìn nhận ra một người là đủ rồi.
Sáu giờ tối, có ba chiếc xe Crown đậu ở tầng dưới, có bốn năm người đang phì phèo thuốc lá đứng cạnh xe, thỉnh thoảng nhìn lên lầu, mặc dù trên người mặc vest, đi giày da nhưng phong thái và hành vi của họ vẫn cho thấy một chút tính khí thô lỗ.
Sáu giờ rưỡi, Lục Tam Phong bước xuống lầu, theo sau là Tần Thiên Thạch và Hà Thanh Du, hai người đều không nói chuyện, Tần Thiên Thạch nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Tam Phong với ánh mắt u ám.
Lục Tam Phong đi tới trước mặt bốn năm người, hỏi: "Các người là do Tổng giám đốc Hồ phải tới?"
Người bên kia liếc nhìn Lục Tam Phong và hỏi: "Mẹ nó, mày là Lục Tam Phong?"
Lục Tam Phong được đón nhiều lần, nhưng chưa từng thấy mở màn như vậy, gật đầu nói: "Đúng!"
Người bên kia nhổ xuống đất, ném tàn thuốc xuống đất rồi dùng chân chà, xua tay nói: "Lên xe, người tới rồi!"
Lục Tam Phong thấy xe vừa mở cửa, Hà Thanh Du lập tức muốn đi